Tiếu Vĩ Trạch nhìn thẳng vào mắt Lạc Hiên. Lạc Hiên gần như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, có thể nhìn thấy những hoang mang, lo lắng và cả... đau đớn chợt lóe lên.
Lạc Hiên không động đây cũng không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Một lát sau, Tiếu Vĩ Trạch thở dài đứng dậy, đưa lưng về phía Lạc Hiên: "Anh không biết là em quá thông minh hay đang giả vờ, anh chưa từng gặp thằng nhóc nào mới hơn 20 tuổi mà như em..."
"Lão Tiếu đừng khen em." Lạc Hiên cười cười, "Em không thông minh, không giả vờ, em chỉ biết mình thích gì thôi."
"Rốt cuộc em muốn gì?" Tiếu Vĩ Trạch quay lại.
"Một cuộc sống yên bình, có thể làm những thứ mình thích mà không bị ai làm phiền. Cái này anh biết", Lạc Hiên nhìn anh, ánh mắt sáng lên, "Nhưng anh lại không biết cuộc sống như thế không phải sống với ai cũng được."
"Nhưng bây giờ Từ Tiếu Thiên không cho em cuộc sống như thế được."
"Mười năm trước anh cũng đâu có cho được, không đúng à..." Lạc Hiên đứng dậy, ra khỏi văn phòng, "Lão Tiếu, tháng sau em muốn từ chức. Anh tìm người khác đi, em không muốn làm."
Từ Tiếu Thiên tiễn Đào Nhiên đi, trong lòng khó chịu muốn chết lại không có chỗ xả. Bạn gái cũ chân thành nói rằng người ta mong bạn không hạnh phúc, cảm giác đấy thật sự khó mà bình tĩnh được. Cậu gọi cho Kiều Dương, đầu kia vừa bắt máy đã bắt đầu hò hét: "Hôm nay tan làm bọn mày đừng làm gì, qua đây hết chuyển nhà cho tao."
"Bố mày đang ở trại chó." Bên Kiều Dương toàn tiếng cho sủa còn có cả giọng chú hai nhà nó "đúng rồi, đến đây, lần nữa nào, nhảy! Ngu thế, nhảy!".
"Chú hai mày đang ở đấy còn gì, xin nghỉ đi. Mày đến đây, nhớ gọi cả Uy ca, gọi thêm bọn 215 qua đây chuyển nhà giúp tao."
"Mày thì dọn nhà cái gì, có dọn cũng là dọn ký túc xá, đi đâu..." Kiều Dương nói được một nửa thì dừng, "Tao đệt mày Từ thiếu! Mày định dọn đi dâu, với ai?"
"Đoán đi."
"Đoán làm mẹ gì, cái này cũng cần đoán à", Kiều Dương vui vẻ, "Ở chung với tao à."
"Được. Mày bảo Lăng đại thiếu gia nhường chỗ đi." Từ Tiếu Thiên chạy lên tầng bằng lối thoát hiểm.
"Cút, tiểu tam à."
"Đệt..."
"Đùa thôi. Mày định ở cùng Lạc Hiên à?"
"Ừ. Muốn chúc phúc sao?"
"Chúc hai người hằng đêm sênh ca, bạc đầu giai lão... Đệt, sau này KY của hai đứa tao bao!"
"Đệt mợ, mày hay ghê!"
Từ Tiếu Thiên hẹn giờ với Kiều Dương cúp điện thoại chuẩn bị vào phòng thị trường. Chưa chạm vào cửa đã tự mở, giọng Trần Nguyệt ở bên trong truyền ra: "Không phải nói đùa a..." Ngay sau đó là Đàm Triết ngậm thuốc lá như chạy trốn vụt ra, trông thấy Từ Tiếu Thiên đang đứng ở cửa thì sửng sốt một chút rồi vội vàng túm lấy cậu: "Đi đi đi, chạy mau..."
Từ Tiếu Thiên không hiểu đầu đuôi ra sao bị Đàm Triết cầm tay chạy trốn mà ở trong Trần Nguyệt vẫn đang "làm loạn". Tự dưng cậu cảm giác như là đang chạy nạn, không rảnh lo hỏi nhiều, rất ngoan ngoãn chạy theo. Tuy là chẳng hiểu phải trốn cái gì nhưng cậu rất kiên nhẫn, thoát được vào thang máy mới mở miệng: "Làm sao thế? Quản lý Trần mang dao?"
"Không sao", Đàm Triết tủm tỉm cười bấm chọn tầng 7, dựa vào tường, "Vui không?"
"Cái gì?" Từ Tiếu Thiên không theo kịp, vui không?
"Chơi chạy trốn đó, chơi vui nhỉ." Đàm Triết tiếp tục nhìn cậu mà cười.
"Anh..." Mất một lúc Từ Tiếu Thiên mới hiểu ra, tức nổ phổi, "Anh làm sao đấy! Lại trêu em! Lại! Con mẹ nó anh có phải sếp không đấy!"
"Làm sao?" Từ Tiếu Thiên vươn vai, "Thư giãn một chút. Cả ngày căng thẳng không mệt à."
"Đợt mợ chứ! Thế anh lôi em lên tầng 7 làm gì? Em vừa gặp khách hàng xong còn phải làm kế hoạch..." Từ Tiếu Thiên hết sức bất lực. Cậu vẫn không đoán được gặp phải cấp trên như Đàm Triết là chuyện tốt hay xấu.
Thang máy dừng ở tầng 7, cửa mở ra, Đàm Triết ra ngoài: "Bọn mình tìm sếp Hứa chơi đi."
Đến lúc vào văn phòng giám đốc Hứa rồi Từ Tiếu Thiên vẫn không hiểu Đàm Triết định làm gì, hoang mang chào giám đốc Hứa. Hứa Duệ cũng khó hiểu nhìn Đàm Triết: "Chuyện gì?"
"Tố cáo." Đàm Triết ngồi xuống sô-pha.
"Tố cáo chuyện gì?" Hứa Duệ chỉ vào sô-pha, gật đầu với Từ Tiếu Thiên, "Cậu cũng ngồi đi."
"Tố cáo trưởng phòng nhân sự làm loạn phòng thị trường."
"Làm loạn?" Hứa Duệ nhướn mày, "Quản lý Trần đến phòng thị trường?"
"Có phải anh nói việc của Từ Tiếu Thiên với bên nhân sự không?" Nụ cười trên mặt Đàm Triết nhạt dần, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, "Cô ấy tố cáo em nhưng em không thể tố cáo lại. Cô ấy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của phòng thị trường, làm loạn lên như thế thì nhân viên phòng thị trường nghĩ thế nào?"
"Để anh nói với cô ấy."
"Em không muốn mọi chuyện căng quá, cứ để thế đi." Đàm Triết vỗ vai Từ Tiếu Thiên, "Nếu bên nhân sự cảm thấy quyết định của em quá qua loa, ngày mai bảo Trần Huy đến đây làm đi, 3 tháng, cậu ta với Từ Tiếu Thiên ai có bản lĩnh thì ở lại."
Từ Tiếu Thiên liếc nhìn Đàm Triết, đệt, chuyện thế này mà không báo trước cho cậu một tiếng, cứ thế lôi cậu lên văn phòng Tổng giám đốc Hứa rồi quyết định? Đàm Triết luoon nói Trần Nguyệt vô dụng nhưng anh ta cứ chướng mắt người nào là chỉ nói xấu thôi, không biết vô dụng thật hay không...
Hứa Duệ nghĩ ngợi, nhìn Từ Tiếu Thiên: "Tiểu Từ, cậu thấy thế nào?"
Từ Tiếu Thiên thầm mắng trong lòng, đệt mợ, lấy công việc của bố ra đặt cược! Thế nhưng cậu vẫn phải giả vờ bình tĩnh: "Sao cũng được, em nghe theo sắp xếp của quản lý Đàm."
"Cậu có thể suy nghĩ lại. Nếu thế thì cậu và Trần Huy có một người chắc chắn phải đi. Nếu không muốn thì sẽ có cách giải quyết khác..." Hứa Duệ hút thuốc, giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng.
"Không cần", Từ Tiếu Thiên vô cùng dứt khoát, cách khác gì chứ, tốt nhất cứ có cậu thì không có tôi đi, "Cách này rất công bằng. Dù sao người đi cũng chẳng phải em."
Hứa Duệ sửng sốt nhìn Đàm Triết, trên mặt chậm rãi nở nụ cười: "Ái chà, mạnh mồm ghê nhỉ!"
"Lúc cần khí phách thì phải khí phách", Đàm Triết đứng dậy, "Chỉ với điểm này Trần Huy đã thua Từ Tiếu Thiên rồi. Nói rồi, đây là quyết đấu, giải quyết một lần là xong. Sau này đừng lôi chuyện này ra nghi ngờ phòng thị trường, em không rảnh đấu đá nội bộ đâu."
Vừa ra khỏ văn phòng giám đốc Hứa, Từ Tiếu Thiên vội đẩy Đàm Triết vào toilet.
"Làm gì", Đàm Triết vui vẻ, nhìn Từ Tiếu Thiên khó chịu đá cửa toilet, "Nhóc muốn đánh anh hay muốn chơi lưu manh?"
"Không có hứng thú với anh." Từ Tiếu Thiên bực mình, "Anh là cấp trên, việc anh quyết định em không có quyền phản đối nhưng anh cũng không thể ỷ thế mà đùa giỡn. Cứ thế đẩy em lên chiến trường, lại còn quyết đấu! Quyết đấu đấy sao anh không tự mình cầm súng đi, lôi một đứa thực tập như em..."
"Cậu không phải thực tập sinh." Đàm Triết ngắt lời cậu.
"Ờ, không phải không phải. Vậy anh lôi một nhân viên mới lên chính thức như em ra làm gì!" Từ Tiếu Thiên hơi kích động, mặc kệ Đàm Triết là sếp của cậu hay nói chuyện không lịch sự.
"Sao cậu biết anh không tham gia", Đàm Triết cười cười mở cửa toilet, "Cậu thua Trần Huy anh cũng bỏ của chạy lấy người."
Từ Tiếu Thiên sững người tại chỗ, nhìn bóng lưng Đàm Triết: "Vì sao?"
"Ông đây mệt rồi."
Lạc Hiên đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu thở dài. Mười mấy người xuống khỏi xe Lăng Tiêu, y hệt xã hội đen chuẩn bị đi gây sự được Từ Tiếu Thiên dẫn vào hiên nhà. Mở cửa thấy Từ Tiếu Thiên chạy lên cậu bất đắc dĩ hỏi: "Nhiều người thế tí nữa xe để đồ hay xe để người?"
"A", Từ Tiếu Thiên quay lại nhìn đám người đằng sau, sửng sốt: "Để đổ, cho bọn họ chạy bộ."
"Đệt mợ mày Từ thiếu. Ai thiếu nợ mày à!" La Uy ở mắng.
"Im mồm. Tí nữa cho mày chạy đầu tiên." Từ Tiếu Thiên quay sang hét rồi lại nhìn Lạc Hiên, "Thu dọn xong chưa?"
"Rồi, chuyển đi nữa thôi."
Từ Tiếu Thiên vẫy tay, mười mấy người chen vào trong nhà. Kiều Dương tựa cửa đi cuối cùng nhìn mọi người ba chân bốn cẳng khiêng đồ: "Này là đi cướp à, nhẹ tay nhẹ chân chút. Coi chừng hàng xóm báo công an..."
"Mày đừng có đứng đó chỉ bảo, lại đây dọn!" Uy ca khiêng một rương đồ lên vai, trong rương này toàn là tranh của Lạc Hiên, nặng chết, mặt Uy ca chuyển thành màu hoa hồng.
"Tao làm không bằng chúng mày", Kiều Dương chen vào trong, tìm mãi mới xách được cái ghế, "Ông đây so với chúng mày thì quá lá gầy yếu."
"Dù gì mày cũng từng luyện tập, giả làm người đẹp mẹ gì." Có người hô lên, cả phòng cười nghiêng ngả cùng gọi Kiều mỹ nhân.
"Chúng mày là dân thể thao, đệt." Kiều Dương cầm ghế đi.
Lạc Hiên cười cười ngăn lại: "Cái này của chủ nhà..."
"Đệt!" Kiều Dương buông ghế, "Dọn nhanh lên! Chỗ ông đứng bao nhiêu đồ còn chưa dọn đâu!"
Đồ đạc của Lạc Hiên không nhiều lắm, mười mấy người chỉ cần một lần là dọn xong. Căn nhà lập tức trở nên trống rỗng, Lạc Hiên đứng nhìn ngoài cửa, bỗng thấy khó nói nên lời.
"Sao thế? Ở chưa lâu lắm mà đã có tình cảm rồi?" Từ Tiếu Thiên ôm vai cậu.
"Không phải", Lạc Hiên cười cười dựa vào người cậu, "Sau này không phải một mình nữa."
"Ừ", Từ Tiếu Thiên cúi người hôn môi cậu, "Mãi mãi không ở một mình."
"Ấy, bạn cậu thấy rồi." Lạc Hiên đẩy cậu ra.
"Sợ à? Sân bay bao nhiêu người thế cậu có sợ đâu..." Từ Tiếu Thiên cười cười vẫn muốn tiếp tục, chưa kịp làm gì đã nghe tiếng bước chân rầm rập, sau đấy là giọng của Kiều Dương: "Tao đệt, tao không cố ý... Hai đứa tiếp tục..."
"Tiếp mẹ gì nữa", Từ Tiếu Thiên buông Lạc Hiên ra, dạo quanh phòng một lượt, đóng cửa lại, "Không khí bị mày phá hỏng rồi. Chờ đấy, sau này đúng nửa đêm tao sẽ gọi đến nhà mày..."
"Còn sót gì thì lấy nốt đi."
"Hôm nay không thấy Lăng Tiêu", Từ Tiếu Thiên hỏi, "Ảnh yên lòng để mày đi dọn một mình à?"
"Vừa đến đây đã nghe điện thoại của bố, giờ đã xong đâu." Kiều Dương đá lên lan can, "Không biết lại định làm gì."
Lúc xuống dưới đồ đạc đã được xếp hết lên xe, một đống người đứng đó như ăn cướp thắng lợi trở về. Lăng Tiêu hình như vừa nói chuyện xong, tay vẫn cầm di động: "Hai người lên xe, có hai chỗ thôi. Những người khác bắt xe đi."
Từ Tiếu Thiên mở cửa, sợ ngây người: "Đệt... ai làm vậy... Quá đẹp luôn.. Chiếm bao nhiêu chỗ..."
Cậu vừa đẩy vừa ôm Lạc Hiên nhét vào trong xe, chính mình cũng chen vào, mãi mới ngồi tử tế được. Lăng Tiêu cười cười quay xuống đưa cho Từ Tiếu Thiên một cái hộp trông vừa đẹp vừa nặng: "Gì đó?"
"Quà. Chúc hai cậu sống chung hạnh phúc."
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy