Không Thể Không Yêu - Vu Triết

Chương 36: Bỏ đàn ông đi




Tuần này Từ Tiếu Thiên bắt đầu thực tập ở sảnh ngoài, chính là ngồi ở quầy lễ tân, thấy khách đi vào thì đứng lên chào hỏi, sau đó nhìn em gái lễ tân hướng dẫn khách làm gì đó, tuy rằng không mệt nhưng rất nhàm chán. Mấy cô gái ở quầy lễ tân vô cùng hoạt bát, giông Vu Giai, thích nhất là hóng hớt, mà tám chuyện mười câu thì chín câu đã nói về Đàm Triết.
Từ Tiếu Thiên rất hiểu cảm giác của các cô. Xét trong toàn khách sạn, từ vị trí quản lý trở lên, Đàm Triết trẻ tuổi nhất, hình tượng của anh với các cô gái cực kỳ có sức hấp dẫn. Thế nên thỉnh thoảng các cô sẽ quấn lấy Từ Tiếu Thiên hỏi thăm hoạt động thường ngày của Đàm Triết, cậu cũng sẽ bịa bừa mấy câu để nói chuyện với các cô, nào là quản lý Đàm không ăn cá, quản lý Đàm nhai kẹo cao su thổi bóng bóng gì gì đó...
Ngày nào Đàm Triết cũng gọi điện thoại tới đây, đưa cậu ra ngoài gặp một, hai khách hàng mà sau đó sẽ chuyển cho cậu.
"Sắp rồi. Hết tuần này ở lễ tân là cậu chuẩn bị cầu nguyện dần đi." Đàm Triết lái xe, miệng phì phèo điếu thuốc.
"Vâng."
Lạc Hiên đi công tác. Từ Tiếu Thiên nhận được tin nhắn báo đi công tác của cậu xong bắt đầu ngơ ngẩn.
Cậu không phải người ngu xuẩn nhưng cậu thật sự không đoán ra trong lòng Lạc Hiên nghĩ gì. Với cậu quan hệ của hai người đã khác trước, Lạc Hiên với thái độ của cậu cũng không nhìn ra vấn đề gì nhưng chẳng hiểu vì sao cái cảm giác như gần như xa lúc nào cũng bủa vậy quanh cậu.
"Nghĩ gì thế?" Đàm Triết nghiêng đầu nhìn Từ Tiếu Thiên.
"Không nghĩ gì. Đang nghe anh nói." Từ Tiếu Thiên dừng suy nghĩ nhưng một khi bất cẩn lại bắt đầu thả hồn ra ngoài. Bây giờ Lạc Hiên đang làm gì?
"Mấy hôm nay cậu không tập trung," Đàm Triết mở cửa sổ, hạ tốc độ, gảy tàn thuốc ra ngoài, tàn thuốc rơi chính xác xuống cống thoát nước ven đường, "Cậu có việc gì thì nói đi, muốn nghỉ thì xin nghỉ, vác bộ mặt này đi làm anh sẽ không nhịn mắng được đâu."
Từ Tiếu Thiên hơi xấu hổ, khịt mũi: "Em không có việc gì. Em sẽ chú ý..."
"Mấy người bên Tiếu Vĩ Trạch sắp xếp thế nào?"
Câu hỏi của Đàm Triết cuối cùng đã giúp Từ Tiếu Thiên phân tán sự chú ý. Cậu thở dài, tay chống lên trán: "Bên buồng phòng bảo đến ngày hôm trước mới có thể cho em sắp xếp chính xác về số phòng... Trợ lý thì nói không có đủ ghế, bọn họ họp vào buổi chiều, phải đợi khách ở tầng ba họp xong, khoảng tầm giữa trưa, thì mới có thể dọn ghế. Em đếm rồi, bàn cũng không đủ, chỉ sợ lúc đó bên kia họp thêm một chút thì bên này không chuẩn bị kịp..."
"Giờ cậu đang làm ở lễ tân nói chuyện với bên buồng phòng nhiều. Nếu lo hết phòng thì cứ câu mấy em gái ở đó là được," Đàm Triết nói từ "câu" này vô cùng nghiêm túc, cũng không thèm nhìn Từ Tiếu Thiên, "Chuyện bàn ghế đi tìm chị Nguyệt Nguyệt, kho khách sạn có rất nhiều bàn ghế chứ, bên trợ lý lười đến đó lấy thôi."
Từ Tiếu Thiên nghe tới phải đi tìm Trần Nguyệt là có hơi không muốn. Bây giờ bất cứ lúc nào Từ Tiếu Thiên chạm mặt Trần Nguyệt cô đều làm mặt lạnh, nếu mà gặp ở thang máy có khi bị đông đến cảm lạnh luôn.
"Tìm quản lý Trần ạ..."
"Đừng có nhắc tới người ta là lại làm vẻ mặt này," Đàm Triết cười, "Chị ấy không có mâu thuẫn với phòng thị trường, dù thế nào cũng không thể giở giọng mặc kệ cậu sống chết."
"Em biết." Từ Tiếu Thiên biết Trần Nguyệt chỉ có mâu thuẫn với một minh Đàm Triết, không liên quan tới việc của phòng thị trường. Cậu cũng biết đi làm mà cứ để cả cảm xúc cá nhân vào là không đúng nhưng sự thật chính là cậu không muốn giao tiếp với Trần Nguyệt.
"Ồ, cậu biết cái gì?"
"Ơ..." Từ Tiếu Thiên phát hiện hình như vì mình bồn chồn nên đã lỡ miệng gì đó, "Em không biết..."
"Sau này muốn biết gì cứ hỏi thẳng anh, nói tới nói lui chuyện gì cũng méo mó. Anh không ngại cậu hỏi mâu thuẫn của anh với Trần Nguyệt, đừng đoán mò sau lưng là được." Biểu cảm Đàm Triết không có gì đặc biệt, nói rất bình thường nhưng làm tim Từ Tiếu Thiên chùng xuống.
"Em không có hứng thú với chuyện đó," Từ Tiếu Thiên không biết nên giải thích kiểu gì, có hơi bất lực, "Em chỉ thuận miệng hỏi một câu..."
Đàm Triết cười nhìn cậu: "Anh bạn trẻ, ở với anh không cần căng thẳng thế đâu."
Gặp khách hàng buổi chiều xong thì đã đến giờ tan làm. Từ Tiếu Thiên cảm thấy mình cười từ trưa đến giờ đã cứng đơ cả mặt luôn rồi. Cậu ngồi trên xe bus xoa mặt. Cậu không hiểu Đàm Triết lắm nhưng khá ngưỡng mộ một điều ở anh, ấy là Đàm Triết rất hiểu khách hàng của mình, dù là nam hay nữ anh đều có thể nói chuyện rất thoải mái tự nhiên, như là bạn thân đã quen biết rất nhiều năm rồi vậy. Không biết mình phải tu luyện bao lâu mới có thể đạt tới cảnh giới ấy.
Từ Tiếu Thiên xuống xe ở nhà Lạc Hiên. Lạc Hiên đưa chìa khóa phòng cho cậu, nhờ cậu không có việc gì thì tới đây tưới hoa giúp. Ở nhà Lạc Hiên trông cây bạc hà, thời tiết này không tưới một ngày là héo.
Trong phòng rất ngăn nắp, dấu vết lộn xộn trên sô-pha và giường đã được dọn sạch. Lạc Hiên để một mảnh giấy trên bàn trà: Tủ lạnh có đồ ăn. Mệt thì đừng về ký túc xá.
Từ Tiếu Thiên cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp, nằm lên giường, chôn mặt vào gối đầu, ngửi mùi hương của Lạc Hiên, trong đầu lại hiện lên sường mặt xinh đẹp cùng xương quai xanh gợi cảm của cậu. Cậu nhịn không được lấy di động ra gửi cho Lạc Hiên một tin nhắn: Tớ đang lăn trên giường cậu này.
Lạc Hiên rất nhanh đã trả lời: Lăn xong nhớ dọn gọn.
Muốn lăn cùng cậu.
Tố chất.
Cậu mau trở lại đi.
Anh trai, em vừa mới đến nơi
Ngày mai về đi.
Ăn gì đi. Tớ cũng đi ăn đây.
Từ Tiếu Thiên ném điện thoại sang một bên, nhảy xuống giường mở tủ lạnh, phát hiện trong tủ lạnh còn có một tờ giấy, là nét chữ tròn tròn của Lạc Hiên: Tất cả đều là đồ nấu sẵn, cho vào lò vi sóng là xong. Tự ăn đi.
Từ Tiếu Thiên cầm tờ giấy đọc đi đọc lại mấy lần, khóe môi treo nụ cười tươi.
Lạc Hiên cầm di động ngồi trên giường, vừa cắm sạc vào thì nghe tiếng cửa phòng mở ra, quay đầu nhìn thấy Tiếu Vĩ Trạch đi tới, cậu nhăn mặt: "Anh không biết gõ cửa à?"
"Gõ rồi," Tiếu Vĩ Trạch đến bên cạnh cậu, "Em không nghe thấy đi."
"Em có bị điếc đâu..." Lạc Hiên nhìn Tiếu Vĩ Trạch lại gần, đứng lên chuẩn bị tránh ra.
Tiếu Vĩ Trạch nhướn mày, giữ cậu lại: "Đi đâu?"
"Đâu cũng không đi," Lạc Hiên quay đầu cười, rũ mắt nhìn cánh tay đang bị Tiếu Vĩ Trạch nắm lấy, giọng điệu có chút lạnh lùng, "Buông ra."
"Em có thể đừng thất thường như thế không." Tiếu Vĩ Trạch cũng không bận tâm thái độ của cậu, buông lỏng tay, ngồi xuống méo giường, hai tay chống trên giường nhìn cậu.
"Trời nóng." Lạc Hiên dựa vào tường, tay cầm điều khiển điều hòa bấm bấm, "Sao lại cứ bắt em phải cùng anh đến đây, bên này lại không phải do em phụ trách."
"Anh đi một mình thì chán." Tiếu Vĩ Trạch cười cười, ánh mặt dừng trên mặt Lạc Hiên. Anh ta thích nhìn cằm của Lạc Hiên, hơi nhọn, lộ nét bướng bỉnh, là dáng vẻ anh rất thích.
"Đi ăn cơm đi," Lạc Hiên không thích bi người ta nhìn chằm chằm, nghiêng người xem TV, "Em đói rồi."
"Ngồi chút nữa đi. Anh hơi mệt." Tiếu Vĩ Trạch ngả lưng, "Hay là gọi phục vụ đi, bảo bọn họ mang cơm lên."
"Không đi em tự ra ngoài ăn một mình, chút nữa anh về phòng mà ăn." Lạc Hiên không nhìn Tiếu Vĩ Trạch, chăm chú xem TV.
"Trước đây em đâu có giận dữ như vậy," Tiếu Vĩ Trạch đứng lên đến bên cạnh cậu, vươn tay bóp vai cậu, "Có phải làm phiền em với người yêu nhỏ hẹn hò hay không?"
Lạc Hiên quay lại nhìn người đàn ông trong mắt không thèm che giấu chút dục vọng nào, cười nhạt, "Trước đây em là người thế nào?"
"Dù sao thì cũng không tỏ thái độ này với anh," Tay Tiếu Vĩ Trạch rời khỏi vai Lạc Hiên, sờ lên cổ cậu, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cậu, "Làm anh thấy mình đối với em như có âm mưu không thể cho người khác biết."
"Không phải anh vốn thế à?" Lạc Hiên ngửa đầu, né tránh tay anh ta.
"Chẳng phải là thích em thôi sao, có không phải việc gì tội ác tày trời đâu." Tiếu Vĩ Trạch chống tay lên tường, chặn Lạc Hiên lại, ghé sát tai cậu mà cười.
"Nóng chết mất." Lạc Hiên đẩy Tiếu Vĩ Trạch ra, không cho anh ta kịp trở lại, chạy vào trong phòng tắm, đóng cửa khóa trái bên trong.
"Anh không rõ," Tiếu Vĩ Trạch đứng ngoài cửa phòng tắm, "Nếu em ghét anh như thế còn đến đây làm gì?"
"Vì tiền." Thanh âm Lạc Hiên từ bên trong truyền ra.
"Cái gì?"
"Tiền," Cửa phòng tắm lại mở, Lạc Hiên khoanh tay đứng bên trong, trên mặt là biểu cảm rất khó hiểu, ánh mắt giễu cợt: "Giá cao như thế, không thì em đi làm gì."
"Là vì tiền à, tiền rất dễ nói, chỉ cần em mở miệng."
"Em không ngu."
"Trừ tiền ra không còn gì khác?"
"Anh muốn nghe à?"
"Muốn."
"Đến đây có thể ở gần cậu ấy hơn một chút," Lạc Hiên nhìn trên mặt Tiếu Vĩ Trạch lóe lên một tia không hài lòng, nở nụ cười, đôi mắt cong cong, "Sao? Không thích nghe cái này?"
"Với tất cả những gì em vừa nói, bây giờ anh có thể đá em luôn." Tiếu Vĩ Trạch bước vào, chặn cửa phòng tắm, trong mắt như có lửa giận.
"Không thành vấn đề."
Tiếu Vĩ Trạch nghiến răng, tiến lên ôm Lạc Hiên, vặn tay cậu ra sau lưng đẩy mạnh vào tường, "Sao anh lại đụng phải ông chủ phiền như em chứ. Đừng cho rằng anh có nhiều kiên nhẫn, có tin giờ anh làm em luôn không?"
"Vậy anh thử xem." Lạc Hiên vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta.
"... Đêt!" Tiếu Vĩ Trạch sửng sốt trong chốc lát, buông tay nguyền rủa. Anh biết tính tình Lạc Hiên như nào, giờ anh ta vẫn còn luyến tiếc với Lạc Hiên, chỉ đành hung hăng đá cửa phòng tắm, xoay người bước ra, "Đệt!"
Lạc Hiên dựa vào tường, nghe tiếng Tiếu Vĩ Trạch đạp cửa ra ngoài, thở dài một hơi nhẹ nhõm. Cậu ngồi xuống bồn cầu, ngón tay xoa bóp thái dương, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Từ Tiếu Thiên ăn xong một hộp đồ ăn bỏ lò, rót một ly coca đầy ngồi sô-pha xem TV, mấy tin nhắn gửi cho Lạc Hiên vẫn chưa được trả lời, cậu xem giờ, nếu có tiệc chắc cậu là cậu vẫn đang ăn nhỉ.
Vì thế cậu lại gửi tin nhắn cho Kiều Dương: Nói chuyện cùng ông đây.
Tao đang ở bệnh viện.
Từ Tiếu Thiên nhớ ra Đào Nhiên còn đang nằm viện. Mấy ngày nay cậu bận đi làm chỉ ghé qua một lần, hầu hết thời gian đều là bạn của Đào Nhiên với đám Kiều Dương thay nhau trông.
Nhà cô nàng không ai tới à?
Tới đéo gì. Bảo hôm qua tới giờ cái bóng cũng chả thấy. Tao đệt chứ mẹ nó không phải con gái ruột à.
Đủ tiền không?
Mẹ Đào Nhiên gửi tiền vào thẻ cô nàng. Mai mày đi học tao đưa mày.
Từ Tiếu Thiên cắn miệng cốc, không nghĩ ra rốt cuộc chuyện nhà Đào Nhiên là sao, gửi tiền xong thì mặc kệ? Lúc cậu với Đào Nhiên quen nhau, Đào Nhiên chưa từng kể chuyện trong nhà bây giờ xem ra quan hệ trong nhà cũng không tốt lắm.
Nghĩ đến người nhà, Từ Tiếu Thiên nhớ ra mình có việc chưa làm, cậu suy nghĩ mấy phút, gọi về nhà.
"Mẹ." Điện thoại được kết nối, Từ Tiếu Thiên nghe giọng mẹ có hơi mất tinh thần.
"Con trai," Mẹ vừa nghe giọng cậu lập tức nói to, "Sao lâu như thế mày không gọi điện về nhà!"
"Dạo này con bận lắm, phải đi tiếp khách hàng," Từ Tiếu Thiên do dự, "Bố mẹ vẫn khỏe chứ. Bố con đâu?"
"... Bố mày à, bố mày...đi đánh bài." Giọng mẹ đột nhiên có chút lo lắng.
Từ Tiếu Thiên nghe giọng mẹ, hoàn toàn hiểu ra, cậu dở khóc dở cười: "Đánh bài gì? Bố mẹ bắt đầu chơi trò thâm nhập nội bộ quân địch này từ bao giờ?"
Mẹ bên kia không nói gì, Từ Tiếu Thiên đợi một lúc, vừa định mở miệng hỏi thì tiếng khóc nức nở của mẹ vang lên: "Con trai, bỏ đàn ông đi có được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.