Không phải Từ Tiếu Thiên chưa từng nói bậy trước mặt Đàm Triết nhưng sau khi vào khách sạn, cậu vẫn luôn kiểm soát giọng điệu của mình, thể hiện mình là một thanh niên đầy tiềm năng và triển vọng.
Nhưng bây giờ tiếng gầm giận dữ với điện thoại và cảnh tượng thảm thương suýt tát cả chính mình vẫn dọa Đàm Triết chết khiếp.
Nhìn Đàm Triết phanh xe theo bản năng, Từ Tiếu Thiên vội cúp điện thoại, vẻ mặt đau khổ: "Xin lỗi."
"Cậu cũng dũng mãnh đấy, chửi nhau với ai đó?"
"Một lời khó nói hết..." Từ Tiếu Thiên cười khổ.
Bầu không khí buồn bực còn chưa tan hết Cố Bằng Triển lại gọi tới, rơi vào đường cùng cậu chỉ đành tắt máy.
"Bạn gái cũ?"
"Không phải... Em không dữ với con gái như thế đâu."
"Bạn trai hiện tại của bạn gái cũ?"
"... Không phải," Từ Tiếu Thiên có lỗi nhìn Đàm Triết dạt dào hứng thú cố sức suy đoán.
"À đúng rồi, cậu bảo cậu là gay." Đàm Triết nghĩ ngợi đột nhiên như là nhớ ra gì đó rồi đột nhiên trầm ngâm nói.
"Em đệt..." Từ Tiếu Thiên cầm điện thoại khóc không ra nước mắt.
"Em đệt!" Kiều Dương ngồi trong nông gia nhạc bên cạnh trang trại chó đập bàn, nhìn Lăng Tiêu đang ngồi đối diện cậu, "Em mẹ nó phục rồi, dây dưa mãi chưa xong?"
"Trước tiên đừng giận," Lăng Tiêu đẩy cốc trà đá tới trước mặt cậu.
"Em không muốn giận, nhưng cái tinh thần kiên trì bất khuất của nhà anh hay thật," Kiều Dương thở dài, chọc đũa vào nồi thịt kho tàu, miếng thịt bị gắp chưa kịp đưa lên miệng đã rơi xuống mâm, "Anh đi dạy đã hai năm rồi, giáo viên ưu tú cũng được bầu rồi, bọn họ vẫn chưa hết hy vọng à?"
Lăng Tiêu không nói chuyện, lẳng lặng nhìn Kiều Dương lại gắp miếng thịt kia lên lần nữa, và rơi xuống mâm lần thứ hai.
"Bố anh có lý do của ổng. Ổng không có người thích hợp để tiếp quản, mấy năm nay sức khỏe cũng không tốt lắm..."
"Bắt anh bỏ công việc bây giờ đi học quản lý gì đó rồi mới về tiếp quản, có phải chậm quá không, quy trình cũng mẹ nó lằng nhằng?" Kiều Dương lần thứ ba gắp miếng thịt lên, lần này dùng lực khá lớn cuối cùng cũng kẹp được miếng thịt, nhưng chưa có kiên trì đi tới bát thì lại lần thứ ba rơi xuống, lần này không rơi xuống mâm nữa mà rơi xuống bàn, "Mẹ kiếp!"
"Anh vẫn đang bàn với ông ấy, anh không muốn làm căng quá..." Lăng Tiêu chống cằm, tiếp tục cùng Kiều Dương chiến đấu với miếng thịt, "Em có đang nghe anh nói không?"
Đầu Kiều Dương không thèm ngó lên: "Anh nói đi."
"Anh đang tìm cách nói phù hợp hơn..."
"Ừ." Kiều Dương thấy mình không có đặc biệt thích thịt kho tàu nhưng với miếng thịt rơi trên bàn rồi không cách nào gắp lên được hiển nhiên không thể chịu đựng được.
"Ăn miếng này đi." Lăng Tiêu gắp một miếng thịt vào trong bát cậu.
"Ai da tao đệt," Kiều Dương ném miếng thịt trên bàn xuống đất, dẫm chân lên, "Ông đây làm chết mày này rớt, rớt!"
Miếng thịt bị dẫm cho nát bét, bấy giờ cậu mới thấy thỏa mãn, thở dài một hơi, lấy điếu thuốc trong túi áo ra châm: "Anh vừa nói gì?"
"...Chưa nói gì cả," Lăng Tiêu cười, "Ý anh là em không cần lo, anh sẽ xử lý ổn thỏa."
"Nếu anh dám ra nước ngoài, em làm chết anh," Kiều Dương phun khói về phía Lăng Tiêu, "Kiều gia em nói được làm được, anh phải hiểu."
"Quá hiểu rồi, cho anh một đường sống đi."
"Nói thật em không muốn anh đối nghịch cùng người nhà hay gì đó, nhưng em thấy cứ dây dưa mãi thế này rất mệt, anh là con trai cưng, em cũng thế," Kiều Dương uống một ngụm trà đá, "Bố em tuy rằng không nóng không lạnh nhưng chắc chắn sẽ không gây sự, bố anh lại đổ hết việc kinh doanh lên người anh, chả có nghĩa lý gì... Anh chuyển lời giúp em, bảo là em nói."
"Được."
"Có phải em giữ người quá?"
"Ừ."
"Em hung hăng không?"
"Có."
"Trâu bò không?"
"Trâu."
"Đều do anh bức mà ra hết, anh nói xem bố anh có phá hoại không."
"...Đệt."
"Anh chửi bậy, nhà giáo nhân dân."
"Nói chuyện khác đi." Lăng Tiêu sờ mặt Kiều Dương, bị một tát đánh bay.
"Khống chế dục vọng anh một chút." Kiều Dương ấn tàn thuốc vào miếng thịt vừa bị dẫm.
"Nhắc đến dục vọng, ngày mai đến chỗ anh đi, lâu không về chắc mọc nấm hết rồi."
"Mọc măng em cũng không đi, mấy ngày nay bận chết đi được."
"Em thật không tính đi tìm việc gì tử tế làm?" Lăng Tiêu cau mày, dù anh rất thích chó nhưng cứ nghĩ đến việc Kiều Dương chuẩn bị đến trang trại chó làm việc là lại thấy không đáng tin.
"Nuôi chó không tử tế? Thế nuôi gà lại càng không."
"Không phải ý này, anh nói là..."
"Em biết anh muốn nói gì, em tự có tính toán." Kiều Dương xua xua tay, cậu không muốn giải thích với Lăng Tiêu rằng lý do cậu muốn đến trang trại chó là vì muốn độc lập kinh tế với gia đình sớm một chút, đây là quyết định của cậu, cậu không muốn Lăng Tiêu có áp lực gì.
"Em gầy đi nhiều quá." Lăng Tiêu nhìn Kiều Dương vùi đầu ăn cơm.
"Gầy hả? Sao em không cảm giác gì?"
"Sắp gầy bằng cái đũa rồi."
"Cút, đũa là Trần Chí Viễn, em ít nhất cũng phải đến tầm chày cán bột."
Ăn cơm chiều xong Lăng Tiêu bị Kiều Dương đuổi về. Hôm nay đến phiên cậu trực đêm, nếu Lăng Tiêu ở lại sáng mai phải dậy từ 5 giờ mới kịp tiết đầu: "Anh sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng giấc ngủ lại của em."
Cậu vừa trở lại trang trại chó, con gâu đần* Chopper liền vẫy đuỗi nhào tới. Cậu vỗ tay, Chopper không ngại ngần xông luôn tới.
"Stop!" Kiều Dương vội vàng dừng lại nhưng đã muộn, nhưng đã quá muộn, đầu của Chopper đã đập vào người, hạ cánh chính xác xuống cái bụng vừa được lấp đầy thức ăn của cậu, sau đó móng vuốt không lệch một li vỗ vào mấy điểm yếu hại trên người.
"Á, tao đệt mày chứ đồ ăn cây táo rào cây sung!" Kiều Dương che đũng quần, đau thương ngồi xuống.
"Làm sao thế?" Chú hai cởi trần, cầm chén trà từ trong nhà đi ra, "Bảo mày bao nhiêu lần rồi, hứng thú của Chopper rất thấp, không cần trêu nhiều thế đâu..."
"Cháu không trêu nó!", Kiều Dương chậm rãi đứng lên, "Chỉ vỗ tay thôi ai biết con mẹ nó ra ngoài ăn mỗi bữa cơm mà nó làm như cả tuần không gặp cháu vậy! Chỉ theo cách người ta huấn luyện chó dẫn đường cho người mù thử nó xem sao đã thế này rồi, nó chỉ có thể làm một con chó mù đường..."
"Không được nói con gái anh như thế." Có người phía sau trả lời, Kiều Dương quay đầu lại thấy Lâm Hoành Vũ đang ngồi cạnh tường cười với cậu.
"Hai người phắn ra ngoài chơi mạt chược đi!" Kiều Dương hung tợn chỉ Lâm Hoành Vũ, "Chúc anh hôm nay thua tụt quần."
"Có chú hai cậu ở đây, người thua sao có thể là anh được."
Kiều Dương nằm trên giường gỗ trong phòng, nghe chú hai và Lâm Hoành Vũ giao việc cho nhân viên một chốc rồi lên xe đi. Cậu thở dài, đột nhiên thấy hơi buồn bực.
Lăng Tiêu không ủng hộ việc cậu đến trang trại chó, cậu cũng không bận tâm, cái cậu bực mình là mấy êm đềm chưa được mấy ngày nhà Lăng Tiêu lại bắt đầu kiếm chuyện. Chuyện ngày trước bị đánh cậu không nhắc tới nữa, nhưng sau đó thỉnh thoảng mẹ Lăng Tiêu lại bất thình lình xuất hiện trước mặt cậu rồi rời đi không nói một lời làm cậu cực kỳ khó chịu. Giờ còn muốn Lăng Tiêu ra nước ngoài du học cậu không thể không phối hợp bực mình một chút, nhớ lại kế hoạch 5 năm cho Lăng Tiêu mà mẹ anh nói với cậu ngày trước.
Ra nước ngoài, kết hôn, con nối nghiệp cha gì gì đó.
"Đệt," Kiều Dương lấy điện thoại bấm số Từ Tiếu Thiên, cậu cần ai đó nghe cậu than phiền rồi cùng mắng người ta với cậu, đen đủi thay điện thoại Từ Tiếu Thiên lại tắt máy, "Đệt."
Từ Tiếu Thiên mất ngủ.
Cậu mất ngủ không phải tại tiếng ngáy của Uy ca hay tiếng nghiến răng của Trần Chí Viễn, cậu mất ngủ bởi không biết làm sao xử lý tình hình của Cố Bằng Triển.
Từ sau lúc cậu tan làm, ngay khi điện thoại vừa khởi động xong đã thấy số của Cố Bằng Triển gọi tới, cậu rất nghi ngờ có phải cậu ta đã gọi cậu liên tục trong suốt mấy tiếng vừa rồi không.
"Rốt cuộc mày muốn thế nào?"
"Tao không biết nữa, tao chưa chịu thua, tao nuốt không trôi cục tức này..."
"Vậy mày nói cho ông biết làm thế nào mày mới chịu tắt thở?"
"Tao không muốn tắt thở."
"Vậy thì nhịn đi, tao không giúp mày."
"Tao muốn liên lạc với Lạc Hiên. Mày giúp tao."
"Mày thấy có khả năng à?"
"Có khả năng."
"Vì lý do mẹ gì mày thấy có khả năng?"
"Chắc tại phiền, nếu ngày nào tao cũng tìm mày."
Lời nói thẳng kinh hoàng này làm Từ Tiếu Thiên sau khi hét "Cút mẹ nhà mày đi!" tháo luôn pin điện thoại, sau đó cậu vẫn luôn không dám mở máy, nằm trên giường ngây người.
Cậu luôn thấy Cố Bằng Triển cực kỳ có khí chất nghệ sĩ, chính là tư duy khác với người thường, có kỳ có tài năng trong việc khiến người ta cạn lời và điên tiết. Từ Tiếu Thiên không thể không bắt đầu xem xét việc đổi số, nhưng cậu lại lo không biết giải thích kiểu gì với Lạc Hiên về việc đột nhiên muốn đổi số điện thoại đã dùng 3, 4 năm nay, lúc trước cậu mất mấy ngày mới chọn được số điện thoại vừa ý có bốn số đuôi là số 4.
Có lẽ có thể bảo Lạc Hiên là số này không may mắn lắm. Thật ra thì cũng gần gần như thế, cái số này giống như trạng thái của Cố Bằng Triển bây giờ chết chết chết chết, cậu chết chết chết chết đi...
Từ Tiếu Thiên xuống giường mò trên bàn một lát, sờ được điện thoại của Uy ca, cậu đã nói với Lạc Hiên tối nay sẽ gọi điện.
"Xin chào quý khách, số điện thoại này đã bị dừng dịch vụ vì nợ tiền cước, xin vui lòng thanh toán đúng hạn..."
"Đệt." Từ Tiếu Thiên ném điện thoại Uy ca lên bàn, cầm lấy của Trần Chí Viễn.
Vừa mở ra đã thấy tin nhắn mới: tài khoản của quý khách hiện có dưới 10 đồng, vui lòng nạp tiền...
Cậu thử bấm số, cũng may còn gọi được.
"Alo?" Giọng Lạc Hiên truyền tới, nghe có vẻ như đã đi ngủ.
"Cậu ngủ?"
"Cậu lấy điện thoại ai gọi cho tớ đấy?"
"Điện thoại tớ hết pin, lấy điện thoại trong ký túc xá."
"Hết pin thì không cần gọi..."
"Tớ sợ cậu chờ."
"Không sao. Tớ chờ lâu đi ngủ luôn rồi."
"...Vậy cậu ngủ tiếp đi, tớ cũng không có việc gì, chỉ là muốn nghe giọng cậu để ngủ ngon hơn."
"Hôm nay mệt không?"
"Cũng được, chỉ hơi..." Từ Tiếu Thiên nhớ tới những cuộc gọi liên tục bất khả chiến bại của Cố Bằng Triển, "hơi khó chịu, chắc tại trời nóng quá."
"Thật hả," Lạc Hiên cười khẽ, "Cậu không có chuyện gì muốn kể với tớ?"
"Không có gì nghiêm trọng."
"Thật không?"
"Thật."
"Cố Bằng Triển gọi cho cậu cũng không tính?"
*Golden: Golden Retriever là giống chó có kích thước trung bình. Thuộc họ nhà chó ưa hoạt động, chơi đùa, chúng rất trung thành và thông minh. Chúng còn có tên gọi khác là chó săn mồi hoặc chó tha mồi. (theo Wikipedia)