Không Thể Động

Chương 3:




Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Di chuyển một người thực vật không cần phải dùng tới quá nhiều thủ tục nghiêm ngặt đến vậy. Chẳng những cổ tay và cổ chân bị quấn vòng điện, còn dùng cả dây trói thường quấn bệnh nhân tâm thần để buộc chặt cổ, thắt lưng và tứ chi của Ly Úy lên nệm giường. Từ phòng bệnh ra đến cổng bệnh viện chỉ là một lộ trình ngắn ngủi vỏn vẹn mấy phút đồng hồ, nhưng lại dùng tới mười hai vệ sĩ hộ tống giường bệnh.
Vốn là cơ hội dễ dàng nhất để đào tẩu, cuối cùng lại biến thành tình huống chẳng một khe hở để chui qua.
“Chu tiên sinh, bệnh nhân hiện giờ không thích hợp để di chuyển.” Bác sĩ thấp thỏm bất an đi theo phía sau Chu Dương.
“Tôi cho rằng cậu ta thích hợp.”
“Nhưng mà…” Mặc dù chỉ nhìn thấy được phía sau gáy Chu Dương, nhưng ánh mắt sắc nhọn đã in hằn trong ấn tượng vẫn khiến bác sĩ phải toát mồ hôi lạnh: “Ít nhất cũng nên để cho bệnh nhân tiếp tục dùng thiết bị duy trì tính mạng.”
“Tính mạng của cậu ta là do tôi duy trì.”
“Chai truyền dịch…”
“Vứt đi, tôi không thích trên người cậu ta lằng nhằng một đống dây nhợ truyền dịch.”
“Nhưng…”
“Bác sĩ Thẩm,” Thân hình cao lớn bất chợt xoay lại khiến bác sĩ Thẩm bị hù tới mức thụt lùi về phía sau mấy bước, mặc dù khí sắc trên khuôn mặt kia vẫn đẹp đẽ như thường, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách. Chu Dương thản nhiên nói: “Người của tôi, tôi tự làm chủ.”
Ly Úy đang bị buộc chặt trên giường bệnh và di chuyển ra ngoài hành lang, ngữ khí đốc định của Chu Dương khiến cậu bất chợt rùng mình.
Hôn mê, trên thực tế chỉ là nhắm hai mắt, Ly Úy cảm thấy mình bị chuyển ra xe cứu thương như một con heo, trong suốt mấy tiếng đồng hồ xe chạy, bên cạnh cậu luôn có năm sáu tên vệ sĩ ngồi theo dõi chặt chẽ, hệt như kẻ mà bọn họ đang trông chừng không phải người thực vật, mà là một con hổ có thể nhảy dựng lên cắn người bất cứ lúc nào.
Nếu không phải Chu Dương đã phát hiện ra điều gì, đám vệ sĩ sẽ không nghiêm mật đến vậy.
Không khí bên trong xe cứu thương nặng nề ngột ngạt, không một ai lên tiếng, tiếng hô hấp của năm sáu người đàn ông khiến bầu không khí vốn đã rất tĩnh lặng càng thêm căng thẳng.
Chu Dương đã biết. Ly Úy kìm nén suy nghĩ, không sai, cậu không thể không bắt đầu thừa nhận kế hoạch này vừa buồn cười lại vừa không có tính khả thi. Muốn giả vờ làm một người thực vật để che giấu kẻ thù, nhất là với một tên hồ ly nhạy bén như Chu Dương rất không thực tế.
Nhưng… nhỡ may Chu Dương chưa phát hiện ra thì sao?
Lúc bị di chuyển từ trên xe vào phòng, mùi hương thanh nhã nhàn nhạt của cỏ xanh ngập tràn tứ phía, đây chính là điểm đặc trưng nổi bật nhất của căn biệt thự đứng tên Chu Dương. Ly Úy có ấn tượng rất sâu sắc với thảm cỏ lớn mang một màu xanh nhàn nhạt đến gai mắt nằm ở phía sau cổng chính, Chu Dương từng không chỉ một lần kéo cậu ra bãi cỏ giữa đêm tối, áp đảo cậu và thô bạo làm tới tận cùng.
Sự tình phát triển tương đối bất lợi.
Ly Úy thầm nghĩ ưu thế của mình xem chừng đã mất sạch rồi, cho dù có nói thế nào thì việc chuyển địa điểm quyết đấu từ bệnh viện đến hang ổ của Chu Dương cũng khiến mình phải chịu thiệt ít nhiều.
Trong lúc cân nhắc, cậu vẫn không hề quên việc cảm nhận những động tĩnh ở bên người, trong đầu hiện lên địa hình của căn nhà lớn đã quá quen thuộc suốt thời gian bị bắt, trái tim hoảng sợ khẽ co lại. Bọn họ đang rẽ vào hành lang bên trái của tầng hai, nếu trong mấy ngày ngắn ngủi cậu nằm viện mà không có sự thay đổi gì lớn, thì nơi đó hẳn là chỉ có một cánh cửa, ước chừng chiếm tới nửa gian nhà, cũng chính là… phòng của chủ nhân.
Lẽ nào bọn họ định đưa cậu tới phòng của Chu Dương?
Nghe thấy tiếng cánh cửa bị vặn mở, bầu không khí ngập đầy khí vị cuồng ngạo của Chu Dương xộc thẳng vào mũi.
Có mấy đôi tay hữu lực cởi bỏ tất cả mọi trói buộc, chuyển Ly Úy tới nằm trên chiếc giường lớn ở giữa phòng, sau đó lại lần lượt cố định tứ chi của cậu lên đầu và cuối giường.
“Chu tiên sinh, xong cả rồi.” Kiểm tra lại kỹ lưỡng tình trạng bị trói của Ly Úy, không tìm ra bất kỳ một sơ suất nào, người đứng đầu đội phụ trách mới cung kính quay lại.
“Ừ.”
Mấy tên bảo tiêu ở xung quanh giường Ly Úy đều lui ra.
“Những thứ tôi cần?”
“Đều chuẩn bị cả rồi.”
“Tốt, rất tốt.” Trong lời tán thưởng nhẹ nhàng của Chu Dương lộ ra sự thỏa mãn thực sự, khiến khắp người Ly Úy đều nổi đầy gai ốc, cậu biết mỗi khi Chu Dương dùng loại âm điệu này nói chữ “tốt”, khóe môi hắn đều sẽ cong lên thành một nụ cười mỉm khiến người ta phải sởn da gà. “Các người lui ra cả đi.”
“Vâng.”
Sau tiếng bước chân rất nhanh, tiếng cửa đóng lại mang đến một sự yên tĩnh kỳ lạ khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Ly Úy cảm thấy Chu Dương đã tới sát bên cạnh, nguồn sức mạnh đáng sợ gần trong gang tấc.
“Mở mắt ra.”
Hắn biết rồi sao?
“Em không thể gạt được anh.”
Có thể chỉ là thăm dò, cũng có thể không phải.
Đầu ngón tay ngả ngớn chạm tới bờ môi, vuốt ve đường nét tuyệt đẹp của đôi môi. Xúc cảm nóng ấm lại ập tới, hắn đang liếm lộng vành tai cậu: “Nếu còn giả vờ nữa, anh sẽ phải dạy dỗ em. Nếu thô bạo một chút, vết thương vừa mới lành miệng có thể sẽ lại rách ra.”
Đôi mắt bên dưới hàng mi dài khép chặt càng thêm gắng sức.
Cho dù chín mươi phần trăm Chu Dương đã biết rõ cậu đang giả vờ hôn mê, Ly Úy cũng không định để tâm đến sự uy hiếp của Chu Dương. Lúc này mà mở mắt, ngoài ngu xuẩn ra sẽ còn thêm cả tội danh nhát gan nữa, cậu tuyệt đối không cho phép mình tạo thêm cơ hội để Chu Dương giẫm đạp lên lòng tự tôn của mình.
Chu Dương cười trầm: “Ly, lông mi của em đang run, như phụ nữ vậy.” Nụ hôn, rơi xuống hàng lông mi quả thực có chút rung động.
Rõ ràng tới chín mươi chín phần trăm, Chu Dương đã biết rõ cậu đang giở trò hề gì.
Nhưng mà, không thể động, vẫn không thể động.
“Ngoan ngoãn mở mắt ra cho anh.”
Không có cơ hội bỏ trốn, tay chân đều đã bị trói chặt, trên người còn bị thương, thân thể cũng từng bị xâm phạm tàn nhẫn, hơn nữa bất kỳ lúc nào cũng có thể bị xâm phạm thêm… Với tư cách tù binh mà nói, còn có quyền lợi gì được chứ? Ly Úy thật vui mừng khi phát hiện ra, chí ít hiện giờ cậu có thể nhắm chặt mắt, không cần phải nhìn tới gương mặt anh tuấn có thể so sánh với kiệt tác của nhà điêu khắc vĩ đại nhất kia.
Đầu lưỡi nóng bỏng nhẹ nhàng trượt theo đường kẻ thật mảnh trên mí mắt, cảm nhận được nhãn cầu bị áp bách đang đập rất khẽ.
“Đối với loại người không chịu nghe lời như em, La Mã cổ đại thường sẽ cắt rụng mí mắt, để em không thể nhắm mắt lại được nữa.” Người dưới thân đột nhiên chấn động, Chu Dương bật cười gian tà, nói bổ sung: “Hoặc là dùng hình cụ để ép mí mắt không thể khép lại, vậy cũng thật khó chịu.”
Không cam lòng.
Ly Úy cay đắng nhận ra, giả vờ hôn mê đã từ phương pháp bỏ trốn bị giáng xuống thành sự đối kháng với Chu Dương uổng phí nhất.
Không còn cách nào khác, khoảng thời gian rơi vào trong tay Chu Dương tuy ngắn, nhưng để trải qua thì khổ không sao tả hết. Trong bảy ngày ấy, trốn thì không thể trốn thoát, tay chân bị chói chặt cứng, võ công hoàn toàn trở nên vô dụng; căm tức nhìn Chu Dương, thì ánh mắt của Chu Dương so với cậu lại càng sắc nhọn hơn; nếu mắng chửi, miệng lưỡi của Ly Úy căn bản không thể so được với Chu Dương, bị bắt bẻ đến á khẩu còn phải chịu thêm nụ hôn bá đạo mỗi khi hứng chí của Chu Dương.
Dù thế nào cũng chỉ là thất bại thảm hại.
Buộc phải giả làm người thực vật là điểm tiêu cực nhất, nhưng chỉ cần có thể khiến cho Chu Dương khó chịu một chút thôi, Ly Úy cũng cảm thấy đáng giá.
Tính toán một hồi, cuối cùng quyết định có đánh chết cũng không mở mắt. Ly Úy chuẩn bị tốt tinh thần để Chu Dương tra tấn, chẳng quan trọng, bất luận là tỉnh hay ngủ thì Chu Dương cũng sẽ không buông tha cho cậu.
Tạm thời coi như mình là người thực vật.
Nguồn :
Tôi là người thực vật, hoặc là thi thể cũng được.
“Em đang khiêu khích phải không?” Chẳng hề nổi trận lôi đình, Chu Dương thản nhiên bật cười, ngữ khí chiều chuộng như đang nói chuyện với một con mèo nhỏ không chịu nghe lời mà mình nuôi: “Chẳng lẽ em có thể duy trì được dáng vẻ người chết này vào cả loại thời điểm kia hay sao?”
Chăn bị xốc lên, con dao nhỏ lướt qua bề mặt da thịt, quần áo bệnh nhân dưới lưỡi dao bị cắt làm hai, để lộ ra lồng ngực mang vài vết thương màu hồng.
“Em đoán không sai, anh sẽ thích loại tình ái với gian thi*.” Mũi dao lạnh như băng di chuyển dọc theo đường cong của một điểm nổi lên đầy mẫn cảm, đủ để khiến cho mỗi dây thần kinh trên người Ly Úy đều căng cứng.
(*gian thi: gian dâm với thi thể =_____=)
“Đối phương là người thực vật hay giả làm người thực vật, đều sẽ khiến cho anh hứng thú.”
Mũi dao chầm chậm di xuống, lướt qua phần bụng bằng phẳng rắn chắc, cuối cùng dừng lại ngay đỉnh khí quan yếu ớt nhất của đàn ông.
“A, Ly đáng thương, em đang chơi trò chơi với anh sao?” Con dao khiến Ly Úy phải kinh hồn táng đảm bỗng nhiên được thu hồi, Chu Dương đổi sang sử dụng lòng bàn tay to lớn thô ráp để nhẹ nhàng mát xa khí quan đã bị kinh hách, thoải mái bật cười: “Vừa hay anh cũng đã phát ngán với dáng vẻ lúc nào cũng phản kháng và bất đắc dĩ đến đáng thương của em, trò chơi này anh sẽ chơi cùng em. Cứ tiếp tục giả vờ làm người thực vật của em, trước khi em chịu từ bỏ, anh hứa sẽ không cùng em thực sự làm tới bước cuối cùng.”
Nụ hôn tinh mịn, hệt như của một đứa trẻ con đối với món đồ chơi mà nó yêu thích.
“Nhưng nếu em nhịn không được mà chấm dứt trò chơi, vậy số lần mà em đã nợ anh trong suốt quá trình chơi sẽ phải trả hết một lượt.” Giọng nói mê hoặc lòng người như của yêu ma: “Nếu sợ, thì bây giờ liền mở mắt ra đi.”
Không thể động, có đánh chết cũng không động.
Không thực sự làm tới bước cuối cùng với Ly Úy, đây chính là miếng mồi Chu Dương thả ra để đùa bỡn Ly Úy.
“Bây giờ, anh sẽ bắt đầu hôn em. Nếu đầu lưỡi có đáp trả, coi như em thua…”
Chống đỡ đến cùng, không thể động.
Ly Úy hạ xuống quyết tâm, đương nhiên cũng tự hiểu được mình lại rơi vào một cái bẫy phóng đãng đáng hận khác của Chu Dương.
__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.