Không Thể Hiểu Được

Chương 18: Em xứng đáng




Hứa Thức đã hoàn mỹ lý giải được nụ cười dần tan là như thế nào, cô hoàn toàn không ngờ được Úc Linh San sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Lúc này, Úc Linh San đang ngồi khoanh chân trên sô pha, tay chống cằm nhìn Hứa Thức, theo như Hứa Thức thấy, dáng vẻ hiện giờ của cô chính là đang chờ được hôn.
Trong nháy mắt này, những điều Tiểu Vũ nói về Úc Linh San, từng câu từng câu dồn dập xông lên trong đầu Hứa Thức.
Cô sửng sốt mất một hồi lâu, hỏi: "Úc lão sư, chị* là đồng tính luyến ái sao?"
*: version lịch sự, lễ phép, kính trọng, xa cách của (you)
Không khí an tĩnh lại mất hai giây.
Sau đó, Úc Linh San bật cười: "Cái gì?"
Lúc này Hứa Thức mới ý thức được mình đường đột: "Xin lỗi."
"Sao lại hỏi thế?" Úc Linh San tạm dừng nửa giây: "Có phải đã nghe được gì về tôi không?"
Hứa Thức mím môi: "Không, không nghe được gì."
Úc Linh San gật gật đầu: "Vậy chính là có," dương cằm lên, nhìn Hứa Thức: "Nói đi, tôi muốn nghe thử xem người khác nói tôi thế nào."
Hứa Thức nuốt khan.
Úc Linh San: "Nói."
Hứa Thức nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Nói là chị rất nổi tiếng trong cơ vòng."
Úc Linh San: "Còn gì nữa?"
Hứa Thức: "Không còn gì nữa."
Úc Linh San: "Nói."
Hứa Thức hoàn toàn không dám nói dối: "Còn có kia, có một lão sư tóc ngắn, cô ấy đang theo đuổi chị."
Úc Linh San a một tiếng: "Ai a?"
Hứa Thức: "Em không biết tên cô ấy là gì, hôm nay ngồi ở hàng thứ ba, mặc đồ hoạ tiết hoa." (mách =]])
"Không biết," đầu Úc Linh San hơi nghiêng đầu, lại cầm lấy một quả dâu tây khác: "Em biết cơ vòng là gì sao?"
"Biết," nói xong cô lại bổ sung một câu: "Hôm qua mới tra cứu."
Úc Linh San hỏi: "Là cái gì?"
"Giới đồng tính luyến ái," Hứa Thức nói xong lại không tự tin: "Phải không?"
Úc Linh San nhướng mày: "Hỏi tôi? Lần đầu tiên tôi nghe thấy."
Hứa Thức không chắc lắm, Úc Linh San là thật sự không biết hay là vờ không biết, cô cũng không dám hỏi lại, bầu không khí này làm cô cảm thấy có chút xấu hổ, cũng hối hận sao tự nhiên lại rảnh rỗi đi hỏi vấn đề này làm gì.
Úc Linh San cũng không nói tiếp, Hứa Thức thầm khụ một tiếng, đi về phía bên kia, ngồi xổm xuống trước mặt Úc Linh San.
Mùi nước hoa của Úc Linh San lập tức phiêu tới, thanh thanh sảng sảng có chút khí vị hoa lan, rất thơm.
Cô hỏi Úc Linh San: "Hôn ở đâu?"
Tay Úc Linh San chống cằm, nhìn vào mắt Hứa Thức: "Em muốn hôn ở đâu?"
Hứa Thức không khỏi nuốt nước bọt: "Không muốn ở đâu."
Úc Linh San xoay má trái qua, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm hai cái.
Hoá ra là hôn má, Hứa Thức thở phào nhẹ nhõm.
Ngón tay Úc Linh San rất dài, móng tay rất sạch sẽ, không giống các lão sư khác cô thấy hai ngày nay, trên móng tay tất cả đều là phấn phấn hoa hoa mỹ giáp, Hứa Thức nhìn chằm chằm móng tay cô, lòng thầm nghĩ muốn từ từ rồi hẵng hôn, hay là hôn tuốt luôn cùng lúc.
Ngón tay Úc Linh San còn đang ở trên mặt, nếu cô hôn ngay thì có thể sẽ hôn luôn cả tay chị ấy.
Nếu hôn vào tay chị ấy thì phải làm sao?
"Nhà tôi có một tiểu bằng hữu trạc tuổi em." Úc Linh San đột nhiên lại nói chuyện.
Hứa Thức có chút ngượng ngùng hạ miệng, đành hoãn lại chờ Úc Linh San nói xong.
Cô tiếp tục nói: "Em ấy vừa uống rượu liền thích hôn tôi, em biết vì sao không?"
Hứa Thức đương nhiên không biết vì sao, nhưng cô có câu khác để đáp lời: "Em lớn như vậy không phải tiểu bằng hữu."
Úc Linh San rốt cuộc cũng thu lại ngón tay từ trên mặt, nhưng vẫn chống cằm, cũng hỏi Hứa Thức: "Em không phải tiểu bằng hữu thì là gì?"
Hứa Thức nói: "Em là đại bằng hữu."
Hứa Thức bị chính mình chọc cười, nhưng lại lập tức cảm thấy không thích hợp để đùa với Úc Linh San lắm, vì thế khụ một tiếng kìm lại.
Úc Linh San lại nói: "Em chưa trả lời câu hỏi của tôi, em nói vì sao em ấy hôn tôi?"
Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Chắc là cô ấy thích chị."
Không biết câu trả lời có gì buồn cười, Úc Linh San gần như phụt cười, còn cười rất vui vẻ.
Hứa Thức lại cười không nổi, cô còn đang suy nghĩ xem phải hôn thế nào.
Làm thế nào đây......
"Thế nào," Úc Linh San lại cầm lấy một trái dâu tây: "Chỉ hôn lên mặt cũng phải ấp ủ lâu như vậy?"
Hứa Thức: "Không phải."
Úc Linh San cắn nửa trái dâu: "Chưa từng hôn người khác bao giờ?"
Hứa Thức lắc đầu: "Chưa."
Úc Linh San lập tức hứng thú ra mặt: "Mặt cũng chưa?"
Hứa Thức lắc đầu: "Chưa."
Úc Linh San lại hỏi: "Miệng thì sao?"
Không đợi Hứa Thức trả lời, mắt Úc Linh San chớp động, đột nhiên đưa tay ra nắm lấy cằm Hứa Thức, nghiêng đầu, cả người đều dán lại.
Hơi thở của Úc Linh San trong nháy mắt đã áp tới, ấm áp còn mang một chút hương dâu tây, Hứa Thức bị dọa cho sợ nhảy dựng.
"Không né?" Ở thời điểm gần như môi chạm môi, Úc Linh San hỏi cô.
Hứa Thức vội vàng lui về sau một bước, cũng lập tức thở ra.
Úc Linh San khẽ cười, nói câu "Được rồi, không quậy nữa", liền đem một nửa trái dâu còn dư lại trên tay kề vào bên miệng Hứa Thức.
Hứa Thức có chút ngây ngốc, Úc Linh San đút tới cô liền ăn, chờ đến khi vào trong miệng rồi, cô mới nhận ra là mình vừa ăn cái gì.
Úc Linh San hỏi: "Ngọt không?"
Hứa Thức thành thật trả lời: "Có hơi không ngọt."
Úc Linh San bị chọc cười, dùng tay ngoắc ngoắc cằm Hứa Thức: "Quá ngoan rồi."
Hứa Thức nuốt dâu tây xuống, không biết phải nói gì.
Úc Linh San lại nói: "Sau này tôi cứ ăn một nửa, em ăn phần còn lại, được chứ?"
Hứa Thức theo bản năng liền định nói được, Úc Linh San lại giúp cô trả lời: "Đương nhiên không được."
Hứa Thức: "......"
Hứa Thức thật khổ......
Úc Linh San không làm khó Hứa Thức nữa, còn đút cho Hứa Thức thêm một miếng dâu tây, phần dư lại kia tự mình ăn, sau đó lại ở trước mặt Hứa Thức cởi váy ra.
Đúng vậy......
Dáng người Úc Linh San thật sự tốt, hoặc, có lẽ là, Hứa Thức tâm thuật bất chính, lúc cô quay đầu phát hiện ven tường có một khối gạch men sứ, vừa hay có thể mơ hồ thấy được thân hình Úc Linh San.
Hứa Thức chỉ né khỏi gạch men sứ nửa giây liền không né nữa, tựa như, cũng không phải trắng trợn táo bạo mà nhìn, cô là có thể tự thuyết phục.
"Chụp ảnh cho tôi rồi sao?"
Úc Linh San vừa thắt nơ trên eo vừa hỏi Hứa Thức.
Hứa Thức vội thu hồi tầm mắt: "Chụp."
Cô mở di động, chuẩn bị sẵn sàng đưa cho Úc Linh San kiểm tra.
Úc Linh San lại nói: "Không xem, em ngồi xa như vậy cũng không chụp được thứ gì tốt."
Hứa Thức gật đầu: "Xác thật."
Úc Linh San mặc quần áo xong lại bổ trang, tiện thể cũng trang điểm cho Hứa Thức một chút.
Ở thời điểm Hứa Thức đồ son nhấp môi, Úc Linh San có chút xuất thần nhìn chằm chằm vào môi cô, Hứa Thức cho rằng mình nhấp không được đều, liền lại nhấp thêm một chút.
Úc Linh San mỉm cười, tiếp theo ngước mắt lên, cùng Hứa Thức bốn mắt nhìn nhau.
Cô nói: "Nếu tôi đồng tính thì sao?"
Tâm Hứa Thức bỗng hơi thắt lại, sau đó trong nháy mắt, cô nổi da gà, tựa như lúc này người nói mình đồng tính luyến ái là cô mà không phải Úc Linh San.
"Vậy," Hứa Thức lắp bắp: "Vậy làm sao bây giờ?"
Úc Linh San: "Em nói xem làm sao bây giờ?"
Hứa Thức có chút sững sờ: "Em không biết."
Úc Linh San cười: "Em đang khẩn trương sao?"
Hứa Thức chớp mắt.
Úc Linh San càng cười: "Em khẩn trương cái gì?"
Hứa Thức rất muốn nói không phải, rốt cuộc Úc Linh San có phải đồng tính luyến ái hay không cũng không liên quan gì đến cô, nhưng sự thật, cô đã khẩn trương đến nỗi toát cả mồ hôi tay, thực thái quá.
Úc Linh San đưa tay giúp Hứa Thức sửa sang lại tóc mái, miệng nói: "Yên tâm, tôi thẳng."
Hứa Thức không hiểu sao lại thấy chột dạ: "Ừm"
Úc Linh San lại nói: "Nhưng em có thể là cong."
Hứa Thức vội lắc đầu, siêu lớn tiếng nói: "Em không phải!"
Úc Linh San mỉm cười, nhẹ nhàng ung dung nói: "Đừng kích động."
Úc Linh San không tiếp tục cùng Hứa Thức thảo luận về chủ đề này tới cùng, sau khi lộng mặt Hứa Thức tới khi cô vừa lòng, cô lại lấy ra hai chiếc túi từ trong ngăn tủ, một chiếc cho Hứa Thức một chiếc cho mình.
Dù sao Hứa Thức chỉ cần nghe lời là được, hơn nữa cô phát hiện nếu cô nghe lời Úc Linh San liền sẽ rất vui vẻ.
Cô rất thích nhìn thấy Úc Linh San vui, cũng thích xem Úc Linh San cười, cười rộ lên rất đẹp.
Hai người cùng xuống lầu đón xe, không lâu sau đã đến khách sạn.
"Buổi tối có những ai?" Vào cửa, Hứa Thức hỏi Úc Linh San.
Úc Linh San: "Mười mấy người, đều ở trong vòng."
Hứa Thức hỏi cô: "Vòng nào?"
Úc Linh San: "Cơ vòng."
Hứa Thức dừng lại: "A?"
Ý cô muốn hỏi là vòng thiết kế trang sức của Úc Linh San hay là của Ngô lão sư, không nghĩ tới Úc Linh San trả lời như vậy.
Hứa Thức nghi hoặc: "Không phải đi gặp Ngô lão sư sao?"
"Là gặp Ngô lão sư, là vòng của chúng tôi," Úc Linh San bất đắc dĩ: "Đùa với em thật lao lực."
Hứa Thức ồ một tiếng.
Úc Linh San lại nói: "Rõ ràng em cũng không phải không biết đùa."
Cô lại lại nói: "Chẳng qua không đùa với tôi."
Cô lại lại lại nói: "Không đùa với Úc Linh San."
Hứa Thức hoàn toàn không dám nói nữa.
Khi hai người đến ghế lô bên trong đã có vài người ngồi, có lạ, có quen, Hứa Thức theo Úc Linh San đi chào hỏi mọi người rồi cùng ngồi xuống.
Hứa Thức cho rằng gặp mặt Ngô lão sư trong miệng Úc Linh San chính là bữa tiệc tối này, lúc đang ăn cơm cô còn thầm tính toán, lát nữa làm sao tranh thủ nhân lúc mọi người đã ổn định, bí mật uống một chén với Ngô lão sư, làm sao để có được chữ ký, sau đó nhanh chóng chụp một tấm ảnh chung sau khi kết thúc bữa tiệc.
Nhưng điều cô không ngờ chính là, bữa này mọi người không phải náo nhiệt thì chính là ở trong sự náo nhiệt, trước sau luôn có người vây quanh Ngô lão sư, cô căn bản chen không lọt, mà cô càng không nghĩ tới chính là, bữa này kết thúc, khung cảnh thay đổi, thế mà lại chỉ có ba người bọn họ.
Sau đó bọn họ tới một quán trà, Úc Linh San để người phục vụ rời đi, cô ngồi ở bàn trà pha trà cho mọi người.
Lúc đầu là Úc Linh San nói chuyện với Ngô lão sư, nghe ra là nói về lão sư của Úc Linh San, nói bà ấy gần đây rất tốt, và rất khó mời, Ngô lão sư còn nói Úc Linh San hai thầy trò một dạng tính tình, sau lại không biết chủ đề được dẫn dắt thế nào, Ngô lão sư thực tự nhiên mà liền trò chuyện với Hứa Thức.
Cũng đều là chuyện phiếm, hỏi Hứa Thức tốt nghiệp lúc nào, hỏi Hứa Thức tất thiết làm gì, nói ông ấy cũng quen đạo sư của Hứa Thức.
Sau lại nghe nói công việc hiện tại của Hứa Thức, Ngô lão sư không che dấu mà biểu lộ ra vẻ đáng tiếc.
Sau đó ông ấy lại nói tới một cuộc thi vào tháng sau, hỏi Hứa Thức có hứng thú không.
"Cảm thấy hứng thú thì nói tôi có thể giúp em có được một vị trí."
Ngô lão sư nói thật sự tùy ý, tựa như nói chính là đi đôi dép lê, mặc chiếc áo khoác là có thể đi thi đấu, nhưng "Cúp Thanh Giới" sao Hứa Thức lại không biết, bốn năm mới tổ chức một lần, dự thi đều là ai? Không phải muốn đi là có thể đi.
Hứa Thức thực tâm động, nhưng cô vẫn liếc Úc Linh San một cái.
Úc Linh San mỉm cười: "Nhìn tôi làm gì? Chuyện của em."
Ngô lão sư buông trà xuống, hỏi Úc Linh San: "Em quản em ấy?"
Úc Linh San bật cười: "Em đâu thèm."
Ngô lão sư xua tay: "Không có gì, không bắt em phải quyết định ngay, nghĩ một hai ngày đi, quyết định rồi bảo Linh San nói với tôi."
Hứa Thức gật đầu: "Vâng, cảm ơn Ngô lão sư."
Cũng không nói gì nhiều, nhưng cũng qua hai tiếng đồng hồ, Hứa Thức và Úc Linh San cùng tiễn Ngô lão sư lên xe, đầu óc vẫn còn chưa hết hoảng hốt.
Xung quanh quán trà không náo nhiệt lắm, ban đêm có hơi gió một chút, Hứa Thức nhìn đèn sau xe Ngô lão, trong lòng nghĩ, tên không ký, ảnh cũng không chụp.
Nhưng cô cũng chẳng tiếc nuối chút nào.
"Úc Linh San." Hứa Thức kêu người bên cạnh, thanh âm hơi nhẹ.
Úc Linh San đang chăm chú vào chiếc điện thoại của mình: "Sao vậy?"
Hứa Thức hỏi: "Chị biết chuyện của em và Ứng Tiệp rồi phải không?"
"Biết." ngữ khí của Úc Linh San chẳng hề để ý, tựa như chỉ thả một nửa tâm tư ở câu nói của Hứa Thức.
Hứa Thức nuốt khan: "Vậy thì sao chị còn......"
Hứa Thức nói được một nửa, đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Lúc này Úc Linh San mới hạ điện thoại xuống một chút, quay đầu nhìn Hứa Thức.
Gió thổi hơi mạnh, thổi cho tóc trên trán Úc Linh San đều phất vào mặt cô, cô chậm rãi chớp mắt, cũng chậm rãi cười, nói với Hứa Thức: "Em xứng đáng."
***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.