Không Thể Hiểu Được

Chương 10: Khẩn trương cái gì, tôi thẳng




Phòng làm việc thêm Hứa Thức nữa tổng cộng là bốn người, Hứa Thức cảm thấy một trợ lý như cô cũng không cần uống cà phê, cho nên cũng chỉ mua ba ly.
Trên đường trở về, Thính Kiến trả lời tin nhắn của cô.
Cô nói: Thật trùng hợp
Hứa Thức tay trái xách cà phê, tay phải trả lời Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Đúng vậy! Làm tôi sợ nhảy dựng, chị ấy sẽ do tôi phụ trách, ba ngày này tôi đều sẽ đi theo chị ấy
Thính Kiến: Em có vẻ không muốn lắm
Ngôn Ô Ô: Cũng không phải không muốn
Ngôn Ô Ô: Lát nữa xem xem có thể đổi với đồng nghiệp tôi không
Thính Kiến: Không muốn tiếp cận cô ấy như vậy?
Ngôn Ô Ô: Cũng không phải
Hứa Thức nói xong nghĩ nghĩ, lại nói: Đúng vậy
Hứa Thức nói vậy cũng không phải muốn tỏ vẻ cô chán ghét Úc Linh San cỡ nào, đối với cô mà nói, Úc Linh San chẳng qua chỉ là một người xa lạ từng gặp nhiều hơn mấy lần mà thôi, nhưng gặp nhiều lần như vậy, phản ứng sinh lý của Hứa Thức đã nhớ kỹ, đang nói cho Hứa Thức, mỗi khi bạn nhìn thấy nữ nhân này sẽ dễ dàng hoảng loạn.
Rốt cuộc ba ngày tới đều là vì công việc, cô đại biểu công ty tới, không thể để xảy ra sai lầm.
Thấy Thính Kiến không trả lời Hứa Thức nữa, Hứa Thức biết cô lại phải bận rồi, liền cất di động đi.
Trước khi trở về phòng làm việc của Úc Linh San, Hứa Thức gặp lại người đã bàn giao công việc cho cô ở hành lang, vì thế Hứa Thức liền nói với anh ta ý tưởng muốn đổi với đồng nghiệp.
Cô nghĩ là sẽ được, rốt cuộc Úc Linh San là được cấp trên ngẫu nhiên phân công xuống cho cô, hiện tại công việc còn chưa bắt đầu.
Nhưng anh ta nói: "Không được đâu."
Hứa Thức hơi sửng sốt: "A? Vì sao?"
"Thật trùng hợp, trợ lý của Úc lão sư mới đến tìm tôi một phút trước, nói nhất định phải là cô," anh ta cười cười: "Không phải cô và Úc lão sư có quen biết sao? Cùng làm việc càng ăn ý, sao lại muốn đổi?"
Hứa Thức gượng cười, đột nhiên không biết nên nói gì, đành phải lễ phép gật gật: "Được, cảm ơn."
Trở lại phòng làm việc của Úc Linh San, gõ cửa đi vào, Hứa Thức thấy trợ lý của Úc Linh San đang nói với cô ấy về lịch trình hôm nay.
Ba người trong phòng cùng ngẩng đầu lên nhìn cô, mà người con trai đang ngồi ở trên ghế vừa nói muốn uống cà phê bất ngờ đứng dậy.
Người này bước đến trước mặt Hứa Thức, một tay nhận lấy cà phê trên tay cô, khách khách khí khí mà vươn tay phải: "Xin chào, tôi là Tôn Vũ, cô có thể gọi tôi là Tiểu Tôn như Úc lão sư."
Hứa Thức mỉm cười bắt tay Tôn Vũ: "Chào anh, tôi là Hứa Thức."
Tôn Vũ gật đầu: "Tôi biết tôi biết," anh ta cười cười: "Thật ngại quá, còn để cô đi mua cà phê."
Hứa Thức lắc đầu: "Không có gì."
Tôn Vũ khách sáo xong liền đi qua, anh ta đưa một ly cho Úc Linh San trước, lại thả một ly ở trên chiếc bàn bên cạnh trợ lý, lại lấy cho mình một ly.
Sau khi túi rỗng, Úc Linh San hỏi Hứa Thức: "Chỉ mua ba ly?"
Hứa Thức gật đầu: "Ừm"
Úc Linh San: "Em thì sao?"
Hứa Thức thầm nói tôi không xứng, nhưng miệng lại nói: "Em không uống."
Úc Linh San nghe xong liền thẳng tay cướp lấy ly cà phê mà Tôn Vũ đang định mở ra, đưa về phía Hứa Thức.
Hứa Thức lập tức xua tay: "Không không, em không uống."
Úc Linh San vẫn không nhúc nhích: "Muốn tôi đưa tận tay em?"
Hứa Thức cực kỳ sợ hãi, vội đi tới nhận lấy cà phê.
Sau đó Úc Linh San nói với Tôn Vũ: "Muốn uống tự mua."
Tôn Vũ bị mắng vẫn tươi cười: "Vâng vâng."
Tôn Vũ nói xong liền đi ra ngoài, trợ lý tiếp tục cùng Úc Linh San thảo luận công việc.
Không có việc gì làm, Hứa Thức liền đứng vào một góc khuất chờ Úc Linh San, sau đó cẩn thận mở cà phê, sợ tiếng động nhỏ này phiền đến hai người.
Hôm nay Úc Linh San mặc áo vest và quần âu, áo trong màu trắng, chân dài ngồi trên sô pha, lộ ra mắt cá chân.
Hứa Thức cắn mép ly nhựa, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân Úc Linh San.
Nhưng cô không nhất định là ngắm mắt cá chân cô ấy, cũng có thể là cô chỉ nhìn nó phát ngốc.
Lần này, sự kiện lần này tên là "Hành trình về quá khứ", mời nhóm đại sư ở các ngành công nghiệp trong nước tới, mọi người cùng giao lưu tham luận, cũng trao mấy giải thưởng.
Bởi vì chuyện xảy ra bất ngờ, tư liệu Hứa Thức nhận được hôm qua cũng chỉ là tiến trình hoạt động của ba ngày, cả những việc cô cần làm và cần chú ý, nhưng cô căn bản chưa kịp xem danh sách khách mời.
Lúc này cô đang nghĩ, nếu sớm biết là sẽ có Úc Linh San, liệu có khả năng cô sẽ không đi không?
Cô sẽ vì Thính Kiến tính một quẻ mà tới sự kiện lần này, hay sẽ vì Úc Linh San mà đẩy phần việc này cho đồng nghiệp.
Nghĩ nghĩ Hứa Thức bỗng dưng bật cười.
Thế nào lại xem Úc Linh San như lão hổ chứ, Úc Linh San có gì đáng sợ, chẳng qua là ở chung ba ngày, lại không phải ở riêng, các cô còn từng ngủ với nhau đấy, đâu phải chuyện gì to tát. (mạnh dữ:v)
Nhưng vừa nghĩ xong, Úc Linh San đột nhiên quay đầu một cái, đem ánh mắt chiếu thẳng vào mặt Hứa Thức, Hứa Thức lập tức liền phát hoảng.
Hứa Thức vội vàng buông cà phê xuống, hỏi: "Sao ạ?"
Úc Linh San hỏi: "Chân tôi đẹp sao?"
Hứa Thức lập tức nóng mặt: "Em không phải em......"
Úc Linh San cười cười, lại quay đi: "Không cần trả lời."
Lúc này trợ lý cũng đã thảo luận về công việc xong rồi, cô ấy cất đồ vào túi, cười đi đến trước mặt Hứa Thức, vươn tay phải với Hứa Thức: "Xin chào, tôi là Đình Đình, trợ lý của Úc lão sư."
Hứa Thức nắm lấy: "Xin chào, Hứa Thức."
Đình Đình: "Trong lúc đang làm việc, Úc lão sư không thích bị gián đoạn, cho nên bây giờ mới đến chào hỏi."
Hứa Thức a một tiếng: "Không sao không sao, công việc quan trọng."
Hứa Thức vốn cũng không nghi ngờ chút nào, Đình Đình lại đột nhiên giải thích: "Úc lão sư có thể ngắt lời, nhưng chúng tôi thì không."
Úc Linh San: "Em nói cứ như tôi ngang ngược lắm."
Đình Đình làm bộ làm tịch mà a một tiếng: "Ý em là như vậy sao?"
Đình Đình mỉm cười, cầm lấy túi của cô: "Tôi ra ngoài trước, em và Úc lão sư ở lại nhé."
Hứa Thức: "Vâng."
Vì thế như vậy, trong phòng cũng chỉ còn lại Hứa Thức và Úc Linh San, Hứa Thức vẫn đứng bên kia, Úc Linh San vẫn ngồi trên sô pha, bắt chân, vừa uống cà phê vừa nghịch điện thoại.
Hứa Thức cũng lén lấy điện thoại ra xem một chút, Thính Kiến vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.
Hôm nay nhóm đại sư không cần làm gì, ăn một bữa cơm, gặp mặt trò chuyện một chút, ngày mai mới đi đến địa điểm tổ chức sự kiện.
Cho nên lượng công việc hôm nay của Hứa Thức cũng không nhiều, chủ yếu ở cùng người mình phụ trách, cũng chính là vị nữ vương đại nhân này, gặp mặt, làm quen một chút, nếu có thông báo đột xuất cũng có thể truyền đạt kịp thời, trọng điểm là ngày mai, Hứa Thức cần đưa họ đi chỗ này chỗ kia.
Hứa Thức lại đứng tại chỗ phát ngốc một lúc, Úc Linh San đột nhiên nói chuyện: "Thành phố B có gì vui?"
Hứa Thức lập tức hoàn hồn, mở miệng liền nói: "Không biết."
Nhưng không biết hiển nhiên không phải thái độ làm việc cô nên có, vì thế cô lại vội vàng bổ sung: "Em sẽ tra xem."
Úc Linh San bình thản ừ một tiếng: "Thiếu tôi một bữa cơm, nhớ chứ?"
Hứa Thức: "Nhớ."
Úc Linh San: "Buổi tối nếu không có việc gì thì ăn cơm với tôi."
Hứa Thức ồ một tiếng: "Vâng."
Ngữ khí Úc Linh San rất cứng nhắc, nghe có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm, mà nói lâu như vậy, cô cũng không quay đầu, cũng không giống như lần trước, lần trước nữa, mỗi lần đều cười với Hứa Thức, mỗi lần đều nói mấy chuyện kỳ quái.
Chờ Đình Đình và Tôn Vũ trở lại, Úc Linh San liền bận lu bù, Hứa Thức truyền đạt những thông tin cần thiết lại cho hai người, đưa các cô đi khách sạn, đưa các cô đến đại sảnh ăn cơm, liền thành công lui thân.
Sau đó cô lấy di động ra, gửi tin nhắn cho Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Buổi sáng rốt cuộc cũng kết thúc
Lần này Thính Kiến trả lời rất nhanh: Rất mệt sao?
Ngôn Ô Ô: Vẫn ổn
Thính Kiến: Cùng cô ấy ở chung thế nào?
Ngôn Ô Ô: Cũng được, dù sao cũng là làm việc
Ngôn Ô Ô: Hôm nay chị ấy siêu ngự a
Ngôn Ô Ô: Cứu mạng, quá đẹp!
Sau khi những lời này được gửi đi, nữ nhân đang cúi đầu âm thầm nghịch di động cách đó mấy trăm mét bỗng bật cười.
Thính Kiến: Sao em lại thế chứ?
Ngôn Ô Ô: A? Em làm sao?
Thính Kiến: Không có gì
Hứa Thức ngờ rằng Thính Kiến đang cảm thấy cô nông cạn, chẳng qua Hứa Thức cũng không biết bao biện thế nào, đơn giản liền không giải thích.
Sau đó, cô lại kể cho Thính Kiến nghe mấy chuyện xảy ra lúc sáng, Thính Kiến xem xong kêu bận, rồi liền biến mất.
Bên này đồ ăn đã được mang lên, Hứa Thức liền cất di động đi.
"Cậu được phân cho vị lão sư nào thế?" Lúc ăn cơm, đồng nghiệp của Hứa Thức, Tiểu Vũ hỏi cô.
Hứa Thức: "Úc Linh San, cậu biết không?"
Tiểu Vũ hoắc một tiếng: "Biết chứ, cậu vậy mà được phân đến cô ấy."
Hứa Thức: "Sao vậy? Cô ấy rất nổi tiếng sao?"
Tiểu Vũ cười: "Đại mỹ nữ nha, nhà thiết kế mỹ nữ, tôi có người bạn cực kỳ thích cô ấy."
Lúc này Hứa Thức mới nhớ ra, vị công chúa kế bên này đây, đi công tác là để thể nghiệm cuộc sống, cả người đều là hàng hiệu xa xỉ.
"Bạn tôi biết tôi sẽ tới sự kiện này, còn hỏi tôi có thể gặp được Úc Linh San không đó, không ngờ tôi cũng không cần hỏi thăm, nhờ có cậu," Tiểu Vũ thực vui vẻ: "Kia, khi nào có cơ hội, cậu cho tôi theo với, tôi chụp tấm hình với cô ấy để gửi cho tôi bạn." Tiểu Vũ nói xong đột nhiên a một tiếng: "Hai chúng ta có thể đổi không?"
Hứa Thức lắc đầu: "Không được, tôi hỏi rồi."
Tiểu Vũ chìm trong thất vọng vài giây, lại nói với Hứa Thức: "Tôi nghe nói cô ấy, tính tình người này có chút cổ quái, cậu phải cẩn thận chút nha."
Hứa Thức nghi hoặc: "Nói thế nào?"
"Có thể là cố chấp?" Tiểu Vũ mỉm cười: "Tôi cũng không rõ lắm, nói chung nghệ thuật gia ấy mà, tính tình đều cổ quái."
Hứa Thức gật gật đầu.
Cơm nước xong nghỉ ngơi một chút liền bắt đầu làm việc, chẳng qua công việc buổi chiều cũng không nhiều lắm, nhóm đại sư sẽ xem triển lãm nghệ thuật trong khán phòng, Úc Linh San cũng không cần cô bên cạnh, cô liền vội đi làm việc khác.
Mà cả buổi chiều, Thính Kiến cũng không xuất hiện, cho nên tới năm giờ tan tầm, Hứa Thức không nhịn được liền gửi tin nhắn cho Thính Kiến.
Ngôn Ô Ô: Hôm nay bận như vậy sao?
Cô gửi xong còn chưa kịp cất di động đi, di động liền rung lên.
Hứa Thức lập tức cầm lấy tới, lại phát hiện ra đó là tin nhắn WeChat Úc Linh San gửi cho cô.
Úc Linh San hỏi: Đang ở đâu?
Hứa Thức: Đại sảnh
Úc Linh San: Phòng 2815, lên đây
Hứa Thức: Vâng
Hứa Thức không dám chậm trễ, sau khi nhận được tin nhắn lập tức đi ngay.
Ở khách sạn này, tầng 28, 29, 30 được sắp xếp cho các lão sư, lúc này rất nhiều người đang đi lên, thang máy cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Trong không khí đều là lời khen ngợi và tâng bốc, còn có tiếng cười, chỉ có một mình Hứa Thức mặt mày vô cảm đứng trong góc.
Sau khi thang máy dừng lại ở tầng 28, vài người đi ra, Hứa Thức đi sau mọi người, vẫn duy trì khoảng cách ba mét.
Đi thêm vài bước, cuối cùng cũng chỉ còn lại một cô gái, cô gái ấy quay đầu lại nhìn Hứa Thức, Hứa Thức lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn với cô ta, cô ta cũng cười cười, rồi thu lại tầm mắt.
Lại đi vài bước nữa, Hứa Thức thấy cô ta liếc về phía cửa phòng bên phải, bước chân tựa hồ cũng hơi dừng lại rồi mới tiếp tục đi về phía trước.
Mà căn phòng nữ sinh này liếc qua, đúng là 2815 mà Úc Linh San vừa nhắn cho cô, Hứa Thức dừng lại trước cửa phòng, cô gái kia lại quay đầu nhìn cô một cái.
Hứa Thức cũng nhìn cô ta, tầm mắt hai người chợt giao nhau.
Quay đầu, Hứa Thức gõ gõ lên cửa: "Úc......" cô nhanh chóng nuốt lại hai chữ Linh San sắp buột miệng thốt ra, sửa lời nói: "Lão sư."
Thanh âm quen thuộc vang lên từ bên trong: "Vào đi."
Cửa không đóng, Hứa Thức đẩy nhẹ cửa đi vào, xuyên qua lối nhỏ, Hứa Thức liếc một cái liền thấy được Úc Linh San, cũng phát hiện bên trong chỉ có mình cô ấy.
Úc Linh San đã thay sang một chiếc váy, ngồi ở mép giường, lại cho người ta loại cảm giác bất đồng.
Hứa Thức đi qua đi: "Sao thế ạ? Chị tìm em có việc gì?"
Úc Linh San hơi hất đầu về phía giường: "Thay đi."
Hứa Thức liếc nhìn chiếc váy trên giường: "Hả?"
Úc Linh San: "Chẳng lẽ em định mặc như vậy đi ăn với tôi?"
Hứa Thức liếc nhìn trang phục công tác của mình, đúng là không hợp lắm.
Hứa Thức: "Em về phòng thay, em có mang theo quần áo."
Úc Linh San: "Muốn tôi chờ em?"
Hứa Thức ách thanh: "Không phải."
Úc Linh San: "Thay đi, tôi đặt chỗ rồi, nửa tiếng nữa."
Hứa Thức thỏa hiệp, cô ôm đồ Úc Linh San đưa vào phòng tắm, vội vàng thay.
Sau khi đi ra, Úc Linh San liếc nhìn về phía sau lưng cô: "Rất lợi hại, có thể tự kéo."
Hứa Thức ngại phải kể ra mình ở trong đó kéo mất nửa ngày, hàm hồ trả lời một câu: "Không khó."
Úc Linh San từ mép giường đứng lên, cầm chiếc dây lưng cùng màu với váy trên người Hứa Thức.
"Xoay người lại."
Hứa Thức nghe lời mà xoay qua, đưa lưng về phía Úc Linh San.
Úc Linh San đột nhiên vòng tay qua như ôm lấy eo cô, Hứa Thức bị giật mình nhảy dựng lên, hít một hơi vô cùng rõ ràng.
Cô cúi đầu nhìn, hoá ra Úc Linh San đang giúp cô thắt dây lưng.
Hứa Thức lập tức tiến lên phía trước: "Em tự làm được."
Úc Linh San không để cho cô thực hiện, vòng lên ôm lại, không nói gì mà tiếp tục hành động.
Hứa Thức cúi đầu, thấy mấy ngón tay Úc Linh San đang miết trên dây lưng, bởi vì động tác này, tay Úc Linh San cũng như có như không mà cách váy trượt trên eo cô.
Hứa Thức nổi cả da gà.
"Khẩn trương cái gì, tôi thẳng." Úc Linh San nói.
Hứa Thức nghi hoặc: "Hả? Thẳng gì cơ?"
Úc Linh San đã bắt đầu thắt nút, cô cười: "Em mới thẳng."
// lão sư: còn dùng để chỉ người có kinh nghiệm, thành tựu trong một lĩnh vực nào đó
***
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không có gì để nói
Editor nói: Hai người chơi hệ Schrodinger:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.