Không Phải Ánh Trăng

Chương 4:




Edit: Vũ Vũ
Sau khi chia tay, Chu Duật Xuyên đi tìm tôi rất nhiều lần.
Khi thì uống say, khi thì tỉnh táo, lúc thì chặn tôi dưới nhà, lúc thì liên tục gọi điện làm phiền.
Anh ta nói yêu tôi, nhớ tôi.
Nói anh ta và Tiết Uyển chỉ là quá khứ, nói bây giờ rất ghét cô ta.
Nói những lần cứu cô ta chẳng qua vì nể mặt anh lớn mà thôi.
Anh ta còn nghẹn ngào nói qua điện thoại, hỏi tôi rằng tôi muốn gì? Tôi muốn gì anh ta cũng cho tôi hết.
Chỉ cần tôi trở về.
Từng câu từng chữ đều rất chân thành.
Tôi nghe mà cũng suýt chút nữa thì tin.
Chẳng qua sau khi chúng tôi chia tay được một tháng, Chu Duật Xuyên và Tiết Uyển đã ở bên nhau.
Lúc mới nghe tin này, tôi cũng có hơi giật mình, giống như đang nghe một chuyện xưa không thể ngờ đến.
Mà những việc này tôi nghe từ chỗ của dì Ngô bảo mẫu.
Dì Ngô nói tôi giống đứa con gái đã mất của bà nên bà rất thân thiết với tôi. Mặc dù sau khi tôi và Chu Duật Xuyên chia tay, bà vẫn thường xuyên liên lạc với tôi.
Dì Ngô nói…
Không biết Chu Diên Xuyên nghe tin từ đâu, về nhà chất vấn Tiết Uyển rằng có phải cô ta có quan hệ không chính đáng với em trai mình không.
Tiết Uyển không chịu nhận, hai người xảy ra tranh chấp, cô ta bị Chu Diên Xuyên sẩy tay đẩy ngã nên sinh non.
Mà cậu út nhà họ Chu “sốt ruột” cho chị dâu, chạy về nhà cãi nhau với anh mình một trận.
Hai anh em hoàn toàn trở mặt với nhau.
Anh lớn lăn lộn trên thương trường nhiều năm, có rất nhiều thủ đoạn, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới sẽ dùng đến trên người nhà mình. Thuận tiện điều tra một phen, lập tức tra ra chuyện cũ kinh thiên động địa.
Đêm trước ngày Chu Diên Xuyên về nước, Chu Duật Xuyên và Tiết Uyển uống say, hai người cùng nhau vào một phòng tổng thống của khách sạn năm sao.
Nghe nói…
Một đêm dùng hết một hộp.
Đến tận đây, gièm pha nổi nên, cứ việc Tiết Uyển khóc lóc nói chỉ có một lần đó, bọn họ uống say nên mới hồ đồ, Chu Diên Xuyên vẫn không mềm lòng, quả quyết xử lý thủ tục ly hôn.
Sau khi Tiết Uyển ly hôn, Chu Duật Xuyên lại không vui vẻ như tôi nghĩ.
Mà ngược lại.
Anh ta ảo não khổ sở, cả người đều sa sút tinh thần.
Thậm chí anh ta còn muốn khuyên anh trai nhà mình tái hôn với Tiết Uyển, kết quả đương nhiên là bị từ chối.
Chẳng qua…
Tiết Uyển tự biết không có cơ hội tái hôn nên tìm tới Chu Duật Xuyên.
Vốn dĩ cô ta chính là bạch nguyệt quang mà anh ta nhung nhớ, bây giờ rơi xuống trần gian, dịu dàng mềm mỏng nói vài câu, sợi dây thần kinh điên tình của Chu Duật Xuyên lập tức mọc ra.
Tiết Uyển ly hôn với Chu Diên Xuyên chưa được mấy ngày, vậy mà Chu Duật Xuyên đã hẹn hò với cô ta thật.
Tin tức bị truyền ra, người người nhà nhà đều biết đến chuyện gièm pha này của nhà họ Chu.
Gần hai năm nay sức khoẻ của mẹ Chu không tốt, trong nhà xảy ra chuyện, bị giới truyền thông đem ra mổ xẻ, bà tức đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại thì thân mình đã suy yếu vô cùng.
Chu Duật Xuyên vài lần muốn về nhà thăm, nhưng mẹ và anh trai đều không muốn gặp, hiển nhiên là đã bị anh ta làm cho tổn thương quá nhiều.
Tôi vốn tưởng rằng chuyện này cũng sẽ hạ màn, tra nam cùng nữ tâm cơ quay lại với nhau, kết cục viên mãn, chỉ còn lại tôi và cậu cả nhà Chu gia là hai người đáng thương gặp phải những chuyện ghê tởm mà thôi.
Nhưng mà không ngờ rằng mọi chuyện vẫn còn tiếp tục.
Những chuyện đó của Chu gia bị truyền thông bàn tán xôn xao, trở thành đề tài sau mỗi lần tụ họp của giới hào môn rảnh rỗi.
Có khi rảnh tôi cũng mở tin tức ra đọc một lượt, coi như hóng hớt drama.
Từ trước đến nay Tiết Uyển không phải một người phụ nữ biết an phận.
Thấy mọi chuyện đã đến trình độ này, cô ta biết mình không còn hy vọng vì với Chu Diên Duyên nên đặt hết tâm tư lên người Chu Duật Xuyên.
Cô ta biết đầu óc Chu Duật Xuyên đơn thuần, rất dễ bị dụ.
Vì thế cô ta xúi giục, nhân lúc sức khoẻ mẹ Chu đang suy yếu, bảo Chu Duật Xuyên tranh chấp gia sản với anh trai.
Tất nhiên là Chu Duật Xuyên không đồng ý.
Nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi Tiết Uyển mê hoặc, Chu Duật Xuyên nghe lời cô ta.
Cậu chủ nhỏ chưa bao giờ tiếp xúc với thương trường, nay vì yêu mà hoá thân dũng sĩ, nắm chặt cổ phần trong tay, quay về công ty tranh tài sản với anh trai mình.
Hành động này của anh ta cũng khiến Chu Diên Xuyên lạnh thấu tim gan.
Vài ngày sau, Chu Diên Xuyên mở họp báo, công khai tuyên bố Chu gia đoạn tuyệt quan hệ với Chu Duật Xuyên.
Vì một người phụ nữ từng vứt bỏ mình, Chu Duật Xuyên rơi vào tình cảnh bị chúng bạn xa lánh.
Cũng không biết anh ta có hối hận hay không.
Dù sao đã đi đến nước này, cho dù anh ta có hối hận thì cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, căng da đầu đón nhận mà thôi,
Chẳng qua…
Sự thật chứng minh, có vẻ Chu Duật Xuyên vui vẻ chịu đựng.
Ít nhất là bị người thương tẩy não rất thành công.
Vào lúc gièm pha nhà họ Chu bay đầy trời, ghim hai người họ lên cột sỉ nhục, hai người đó lại thuê rất nhiều thuỷ quân, hòng muốn xoay ngược tình thế.
(“Thủy quân” là cách gọi mà dân mạng xứ Trung dành cho những người được thuê để đưa ra các bình luận, đánh giá không khách quan, thể hiện ý kiến theo hướng mà người thuê mong muốn trên các diễn đàn, các trang mạng xã hội hoặc các group chat về một sản phẩm, một bộ phim hay một diễn viên nào đó)
13.
Mấy ngày gần đây trên mạng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều thuỷ quân, giơ cao ngọn cờ chính nghĩa, nói muốn vạch trần sự thật.
Cậu út Chu Duật Xuyên hồi đại học có một người bạn gái tâm đầu ý hợp, hai người rất yêu nhau, nhưng không may anh trai của Chu Duật Xuyên cũng nhìn trúng cô gái đó, ỷ vào thân phận người thừa kế của mình mà cường thủ hào đoạt, dùng gậy chia rẽ uyên ương.
Hai người nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm, rốt cuộc mới có thể phá tan gông xiềng.
Màn xoay ngược tình thế này sượng sùng tới nỗi tôi đọc mà còn phải cảm thán là kịch bản xuất sắc.
Nhưng không ngờ lại có người tin chuyện đó.
Mắt thấy dư luận có chiều hướng đảo ngược, tôi ngứa mắt quá, gửi vài tin nhắn cho Chu Diên Xuyên. Thật ra cũng chẳng nói gì, chỉ gửi cho anh một ít chứng cứ mà tôi giữ, muốn giúp anh một phen mà thôi.
Dù sao thì hai chúng tôi cũng xem như đồng bệnh tương liên*.
(*Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.)
Chu Diên Xuyên trả lời rất nhanh.
Anh thân sĩ có lễ, đầu tiên nói cảm ơn, sau đó gửi cho tôi một số tiền.
Nhưng tôi gửi chứng cứ cho anh cũng được hai ngày mà bên phía anh vẫn không có hành động gì. Tôi chờ có chút nóng lòng, thật sự không nhịn nổi nữa mà gửi tin nhắn dò hỏi, đối phương vẫn trả lời rất nhanh:
[Không vội.]
[Chờ đến khi dư luận hoàn toàn bùng nổ, chứng cứ này mới được coi là đòn chí mạng.]
Được rồi, anh không vội thì tôi cũng chẳng cần vội làm gì.
Dù sao mọi chuyện đã đi đến bước này, đã sớm chẳng còn quan hệ với tôi.
Người như tôi không có ưu điểm gì, cũng chỉ có một trái tim chân thành.
Khi yêu là chân thành đối đãi, không yêu thì nghiêm túc tạm biệt, rốt cuộc cũng từng yêu nhau, khổ sở đau đớn là không thể tránh khỏi, nhưng sau khi khóc rồi vẫn có thể thản nhiên tiếp thu mọi thứ.
Hiện giờ, tôi thậm chí còn có thể coi những chuyện Chu Duật Xuyên từng làm là trò tiêu khiển lúc rảnh rỗi.
Sự thật chứng minh….
Anh lớn quả nhiên là anh lớn.
Suốt một tuần anh án binh bất động, tuỳ ý dư luận sục sôi, mặc cho tình thế xoay ngược.
Một tuần sau, Chu Diên Xuyên tung ra hàng loạt chứng cứ, giáng cho hai người kia một đòn không thể ngóc đầu lên nổi.
Những bài viết trên weibo năm đó của Chu Duật Xuyên bị đào ra, nhất là ngày chia tay còn kèm theo một tấm ảnh chụp màn hình đoạn chat, Tiết Uyển nói rõ ràng minh bạch, cô ta muốn chia tay vì hai người không hợp nhau.
Cô ta yêu Chu Duật Xuyên, nhưng lại càng yêu tiền hơn.
Cho nên cô ta thành chị dâu Chu Duật Xuyên, tin nhắn cuối cùng bị tung lên là:
[Sau này gặp lại em chính là chị dâu của anh, anh đừng nói quá khứ của chúng ta cho ai biết, giữ kín chuyện này là tốt cho cả hai chúng ta.]
[Gặp lại thì làm bộ không quen biết đi.]
Chu điên tình: [Được.]
Chu Diên Xuyên còn đăng cả tin nhắn lúc trước Tiết Uyển chủ động tìm tới, lịch sử trò chuyện cùng với hàng trăm cuộc gọi của cô ta,
Chứng cứ cuối cùng là kinh khủng nhất.
Là đêm trước ngày Chu Diên Xuyên về nước, ghi chép thuê phòng của Chu Duật Xuyên và Tiết Uyển, cùng với một hộp bao cao su rỗng vỏ trên giường khách sạn.
Tình thế xoay ngược, dư luận bị đẩy lên cao.
Mà Chu Diên Xuyên vẫn chưa dừng lại.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Anh lăn lộn trên thương trường nhiều năm, thủ đoạn từ trước đến nay nổi tiếng tàn nhẫn, Chu Duật Xuyên được nuông chiều từ bé sao có thể đối phó.
Mà át chủ bài lớn nhất của Tiết Uyển cũng chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp mà cô ta lấy làm tự hào.
Nghe nói…
Chu Diên Xuyên tìm người tung tin công ty sắp phá sản một cách chân thực nhất. Sau khi biết chuyện công ty sắp phá sản, Chu Duật Xuyên bán hết cổ phần trong tay để lấy tiền.
Nhưng trên thực tế, công ty chẳng hề gặp nguy cơ phá sản nào cả.
Chu Duật Xuyên biết mọi chuyện là do anh trai mình làm, nhưng cũng không đi tìm Chu Diên Xuyên mà lại cầm số tiền bán cổ phần để tự mở công ty của mình.
Chu Duật Xuyên tốt nghiệp trường đại học danh giá, luận về tri thức cũng chẳng hề kém Chu Diên Xuyên. Anh ta tự tin mở công ty, rất có chí muốn so tài cao thấp với anh trai mình.
Nhưng mà…
Cậu chủ nhỏ chưa bao giờ trải qua thương trường chìm nổi, làm ăn thua lỗ, công ty vừa mới thành lập đã bị Chu Diên Xuyên đè đến nỗi không dám ngẩng đầu lên.
Không được mấy tháng, công ty của anh ta phải đóng cửa.
Trong lòng Tiết Uyển biết rõ bản thân không còn cơ hội bước chân vào cửa nhà họ Chu, cậu chủ nhỏ Chu Duật Xuyên được nuông chiều từ bé ngoại trừ vẻ ngoài đẹp mã ra thì chẳng kiếm nổi tiền, cô ta không nương nhờ được, vì thế…
Tiết Uyển cầm tiền bỏ chạy.
Mấy chuyện này đều là tình hình gần đây của Chu Duật Xuyên mà tôi nghe ngóng được.
Chẳng khác gì nghe một câu chuyện xưa cũ.
Nói đến cũng lạ, sau khi chia tay với Chu Duật Xuyên, vận may của tôi đột nhiên trở lên rất rốt.
Lúc trước làm phẫu thuật tôi có vướng vào một vụ cãi nhau cũng được thuận lợi giải quyết, hiểu lầm được làm rõ, người nhà bệnh nhân còn công khai xin lỗi, khôi phục danh dự cho tôi.
Trong lúc trao đổi bồi dưỡng, thậm chí tôi còn nhận một chủ nhiệm đức cao vọng trọng của bệnh viện đó làm thầy, tôi đi theo ông học được rất nhiều thứ.
Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trúng thưởng, nay tiện tay mua hai tờ vé số lại ngoài ý muốn trúng 500 tệ.
Nhưng mà…
Một ngày tâm trạng tốt lại bị mai một bởi người nọ.
Là Chu Duật Xuyên.
14.
Thời tiết chuyển lạnh, đêm nay thậm chí còn có tuyết rơi.
Lớp tuyết mỏng phủ lên áo Chu Duật Xuyên, cũng không biết anh ta đứng đợi ở đây đã bao lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, hình như anh ta có chút co quắp, không còn hăng hái khi phách như năm đó, cũng chẳng còn ôn tồn lễ độ như trước kia.
Tay rũ bên người hết nắm chặt lại buông ra, cuối cùng anh ta mới nhẹ giọng gọi: “An An.”
Tôi không lên tiếng, nghiêng người đi qua anh ta.
Cổ tay bỗng nhiên bị anh ta nắm lấy.
“An An.” Anh ta xoay người nhìn tôi, ngữ khí dồn dập: “Anh sai rồi, thật ra anh rất hối hận, thật sự…”
“An An, anh rất nhớ em.”
Anh ta nắm chặt lấy cổ tay tôi, lòng bàn tay là độ ấm quen thuộc.
Tôi không nói gì nhưng vành mắt đã có chút phiếm hồng.
Người đâu phải cỏ cây, ai có thể vô tình trước người mà mình từng tay nắm tay, mỗi phút mỗi giây đều là yêu thật lòng chứ.
Cảm tình cũng không phải một sớm một chiều là có thể hoàn toàn buông bỏ.
Chính là…
Người không phải cỏ cây bởi con người còn có lý trí.
Xa cách thật lâu, khi gặp lại anh ta trái tim vẫn còn rung động, thấy anh ta tang thương tiều tuỵ, có lẽ còn có chút đau lòng, nhưng lý trí làm tôi đẩy tay anh ta ra, nói một câu xin hãy tự trọng.
Tay Chu Duật Xuyên bị tôi đẩy ra, có chút vô thố mà cương giữa không trung.
“An An.” Anh ta co quắp nhìn tôi, hỏi rất cẩn thận: “Em có thể tha thứ cho anh được không?”
“Không thể.”
“Em, em đang hẹn hò sao?”
“Không có.”
Anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”
Giống như bên cạnh tôi không có người mới thì anh ta sẽ có cơ hội vậy.
Tôi bị phản ứng này của anh ta chọc cười, hỏi ngược lại.
“Sao bên cạnh tôi không có người mới thì anh thấy tốt vậy? Tôi không yêu đương bởi vì bây giờ tôi không cần tình yêu, tôi sống một mình rất tốt, tôi có thể nghiêm túc đi làm, sống cho bản thân mình. Sau khi chia tay với anh, sự nghiệp của tôi thuận lợi, giảm béo thành công, bỏ được thói quen thức đêm, bây giờ tôi đang sống một cuộc sống cực kỳ hạnh phúc lạc quan.”
“Vậy sao tôi phải yêu đương chứ?”
Chu Duật Xuyên ngơ ngẩn nhìn tôi, giống như không biết phải nói gì.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy qua mấy tháng ngắn ngủi này, anh ta đã thật sự thay đổi.
Không còn là cậu út nhà họ Chu với khí phách hăng hái, dáng vẻ đó đã trở thành một bức ảnh thu nhỏ trong hồi ức của tôi, sẽ không bao giờ gặp lại.
Tôi muốn về nhà nhưng anh ta cứ đứng chắn ở cửa.
Anh ta không biết nói gì để níu kéo nên cứ liên tục xin lỗi, thậm chí còn tự tát bản thân.
Mà tôi chỉ lạnh lùng nhìn chứ không ngăn cản.
Tôi chỉ muốn nhìn xem người này còn có thể tự chà đạp bản thân đến mức độ nào.
Sau một lúc lâu, anh ta dừng lại, nghẹn ngào hối hận, nói không nên bị Tiết Uyển mê hoặc, người phụ nữ đó không có trái tim, ai cho cô ta tiền thì cô ta sẽ đi theo người đó.
Từ miệng của Chu Duật Xuyên, tôi biết thêm vài chi tiết về chuyện Tiết Uyển cầm tiền bỏ trốn.
Tiết Uyển không chỉ cầm tiền của Chu Duật Xuyên đi, cô ta còn đi theo một phú thương khác.
Mà càng quá đáng hơn khi vị phú thương kia chính là khách hàng lớn của công ty Chu Duật Xuyên.
Vì để ký được hợp đồng, Chu Duật Xuyên từng dẫn theo Tiết Uyển đến mời cơm ông ta. Chu Duật Xuyên tửu lượng kém, uống được một chút đã nôn nên không ký được đơn đặt hàng, nhưng lúc ấy anh ta còn chưa biết.
Phú thương tuy không ký vào hợp đồng, nhưng lại thêm wechat của bạn gái anh ta.
Khi nhắc đến chuyện này, Chu Duật Xuyên hận đến cắn răng, đỏ mắt nói lúc trước mình bị mù.
Tôi gật đầu: “Ừ, tôi cũng vậy.”
Chu Duật Xuyên cứng họng.
Sau một lúc lâu.
Anh ta cúi thấp đầu, nhẹ giọng hỏi: “An An, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”
“Anh nhất định sẽ…”
“Không thể.”
Tôi cắt ngang lời anh ta, không có chút hứng thú với mấy lời thề thốt cũ rích đó.
Tôi rũ mắt nhìn đồng hồ: “Ngại quá đến giờ tôi phải về ăn cơm rồi.”
Anh ta còn muốn nói thêm nhưng đã bị tôi cướp lời.
“Chu Duật Xuyên, anh không phải trẻ con, người trưởng thành đi mỗi bước đều phải biết giữ lời. Không có ai cầm dao ép anh phải lựa chọn cả. Là anh cam tâm tình nguyện chọn, cho dù có chọn sai thì cũng cắn răng chịu đựng đi.”
“Giống như lúc trước chia tay vậy, là do tôi nhìn lầm, lãng phí mấy năm thanh xuân bên người anh, dù khó chịu khó nào tôi vẫn phải chịu đựng. Anh biết tính tôi mà, tôi không phải người sẽ quay về lối cũ.”
“Nếu anh muốn Chu Duật Xuyên trong trí nhớ của tôi giống một người đàn ông, thì đừng đến dây dưa với tôi nữa.”
Nói xong, tôi đẩy anh ta ra rồi nghiêng người mở cửa vào nhà.
Lần này anh ta không cản tôi nữa.
Khi cửa đóng lại, tiếng khóc nghẹn ngào đầy áp lực truyền vào theo khe hở.
Tôi hoảng hốt hai giây, sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ngày mai là cuối tuần, vậy đêm nay ăn một bữa lẩu vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.