Không Thể Không Yêu - Vu Triết

Chương 62: Bốn món một canh...




Trước giờ tan làm, Từ Tiếu Thiên nhận được một tin làm cậu không thể bình tĩnh: chỉ tiêu tháng này của Trần Huy vừa đạt tiêu chuẩn của nhân viên, tuy rằng so với Từ Tiếu Thiên còn kém nhiều lắm nhưng đã vượt ngoài dự kiến của cậu.
Từ Tiếu Thiên không ngồi yên được, lén lút chạy xuống sảnh quấn lấy trưởng quầy lễ tân mãi cuối cùng cũng tra được hóa đơn khách hàng của Trần Huy, tất cả đều là phòng cho khách, không có gì khác. Từ Tiếu Thiên nhìn thoáng qua phát hiện không ít điều.
Tan làm, cậu đứng chờ ở bãi đỗ xe nhìn từng người trong phòng thị trường rời đi, cuối cùng cũng đợi được Đàm Triết và giám đốc Hứa một trước một sau đi ra. Cậu ngăn xe Đàm Triết lại, Đàm Triết đầy dấu hỏi chấm nhìn cậu. Cậu gõ cửa xe: "Em muốn lên xe."
Đàm Triết mở cửa, trông Từ Tiếu Thiên rất tự nhiên lên xe: "Ý gì? Muốn tỏ tình hả?"
"Đưa em về với", Từ Tiếu Thiên xoa mũi, "Nhân tiện có chuyện muốn nói với anh."
"Ừ, hoan nghênh gọi điện đến đường dây nóng đêm khuya, tôi là anh em tri kỷ..."
"Trần Huy có quan hệ với Cảng vụ?" Từ Tiếu Thiên dứt khoát chặn lời Đàm Triết.
"Ừ, sao thế?"
"Anh biết rồi còn gì", Từ Tiếu Thiên không cần đoán cũng biết Đàm Triết biết rõ việc này, "Sao anh lại đưa khách hàng ở Cảng vụ cho cậu ta?"
"Cậu thấy bất công à?" Đàm Triết cười, liếc cậu một cái.
"Bất công mẹ gì, em chỉ muốn biết vì sao. Em đi hỏi bên lễ tân, tất cả đều là khách hàng của anh, tất cả đều là công việc ở Cảng vụ. Đây là ý gì? Cậu ta không làm gì cũng đã có gốc, em thì bị anh kéo xuống cùng mệt chết đi sống lại rồi kết quả vẫn phải cuốn xéo..."
"Đúng là gì cũng dám hỏi", Đàm Triết thở dài, "Anh còn có tật xấu là gì cũng dám trả lời."
"Thế nói nhanh đi. Không thì em không biết làm thế nào để đối phó đâu..."
"Làm thế cho mọi người xem, nhất là để cho Trần Nguyệt xem. Công việc của Hứa Duệ là do Cảng vụ sắp xếp nếu anh không đưa khách hàng cho Trần Huy, Trần Nguyệt sẽ đi phàn nàn với Hứa Duệ." Ngón tay Đàm Triết gõ gõ lên vô-lăng, "Thay vì để tự đi tìm khách hàng không bằng làm thế. Ít nhất ngoài mặt thì phòng thị trường đã làm rất đúng..."
"Em... hiểu rồi", Mãi Từ Tiếu Thiên mới đáp được một câu, một lần nữa cảm thấy mình cực kỳ ngây thơ chả khác gì tờ giấy trắng, "Em cần cố gắng ha..."
"Những việc thế này giờ cậu chưa cần hiểu. Cậu là người có thể làm được, giờ chỉ cần làm cho thật tốt thôi những việc khác để anh giải quyết", Đàm Triết chậm rãi châm thuốc, rẽ vào đường lớn, "Nhưng cậu phải làm hết sức có thể, anh đang bị buộc với cậu đấy..."
Đàm Triết khiến Từ Tiếu Thiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, dù sao tình hình trước mắt không cho phép cậu lo lắng quá nhiều, chỉ cần bình tĩnh làm tốt việc của mình là được.
Nhìn xe Đàm Triết đã khuất bóng, cậu lên lầu. Đã đến giờ cơm, mùi thức ăn từ các nhà bay ra làm bụng Từ Tiếu Thiên trống rỗng. Cậu xoa xoa bụng. Không biết Lạc Hiên đã dậy chưa, cả ngày nay chẳng liên lạc gì với cậu, có khi lại ngủ một giấc đến giờ không biết chừng.
Nhưng lúc cắm chìa khóa vào cửa, Từ Tiếu Thiên thấy đèn trong phòng đang sáng. Thích quá, cậu nghĩ thầm, dù bây giờ chỉ có một xửng màn thầu trên bàn cậu cũng thấy quá đủ.
Mở cửa ra hít một hơi thật sâu, mùi đồ ăn làm cậu ngây ngẩn cả người.
Lạc Hiên khoanh chân ngồi sau bàn, trên bàn bày bốn món một canh. Cậu sững sờ ngoài cửa mãi mới bước vào nhà, vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn cậu đã hô: "Trời ơi!"
"Thế nào," Lạc Hiên ngồi yên đó tủm tỉm nhìn cậu, đắc ý, "Phát biểu cảm nghĩ lúc này đi."
"Cảm ơn ông trời," Từ Tiếu Thiên gần như là xông tới ôm hôn Lạc Hiên, "Không không, phải là cảm ơn bố ông trời! Tớ không đến nhầm nhà chứ đệt mợ đây là việc không thể tưởng tượng được."
"Nào," Lạc Hiên đẩy cậu, "Quỳ xuống tạ ơn."
Từ Tiếu Thiên không chút do dự lập tực quỳ một chân xuống, "Vì bữa cơm này tớ đây cam nguyện làm trâu làm ngựa..."
"Ôi trời đừng nói linh tinh, ai muốn cậu làm trâu làm ngựa..." Lạc Hiên vui vẻ dựa lên ghế.
"Vậy nói lại. Vì bữa cơm này tớ cam nguyện làm phu quân của cậu cả đời, không được từ chối!"
"Ài, biết cậu chẳng nói được câu nào hay ho mà," Lạc Hiên thở dài, đứng dậy kéo cậu ngồi lên ghế, "Lại đây đi. Đây là lần đầu tớ phục vụ người ở cữ, không biết có hợp miệng cậu không..."
"...Đệt."
"Có muốn giới thiệu đồ ăn không?" Lạc Hiên đứng đằng sau, chống tay lên vai Từ Tiếu Thiên.
"Ừ, giới thiệu đi. Vui quá nên tớ chẳng biết gì nữa, chỉ biết có rau cải cúc nấu ốc."
"Ừ ừ, anh hùng nhìn này", Lạc Hiên lấy một chiếc đũa gõ vào mâm, "Đây là canh cà tím trong truyền thuyết."
"À..." Từ Tiếu Thiên hô lớn, lấy đũa gắp: "Lần đầu tiên trong đời tớ thấy cà tím nấu đấy, đẹp xuất sắc!"
"Anh hùng cứ từ từ", Lạc Hiên cướp đũa trong tay cậu, chỉ một món khác, "Còn cái này là trứng xào cà chua trong truyền thuyết."
"Món này tớ biết, tớ biết!" Từ Tiếu Thiên rất phối hợp, "Cái này tớ quen lắm, làm món duy nhất Kiều công tử tu luyện được sai hai mươi năm vào bếp..."
"Quả nhiên kiến thức của anh hùng vô cùng rộng rãi, nào, anh hùng xem món này.. Đây là... cần tây xào thập cẩm trong truyền thuyết..."
"A, quả là mỹ vị thế gian..."
"Còn có món canh kia nữa, có vẻ anh hùng có hiểu biết nhất định với canh cải cúc nấu ốc trong truyền thuyết?"
"Từng nghe thấy từng nghe thấy, chỉ là không nghĩ đầu bếp Lạc sẽ làm được món khác biệt như thế..."
Lạc Hiên dừng lại, gõ gõ bát canh: "Có gì khác biệt?"
"... Tớ nói bừa thôi." Từ Tiếu Thiên nhìn bát canh, nghĩ mãi không ra điểm gì khác lạ.
"Giả quá."
"Từ từ, hãy nhìn món canh này xem, không chỉ có ốc mà còn có rau cải..."
"Ừ, có cả canh nữa, nên mới gọi là canh rau cải nấu ốc." Lạc Hiên bật cười, ngồi xuống phía đối diện.
"Đầu bếp Lạc", Từ Tiếu Thiên cầm đũa, "Tớ đói rồi, xin được ăn cơm."
"Nào", Lạc Hiên vung đôi đũa trên tay, "Mời."
Mấy món này trông cực kỳ đẹp mắt không giống như tác phẩm đầu tay của người mới nấu, mùi cũng cực kỳ thơm. Đây là lý do Từ Tiếu Thiên nóng lòng muốn ăn. Cậu không nghĩ rằng Lạc Hiên có thể nấu một bàn đồ ăn như thế, cậu vội vàng nếm thử.
Món đầu tiên cậu gắp là trứng xào cà chua vì cậu từng được Kiều Dương làm cho nên hiểu khá rõ tay nghề đầu bếp có gà mờ hay không, có thể đưa ra phán đoán một cách dễ nhất. Một miếng là sững người. Món này hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Kiều Dương: "Đệt... Món này chắc cả đời tay nghề của Kiều công tử không thể với tới được..."
"Ngon hả? Ăn thử món khác đi." Lạc Hiên rất vui khi thấy phản ứng của cậu, chỉ vào đĩa cà tím.
Gắp một miếng cà tím cho vào miệng, Từ Tiếu Thiên suýt thì nhảy dựng lên, không chỉ vì món này rất nóng mà hương vị đúng là rất khó tin. Cậu rất thích ăn cà tím nên từ lúc cậu còn nhỏ, tay nghề nấu cà tím của mẹ đã tiến bộ vượt bậc trong sự thúc giục của thằng con, đạt tới trình độ siêu cấp mà món cà tím của Lạc Hiên không thua kém gì mẹ.
"Tớ hơi hoang mang..." Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên, "Tớ phải nếm thử cần tây xào thập cẩm..."
Lạc Hiên đơm cho cậu bát cơm, "Không cần vội, cứ ăn từ từ."
Cần tây thập cẩm cũng quá chuẩn vị. Dù Từ Tiếu Thiên không thích ăn cần tây nhưng vẫn thử vài miếng, vừa ăn vừa khen: "Tớ cứ nghĩ mình đang xuyên không, đi đến mười năm sau hoặc là một lúc nào đấy... Cậu làm theo hướng dẫn thật à? Sao có thể ăn ngon như thế..."
"Ăn xong cậu rửa bát nhé?" Lạc Hiên cười cười, chợt nhớ ra gì đó chạy tới tủ lạnh lấy hai lon bia, "Quên mất, lúc nãy quên giới thiệu cơm tẻ và bia lạnh trong truyền thuyết..."
"Không sao, giờ cậu là siêu đầu bếp trong truyền thuyết rồi. Chút nữa tớ rửa bát, sau này rửa bát tớ bao hết."
Bữa cơm này Từ Tiếu Thiên ăn ba bát lớn vẫn chưa đã thèm, có bao nhiêu đồ ăn đều ăn bằng sạch. Uống xong ngụm canh cuối cùng cậu gác đũa, dựa vào ghế: "Không xong rồi, tớ chưa bao giờ ăn lắm thế này. Giở cứ động cái là ợ..."
"Dở hơi", Lạc Hiên cười đứng dậy đi tới sờ bụng cậu, "Ôi có ai tranh với cậu đâu mà ăn đến mức này. Thế này chưa đầy một tuần đã béo..."
"No chết mất. Tớ nói thật đấy, không nghĩ rằng cậu có thể làm được một bàn đồ ăn như thế." Từ Tiếu Thiên xoa bụng, "Nhớ hồi đó đến màn thầu cậu còn xử được."
"Tớ không làm được á? Sao tớ nhớ là lần đó cậu không làm được?" Lạc Hiên nghĩ nghĩ, "Rõ ràng lần đó cuối cùng tớ vẫn phải ra tay mà."
"Ừ. Là hai chúng ta bận rộn cả ngày cùng làm một mẻ màn thầu. Mới cách đây mấy tháng thôi mà cậu đã có thể làm theo công thức được một bàn đồ ăn như thế. Đúng là kỳ tích..." Từ Tiếu Thiên bóp cằm Lạc Hiên, "Tớ muốn xem công thức nấu ăn của cậu, quá thần kỳ, muốn đề cử."
"Công thức? Công thức gì?" Lạc Hiên ra sô-pha ngồi nhìn cậu.
"Công thức nấu ăn cậu học đó..."
"À... công thức à..." Lạc Hiên vươn vai, "Công thức ở quán ăn dưới nhà."
Từ Tiếu Thiên chưa kịp hiểu nhìn cậu: "Gì?"
"Tớ nói là quán cơm dưới nhà.Cậu muốn xem mai tớ đi photo cho một bản."
"Từ từ", Từ Tiếu Thiên đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Hiên, "Tớ không nghe nhầm chứ?"
"Không." Lạc Hiên tủm tỉm nhìn cậu.
"Quán cơm dưới nhà?"
"Ừ, quán cơm dưới nhà." Lạc Hiên xoa xoa mặt cậu, "Nhưng mà xếp bàn cũng rất mệt đó, tớ còn nấu cơm..."
"Tớ... đệt..." Từ Tiếu Thiên sững sờ, không khỏi buồn cười, "Mất nửa ngày để cậu xuống dưới nhà mua đồ ăn sẵn à."
Lạc Hiên ngẩng mặt tặc lưỡi: "Không thì cậu nghĩ đồ ăn ở đâu ra. Lúc tớ dậy đã 3 rưỡi rồi, có muốn đi mua sách mua đồ về học nấu cũng chả kịp nữa... Cậu lại cứ vội vã ở cữ..."
"Trời ơi..." Từ Tiếu Thiên khom lưng hôn trán Lạc Hiên, "Lạc Tiểu Hiên, cậu đáng yêu quá, tớ có nói nhất định hôm nay phải ăn đâu."
"Chắc chắn cả đường về cậu đều nghĩ đến. Lúc cậu vào nhà vẫn muốn có một bàn đồ ăn chờ sẵn hơn là mình tớ chờ để mình cùng ra ngoài ăn, đúng không?" Lạc Hiên cười cười.
Từ Tiếu Thiên quỳ trên sô-pha, ôm eo Lạc Hiên, không biết nên nói gì: "Vất vả cho cậu quá..."
"Không vất vả, chỉ xuống nhà gọi đồ rồi mang về bày ra bàn thôi", Lạc Hiên xoa tóc cậu, "Đồ ăn không phải tớ làm vẫn vui đến thế à?"
"Bữa cơm này cả đời tớ không quên nổi."
"Thế này mà đã không quên nổi?" Lạc Hiên nhăn mũi, "Lần sau tớ tự làm chắc hai đời cậu cũng không quên nổi."
"Có bị ngộ độc không..."
"Không biết. Làm thế nào bây giờ?'
"Không sao hết, ăn!"
"Không đến mức đâu, tay nghề tệ nhưng đầu óc tớ còn thông minh lắm... Tốt nhất lần sau cũng ăn cho ợ..."
"Được!"
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy
Lảm nhảm: tự dưng nhớ cà chua xào trứng trứng xào cà chua, canh cà chua trứng canh trứng cà chua của Kiều Dương, Tôn Vấn Cừ cũng có món cà chua xào trứng thần thánh =)))
Đôi này cũng tấu hề quá =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.