Không Nơi Thuộc Về (Vô Xứ Khả Tầm)

Chương 6:




Phần hai | Mr.Children – Văn Dương
1.
“Văn Dương.”
Cậu ấy ngồi trên sô pha ở phòng khách mỉm cười với tôi, vẻ mặt ngang tàng có phần gian xảo. “Tớ về rồi, không vui sao?”
Rõ ràng chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới khuôn mặt xương xương không khỏi làm người ta đau lòng kia nhưng tôi lại kinh ngạc đứng bất động.
"Văn Dương..."
Đôi mắt trong veo nheo lại. "Nói gì đi, Văn Dương..."
Vẻ mặt làm nũng quen thuộc suốt đời tôi không thể nào quên. Ánh mắt đen láy ấm nồng, ướt sũng nhu hoà hệt như ánh mắt của một chú sóc nhỏ.
Ngày trước khi còn bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, tôi liền mặt đỏ tía tai, nói năng lộn xộn.
Giờ đây vẫn như vậy.
Tôi cố gắng mấp máy môi mà không thể phát ra nổi nửa tiếng. Cổ họng như có vật gì đó chặn lại, ngay cả thở cũng khó nhọc.
“Lại thế rồi.” cậu ấy thất vọng ngán ngẩm. “Nếu không để ý đến tớ thì... tớ về đây.”
Trơ mắt nhìn cậu ấy đứng lên, hình như trước khi đẩy cửa ra, cậu ấy khẽ liếc tôi với vẻ trách móc.
Tôi hốt hoảng lúng túng vươn tay ra, cánh tay cậu ấy trượt khỏi tay tôi như một con rắn, chẳng để lại chút hơi ấm, chỉ còn một mảnh lạnh lẽo.
Khi định thần nhìn lại, căn phòng trống không, cậu ấy đã đi mất rồi.
Tôi khàn cả giọng, cuối cùng cũng hét lên, “Tiểu Cánh!!”
Trong khoảng lặng của chính mình, âm thanh này thật đột ngột, và cứ thế tôi tỉnh lại lúc nào không hay.
Che miệng ngồi trên giường, khoé mắt còn hơi ẩm khiến tôi thật sự chán chường.
Đã ba năm rồi, vậy mà giấc mộng ấy vẫn khiến tôi thấy như mới hôm nào.
Bật chiếc đèn ở đầu giường lên, nhìn xung quanh, còn khoảng hai giờ nữa trời mới sáng hẳn, tôi bật dậy bực bội đi đi lại lại trong phòng, nhớ về người kia, một cách vô thức.
Cậu ấy đã đi rồi, cậu ấy sẽ không trở về nữa đâu.
Ban đầu tôi hãy còn chưa dám tin, hãy còn không cam tâm. Sau khi cậu ấy rời khỏi, tôi lục tung mọi thứ lên, để tìm chút gì đó chứng minh rằng chúng tôi đã từng ở bên nhau, tiếc rằng chỉ là hoài công.
Người kia, lướt qua đời tôi, hệt như một dòng chảy dịu dàng, chỉ là chút dấu vết cũng không lưu lại.
Ngoài...
Tay tôi khựng lại trên chiếc CD hỏng, từ trong thùng rác nhặt lại thứ đã bị cậu ấy vứt bỏ. Giấy bọc bên ngoài mang sắc đỏ u buồn. Ngón tay đưa lên, tôi nhẹ nhàng vuốt ve, tưởng tượng đó là khuôn mặt của cậu ấy. Chỉ là gương mặt của cậu ấy không hề giống như vậy, lần cuối cùng gặp nhau cậu ấy đã gầy đi rất nhiều, đường cong của hai má vốn duyên dáng giờ phút ấy hõm sâu lại tạo thành nét tiều tuỵ khắc khổ, chỉ có ánh mắt vẫn trong veo thuần khiết như vậy, với vẻ khờ dại bị tổn thương.Lần đầu gặp cậu ấy là ở buổi lễ đón học sinh mới ở Nam Cao.
Tôi mười bốn tuổi, là học sinh xuất sắc được đặc cách nhảy lớp, so với các bạn cùng lớp thì nhỏ hơn một chút, may mà không đến nỗi lùn tịt. Khoác lên người bộ đồng phục khổ hạnh chẳng khác áo giáp ngày xưa là bao, cúc ở cổ áo do mẹ tôi tận tay đơm một cái ở phía trên cùng, tôi thấy ngạt thở liền sờ lên cổ.
Lễ lạt long trọng lại dông dài, duy trì cái tư thế ngồi đến già nửa ngày, cứ phải thẳng lưng, tôi nhức cả người, cổ cũng mỏi nhừ. Ngẩng đầu, ưỡn ngực, hai chân khép vào, hai tay đặt lên đầu gối chính là tư thế mẫu mực, và cũng không phủ nhận là rất khổ cực, nhưng vốn được dạy dỗ nghiêm khắc nên tôi đành gắng kiên nhẫn.
Khi người bên cạnh bỗng dưng ngả sang, tôi lung lay suýt chút nữa té từ trên ghế xuống.
"Cậu..."
“Hư... Cho tớ dựa nhớ một tý... vậy vậy...” người nọ nhỏ giọng lầu bầu, thản nhiên đem vai tôi đè xuống. “Thấp chút chút... Đúng rồi, vậy mới dễ chịu.” đoạn ở trên vai tôi tìm kiếm một tư thế thoải mái nhất, an tâm đem đầu gối lên ngủ ngon.
Toàn thân tôi cứng lại, quả thực không thể tin vào hai mắt mình.
May là mọi người đều đang chú ý đến bài diễn thuyết trên bục, không ai nhận ra tư thế quái dị của hai đứa.
Không ngờ có người dám ngủ tít thò lò trong buổi lễ nhập học!
Kể ra thì tôi chẳng hề chán ghét chút nào mà thấy bội phục mới đúng. Tôi hâm mộ cái tên ngủ ngon tự nhiên như không này, bài diễn văn đơn điệu buồn tẻ kia sớm khiến tôi buồn ngủ nhưng muốn ngáp cũng phải dằn xuống. Chờ đến khi tôi vỗ tay cho phải phép, người đang tựa vào tôi bị giật mình hơi run lên. “Xong rồi hả?” giọng nói líu nhíu nồng đậm âm mũi nghe đáng yêu khôn tả.
“Vẫn chưa, còn có đại diện học sinh đọc diễn văn.” tôi rốt cuộc cũng có thể cử động cái cổ cứng ngắc, quay sang quan sát thủ phạm khiến vai tôi đau nhức.
Vừa chạm mắt đến mái tóc vàng nhạt rõ ràng trái nội quy của trường, tôi thoáng giật mình, mà khuôn mặt lộ ra dưới mái tóc mềm mại kia lại làm tôi cứng miệng một hồi.
Khó có thể hình dung được khí chất tinh tế, cuốn hút của cậu ấy, làn da ngọc ngà láng trơn, đường nét ngũ quan phân minh tinh xảo, từng chi tiết đều nổi bật, khiến người ta chợt liên tưởng đến ngọc lưu ly thượng hạng. Đôi mắt kia dù đang buồn ngủ mông lung trong hội trường tờ mờ vẫn ánh lên tia sáng khác lạ hướng về phía tôi. Tôi hồi hộp, đầu óc như tê liệt.
Thật sự quá khả ái.
May là lúc này tôi đang đeo một cặp kính đen chiếm hơn phân nửa khuôn mặt.
"******, nói lẹ lẹ cho rồi!" cậu ấy lẩm bẩm oán giận, lại tiếp tục nằm lên vai tôi. "Tớ ngủ tiếp một lúc nữa đây."
"Tên tớ là Lâm Cánh."
Khi tất cả lục tục đi về lớp, cậu ấy xem cặp sách như rác mà nhét vào ngăn kéo, rồi mới xoay sang chào hỏi tôi. Ngày đầu vào học đã mặc đồng phục nhăn nheo, cổ áo phanh ra, cúc áo sơ mi màu trắng bên trong cũng không cài vào để lộ cái cổ trắng nõn, xương quai xanh thanh tú thấp thoáng.Cách ăn mặc lôi thôi này trên người cậu ấy thế mà lại có cảm giác thực sự cuốn hút.
Lúc tôi báo danh cho thầy, cậu ấy lôi sách giáo khoa ra dựng thẳng lên bàn, quay sang thì thầm. “Che giùm tớ.” rồi nằm úp mặt xuống bàn. Năm phút sau ngoảnh lại, đã thấy hơi thở đều đều, thật ghen tị, trên khoé miệng còn có nước miếng.
Đúng là một đứa nhỏ hạnh phúc. Tôi thật hâm mộ với người có thể thảnh thơi như thế, hoàn toàn trái ngược hẳn với tôi.
"Ê, cho tớ mượn quyển sách cái."
Sau những ngày dài trốn học, cậu ấy bỗng dưng xuất hiện ở phòng học, vừa mở miệng đã nói vậy với tôi.
Tôi tuy đã quen nhưng vẫn vô thức nhíu mày. “Lại ngủ hả?”
Thực ra tiết Toán cậu ấy đã lấy sách Hoá che mặt ngủ trộm, nhưng có khác gì giấu đầu lòi đuôi, chẳng thà cứ nằm hẳn xuống dưới ngủ còn đỡ khiếm nhã với giáo viên hơn.
Mà vị hoàng tử hạnh phúc này đi học đến sách để che cũng không mang, thường buộc tôi phải giúp vô điều kiện, rồi sau đó mới trả cho tôi một quyển sách quăn queo trên đó còn dính nước gì đó đáng ngờ.
"Cặp cậu rốt cuộc có gì chứ?"
"Muốn xem không?"
Đưa ánh mắt cho "một người xác định", rồi mới thản nhiên đem mấy thứ linh tinh ra ngoài, máy CD, PC, tạp chí người lớn nhăn rúm lại, đồi ăn vặt, còn cả...
Tôi trừng mắt nhìn cái gì đó mày hồng nhạt đến nửa ngày, đến khi mặt từ từ đỏ gay.
"Dám mang thứ này đến trường, để làm gì hả?" tôi nghiến răng kèn kẹt.
"Thổi bóng bay chứ sao..." Cậu ấy cười phá lên, đem cái thứ kia ra vờ thổi thổi.
Tôi thiếu điều ngất xỉu. Quá đáng nha, tôi còn chưa vị thành niên, tên xấu xa này!
Lần đầu tiên thi trắc nghiệm, trước cuộc thi không khí lo âu bao trùm, cậu ấy ngồi bên tôi tỉnh rụi, nhàn nhã vô cùng, người không biết còn tưởng cậu ấy học ôn nắm chắc chiến thắng, chỉ có tôi minh bạch cái tên này đầu óc ngu ngốc, vẻ mặt lúc nào chẳng như không có chuyện gì.
Đề thi phát xuống dưới, tôi trả lời trôi chảy, trong phòng học lặng yên như tờ, trừ tiếng bút sột soạt rất nhỏ cùng tiếng thầm thì hỏi nhau đáp án ra, còn có tiếng thở ra vào rất đỗi đều đặn, rất đỗi hạnh phúc, rất đỗi an ổn...
Tôi liếc sang chỗ cậu ấy, thấy trước mắt chợt tối hù, người này, người này lại ngủ nữa! Còn... còn ngáy khò khò! Tôi đưa tay thô bạo đẩy đẩy, cậu ấy không phản ứng gì, lại dùng sức véo cánh tay, véo nửa ngày cậu ấy mới kêu thảm thiết ngẩng đầu ai oán trợn mắt với tôi.
“Trợn cái gì mà trợn, mau làm bài đi!” tôi cố sức đè thấp giọng, rít lên qua kẽ răng.
“Mệt.” cậu ấy tội nghiệp nhìn tôi một cái rồi lại quay qua ngủ tiếp. Bạn đang �
Tôi giận đến câm nín.
"Sao lại không làm bài?!" thi xong, tôi hỏi.
Một câu cũng không làm được, ít ra cũng đánh bậy vào chứ, chẳng lẽ đánh bậy như thế nào cũng phải để tôi dạy?! Người đứng đầu lớp ngồi cách cậu ấy không đến năm cm, chuyện tốt lành như thế mà không biết lợi dụng?!
“Không làm được.” cậu ấy tỉnh bơ.
“Sao lại không?”
“Đi học có nghe đâu.”
“Sao lại không nghe?”
“...Nghe không hiểu.”
“Sao nghe không hiểu?”
“...Đi học không nghe.”
“Sao lại không nghe?”
“...Nghe không hiểu.”
Tôi và cậu ấy hoang mang nhìn nhau đến năm phút, cuối cùng tôi quyết định khỏi đàn gảy tai trâu nữa.
Cậu ấy chính là hoàng tử sống trong nhung lụa, bên ngoài là vàng lá, bên trong là đồ bỏ đi.
Tôi tuy căm ghét gạt cái tay trong lúc ngủ cậu ấy vô tình để lên đùi tôi, nhưng lại không nhịn được ngưỡng mộ vẻ mặt vô ưu vô lo đầy mãn nguyện khi ngủ kia.
Vẻn vẹn chỉ có vài lần nhìn thấy cậu ấy rũ đi vẻ uể oải do thiếu ngủ, ấy là ở trên sân bóng.
Tôi từ hồi sơ trung bị một quả bóng rổ ném bể mắt kính sau này liền bị ám ảnh, thề sống chết sẽ không chạm vào cái thứ đã nện vỡ mặt mình, trở thành hổ thẹn cả đời của tôi đó. Vậy mà quả bóng rổ trong tay cậu ấy lại tràn đầy sinh lực, nghe lời chủ nhân như thế khiến tôi thực sự bất ngờ.
Lúc ấy tôi đang đứng ở tầng hai cửa phòng truyền thanh, nhìn xuống những nam sinh hừng hực khí thế trong trận bóng, cậu ấy không cao lắm nhưng lại vô cùng nổi bật, quả bóng ba điểm lọt vào rổ toả ra vẻ mê hoặc. Mái tóc vàng nhạt khẽ phất phơ lấp lánh toả sáng, tư thế tay chuẩn xác, tất cả nữ sinh đang chứng kiến trận đấu không kìm nổi hét chói tai. Ánh dương chiều đông nhàn nhạt lan toả khắp người cậu ấy, hình ảnh như ngưng đọng lại giữa không gian mênh mông.
Cho dù ở cách xa, nụ cười của cậu ấy tưởng chừng như nở rộ trước mắt tôi, tôi ngẩn người nắm chặt kịch bản phát thanh trong tay, nhất thời quên không nói, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Đó là mẩu chuyện hai năm trung học của tôi về cậu ấy.
Người kia thi thoảng tôi vẫn gặp thoáng qua. Lúc ấy tôi cũng như bao người khác, chỉ dám đứng từ xa dõi theo cậu ấy rồi đoán già đoán non.
Có người nói cậu ấy là đồng tính luyến ái – theo cách nói đang thịnh hành khi ấy, “gay” đối với chúng tôi mà nói vẫn là một danh từ cấm kỵ, không khác gì biến thái, khi nói ra thường mang theo ý khinh miệt. Quả thật thần thái cậu ấy toát ra quyến rũ khác hẳn nam sinh bình thường, ngay cả môi cũng mang sắc mỹ diễm lạ kỳ. Cùng là thiếu niên nhưng ở bên người cậu ấy lại khiến người ta dễ có cảm giác động tâm.
Cũng có thể tại tôi đọc sách nhiều, bị ngộ chữ chăng?
Vì tôi ghét, thậm chí cực kỳ hận khi nghe lời đồn vớ vẩn nào đó nói Lâm Cánh thường xuyên cùng những người đàn ông trung niên khác nhau ra vào khách sạn. Tuy cậu ấy ngồi cùng bàn mà ít khi nói chuyện với tôi nhưng từ ngày khai giảng cậu ấy ngồi cạnh tôi, tôi đã coi cậu ấy như bạn, bạn tốt là đằng khác. Tôi không muốn thấy người khác gièm pha sau lưng cậu ấy. Trong tiết Thể Dục, nam sinh kia sau lưng khinh bỉ nói, “Lâm Cánh là thằng đê tiện.” đã bị tôi “không cẩn thận” mạnh tay ném trái bóng rổ vào đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.