Không Phải Ánh Trăng

Chương 3:




Edit: Vũ Vũ
Tiết Uyển ở cữ xong, tôi vui vẻ cầm tiền chạy lấy người, chuẩn bị sang thành phố bên cạnh bồi dưỡng.
Những ngày trao đổi bồi dưỡng bên bệnh viện ở thành phố này, vừa bận rộn vừa phong phú.
So với cái gọi là gả vào hào môn, tôi càng thích tự mình vươn lên, huống chi….
Làm gì có hào môn nào dễ bước chân vào như vậy.
Tiết Uyển sinh ra một đứa con trai nhưng vẫn bị mẹ Chu yêu cầu trong vòng 5 năm phải sinh thêm hai đứa nữa, bất kể là nam hai nữ.
Không đồng ý à?
Vậy thì lấy tiền đập cho tới khi Tiết Uyển đồng ý mới thôi.
Mà Tiết Uyển cũng thích tranh đua, mới sinh được ba tháng, nhân dịp anh lớn Chu Diên Xuyên tạm về nước một tháng, cô ta đã mang thai đứa thứ hai.
Sinh mổ mới được ba tháng đã mang thai, cô ta đúng là không muốn sống nữa.
Không biết vì sao khi Chu Duật Xuyên gọi điện nói chuyện này cho tôi nghe, giọng điệu của anh ta trầm thấp như thể đang có tâm sự nặng nề.
Vốn dĩ tôi định dò hỏi anh ta, nhưng thật sự là tôi quá bận, quay đầu đi là quên béng mất.
Ba tháng trao đổi bồi dưỡng kết thúc, khi tôi kéo vali ra khỏi sân bay, liếc mắt một cái đã thấy Chu Duật Xuyên.
Vậy mà còn có cả Chu Diên Xuyên và Tiết Uyển nữa.
Chu Duật Xuyên vui vẻ nhận vali, một tay khác nắm lấy tay tôi.
Lòng bàn tay ấm áp.
“Chắc em đói rồi hả?”
Giọng điệu của anh ta ôn hoà, nói trong thành phố mới có một nhà hàng mới mở ăn rất ngon, lát nữa sẽ đưa tôi đi ăn thử.
Tôi nhẹ giọng nói được.
Nhưng mới ra khỏi sân bay lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Khi bốn người chúng tôi đi về bãi đỗ xe, bỗng nhiên có một chiếc xe mất khống chế lao đến, đối phương không giảm tốc, ngược lại còn dẫm lên chân ga đã chết.
Tốc độ quá nhanh, căn bản không cho người ta thời gian phản ứng.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hai thân ảnh đều nhào về phía Tiết Uyển.
Một người là chồng hợp pháp của cô ta, còn người còn lại chính là chồng sắp cưới của tôi.
Mà khoảnh khắc chiếc xe kia lao tới, tôi chật vật ngã lăn sang một bên để né tránh.
Chiếc xe kia như gào thét chạy qua.
Tôi sợ đến nỗi cả người túa mồ hôi lạnh.
“An An!”
Hình như Chu Duật Xuyên đã kịp nhận ra, vội vàng chạy về phía tôi:
“Em không sao chứ?”
Anh ta khẩn trương nhìn tôi, nhìn như quan tâm, nhưng đối diện với ánh mắt của tôi lại mang theo vài phần chột dạ.
Tôi được anh ta đỡ dậy, bình tĩnh hỏi:
“Vậy ban nãy anh vội vã đi cứu Tiết Uyển cũng xuất phát từ nghĩa vụ?”
Chu Duật Xuyên há miệng thở dốc, không nói gì.
“Chu Duật Xuyên, sao tôi lại không biết anh là người có trách nhiệm vậy nhỉ?”
“Người ta mang thai con của anh trai anh, anh trai anh còn đứng đó, còn cần anh không màng sống chết nhào đến cứu à?”
Tôi chẳng thèm chừa cho anh ta chút mặt mũi, cũng chẳng bận tâm vợ chồng của Chu Diên Xuyên, chất vấn Chu Duật Xuyên khiến anh ta cứng họng không trả lời được.
Sau một lúc lâu ậm ừ anh ta mới miễn cưỡng giải thích:
“Vừa rồi chị dâu ở ngay bên cạnh anh, chị ấy lại đang có thai, nên anh theo bản năng mà bảo vệ chị ấy một chút.”
“An An, xin lỗi em. Vừa nãy thật sự anh không kịp phản ứng.”
Ánh mắt anh ta né tránh, ngay cả đối diện với tôi cũng không dám.
Nhìn đi, lời giải thích này đến ngay cả anh ta còn thấy khó tin.
10.
Tôi xoay người muốn đi, Chu Duật Xuyên tiến lên muốn dỗ dành lại bị tôi tát cho một cái.
Thiếu gia nhà giàu được nuông chiều từ bé, nào đã nếm trải cảm giác bị tát trước mặt bao nhiêu người thế này bao giờ. Chu Duật Xuyên lập tức đứng ngây ra rồi quay sang quát vào mặt tôi:
“Bình An, em điên à?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhẹ nhàng đáp trả, nhớ tới cảnh người chồng sắp cưới của mình vào giây phút nguy hiểm lại đi bảo vệ người phụ nữ khác, lửa giận trong lòng bốc lên, không nhịn được mà giơ tay tặng cho anh ta cái tát nữa.
Vào lúc Chu Duật Xuyên lạnh mặt mắng tôi tâm thần, tôi ung dung nhặt vali lên rồi xoay người bỏ đi.
Trên đường trở về lại nghĩ đến đủ chuyện xảy ra trong lúc Tiết Uyển ở cữ, tôi càng cảm thấy mọi chuyện không thích hợp.
Hơn nữa…
Tôi nhớ rõ Tiết Uyển và Chu Duật Xuyên học cùng một trường đại học.
Lúc trước có hỏi nhưng Chu Duật Xuyên nói hai người không cùng khoa, chẳng quan biết gì nhau, cùng lắm thì coi như bạn cùng trường thôi.
Khi đó tôi không nghĩ nhiều, giờ phút này liên hệ mọi chuyện lại với nhau mới thấy không đơn giản.

Sau vài ngày điều tra, ngoài ý muốn tôi phát hiện ra nick weibo mà Chu Duật Xuyên dùng hồi đại học.
Nói thật tên này đúng nghĩa là một người chỉ biết yêu đương.
Con trai nhà giàu, không cần có khả năng khôn khéo để kế thừa gia nghiệp nhưng cũng chẳng thiếu tiền tiêu, từ nhỏ đã được vô số người vây quanh nịnh bợ.
Cuộc sống của anh ta chẳng có chút khó khăn nào, niên thiếu gặp được tình yêu thì một lòng đâm đầu vào.
Hơn một nghìn bài đăng weibo, đều là nhật kí tình yêu năm đó anh ta viết ra.
Tôi kiên nhẫn lướt một lần, tuy trên weibo không có ảnh chụp lộ mặt của hai người đó, chỉ có mấy tấm ảnh chụp sườn mặt mơ hồ, cũng có thể nhận ra đó chính là Tiết Uyển và Chu Duật Xuyên.
Huống chi…
Khi đó Chu Duật Xuyên như kẻ điên tình, anh ta còn để tiểu sử là chữ tiếng anh viết tắt tên của Tiết Uyển – “XW”.
Quần áo đôi khi còn yêu nhau giờ vẫn được anh ta gấp gọn trong phòng quần áo.
Lần trước tôi thấy thì thuận miệng hỏi, anh ta chỉ bảo số quần áo đó là bản giới hạn của mấy năm trước cho nên anh ta vẫn gìn giữ.
Bây giờ mới biết hoá ra đó là “bản giới hạn của mối tình đầu”.
Kiên nhẫn lướt hết weibo, mọi chuyện đều được sáng tỏ.
Bao gồm nguyên nhân bọn họ chia tay.
Chu Duật Xuyên yêu bạch nguyệt quang muốn chết, đáng tiếc cô ta lại chỉ yêu tiền.
Con trai út nhà họ Chu làm gì ngon bằng trưởng tử kế thừa gia nghiệp nhà họ Chu được.
Vì thế bạch nguyệt quang dứt khoát chia tay, quay đầu đã nhào vào lòng anh trai của Chu Duật Xuyên. Trở thành người chị dâu cao không thể với.
Cậu út nhà họ Chu nếm đủ cay đắng trong tình yêu, nên ra sức lạnh lùng châm chọc người chị dâu này, tìm mọi cách gây khó dễ.
Đâu phải vì không thích, căn bản là không cam lòng.
Trách không được…
Rõ ràng ai cũng biết anh ta ghét chị dâu nhất, nhưng đối phương chỉ vô tình nhắc đến việc bị căng sữa, anh ta còn khẩn trương lên mạng tìm hiểu.
Ban đêm nghe thấy tiếng chị dâu hét, ngay cả áo còn chẳng kịp mặc đã chạy như bay đến, không màng vợ sắp cưới đứng bên cạnh mà ôm chị dâu xuống dưới nhà bôi thuốc.
Khi sống chết ở trước mắt anh ta cũng ném tôi ra sau đầu, một lòng chỉ nghĩ che chở cho mối tình đầu của mình.
Hoá ra là như thế.
11.
Tôi đề nghị chia tay với Chu Duật Xuyên, hôn ước cũng huỷ bỏ.
Mới nghe lời này, Chu Duật Xuyên còn sửng sốt vài giây.
Lấy lại tinh thần, anh ta thở dài rồi cúi xuống nắm lấy tay tôi, ánh mắt cực kỳ chân thành: “An An, em đừng đùa nữa.”
“Chuyện hôm đó anh cũng giải thích rồi, Tiết Uyển cũng chỉ là chị dâu mà thôi, em đừng gây sự vô cớ nữa được không?”
“Em cũng tát anh hai cái rồi, anh còn chưa nói gì. Mọi chuyện dừng lại ở đây đi? nhé?”
Tôi nghe mà có chút buồn cười.
Tôi tát anh ta hai cái, ai bảo anh ta chưa nói cái gì?
Ngày đó cửa xe còn chưa kịp léo lên, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng anh ta oán giận chửi mình.
Đoạn tình cảm này là tôi trả giá quá đắt.
Chỉ là sự thật lòng chả tôi lại bị chân tướng dập cho tan tác, tôi không có kiên nhẫn giằng co với anh ta, trực tiếp ném sấp ảnh cho anh ta xem:
“Chu Duật Xuyên, đây là nguyên nhân khiến anh vẫn luôn ghét chị dâu mình sao?”
“Yêu mà không được, vì yêu sinh hận?”
“Nhưng hận lại không đủ chắc chắn, vừa đến thời khắc mấu chốt đã nhịn không nổi mà che chở cho cô ta. Chu Duật Xuyên, anh làm như vậy khiến bản thân anh rất đáng thương, cũng đặt tôi vào vị trí vô cùng xấu hổ lại nực cười.”
Người như tôi tính thứ gì đây? Chăm sóc cho tình địch của mình ở cữ?
Vương Bảo Xuyến cũng chẳng thảm hại như tôi.
(Vương Bảo Xuyến một lòng trung trinh, giữ gìn tiết hạnh chờ chồng suốt 18 năm ròng và Tiết Bình Quý đã không bỏ rơi Vương Bảo Xuyến khi anh ấy đã lên đến đỉnh cao sự nghiệp của chốn quan trường.)
Chu Duật Xuyên im lặng rất lâu.
“An An.” Đến khi mở miệng, anh ta ách giọng nói: “Anh thừa nhận hồi đại học anh và cô ta từng hẹn hò. Không nói với mọi người cũng vì sợ mọi người sẽ hiểu lầm mà thôi.”
“Nhưng mọi chuyện đã qua hết rồi, bây giờ cô ta chính là chị dâu của anh, chỉ thế mà thôi.”
“Mật khẩu của nick weibo đó anh đã quên mất rồi, chuyện quá khứ chúng ta đừng nhắc lại nữa được không? Ai mà không có quá khứ chứ.”
Tôi gật đầu, cũng cảm thấy anh ta nói có lý: “Đúng vậy, ai chẳng có quá khứ.”
“Nhưng Chu Duật Xuyên, nhưng hình như anh chưa quên được mối tình đó thì phải.”
“Ngoài mặt anh tỏ ra chán ghét Tiết Uyển, châm chọc cô ta đủ thứ, nhưng khi cô ta gặp nguy hiểm anh lại căng thẳng hơn ai hết, người ta sinh xong bị căng sữa, anh hận không thể lục tung những tìm kiếm trên mạng để tìm được cách giải quyết.”
Nói đến là tức, tôi lấy tay day day giữa trán.
“Chu Duật Xuyên.”
Tôi hít sâu một hơi, không muốn dây dưa thêm: “Đừng nói nữa, chia tay đi.”
Nói xong tôi xoay người rời đi.
Nhưng anh ta lại nắm lấy cổ tay tôi.
“Bình An, anh không đồng ý.”
“Tôi đâu có hỏi ý kiến anh. Đây là tôi đang thông báo cho anh.”
“Thông báo cho anh biết rằng, Chu Duật Xuyên, chúng ta chia tay rồi.”
Anh ta vẫn không chịu buông tay.
Tay trái bị anh ta nắm chặt, tôi bỗng dưng giơ tay phải lên.
Chu Duật Xuyên tưởng tôi lại muốn tát nữa, bàn tay đang kéo tôi cũng thả lỏng, theo bản năng mà che mặt lại.
Tôi cười nhạt, lần này thật sự xoay người rời đi.

Chu Duật Xuyên bị đá với vẻ mặt bi thương, còn chưa đến hai phút đã khởi động xe rồi phóng đi luôn.
Mà tôi là người đá anh ta, kiêu ngạo xoay người, nhưng đi 10 phút còn chưa được nửa con phố.
Tháng sáu là tháng của những cơn mưa đến và đi bất chợt.
Nước mưa tránh người đi đường, vòng qua quần áo, chỉ xối duy nhất lên mặt tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.