Không Thể Động

Chương 34:




Không thể động –
Tác giả: Phong Lộng
Edit: Nguyệt Cầm Vân
Mây đen uy hiếp suốt cả một đêm, nhưng cuối cùng lại không rơi xuống giọt nào.
Trần Minh đã sớm chuẩn bị tâm lý để đón nhận một trận mưa rừng xối xả, kết quả tới khi mở mắt ra, ngoài lều trời đã hửng sáng, chim chóc hợp bầy hót líu lo, nào có mưa dông gì đâu?
Xem ra ông trời làm dáng đấy thôi.
Cậu chui ra khỏi lều, Vi Vi vừa liếc thấy, liền kêu lớn: “Đại heo lười, đại heo lười, mặt trời chiếu tới mông mới chịu dậy.”
Kỳ thực vẫn còn sớm, nhưng mặt trời quả thực đã hiện ra, bầu trời so với âm trầm hôm qua thì tốt hơn nhiều lắm.
Trần Minh cười cười, khom lưng thu dọn đồ đạc.
“Anh, không bằng chúng ta hạ trại ở đây, chơi thêm hai ngày đi.”
“Không được,” Trần Minh thuần thục thu lều lại, mở hộp đồ ăn ra, đưa cho Vi Vi: “Ăn đi, ăn xong lên đường thôi. Nhân lúc thời tiết tốt, đi nhiều một chút. Anh không muốn được diện kiến trận mưa xối xả của núi Đại Hưng An đâu.”
Vi Vi bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, lầm bà lầm bầm, rốt cuộc vẫn ăn đồ hộp, rồi ngoan ngoãn thu thập tốt ba lô của mình.
Hai người đeo ba lô, lại bắt đầu cuộc hành trình.
Vi Vi suốt dọc đường đi chưa từng ngừng miệng.
“Anh, anh thương em không?”
“Đương nhiên.”
“Nếu em bị rắn cắn, anh sẽ cõng em chứ?”
“Em hung dữ vậy, rắn dám cắn em sao?”
“Em rất nặng nha, phải cõng ra khỏi núi Đại Hưng An nha.”
Trần Minh bất đắc dĩ cười khổ, bị cô quấn lấy không tha, đành phải thề: “Được rồi, anh sẽ không để em lại cho hổ ăn đâu.”
Vi Vi thỏa mãn cười rộ lên, vui tươi hớn hở mà đi tiếp. Chỉ chốc lát sau, cô lại hỏi: “Anh vẫn đang nhớ Chu đại ca sao?”
Cước bộ của Trần Minh thoáng ngừng trệ.
Cậu trầm mặc.
“Này này.” Vi Vi khẽ gọi cậu, vẫn đang hỏi: “Anh thật sự thích Chu đại ca sao?”
“Thích.” Trần Minh phục hồi lại tinh thần, cúi đầu bước đi.
“Không phải em nói anh của em.” Vi Vi không còn hoạt bát như vừa nãy, cô cũng cúi đầu, mím môi hỏi: “Là nói anh đấy.”
Cô chờ rất lâu, Trần Minh không lên tiếng.
Vi Vi biết cậu sẽ không trả lời, bèn nói như tổng kết: “Cũng phải, người như Chu đại ca, ai mà chẳng thích.” Trong lời nói dường như có ý cảm khái.
Trầm mặc không duy trì được bao lâu, chẳng mấy chốc, dòng suối nhỏ khiến Vi Vi hưng phấn hôm qua đã hiện ra trước mắt.
“Oa!” Vi Vi kinh ngạc kêu lên.
Dòng suốt nhỏ không còn là dòng suối nhỏ, mà đã biến thành một con sông. Hôm qua cô còn nói muốn ở đây tắm rửa, thế nhưng hiện tại, trông dòng nước đục ngầu, dòng chảy cuộn xiết tạo thành những xoáy nước không nhìn thấy đáy.
“Gì chứ?” Vi Vi oán giận.
Trần Minh nhìn mặt nước rất rộng trước mắt: “Xem ra đêm qua đúng là vẫn có mưa lớn, chẳng qua không phải ở đây, mà là ở thượng du của con sông.”
Nước mưa hung mãnh đổ xuống, sau một đêm bất ngờ biến thành dòng sông cuồn cuộn.
“Vậy sao tắm rửa được đây?”
“Còn tắm? Em muốn chết đuối sao?” Trần Minh bỏ ba lô xuống, cởi áo ngoài ra: “Chúng ta phải qua sông, em trông hành lý. Anh đi xuống thử, xem nước có sâu không.”
“Anh biết bơi sao?”
“Đương nhiên.” Trần Minh đáp một tiếng, cởi giày ra, thử thăm dò hòn đá dưới dòng nước.
Dòng nước lạnh như băng chảy qua mắt cá chân. Trần Minh rùng mình một cái, lại bước thêm một bước, phía trước bất ngờ là một khoảng không, gần như cả người ngã sấp xuống ngay tức thì.
Rào.
Bọt nước bắn lên, chân cậu bỗng nhiên đứng vững, duy trì thế cân bằng trong nước, nước bùn xám xịt đã ngập tới thắt lưng.
Nguy hiểm thật…
Trần Minh hít ngược một luồng khí lạnh, nhìn dòng nước cuộn xoáy thành một vòng nhỏ không thấy đáy ngay dưới mắt mình.
Khả năng bơi lội của cậu kỳ thực cũng chẳng ra sao.
May là nguy hiểm đã kết thúc, cậu dè dặt bước từng bước thăm dò, cuối cùng cũng tới được bờ bên kia. Lên bờ rồi, cậu liền hướng về phía Vi Vi vẫy vẫy tay, nghỉ một hơi, rồi lại cẩn thận lội trở về.
Lần này so với lần thứ nhất quen thuộc hơn một chút, bình an về tới nơi.
“Cũng ổn, giẫm lên mấy tảng đá lớn dưới mặt nước là có thể đi qua.” Cậu đeo ba lô lên lưng, bảo Vi Vi cũng đeo ba lô của mình lên, dắt tay Vi Vi: “Cẩn thận, nước sẽ đập vào người. Đứng vững vào.”
Cậu không quá yên tâm nên để Vi Vi đi trước, dùng một tay đỡ lấy thắt lưng cô từ phía sau.
“Cẩn thận một chút, cẩn thận bước hụt.”
Chính giữa con sông là nơi có xung lực lớn nhất, cả hai người họ đều lắc lắc lư lư, Trần Minh căng thẳng nắm lấy tay Vi Vi, chỉ sợ cô bị cuốn đi.
Từng bước từng bước, cuối cùng cũng gần tới bờ bên kia. Trần Minh thở phào một hơi, quay đầu lại nhìn bờ nước cũ, uy lực của mưa rừng thật không bình thường, mặt sông này phải rộng xấp xỉ mười thước.
Xem như là lần đầu tiên bọn họ trải qua nguy hiểm kể từ khi đặt chân vào núi Đại Hưng An đi.
“A!” Tiếng kêu đầy sợ hãi của Vi Vi bỗng nhiên truyền tới từ phía sau.
Trần Minh cực kỳ hoảng sợ: “Sao vậy?!”
“Ba lô của em!”
Nửa người Vi Vi còn đang ở trong nước, nơi đó nhất định có mạch nước ngầm, kéo xả đến cả người loạng choạng. Ba lô rơi vào nước, chỉ nháy mắt đã bị trôi xa hai ba thước.
“Đừng nhúc nhích! Để anh!” Đúng lúc ba lô kia trôi qua trước mặt Trần Minh, Trần Minh liền duỗi tay quơ lấy, đáng tiếc lại hụt mất một chút xíu.
Đĩa CD ở bên trong.
Trần Minh cuống lên, kiễng mũi chân, liều mạng vươn tay ra. Đầu ngón tay cuối cùng cũng móc được quai ba lô vào khoảnh khắc gần như sắp trượt mất, nhưng dưới chân bỗng nhiên trơn trượt, cậu ngã vào dòng nước.
Nước ngập qua đỉnh đầu, Trần Minh ùng ục uống mấy ngụm nước lớn. Cảm giác lạnh băng thấm đẫm toàn thân. Cậu gắng sức mở lớn hai mắt, nhưng nước đục như vậy, cậu gần như không thể nhìn thấy thứ gì.
Kỹ thuật bơi đã học từ rất nhiều năm trước dường như không phát huy được tác dụng, cậu cố sức đạp nước, muốn nhô đầu lên khỏi mặt nước. Nhưng dưới đáy nước dường như có thứ gì đó đang kéo cậu lại.
Xoáy? Một từ bất chợt nảy lên trong đầu cậu, gần như khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng.
Không khí đang cấp tốc tiêu hao, buồng phổi bắt đầu thít chặt. Trong ba lô chứa quần áo, thức ăn nước uống, rất nặng.
Nếu buông ba lô, may ra có thể nổi lên hít lấy một hơi.
Ba lô trên lưng cậu cũng đang kéo cậu xuống chỗ sâu, cậu luống cuống cởi nó ra, buông lỏng tay, thế nước mãnh liệt lập tức cuốn nó xa khỏi người.
Nhưng vẫn còn một cái, ba lô của Vi Vi. Cũng nặng như vậy, kéo cậu xuống như vậy. Trần Minh gắt gao túm chặt lấy nó.
Cậu không thể buông tay, tuyệt đối không thể buông tay.
Trần Minh liều mạng đạp chân, dòng nước ào ào cuốn qua bên cạnh cậu, mang đi nhiệt lượng trên người cậu. Nhưng cậu không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy buồng phổi đau đớn như đang bị thiêu đốt.
Vứt ba lô đi, vứt ba lô nặng trịch đi. Ôm lấy thứ này, cậu không thể nổi lên được.
Chỉ cần nổi lên một lần, chỉ cần một giây, một ngụm không khí.
Không.
Không! Bên trong có đĩa CD, đĩa CD ghi lại toàn bộ tư liệu về cậu.
Cậu không thể chịu đựng một lần nữa.
“Chu Dương, đừng làm như vậy! Anh không thể làm như vậy!”
“Tôi có thể.”
“Em cho rằng tôi sẽ để em rời khỏi tôi như cậu ấy sao? Đừng nằm mơ.”
“Cả đời này em đều là của tôi, cả đời chỉ có thể là Ly Úy của tôi.”
Tích, cái gì đang lóe lên, là máy tính? Là màn hình máy tính sao?
“Không không không không! Cầu xin anh, dừng lại, dừng lại đi!”
Là tiếng hét của ai vậy? Cuồng loạn khóc hét, thê lương như tới từ địa ngục.
“Tôi quỳ xuống chân anh, tôi cầu xin anh tha thứ, cái gì tôi cũng nghe theo anh, cầu xin anh dừng lại…”
Quá khứ, tương lai của cậu, thế giới của cậu, toàn bộ biến mất rồi sao?
Nước sông ầm vang chảy trong màng tai, buồng phổi cũng sắp bùng nổ. Trần Minh sống chết ôm chặt lấy ba lô, không cam lòng mà quay cuồng trong dòng nước.
Giữa lúc tuyệt vọng, chân cậu bỗng nhiên chạm tới một vật cứng.
Đá? Một tia sáng yếu ớt, chợt chiếu rạng khắp bóng tối.
Là đá dưới đáy sông. Bản năng, hoặc lý trí còn sót lại, thúc giục cậu cúi xuống, dùng một tay sờ soạng những bảo bối cứu mạng rắn chắc dưới chân.
Lần theo đá, lần theo đá… Trần Minh tự nói với mình như kẻ điên. Ánh mắt vẫn luôn hỗn độn chợt như nhìn thấy ánh sáng.
Rào một tiếng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bầu trời sáng sủa lần nữa. Không khí tươi mới đập vào mặt, cậu tham lam hít lấy từng ngụm từng ngụm. Cậu gắng sức bò lên bờ, gian nan xoay người mà thở hào hển, vui mừng liếc thấy chiếc ba lô mà mình đã liều mạng bảo vệ vẫn nằm dưới chân.
Trước mặt có một bóng người đang đi tới gần.
Cậu ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn, vừa cười vừa thở dốc: “Vi Vi, em xem, ba lô của em…” Cậu bỗng nhiên ngừng cười.
Vi Vi đứng trước mặt cậu, trên mặt cô là một loại biểu tình mà cậu chưa từng thấy qua. Lãnh mạc, lạnh lùng, như nhìn một người xa lạ, như một người ngoài đang đứng xem.
Máu khắp người Trần Minh đông cứng lại trong nháy mắt.
Vi Vi không nói gì hết, chỉ đi tới, nhấc ba lô của mình lên. Ba lô ướt sũng trở nên rất nặng, cô không oán trách như thường ngày. Trần Minh nhìn bóng lưng của cô, như đã chết lặng, đứng dậy khỏi bờ, đi theo cô.
Quần áo ướt sũng dính sát trên người cậu, khiến cậu thoạt nhìn trông như một linh hồn phiêu đãng bập bềnh trong rừng rậm nguyên thủy.
Quần áo trước khi mặt trời lặn đã được gió hong khô, tới buổi tối, hai người vẫn giữ im lặng suốt, dừng lại nghỉ ngơi. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Suốt cả ngày bọn họ không nói lời nào, tiếng gió cùng tiếng chim hót hài hòa trong rừng rậm trở nên rõ mồn một bên tai. Nhưng điều này đã chẳng còn khiến bọn họ cảm thấy hoan hỉ.
Lửa trại đỏ hồng, chiếu ra hai khuôn mặt vô cảm.
Ba lô của Trần Minh đã mất trong dòng nước. Phần lớn thức ăn, điện thoại, đèn cầu cứu, một bộ lều, còn cả một vài vật dụng khác của bọn họ, đều ở bên trong.
Vi Vi lấy lều trong ba lô mình ra rồi dựng lên, quay lại bên cạnh đống lửa.
“Anh ngủ trong lều đi.” Đây là câu đầu tiên cô nói kể từ lúc rời khỏi dòng sông.
Trần Minh nhìn ánh lửa, cậu dường như vẫn chưa thoát khỏi cảm giác đóng băng. Trái tim cậu vẫn lạnh, lạnh như một khối băng.
“Anh ngủ trong lều đi.” Vi Vi lặp lại lần nữa.
Lần này Trần Minh lắc đầu.
Vi Vi đứng cạnh cậu hồi lâu, rồi mới xoay người đi vào. Cậu tưởng cô vào đi ngủ, nhưng cô lại đi ra: “Cho anh.” Cô đưa cho cậu một chiếc đĩa CD.
Trần Minh nhìn chiếc đĩa kia, con mắt đen thẫm cuối cùng cũng có một chút tiêu cự. Tựa hồ không thể tin được, nhận lấy nó, như đang nâng một đứa bé mới sinh, cái gì cũng không nghĩ, chỉ nâng lấy bằng hai tay, tập trung tinh thần mà nhìn vào nó.
“Trong đó chẳng có gì hết.” Tiếng của Vi Vi bay xuống từ trên đỉnh đầu, lạnh lùng, từng chữ từng chữ, nện lên trái tim cậu: “Tư liệu của anh, tôi đã xóa bỏ toàn bộ.”
“Đây là trừng phạt, trừng phạt anh đối với Chu đại ca si tâm vọng tưởng.” Cô xoay người, đi về phía túp lều. Nghiến răng, đôi mắt trợn trừng thật lớn, như thể chỉ cần chớp một cái, sẽ nhịn không được mà yếu đuối rơi lệ.
Trần Minh hoàn toàn không để ý cô còn ở cạnh, hay đã rời đi.
Ánh lửa bập bùng đỏ chói chiếu lên mặt cậu, ngọn lửa kia cũng là băng đá, đĩa CD đang cầm trong tay, lại càng lạnh tới thấu tâm.
Cậu đem chiếc đĩa CD đang phản xạ lại ánh lửa, chầm chậm áp vào lồng ngực, tựa hồ muốn ôm lấy nó.
Như thể đang ôm, quá khứ trống rỗng của cậu.
“Dưới bầu trời… chỉ có em… chỉ có em…”
“Kỳ thực chỉ có em… chỉ có em…”
Trên biển khơi có người thủy thủ bị tiếng ca của mỹ nhân ngư mê hoặc làm lạc mất phương hướng.
Nếu Chu Dương là mỹ nhân ngư, liệu cậu có cam nguyện làm một người thủy thủ?
“Anh nhìn thấy, anh nhìn thấy, trong ký ức của anh, chỉ có một mình em.”
“Anh nhìn thấy, dưới bầu trời, chỉ có em, chỉ có em.”
“Anh chưa từng quên em, vĩnh viễn sẽ không quên em.”
“Người anh yêu, kỳ thực chỉ có em, chỉ có em.”
Trừng phạt, đây là trừng phạt đối với việc si tâm vọng tưởng.
Trần Minh run rẩy bả vai, cười ra nước mắt.
__Hết__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.