Không Thể Động

Chương 30:




Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Hai trái tim cùng đông lạnh, một khi đã có chút tan chảy, mọi việc liền phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Tất cả mọi thứ xung quanh dần dần trở nên tốt đẹp và quý giá. Sáng sớm giữa tiếng chim hót líu lo, Chu Dương nhìn thấy Trần Minh nằm trong lòng mình từ từ mở mắt, lần đầu tiên kinh ngạc phát hiện nụ cười như có như không của Trần Minh khi mới tỉnh dậy đẹp tới khiến người ta cảm động không thôi.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Mang theo chút ngại ngùng mà dùng mấy chữ đơn giản đánh tiếng chào hỏi, dường như mùa đông u ám đã rời xa, cảnh xuân tươi đẹp khiến người ta không thể không phớt lờ mọi việc đã xảy ra trong quá khứ.
Chu Dương đã nói là giữ lời, nhanh chóng gọi Trần Dược tới thư phòng, ra chỉ thị cho hắn đi tìm tư liệu về Trần Minh.
“Không tiếc bất kỳ giá nào, làm đi.” Chu Dương ra lệnh như trảm đinh chặt sắt.
Hắn ở thư phòng xử lý công việc trong bang suốt cả buổi sáng, nỗ lực bài trừ Vi Vi ra khỏi đầu óc. Nhưng hắn không cách nào bài trừ Ly Úy, Ly Úy như đang gần trong gang tấc, Chu Dương luôn cảm thấy chỉ cần mình ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cậu.
Chu Dương ngẩng đầu lên.
Ly Úy không ở trước mặt, người vừa mở cửa là Trần Minh. Hiện giờ hắn đã có thể dễ dàng phân biệt Ly Úy và Trần Minh, bọn họ có đôi mắt giống nhau, mũi và miệng giống nhau, thần thái quật cường giống nhau, nhưng Chu Dương vẫn có thể dễ dàng đem bọn họ phân tách ra.
“Tôi tới…” Trần Minh đứng trước cửa phòng, không quá thích ứng với tình thế kinh hỉ mới vừa hình thành tối qua, trông có chút luống cuống tay chân: “Tôi tới là để cảm ơn anh.”
Chu Dương ngồi trên ghế, dõi mắt chăm chú nhìn cậu.
Bọn họ chỉ cách nhau một khoảng thư phòng, khoảng cách này lại như có thể thu hẹp hoặc kéo dãn đến vô tận, phân không rõ đôi bên rốt cuộc là đang da thịt cận kề hay biển trời cách mặt.
Trần Minh mượn động tác đóng cửa để né tránh đường nhìn siết sao của Chu Dương, suy nghĩ một hồi, nghiêm túc hỏi: “Lời anh nói là thật?”
Chu Dương nhướng mày.
Trần Minh giải thích: “Anh sẽ giúp tôi tìm lại quá khứ của tôi, là thật sao?”
Chu Dương nhìn ra, Trần Minh thận trọng đứng tại cửa phòng, dáng vẻ không thể không hoài nghi nhưng lại không kìm lòng được mà tin tưởng của cậu, khiến Chu Dương cảm thấy xương sườn bỗng nhiên siết chặt.
“Là thật.”
Trần Minh thở phào nhẹ nhõm, tiến tới gần hai bước, ngồi xuống sô pha trong thư phòng.
Cúi đầu, lại cân nhắc đắn đo hồi lâu rồi mới hỏi tiếp: “Anh sẽ thả tôi đi?” Tầm mắt rũ xuống, từ đầu đến cuối không hề ngẩng lên hướng về phía Chu Dương.
Bầu không khí bất chợt lạnh xuống.
Chu Dương cảm thấy hô hấp không được thông thuận. Hắn nhìn chăm chăm vào Trần Minh, không muốn trả lời “phải”, cũng không muốn trả lời “không phải”. Bầu không khí nhu hòa khó có được đã bị phá hỏng, loại nhận thức này khiến tâm tình Chu Dương cực kỳ xấu.
Lúc nào cũng là như vậy!
Hắn khắc chế bản thân, không đi nói bất cứ từ nào hung dữ với Trần Minh.
Qua một lúc thật lâu, chờ tích góp đủ lực khống chế bản thân, Chu Dương mới đứng dậy, đi tới phía trước sô pha, từ trên cao ung dung nhìn xuống Trần Minh. Hắn không muốn phá hỏng chút tiến triển khó khăn lắm mới có được, hắn dốc hết toàn lực để kiềm chế chính mình, muốn để mọi việc được phát triển theo hướng nhu hòa một chút. Khi hắn nâng cằm Trần Minh lên, đầu ngón tay chạm tới làn da trắng mịn quen thuộc, cảm thụ được nhiệt độ thuộc về Trần Minh, Chu Dương lại nhịn không được nửa quỳ xuống, bất ngờ ấn Trần Minh vào trong lòng mình.
Lồng ngực của Chu Dương che chắn hết toàn bộ ánh sáng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, Trần Minh lấy làm kinh hãi, nhưng chẳng mấy chốc lại bình tĩnh lại.
“Giữa chúng ta, đã đủ tan nát rồi…” Hơi thở của Chu Dương phun vào tai cậu, cánh tay Chu Dương ôm siết làm ngực cậu phát đau.
Trần Minh thả lỏng người, lúc này mới ý thức được mình đã cho Chu Dương một câu hỏi thật tàn nhẫn. Chẳng những tàn nhẫn với Chu Dương, mà đối với mình cũng sao có thể nhân từ?
Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.
Chu Dương không đáp “phải” hay “không phải”, Chu Dương đã cho cậu một câu trả lời tốt nhất. Vì câu trả lời này, Trần Minh gần như có cảm giác muốn lã chã rơi lệ. Cậu nhịn xuống nhiệt khí thoáng bốc lên trong viền mắt, thấp giọng hỏi: “Đầu rất choáng, tôi có thể ở đây chợp mắt một lát được không?”
Chu Dương cứng đờ một hồi, sau đó liền thả cậu ra khỏi vòng tay, chăm chú nhìn cậu.
Trần Minh nhìn ra được một loại cảm xúc có thể gọi là kinh hỉ từ trong mắt hắn. Mỏng manh biết bao, nhưng lại khiến người ta cảm động biết bao.
Cậu nằm xuống, thư thư thái thái ngả người trên sô pha. Ở nơi này cậu từng có rất nhiều hồi ức tươi đẹp, hồi ức tươi đẹp nhất của cậu và Chu Dương cơ hồ đều ở nơi này, Chu Dương vì cậu mà hát một ca khúc lạc điệu, ánh trời chiều vẩy vào từ khung cửa sổ, trải đầy mặt đất như được dát vàng.
Chu Dương dường như không nỡ rời đi, cúi đầu nhìn cậu: “Chẳng phải choáng đầu sao? Sao còn không nhắm mắt lại?”
“Chu Dương,” Trần Minh vẫn mở mắt, ngẩng lên nhìn khuôn mặt anh tuấn cương nghị trên đỉnh đầu, si ngốc thở than: “Không ngờ chúng ta còn có được một ngày như hôm nay.”
Chu Dương nắm lấy ngón tay nhỏ bé của cậu, siết thật chặt.
Trong nháy mắt ấy, Trần Minh cảm thấy ngôn từ trên thế gian đã mất đi tác dụng. Ánh mắt của Chu Dương trực tiếp như vậy, thâm trầm mà rực nóng, như đã nói hết mọi lời muốn nói, như đã giãi bày hết mọi lời chẳng thể thốt lên.
Tôi không thể cho em một lời hứa hẹn.
Tôi không thể quên Ly Úy.
Tôi không biết liệu mình có thể thực sự yêu em hay không.
Nhưng mà, tôi luyến tiếc em.
Trần Minh vững tin quyết định của mình không sai chút nào, cậu khổ tâm chờ đợi, đã tưởng rằng vĩnh viễn không thể xảy ra chuyện tốt như hiện tại. Tình yêu quả là kỳ diệu đến khó tin, chẳng thể lý giải.
Không có chuyện gì phát sinh, chỉ là trao đổi một ánh mắt, dòng lệ đã trào ra khỏi bờ mi, như dòng suối trong chẳng thể ngừng lại.
Chu Dương nhíu mày: “Sao vậy?”
Hắn cúi người xuống, liền bị Trần Minh bất ngờ rướn lên, ôm lấy thật chặt.
“Yêu tôi thêm một lần nữa, tôi chỉ cần một lần.” Hai tay Trần Minh đều đang run rẩy, toàn thân đều đang run rẩy, âm giọng vừa nhỏ vừa trầm: “Buông tha Ly Úy, buông tha tôi, buông tha cho chính anh. Chúng ta có thể yêu nhau một lần, tin tưởng tôi, Chu Dương.”
Lần đầu tiên trong đời Chu Dương mãnh liệt cảm thấy mình như bị dòng dung nham tình yêu nóng rực vây quanh, hai tay Trần Minh dùng hết toàn lực ôm ghì lấy hắn, khiến máu trong người hắn như sôi trào, khiến trái tim cứ ngỡ đã chết khô, đã thối rữa, đã bị đông thành hóa thạch của hắn, rất khẽ rất khẽ mà cảm nhận được sự đau đớn của hồi sinh.
Reng…
Tiếng chuông điện thoại rất không thức thời mà reo lên đúng vào thời điểm hắn chuẩn bị đưa ra câu trả lời, như Ly Úy trong cõi u minh cấp cho hắn một lời cảnh cáo đau thương muốn chết. Chu Dương từ đỉnh mây mù nặng nề ngã xuống, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn buông Trần Minh ra, bước nhanh tới trước bàn làm việc, nhấc điện thoại lên.
“Tôi là Chu Dương.”
“Chu đại ca, là em.” Từ trong điện thoại truyền tới giọng nói của Vi Vi.
“À.” Chu Dương liếc nhìn Trần Minh.
Việc giật ra của Chu Dương đã cấp cho cậu một tín hiệu, cậu hiển nhiên cũng đã tỉnh lại từ giữa mớ tình cảm mãnh liệt không thực tế mới nãy, thần sắc cô đơn mà ngồi trên ghế sô pha, cúi thấp đầu, không biết đang nhìn gì nữa.
“Em muốn cùng anh thương lượng một chút,” Ngữ khí của Vi Vi bình tĩnh mà mang theo ý thương lượng: “Chu đại ca, để anh của em được xuống mộ an nghỉ đi.”
Chu Dương không trả lời, lồng ngực như bị một khối cự thạch đè lên, khiến hắn không nói nên lời.
“Chu đại ca, em hi vọng anh trai của em có thể yên nghỉ.”
Nghe Vi Vi nói, rất lâu sau Chu Dương mới nặng nề lên tiếng: “Anh sẽ đích thân đi lo liệu.”
Hắn đặt điện thoại xuống, có chút khẩn trương mà nhìn về phía sô pha, chỉ sợ người ngồi trên đó sẽ bất ngờ biến mất, từ nay về sau chỉ còn sót lại một tia khí tức như ẩn như hiện.
“Cho tôi một chút thời gian.” Hắn đi tới trước mặt Trần Minh, trầm giọng nói: “Tôi chỉ cần một chút thời gian, để suy xét, và cân bằng lại.”
“Tôi hiểu.” Trần Minh không chút do dự mà tỏ ý thấu hiểu. Cậu gật đầu, nhìn sâu vào mắt Chu Dương: “Tôi hiểu mà, thật đấy, Chu Dương.”
Chu Dương khuỵu xuống, cam đoan với Trần Minh: “Mọi việc đều sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
“Phải.” Trần Minh cười gượng: “Còn có thể xấu đến thế nào được nữa?”
Đầu cậu còn đang choáng váng, bởi vậy không kiềm chế được mà ngả về phía trước. Khiến người ta cao hứng chính là, Chu Dương lập tức đem lồng ngực của mình đưa lên.
“Bất kể anh có tìm được quá khứ của tôi hay không, tôi đều đã rất cảm kích.” Trần Minh nói: “Phần tâm ý này của anh, đối với tôi mà nói, còn xa xỉ hơn toàn bộ thế gian.”
Cậu dùng âm giọng thật thấp mà hỏi: “Chu Dương, tôi cũng không phải một kẻ vô dụng, đúng không?”
“Tôi chưa từng nói em là một kẻ vô dụng.”
“Cho dù có…” Trần Minh nói: “Tôi cũng đã quên rồi.”
Lãng quên, có đôi khi là một liều thuốc tốt đẹp nhất.
__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.