Không Thể Động

Chương 10:




Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Xem như Chu Dương còn biết giữ chữ tín, bằng lòng để cho Ly Úy xuống lầu coi Vi Vi.
Trước khi đi ra cửa, Chu Dương còn tiến lại gần, phun nhiệt khí vào trong lỗ tai Ly Úy, giọng nam tràn đầy từ tính bật cười âm trầm: “Đừng nói đừng tung, đừng làm chuyện gì bậy bạ, đừng gây rắc rối cho anh.” Hôn lướt một cái lên má Ly Úy, hắn còn chu đáo giúp cậu mở cửa.
Ai có thể bất chấp an nguy của một cô gái đáng yêu như Vi Vi cơ chứ? Ly Úy âm thầm thở dài trong lòng. Trước khi có thể nắm chắc một chút việc thủ tiêu Chu Dương, cậu dự tính sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần Chu Dương đừng quá phận.
Xuống tới nơi liền thấy Vi Vi đang nhàm chán ngồi nghịch một quả xoài tươi được vận chuyển từ Thái Lan bằng máy bay. Nhìn thấy Ly Úy đi xuống, cái miệng nhỏ nhắn của Vi Vi hơi bĩu ra, cô ném quả xoài sang bên cạnh, lộ ra một khuôn mặt buồn bực.
“Sao thế…” Ly Úy đứng bên cạnh cô, cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Đây thực sự là em gái của mình? Gương mặt xinh xắn, hai gò má đỏ hồng, thích vận động thích nháo sự, lúc sáng còn không thèm phân trần mà cắn lên cổ mình một cái. Ly Úy quay quay cổ, thầm nghĩ nếu mình nhận sai em gái thì chẳng phải cực kỳ buồn cười hay sao? Nhưng rồi cuối cùng lại không tự chủ được mà mang lên người dáng điệu anh hai, khẽ ho một tiếng hỏi: “Sao không lên lầu đọc sách?”
Vi Vi lại hừ một tiếng, như bị tổn thương mà nhìn Ly Úy, ánh mắt vô cùng tội nghiệp, tựa hồ đã phải chịu ủy khuất rất lớn. Ly Úy không thể chịu được ánh mắt này của cô, có cảm giác như mình đã làm chuyện gì không nên làm, vừa định mở miệng nói thì bỗng nhiên Vi Vi đứng dậy, xoa xoa mắt thấp giọng hỏi: “Anh hai, có phải anh không còn thương em nữa?” Thế rồi khóc nấc lên.
Ly Úy cuống cuồng, vỗ vỗ bả vai Vi Vi, liên miệng biện bạch: “Sao có thể như vậy? Sao anh lại không thương em?”
Vi Vi vừa khóc vừa dụi dụi mắt: “Cái gì anh cũng quên hết, ngay cả người ta bao nhiêu tuổi cũng không nhớ được.”
“Cái này… cái này chẳng phải tại anh bị tẩy não sao?” Ly Úy xấu hổ dùng một lời giải thích mà cậu chán ghét nhất.
“Bị tẩy não rất nghiêm trọng sao? Cái gì cũng vin vào cớ này, nào có ai bị tẩy não xong lại quên luôn cả đứa em gái duy nhất? Thật sự thương em thì sẽ không quên em đâu.”
Mặc dù trách móc đến là vô lý, nhưng động tác vừa khóc vừa tựa đầu lên vai Ly Úy của Vi Vi thực sự rất đáng thương, Ly Úy sững sờ không dám phân trần.
“Được rồi được rồi, anh hai đáp ứng nhất định sẽ nhớ ra em.” Kể từ ngày mai, bắt đầu đi hỏi từng người cho rõ ràng, thói quen và tính cách của mình trước kia là như thế nào.
Vi Vi ủ rũ ngẩng đầu lên, hít hít mũi, bỗng nhiên khóc càng lớn hơn: “Anh thay đổi thật là đáng sợ.”
Ly Úy không biết mình lại phạm phải sai lầm gì, bị Vi Vi khóc đến rối hết cả lòng, gần như cầu khẩn nói: “Anh lại sai ở chỗ nào rồi?”
“Em mắng anh, anh lại không hung dữ với em…” Vi Vi nghẹn ngào nơi cổ họng.
Ly Úy cơ hồ vô lực toàn thân. Trước kia rốt cuộc cậu là người như thế nào đây?
An ủi không có hiệu quả, Vi Vi khóc rất lâu, cuối cùng vẫn là tự mình thu nhỏ âm thanh, lấy khăn tay ra xoa xoa đôi mắt đỏ hồng, hỏi: “Anh hai, có nhớ trước kia anh nói với em câu nào là nhiều nhất không?”
“Câu nào?”
Vi Vi cười hì hì, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trải qua một trận khóc vẫn còn lưu lại lệ quang, phối với nụ cười kia, xinh đẹp hệt như một tiểu thiên sứ. Cô bắt chước giọng điệu lớn tiếng thô lỗ: “Nếu không phải em là em gái của anh, Ly ca anh sớm đã một cước đạp chết em rồi!”
“Anh thường dùng câu này?” Ly Úy toát mồ hôi lạnh.
“Ừm.” Vi Vi gật đầu, chăm chú quan sát Ly Úy từ trên xuống dưới, bỗng nhiên reo lên một tiếng, bất ngờ duỗi tay ra ôm chầm lấy cổ Ly Úy, cả thân thể mềm mại quấn lên như bạch tuộc.
“A a!” Trên cổ truyền tới một trận đau đớn, Ly Úy nhíu mày kêu lên.
“Vẫn là cắn cổ của anh hai thấy thơm nhất! Anh để em cắn thêm mấy cái nữa đi, đảm bảo cắn nhẹ.” Tiếng cười trong trẻo của Vi Vi bay vào trong tai, cô thỏa mãn thở ra một hơi, mềm mại nói: “Anh quay về là tốt rồi, anh có thay đổi thành cái quái dạng gì cũng không sao hết. Em thực sự rất vui.”
Ly Úy đang định quở mắng Vi Vi không được loạn cắn người ta, trái tim bỗng nhiên lại mềm nhũn, ngoan ngoãn để cho hàm răng nho nhỏ trắng tinh của cô vói tới vành tai. Đang định nhẫn nhịn chịu đau để cho cô cắn một miếng.
“Ai ui!” Vi Vi bị đau đến bật kêu lên thất thanh.
Chu Dương đứng ngay phía sau sô pha, từ trên cao túm lấy tai Vi Vi: “Anh của em là bị người ta tẩy não, nhưng cũng không thể tùy tiện bắt nạt. Cậu ấy chỉ có thể để cho anh cắn.”
Vi Vi xoa xoa cái tai bị kéo đau, oan ức lầm bầm: “Chu đại ca, anh cũng quá là bá đạo rồi. Anh hai quay về đã mấy ngày, anh lại chẳng chịu nói cho ai biết, một mình chiếm cứ anh hai. Hiện giờ ngay cả cắn cũng không cho cắn. Anh ấy là anh trai của em nha!”
Chu Dương chẳng thèm ư hử gì, chăm chú nhìn Vi Vi rồi nở một nụ cười tà khí. Vi Vi lập tức giơ hai tay lên, nhượng bộ nói: “Em biết rồi, em biết rồi, không được bắt nạt anh hai chứ gì?” Bất mãn lườm Chu Dương một cái, cô lại trèo lên người Ly Úy như một con mèo nhỏ, kéo nhẹ vành tai của Ly Úy: “Anh, tới phòng của em đi. Hai năm nay em đã chuẩn bị rất nhiều món đồ chơi thú vị cho anh nha. Đi nào!”
Ly Úy nhìn nhìn Chu Dương, còn chưa kịp chờ Chu Dương biểu hiện ra dấu hiệu gì, đã thân bất do kỷ bị Vi Vi kéo chạy lên cầu thang.
Một căn phòng rất đẹp trên tầng ba chính là không gian riêng tư của Vi Vi. Kéo Ly Úy vào trong phòng, Vi Vi than thở: “Phòng của em trông thế nào chắc chắn anh cũng quên mất rồi.” Đóng cửa lại, cô mở ra một cánh tủ chiếm trọn cả một mặt tường, lấy ra vài cái hộp bằng kim loại rất lớn, bày ở trước mặt Ly Úy như hiến bảo vật. Bạn đang �
Hộp được mở ra, bên trong vật gì cũng có: bông tai, nhẫn quý, mắt kính kỳ quái, từ điển lớn nhỏ cổ xưa, còn có nửa đoạn bút lông bị gãy đã bốc ra mùi hôi, cùng một miếng chặn giấy bằng ngọc bị vỡ ở hai đầu, còn nhiều thứ kỳ quái khác nữa, nhất thời Ly Úy chưa thể đọc ra được tên gọi của chúng.
“Những thứ này là gì?”
“Đồ ăn trộm.”
“Đồ ăn trộm?” Giọng của Ly Úy nâng lên hai quãng tám.
“Cũng không phải toàn bộ đều là đồ ăn trộm,” Vi Vi lấy ra từ trong hộp đoạn bút lông bị gãy mất một nửa kia: “Đây là của Lão Lang tặng cho em, hắn dùng nửa cây bút lông này để giết một tay quyền thủ nổi tiếng trên thế giới nha, đẹp đến ngây cả người. Anh hai, tặng cho anh nhé?”
Ly Úy giật giật khóe môi: “Không cần.” Mặc dù cậu là sát thủ, nhưng cũng không phải biến thái, đi thu thập bút lông từng dùng để giết người làm gì? Nghĩ muốn giáo dục Vi Vi một chút, để cô làm một cô gái đơn thuần đáng yêu, nhưng rồi lại e sợ cô sẽ khóc váng lên, cuối cùng Ly Úy đành quyết định thời gian còn dài, lựa chọn hình thức giáo dục từ từ.
Ánh mắt dời đến một bức tường khác, rất nhiều đĩa CD được xếp chồng lên nhau thu hút sự chú ý của cậu.
“Vi Vi thích xem phim.”
“Đúng vậy, cuối cùng anh cũng nhớ ra được một chút rồi.”
Xem phim, cũng coi như là một sở thích bình thường. Bất quá để đề phòng vạn nhất, Ly Úy vẫn cẩn thận hỏi thêm một câu: “Chắc không phải cái phim không lành mạnh gì đó của Nhật Bản đấy chứ?”
“Ha, anh đừng đơn thuần như vậy nữa được không? Phim XXX thì chính là phim XXX, cái gì mới gọi là không lành mạnh? Bất quá em chẳng thèm xem mấy thứ tầm thường ấy đâu, em cũng không phải tên Tiểu Bạch Kiểm kia. Những đĩa CD này đều là do trước kia anh bảo người khác giúp mình ghi lại về cuộc sống thường ngày đó.”
Cuộc sống thường ngày… của mình?
Trái tim Ly Úy đập một cái thật mạnh: “Anh có thể xem không?”
“Đương nhiên có thể.” Vi Vi hỏi: “Muốn em bật không? Để em tìm một đĩa có chất lượng hình ảnh tương đối tốt. Từ sau khi anh mất tích, ngày nào em cũng khóc, có một khoảng thời gian chính là xem những thứ này để đi ngủ.”
Ly Úy khẽ gật đầu, thấy Vi Vi nói đến chuyện ngày trước trong mắt lại bắt đầu có chút hồng hồng, không khỏi có phần áy náy. Ly Úy của trước kia, sẽ là như thế nào đây?
Đĩa CD bắt đầu chuyển động, hình ảnh xuất hiện, chất lượng quả nhiên không tồi, âm thanh cũng là hạng nhất.
Hạt mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu, nhỏ xuống từ trên trán Ly Úy. Cậu dùng nghị lực duy trì sự trấn tĩnh đến cùng cực, chầm chậm quay đầu sang: “Em cam đoan không lấy nhầm đĩa đấy chứ?”
“Không có đâu.”
“Cái này rõ ràng là phim XXX, giữa đàn ông với đàn ông.”
Vi Vi phì cười: “Chính là anh cùng với Chu đại ca mà, cảnh sau còn có phóng đại gương mặt, có thể nhìn được rõ ràng rồi. Hồi đó anh bắt Dược ca giúp các anh ghi hình lại cuộc sống thường ngày, làm hại Dược ca phải vừa cầm máy quay vừa lau máu mũi. Anh đừng làm người ta sợ chứ, anh đang đỏ mặt đấy à?”
Ly Úy hô hấp khó khăn: “Những thứ này… tại sao em lại có?”
Vi Vi kỳ quái nhìn cậu: “Đây là do chính anh kiên quyết nhét vào tay em, còn nói cái gì mà… phải cố gắng quan sát cho kỹ tư thế oai hùng của anh hai em, có kỳ huynh tất có kỳ muội, như vậy mai sau em cũng có thể trở thành một người phụ nữ mê chết đám đàn ông.”
Phi, thì ra không chỉ một mình Chu Dương là biến thái.
Ba ngày liên tiếp sau đó, Ly Úy cứ hễ nhìn thấy Vi Vi là lại đỏ bừng mặt, bỏ chạy mất dạng.
__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.