Không Thể Động

Chương 29:




Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Vi Vi không trốn tránh, cô lập tức đi đến.
Khe khẽ đẩy cửa ra, dùng bước chân nhẹ nhàng như quỷ mị, vô thanh vô tức bước vào thư phòng.
“Chu đại ca, anh tìm em à?” Đôi mắt sáng lấp lánh, liếc nhìn chiếc máy tính trên bàn làm việc của Chu Dương.
Chu Dương ngẩng đầu lên từ trên ghế, ánh mắt thâm trầm đến mức như mây đen không thể tản rời.
“Vi Vi, em nói đi.” Trong âm giọng trống rỗng không ẩn giấu được sự kiềm nén.
Vi Vi làm thinh: “Nói gì?”
“Nói gì?” Khóe môi Chu Dương gợi lên một nụ cười khiến người ta phải rét lạnh, hắn chầm chậm đứng dậy, thân hình cao lớn khiến áp lực trong phòng gia tăng một cách đáng sợ. Chỉ vào chiếc laptop trên bàn, hắn bình tĩnh hỏi: “Trong lòng em hiểu rất rõ anh muốn hỏi điều gì. Tại sao em phải làm vậy? Vi Vi, em nói đi.”
Sắc mặt Vi Vi trắng như tờ giấy, nhưng không hề để lộ chút hoảng hốt nào, trái lại còn có một loại kiên nghị của sự quyết tâm nói chẳng thành lời. Ánh mắt cô chuyển tới chiếc laptop, rồi lại chầm chậm, từ chiếc laptop chuyển về mặt Chu Dương.
Cô đối diện với Chu Dương.
“Chu đại ca,” Ánh mắt cô không sắc nhọn, mà trong suốt như nước suối. Vi Vi chống lại ánh mắt sắp sửa bùng nổ của Chu Dương, dùng giọng nói rõ ràng mà chỉ cô mới có, dùng âm giọng rất khẽ để hỏi: “Anh thay lòng đổi dạ rồi sao?”
Hệt như một mũi tiễn bằng bạc có tốc độ kinh hồn, cơ hồ không thể nhìn ra được nơi mà nó phóng đi, vô thanh vô tức đâm xuyên qua người Chu Dương.
Chu Dương bất ngờ không kịp đề phòng, gần như phải thối lui một bước mới có thể đứng được vững vàng.
“Em nói linh tinh gì hả?” Hắn kiềm nén gầm lên khe khẽ, như một con mãnh thú bị thương.
Vi Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ, thân hình nhỏ xinh, đôi mắt trong veo: “Anh thay lòng đổi dạ rồi sao?”
“Câm miệng!” Chu Dương bứt mình ra khỏi tảng băng bị thương, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, tuyệt không muốn bị Vi Vi dễ dàng kích động đến sụp đổ như vậy. “Vi Vi, bản copy ở đâu?” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Vi Vi chằm chằm.
“Bản copy gì? Không có bản copy.”
Chu Dương vẫn nhìn cô chòng chọc không chút buông lỏng, như có thể tươi sống nhìn xuyên qua cô: “Không có khả năng em thật sự xóa bỏ tài liệu của Trần Minh. Nhất định có bản copy.”
“Trần Minh?” Vi Vi nghênh đón ánh mắt nghiêm túc của Chu Dương, bỗng nhiên nhẹ nhàng bật cười: “Trên đời này không có Trần Minh, từ trước tới nay đều chưa từng có. Chỉ có Ly Úy, chỉ có anh trai của em.”
Dáng vẻ cô khiến Chu Dương cũng có chút ngạc nhiên. Chu Dương thậm chí không dám tiếp tục thêm nữa, Vi Vi sắp hỏng mất rồi, hắn không thể đối đãi với em gái bảo bối nhất của Ly Úy như vậy, cô so với tính mạng của chính hắn còn quan trọng hơn.
“Vi Vi…” Chu Dương chầm chậm đi tới. Quá nhiều vấn đề cần giải quyết, vấn đề nào cũng khiến máu trong tim hắn róc rách chảy ra. Hắn không thể chiếu cố Trần Minh, ý nghĩa này khiến trái tim hắn khó mà nhịn được cảm giác đau đớn.
Hắn duỗi tay về phía Vi Vi, hai năm Ly Úy ra đi, Vi Vi gần như đã trở thành em gái ruột của chính hắn, hắn không thể chịu được việc khiến Vi Vi bị tổn thương.
“Chu đại ca.” Trong nháy mắt Chu Dương duỗi tay ra, vành mắt Vi Vi đã đỏ hồng, như bờ đê bị nứt vỡ một vệt nhỏ, hồng thủy liền trào ra như bài sơn đảo hải. Cô nhào vào lòng Chu Dương, nhịn không được bật khóc nức nở: “Anh vẫn thích anh trai của em, có phải không?”
“Phải.” Chu Dương trả lời không chút do dự, dùng bàn tay thô ráp vỗ về Vi Vi.
“Anh sẽ không thay lòng đổi dạ, phải không?”
“Phải.” Chu Dương thống khổ nhắm mắt lại.
Vi Vi vừa khóc vừa hỏi: “Anh giận em sao?”
“Sao có thể?”
“Chu đại ca…”
“Ừm?”
“Anh phải đối tốt với anh trai của em.” Vi Vi ngước đầu lên từ trong lòng hắn, chăm chú nhìn hắn.
Chu Dương chựng lại một hồi, nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ được rõ ràng. Hắn gật đầu: “Anh sẽ đối tốt với cậu ấy. Khuya rồi, em đi ngủ đi.”
Hắn vỗ vỗ bả vai Vi Vi, tự mình đưa Vi Vi về phòng, để Vi Vi nằm lên giường, cẩn thận ém lại góc chăn cho cô.
Tạch.
Đèn tắt, ánh trăng tràn vào trong phòng làm nhân vật chính. Chu Dương kéo lấy chiếc ghế bên giường, ngồi xuống, lặng im tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn mặt Vi Vi.
Huyết thống là một điều vô cùng kỳ diệu.
Như Ly Úy và Vi Vi, luôn trong bất tri bất giác tản ra một loại khí tức thuộc về cùng một bản chất.
Loại khí tức này, cơ hồ khiến Chu Dương phải hoài nghi. Rốt cuộc làm ra chuyện này là bản thân Vi Vi, hay Ly Úy ở trên trời?
Đây là ý nguyện của Ly Úy?
Hắn lẳng lặng, tràn đầy kiên nhẫn mà nhìn Vi Vi chìm vào giấc ngủ, có khoảnh khắc, một loại ảo giác xông vào đầu hắn, biết đâu ngồi ở chỗ này nhìn Vi Vi cũng không phải hắn, mà là Ly Úy. Hắn tưởng tượng thấy dáng vẻ anh tuấn điển trai của Ly Úy, Ly Úy sống động, an yên ngồi bên cạnh giường, nét mặt hiện ra vẻ ngại phiền cùng hết cách, trên thực tế lại rất cam tâm tình nguyện trông chừng cho em gái chìm vào giấc ngủ.
Trái tim Chu Dương, vào khoảnh khắc chạm tới thứ ảo giác này, bỗng nhiên đau đớn như bị kim châm.
Đau đớn cường liệt như vậy, thậm chí Chu Dương thâm kinh bách chiến cũng không biết phải chống đỡ thế nào. Hắn học theo dáng điệu của Trần Minh, đem năm ngón tay đặt lên trái tim, dùng hết khí lực túm lấy lớp vải quần áo, thử cuộn mình lại.
Ly Úy, Ly Úy, Ly Úy của hắn…
Nụ cười mạn bất kinh tâm trên khóe môi cậu ấy, sự mị hoặc khiêu khích trên dung mạo cậu ấy, mỗi một động tác lơ đãng của cậu ấy, đều khiến người ta thấu tận nội tâm.
Chẳng ai ngờ tới, vị Chu Dương thiên chi kiêu tử này, sẽ cuộn mình lại trong bóng đêm để chống cự với cơn đau đớn không cách nào tiếp nhận.
Tình yêu nóng cháy trong cơ thể hắn đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, lại không có bất cứ đường nào để phát tiết.
Tôi làm còn chưa đủ sao?
Tôi yêu còn chưa sâu sao?
Nói cho tôi biết, tôi phải làm sao mới có thể khiến anh hạnh phúc?
Tình yêu sâu lắng như vậy, khuấy động trong cơ thể, như dung nham không lúc nào ngừng sôi trào, không nơi nào để đi, chỉ có thể mặc cho nó thiêu hủy bản thân mình.
Đó là nỗi thống khổ mà Ly Úy đã gán ép cho hắn, cũng là nỗi thống khổ mà hắn đã gán ép cho Trần Minh.
Hắn lựa chọn tự dối gạt mình, Trần Minh lại bị ép phải vì sự ích kỷ của hắn mà lựa chọn một con đường khác càng thống khổ hơn.
Giờ phút này, hắn khắc cốt minh tâm cảm nhận được nỗi tuyệt vọng cùng bất lực của Trần Minh.
Chu Dương đau đớn cuộn mình lại, nhưng khi thân thể co rụt đến cực hạn, hắn lại khẽ gầm lên một tiếng, toàn bộ thân thể dãn ra, đứng phắt dậy khỏi ghế, hắn mở cửa phòng, loạng choạng rời khỏi phòng Vi Vi.
Tiếng cửa phòng khép lại vừa truyền tới, đôi mắt đang nhắm chặt trên giường liền mở ra, trong bóng đêm lập lòe ánh quang mang khó có thể nhận định.
“Đầu Trọc, là em. Giúp em một việc được không?” Vi Vi cầm điện thoại di động bên giường lên, ấn một dãy số, mỗi chữ nói ra đều dị thường rõ ràng: “Nếu Chu đại ca phái người đi điều tra lai lịch của Trần Minh, lập tức báo cho em biết.”
* * *
Gian phòng chủ nhân an tĩnh, bỗng nhiên cửa lớn bị một mãnh lực đẩy mở.
Trần Minh mở mắt ra, chống khuỷu tay ngồi dậy từ trên giường. Thân ảnh Chu Dương đập vào tầm mắt. Cậu lạnh lùng liếc nhìn Chu Dương một cái, rồi lại quay mặt đi, định tiếp tục nằm xuống ngủ.
Nhưng Chu Dương bỗng nhiên bước tới thật nhanh, nắm lấy bả vai cậu.
“Tôi quyết định rồi.” Giọng nói kiên nghị của Chu Dương vang vọng trong phòng, hắn thở gấp nói: “Tôi sẽ tìm tài liệu của em trở về.”
Trần Minh thoáng sửng sốt, nhìn Chu Dương.
Chu Dương cúi người xuống, yêu thương vuốt ve khuôn mặt cậu, tỉ mỉ họa lại đường nét quen thuộc dưới ánh trăng: “Muốn tìm tư liệu về thân phận của một người cũng không khó như em tưởng tượng, dựa vào năng lực của tôi, chỉ cần cho tôi một chút thời gian, hoàn toàn có thể làm được.”
Trần Minh quả thực sắp mất đi năng lực nói chuyện, như thể nhìn thấy thế giới bị hủy diệt, mà một địa cầu khác tràn đầy sự sống lại hiện lên từ một hướng khác.
Chu Dương…
Chu Dương trong lòng chỉ có Ly Úy, Chu Dương coi cậu còn chẳng bằng một bộ xương khô, chịu vì cậu mà làm chuyện này?
“Đến bây giờ, tại sao lại làm như vậy?” Cậu phải dùng sự nỗ lực rất lớn mới có thể đem những lời này nói ra được hoàn chỉnh.
“Bởi vì em nói đúng.” Chu Dương ngồi xuống bên giường, kéo Trần Minh qua, ôm siết cậu thật chặt, dịu dàng hôn lên môi cậu.
Trần Minh như đang trong mơ, tiếp nhận nụ hôn quá mức ôn nhu của Chu Dương, tất cả đều là giấc mơ phi thực tế, nhưng cậu thực sự khuyết thiếu dũng khí tự tay đập tan nó.
Cảm giác tê dại truyền tới từ trên môi, từng chút từng chút sâu thêm, thấm đẫm hương vị của Chu Dương.
Cậu nghe thấy giọng nói của Chu Dương.
“Em nói đúng, tôi không thể đối xử với em như vậy.”
Một câu nói thật giản đơn của Chu Dương, đã khiến trái tim trải qua quá nhiều đau khổ mà kết lại thành băng của cậu, tan chảy một nửa.
Tôi không thể đối xử với em như vậy.
Nước mắt lấp lánh, từ hàng mi của Trần Minh, nhẹ nhàng rơi xuống.
__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.