Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi
Nhà nổi rất lớn, phần lớn là ở trên hồ, ba mặt đều là mặt hồ thoáng đãng.
Vương Tiến Sinh làm người khiêm tốn, bên cạnh chỉ có một người theo hầu, còn những người khác đều ẩn mình trong bóng tối để bảo vệ ông.
Sân khấu múa rối bóng được đặt ở đại sảnh, xung quanh là bàn ghế, rèm trúc ở giữa buông xuống một nửa, vừa không khép kín cũng không gây rối mắt.
Trong bữa tiệc, trẻ con cười đùa vui vẻ, Vương Tiến Sinh cả đời vất vả, ngay cả con trai duy nhất cũng vì tận trung phụng sự triều đình mà qua đời. Đến tuổi vui vầy cùng con cháu lại chỉ có thể đơn độc một mình, trông rất cô đơn.
Nhìn vẻ mặt ghen tị của Vương Tiến Sinh, Tần Chất có thể dễ dàng đoán được nguyên nhân. Gãi đúng chỗ ngứa, hai người trò chuyện vui vẻ, có vài phần giống một đôi bạn vong niên.
Múa rối bóng bắt đầu, một đoàn người hầu bưng trà đến, mỗi bàn một người, khuỷu tay nhấc lên đưa miệng ấm trà dài nhỏ từ sau lưng vòng tới, dùng động tác cực kỳ khó để châm trà.
Nước trà từ trên cao chảy xuống chén trà, thanh âm như nước chảy vào chén ngọc, hương thơm quanh quẩn trong mũi, ngửi thấy trong lòng liền sảng khoái, vô cùng dễ chịu.
Xung quanh phát ra tiếng cảm thán, Vương Tiến Sinh vuốt râu liên tục cười tán thưởng.
Tấn Chất chăm chú xem màn biểu diễn châm trà này, nét mặt mỉm cười lễ phép. Nhưng lúc người hầu thu ấm trà lại vô tình bị hắn nhìn thấy đốt ngón tay, bàn tay cầm bình quanh năm ngày tháng nhưng không hề có vết chai dày.
Hắn nhìn một chút sau đó thu lại ánh mắt, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn hai người hầu khác, vẻ mặt vẫn không thay đổi đưa tay khẽ nâng chén trà. Hắn nhắm mắt ngửi nhẹ, khói trắng mờ trên bàn bốc lên, mờ mịt chậm rãi làm mờ đi khuôn mặt của hắn.
Vở múa rối bóng đã xong nửa đầu, nhà nổi vang lên tiếng vỗ tay. Tần Chất đợi tiếng vỗ tay dần dần tắt lịm, nhìn sân khấu múa rối bóng trong đại sảnh rồi hỏi một câu tự nhiên như thường ngày: “Nghe nói múa rối bóng Ba Châu nổi tiếng khắp nơi, hôm nay vừa xem quả nhiên danh bất hư truyền, con rối bóng này được làm rất sống động, không biết con rối này được chế tạo như thế nào?”.
“Hồi công tử, con rối bóng này được làm từ da trâu, da trâu có độ dày vừa phải, chất cứng mà mềm dẻo”. Ông già cầm con rối trả lời từ tốn, dù vậy lại không nói vào vấn đề chính, chỉ nói qua loa.
Tần Chất đặt chén trà xuống bàn, vẻ mặt hơi hàm chứa nghi hoặc: “Con rối này được vẽ thật là tinh xảo, không biết lão tiên sinh dùng thủ pháp gì vẽ thành?”.
Ông già ngồi phía sau màn nghe vậy theo bản năng nhìn sang cô gái mù bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia bối rối.
Nếu hỏi kịch rối bóng này diễn như nào, ông ta có thể nói ra một vài điều. Nhưng thử pháp chế tạo, làm sao ông ta biết được sẽ có người hỏi tới kia chứ…
Người cầm bình trà đứng ở bên bất động, nhưng bởi vì quá mức im ắng nên có vẻ cứng ngắc.
Lặng im giây lát, cô gái mù cúi đầu về phía Tần Chất, thấp giọng nói. Vẻ mặt dịu dàng dễ chịu, giọng nói nhẹ nhàng có vẻ là cô nương được cưng chiều trong nhà: “Ông nội tuổi già nên tai nghe không rõ, lại không giỏi tìm từ ngữ diễn đạt mong chư vị thứ lỗi.
Thủ pháp của múa rối bóng ở đây rất đa dạng, được lấy từ các bức tranh vẽ trên tường của các ngôi đền nhà Tống, chủ yếu là chạm khắc nổi, tứ chi và đầu đều được điêu khắc riêng biệt, sau đó dùng dây nối thành.
Vẽ con rối rất nhiều quy trình, cần phải trải qua quá trình làm da, vẽ bản thảo, khắc, tô màu, rồi mới có thể có được một con rối bóng…”. Câu trả lời này không thể bắt bẻ, hiển nhiên là hiểu rõ về múa rối bóng.
Vương Tiến Sinh đưa tay vuốt râu, vẻ mặt hòa nhã cảm thán nói: “Từ trước đến nay đã truyền múa rối bóng là cha đẻ của hí khúc, công đoạn tinh xảo đa dạng cũng xứng đáng với cái tên này”.
Tần Chất nhìn về phía cô gái mù đánh trống chậm rãi hỏi: “Nghe cô nương nói vậy, hình như cực kỳ yêu thích múa rối bóng, vậy là đã tiếp xúc từ nhỏ chăng?”.
Cô gái mù nghe tiếng bèn gật đầu về phía Tần Chất: “Đúng vậy, tiểu nữ nghe múa rối bóng mà lớn, sớm đã thấm vào xương cốt, đặc biệt yêu thích”. Lời nói quả thật là rất yêu thích, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại không thể hiện được sự khao khát cho những điều mà mình trân quý, chỉ có rất nhiều sự khô cứng.
“Chả trách cô nương quen thuộc với múa rối bóng như vậy”. Tần Chất mỉm cười, mặt hồ sóng nước lấp loáng, mỗi người một cảnh tựa như xuất trần nhập họa, khiến người ta chú ý.
Việc hỏi han dừng lại một lúc, vở kịch rối bóng lại tiếp tục.
Vương Tiến Sinh bị âm thanh mê hoặc, tâm hồn chìm đắm vào vở kịch, đến đoạn đặc sắc tán thưởng liên tục.
Tần Chất toàn tâm toàn ý xem kịch, đang xem kịch lại với tay lấy chén trà. Hắn bất cẩn không để ý để ống tay áo làm đổ chén trà, nước trà thoáng cái tràn ra mặt bàn, làm ướt y phục của hai người.
Hai người đều không tránh kịp, Tần Chất thu ống tay áo bị ướt lại, trên mặt lộ vẻ áy náy: “Kịch hay say lòng người, ngay cả chén trà cũng cầm không vững, ngược lại phải bồi thường cho đại nhân thêm một bộ y phục”.
Người cầm bình trà vội vàng kéo miếng khăn trắng bên hông khom lưng lau cho bọn họ, Chử Hành tiến lên ngăn cản.
Vương Tiến Sinh nghe vậy bật cười, đứng dậy đi lên gác thay y phục, ngoài miệng lại trêu chọc nói: “Còn đổ lỗi do vở kịch trên sân khấu, chẳng lẽ ngươi còn định ý đồ gì với bộ y phục này hả?”.
“Nếu đổ lỗi không thành, vậy cũng chỉ có thể bồi thường một món”.
Thấy Tần Chất đứng lên đi song song với Vương Tiến Sinh, người cầm bình trà nhìn cô gái mù, rồi lại cúi người xuống lau bàn.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, người hầu cầm bình trà cũng đi mất, cô gái mù cũng đứng dậy, vở kịch vẫn tiếp tục hát.
Cô gái mù bước ra khỏi thủy đình, cầm gậy mù mò mẫm đi dọc theo thủy đình đến vườn, vừa đi vừa tránh vườn hoa cực kỳ khéo léo, tốc độ còn nhanh hơn người thường.
Trong vườn có vài cô gái đang thưởng hoa ngắm phong cảnh, cô gái mù khôi phục lại tốc độ dùng gậy gỗ tìm đường.
Cách đó không xa có một người đang từ từ đi tới. Cô gái mù cố ý đi chậm lại, khi người đó đi ngang qua, cô gái hơi nghiêng người ngã xuống.
Người nọ đưa tay đỡ lấy, thanh âm như trái mơ xanh ngâm nước rất dễ chịu, vô cùng sảng khoái, thoáng cái đã ở rất gần, giống như ngay bên tai vang lên: “Cẩn thận”.
Cô gái mù muốn thu tay lại, nhưng chân đột nhiên lại bị trẹo, cả người suýt nữa không đứng vững.
“Cô nương chắc là bị trẹo chân rồi, để ta giúp cô xem một chút”.
Hình như mắt cá chân cô gái mù rất đau đớn, nghe vậy khẽ gật đầu: “Làm phiền rồi”.
Tần Chất nhìn xung quanh, đỡ cô gái ngồi xuống gần đó. Hắn cúi người nhẹ nhàng nâng chân nàng lên, tay nắm bắp chân, cách lớp vải ấn bằng lực rất nhẹ, nhiệt độ trong lòng bàn tay ấm áp đến khiến cô gái mù hơi sững người.
Người trước mặt ấn vào khớp xương, hơi dùng sức, hắn ngẩng đầu nhìn về phía nàng, dịu dàng hỏi: “Bị thương chỗ này đúng không?”.
“Đúng là chỗ này”. Ngón tay của cô gái mù khẽ động, mạnh mẽ gạt bàn tay đang nắm chân mình ra, một lát sau lại nhẹ giọng hỏi: “Ngài chậm trễ thời gian ở đây, phụ thân ngài tìm ngài thì phải làm sao?”.
Tần Chất nghe vậy cười: “Đó không phải là cha ta, mà là thế thúc tình cờ gặp ở Ba Châu”.
Vườn hoa sắc màu rực rỡ, hương thơm từ tầng tầng lớp lớp cánh hoa tỏa ra xung quanh, gió nhẹ thoảng qua, hương hoa dịu dàng quanh quẩn nơi chóp mũi.
Người cúi đầu ấn chân bỗng mở miệng: “Cô nương vừa nói làm con rối đủ loại công đoạn, trong đó có công đoạn khắc, không biết một con rối bóng cần khắc bao nhiêu đao mới có thể thành hình?”. Ngôn từ bay bổng nhẹ nhàng, ẩn chứa ý tứ khó phát hiện.
Cô gái mù cúi đầu rủ mắt không có nửa điểm khó chịu, trả lời ngắn gọn: “Đại khái hơn ba ngàn đao”.
Còn chưa dứt lời, bàn tay ấn trên mắt cá chân đột nhiên dùng sức, chỉ nghe xương cốt phát ra một tiếng giòn tan, bầu không khí nhất thời yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tần Chất nhướng mắt nhìn cô gái mù: “Bây giờ đã đỡ hơn chưa?”.
Sắc mặt cô gái mù bình thản, tay kia nhẹ nhàng nắm cây gậy dẫn đường, tựa như muốn dùng sức lại cố ý thả lỏng lực đạo, chân đang lành lặn lại đột nhiên bị bẻ, nàng có phần muốn vặn gãy cổ hắn.
Tần Chất vẻ mặt thản nhiên, nhìn nàng nhẹ nhàng nói: “Đứng lên đi một chút xem có ổn không?”.
Một lúc lâu sau mà cô gái mù vẫn không nhúc nhích, đành nhẹ giọng hỏi một câu: “Chân tiểu nữ hình như vẫn không nhúc nhích được, không biết ngài có thể đỡ ta vào trong nhà uống một ngụm nước được không”.
“Có gì không thể”. Người trước mặt lập tức đồng ý, sau đó đứng lên đỡ nàng đi vào lầu các gần nhất.
Hai người vừa bước chân vào trong phòng, cô gái mù lập tức đóng cửa lại, xoay người nhanh chóng giương ống tay áo lên, một mùi thơm kỳ lạ tỏa ra.
Tần Chất chỉ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập tới liền giơ tay đỡ trán nhìn về phía cô gái mù, sau khi nói “Cô?” thì bất tỉnh ngã xuống đất không dậy nổi.
Cô gái mù ngồi xổm xuống, sắc mặt u ám quan sát người ngất xỉu trên mặt đất. Đột nhiên, nàng nắm cằm hắn, ngữ điệu lạnh lùng âm u nói: “Ngươi thật sự nên cảm thấy may mắn vì bản thân vẫn còn hữu dụng”.
Nàng lấy ra một bình sứ nhỏ trong ống tay áo, đổ ra một viên thuốc có mùi rượu, ấn cằm hắn, nhét vào miệng hắn xong lại nhẹ nhàng nhấc cằm lên. Chỉ chốc lát sau liền có mùi rượu tản ra, người trên đất tựa như đã uống say.
Nàng vừa đứng dậy lập tức cảm thấy một cơn đau xuyên thấu ở mắt cá chân, ngay lập tức đạp mạnh vào ngực hắn.
Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét lớn, Bạch Cốt khẽ nhíu mày, bọn họ lại hành sự lỗ mãng như vậy.
Bạch Cốt bỏ người lại, vượt qua cửa sổ, bước nhanh về phía thanh âm truyền đến.
Bên ngoài phòng, Chử Hành thấy người đã vào trận, vội vàng vào phòng, người trên mặt đất đã sớm mở mắt ra, vẻ mặt tỉnh táo, không hề có dấu hiệu té xỉu.
Tần Chất từ từ ngồi dậy, trong mắt mang theo chút men say. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau máu tươi ở khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng ẩn chứa cảm xúc không giải thích được.
Chử Hành bất giác cúi đầu.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Đan Thanh Thủ: “Hai vị, lần thứ hai gặp nhau có suy nghĩ gì?”.
Bạch Cốt: “Bắp tay của bình hoa này rất khỏe”.
Tần Chất: “Cô nương quá khen”.
Đan Thanh Thủ: “…”.
Quỷ Thập Thất: “^ω^”
Vương Tiến Sinh: “Không được không được, hai cái người này mà yêu nhau thì nước sông Trường Giang Hoàng Hà chảy ngược ba năm”.
Đan Thanh Thủ: “T_T”