Cái nhà hàng xa hoa trong Tinh Duyệt này Từ Tiếu Thiên chưa lên đó quá ba lần. Lần nào lên cũng là vì hội nghị, lúc ăn cũng phải bàn chuyện buôn bán, cậu chưa từng được biết thảnh thơi tới đây ăn cơm là cảm giác thế nào. Từ trước tới nay lúc nào cậu cũng nghĩ phải đến đây thử một lần cho biết, bây giờ vì ngày ngày phải thử độc cho Lạc Hiên thì mong muốn này lại càng mãnh liệt.
"Xin chào quản lý Từ." Mấy người vừa đi vào đã gặp ngay quản lý nhà hàng. Cô gái này miệng vừa ngọt vừa biết việc, thấy người của khách sạn mình dẫn khách tới đây đêu tự động thăng chức thành "Quản lý X", quản lý thì đổi xưng hô thành "Giám đốc X", nếu giám đốc X cũng tới gọi "Ngài X", rất khó để phân biệt thân phận, muốn nghĩ sao thì nghĩ.
"Hôm nay mời khách riêng", Từ Tiếu Thiên cười cười, "Cho em một bàn gần cửa sổ với."
"Phía này đi. Hôm nay nhiều khách, chỉ còn một bàn gần cửa sổ, mời đi theo tôi." Cô gái xoay người dẫn đường, đến vị trí rồi quay sang nói với Từ Tiếu Thiên, "Phòng thị trường các cậu hôm nay nể mặt thế, đều lên đây dùng bữa."
Từ Tiếu Thiên sững sờ: "Còn ai nữa?"
"Quản lý Đàm của các cậu đó." Cô gái kéo ghế cho bọn họ, chỉ sang bàn cách vách, "Quản lý Đàm đi cùng vợ..."
"Đệt." Từ Tiếu Thiên nhịn không nổi chửi bé một tiếng, quay đầu lại nhìn.
Quả nhiên, Đàm Triết đang vô cùng thoải mái ngả lưng vào sô-pha, chẳng biết có cười hay không gật đầu với cậu. Người phụ nữ đối diện anh quay đầu, đúng là người đẹp lần trước cậu và Lạc Hiên gặp ở tiệm cơm Tây.
Từ Tiếu Thiên cúi xuống nói nhỏ với cả bọn" Đệt mợ chứ. Quản lý của tớ, hôm nay bỏ bê công việc chưa tìm tớ tính sổ nữa. Các cậu ngồi đây trước đi, tớ đi qua nhận tội..."
"Khổ quá ha quản lý Từ." Kiều Dương gục đầu xuống bàn cười, rặt vẻ không đồng cảm gì hết.
"Lăng Tiêu, đành nhờ anh làm chủ vậy." Từ Tiếu Thiên vỗ vai Lăng Tiêu.
"Gọi món đi..." Lăng Tiêu đẩy thực đơn đến trước mặt Lạc Hiên và Kiều Dương.
Đàm Triết nhìn Từ Tiếu Thiên mang vẻ mặt đau khổ đi sang, ý cười càng tăng, nâng cằm nói với người đẹp: "Đây là trợ thủ đắc lực bùng nửa ngày của anh, Từ Tiếu Thiên."
"Chào chị dâu." Đây là lần đầu Từ Tiếu Thiên nhìn vợ Đàm Triết trong cự ly gần như thế, thầm cảm thán trong lòng, quá xinh đẹp. Chẳng trách Đàm Triết có phải ngủ ở phòng thị trường cũng không oán giận.
"Đây là vợ anh."
"Từng nghe Đàm Triết kể về cậu, rất có năng lực." Người phụ nữ cười cười, "Chị cứ nghĩ là kiểu thư sinh như Lương Bân ấy, không ngờ đẹp trai thế này."
"Đương nhiên, sau này phòng thị trường đổi hết thành trai đẹp..." Có vẻ tâm trạng Đàm Triết không tệ, bắt đầu mở miệng chém gió.
"Thần kinh," Người phụ nữ trừng mắt với anh, quay sang cười với Từ Tiếu Thiên, "Cậu đến với bạn nhỉ, vậy ra với bạn đi, không cần ở đây nghe ảnh nói hươu nói vượn."
"Quản lý Đàm, em..." Từ Tiếu Thiên nhìn Đàm Triết.
"Đi đi." Đàm Triết vẫy tay.
Từ Tiếu Thiên như trút được gánh nặng, nói với người đẹp "chị dâu từ từ dùng bữa" rồi vội vàng chạy đi, chưa được hai bước thì nghe Đàm Triết lười biếng nói với theo sau: "Anh biết vì sao buổi chiều cậu bỏ bê công việc rồi nha."
Nha cái đầu anh chứ nha, Từ Tiếu Thiên mắng thầm, quay đầu lại: "Quản lý Đàm..."
"Đi đi, đi đi." Đàm Triết cười vô cùng vui vẻ.
Từ Tiếu Thiên về bàn, vô cùng hối hận vì hôm nay đòi Lăng Tiêu đổ máu ở đây. Đàm Triết đúng là thần kinh, làm viêc ở Tinh Duyệt bao nhiêu năm như thế mà vẫn đưa vợ tới đây ăn cơm, quá không sáng tạo!
"Phải tội..." Lạc Hiên vừa đọc thực đơn vừa cười, "Có người bữa nay không ăn nổi rồi."
"Hay là đổi chỗ khác?" Kiều Dương ngẩng đầu hỏi, "Nhìn bản mặt như thiếu nợ của mày này. Quản lý mắng mày à?"
"Không đổi, đệt, nếu đổi chỗ khác ít nhất một tuần tới ông đây sẽ bị ảnh lấy chuyện này ra làm trò cười." Từ Tiếu Thiên cầm thực đơn, "Từ Tiếu Thiên cậu bị anh dọa chạy nha! Nha! Đệt mợ..."
"Vợ của sếp cậu xinh đẹp ghê," Lăng Tiêu ngậm kẹo, chậm rãi nói, "Người đẹp khó tìm đó."
"Ừ, đúng thế. Nhưng hình như sống cũng chẳng êm đẹp lắm. Anh không biết trình độ nấu ăn của người ta có thể so..." Từ Tiếu Thiên nói được nửa thì dừng lại, cúi đầu gọi món.
"So với tớ còn đáng sợ hơn à?" Lạc Hiên bật cười, "Vậy cũng không dễ đâu, còn có người siêu hơn tớ nữa."
"Không thể so thế," Kiều Dương vui vẻ, "Con trai nấu vẫn có món ăn được, ví dụ như tớ..."
"Ừ. Trứng xào cà chua với anh rong biển." Lăng Tiêu bổ sung.
"Ý kiến gì?"
"Không dám."
Từ Tiếu Thiên gọi xong đồ ăn, nhìn mấy người buôn chuyện, bỗng nhiên thấy thoải mái vô cùng. Đây là cuộc sống cậu muốn: có một người cậu yêu và người ấy yêu cậu không phân biệt nam nữ, có một người bạn sẵn sàng rút kiếm vì nhau không phân biệt nam nữ...
Lạc Hiên nhìn cậu, đôi mắt mang theo ý cười. Đó không phải đôi mắt trong veo của mấy năm trước mà thêm vài phần kiên định, mấy nét quật cường nhưng lúc nào cũng khiến cậu cảm thấy ấm áp. Cậu nguyện ý vất vả vì người này.
Câu chuyện không biết thế nào lại chuyển thành Đàm Triết. Kiều Dương lắc lắc ly nước: "Nói thật, nếu không phải vì tên khốn Lăng Tiêu này làm sao tớ có thể không tìm được người đẹp để nói chuyện yêu đương cơ chứ? Ít nhất cũng phải cùng level với vợ của quản lý Đàm kia."
"Đào Nhiên hả?" Lăng Tiêu cười cười.
"Đào Nhiên không được, không đẹp bằng vợ quản lý kia. Với cả Đào Nhiên toàn tâm toàn ý với Từ thiếu..."
"Dừng!" Từ Tiếu Thiên ngắt lời cậu, nhìn Lạc Hiên: "Người có thể khiến tớ toàn tâm toàn ý đang ngồi đây này."
"Sến chết." Lạc Hiên cầm thực đơn che mặt.
"Em có tìm người đẹp thế cũng chưa chắc đã hạnh phúc đâu, giống quản lý Đàm kia kìa." Lăng Tiêu không để ý lời của Kiều Dương, xoay kẹo mút trong miệng.
"Anh ta làm sao?" Kiều Dương ngó sang bên kia.
"Không hạnh phúc lắm, đúng không." Lạc Hiên vẫn giấu mặt sau thực đơn nói.
"Sao hai người thấy được?" Kiều Dương giơ tay che mắt, nhòm qua kẽ ngón tay tiếp tục nghiên cứu hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện, "Tớ thấy rất hạnh phúc mà."
"Anh ta còn không thoải mái với vợ của mình như khi nói chuyện với Từ thiếu đâu..." Lăng Tiêu kéo tay Kiều Dương xuống, "Khỏi xem, thần kinh em thô thế nhìn không ra đâu."
"Cậu cũng thấy thế?" Từ Tiếu Thiên nhìn Lạc Hiên.
"Kiểu kiểu thế. Hai người họ cứ như đang đóng phim ấy, không có cảm giác vợ chồng gì cả."
Từ Tiếu Thiên nghĩ nghĩ, ngả lưng ra sau đập tay xuống bàn, tổng kết: "Vậy nên nói cái chuyện tình yêu này không phải cứ kết hôn với con gái là sẽ hạnh phúc. Nam nữ không quan trọng, tìm đúng người mới là vấn đề, đúng không?"
Không biết bữa cơm này hết của Lăng Tiêu bao nhiêu tiền, đi tính tiền về vẫn thấy anh vô cùng bình tĩnh. Từ Tiếu Thiên cười với anh: "Đúng là đại thiếu gia hai mươi năm có khác, mắt không thèm chớp luôn."
"Làm sao giờ?", Lăng Tiêu cười cười, chớp mắt mấy cái với Từ Tiếu Thiên, "Giờ chớp em có bù cho anh không?"
"Đệt, anh chớp cái em gãy hết xương rồi." Từ Tiếu Thiên vỗ đùi, "Được, để em đây giúp anh! Hôm nay nhặt anh về làm ấm giường cho em!"
"Tặng mày," Kiều Dương phất tay, ôm chầm Lạc Hiên, "Lạc Hiên về với tao!"
"Cút..."
Mọi người tám nhảm, Từ Tiếu Thiên vô tình nhìn về chỗ Đàm Triết. Anh đang ngồi trên sô-pha ngậm thuốc lá, đầu ngả lên ghế tựa nghe vợ nói gì đó, ánh mắt không tập trung.
Có lẽ đúng vậy thật, không đúng người.
Sau khi giải cứu Lăng Tiêu, chuyện của bọn Kiều Dương tạm coi như đã giải quyết xong. Chuyện tương lai chẳng ai biết trước nhưng có thể ở bên nhau đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cứ thả lỏng là Từ Tiếu Thiên lại thấy buồn ngủ, buổi tối ôm Lạc Hiên nói chuyện chưa được mấy câu đã díu cả mắt lại, cậu khẽ vuốt lưng Lạc Hiên: "Xin lỗi cậu nhiều, tớ buồn ngủ chết mất."
"Xin lỗi cái gì, mệt thì cứ ngủ đi." Lạc Hiên sờ mặt cậu.
"Tớ còn muốn nói chuyện với cậu nhưng mà mệt quá, cậu có vẻ vẫn còn tinh thần nhỉ..."
"Vậy chứng tỏ có tớ ở cạnh cậu rất yên tâm nên mới buồn ngủ."
"Thế ngược lại cậu ở cạnh tớ không yên tâm à, sao cậu lại không buồn ngủ?
"Cậu bị ngốc hả? Vốn dĩ tớ đâu buồn ngủ," Lạc Hiên nằm nghiêng đối mặt với cậu, "Tớ ngủ cả ngày, chiều mới dậy bắt đầu chế thuốc độc... Cậu ngủ đi."
"Ngủ ngon, yêu thương."
"Ngủ ngon."
Sáng tỉnh dậy lần nào Từ Tiếu Thiên cũng luống cuống tay chân, tác dụng phụ của thoải mái yên tâm là ngày nào cậu cũng dậy muộn, thức rồi mà ôm Lạc Hiên cũng không muốn xuống giường, lần nào cũng chỉ tự cho mình năm phút rửa mặt. Hậu quả là sáng nào cậu cũng thục mạng chạy đến phòng thị trường, lần nào Trần Huy cũng sẽ ngẩng đầu lên khinh bỉ liếc nhìn.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, Trần Huy như thường lệ châm chọc liếc cậu một cái, Từ Tiếu Thiên hơi bực mình, không đợi Trần Huy dời mắt đi vội nói: "Sao? Đẹp trai không? Mỗi ngày nhìn khuôn mặt đẹp trai này của tôi..."
"Đồ điên." Trần Huy giật mình, cúi đầu nhìn bảng kế hoạch trên bàn.
Từ Tiếu Thiên ngó vào văn phòng Đàm Triết. Cậu muốn chủ động đi nhận lỗi vì hôm qua bỏ bê công việc nhưng Đàm Triết không có trong văn phòng. Cậu quay sang hỏi Vu Giai: "Quản lý Đàm đâu?"
"Chắc đang rửa mặt. Lúc nãy đang rửa mặt dở thì bị giám đốc Hứa lôi đi." Vu Giai tặc lưỡi, "Hôm qua quản lý Đàm lại ngủ ở văn phòng, số khổ ghê."
"Không đâu!" Từ Tiếu Thiên hơi khó tin. Hôm qua người ta còn vui vẻ đi ăn với vợ cơ mà, sao đến tối lại không được vào cửa?
"Có gì đâu, cậu vẫn chưa quen à. Nhưng bên lễ tân nói hôm qua giám đốc Hứa cũng không về, nửa đêm cùng quản lý Đàm đến khách sạn, đều ngủ ở văn phòng."
"Gì? Cùng ngủ ở văn phòng?" Từ Tiếu Thiên tự thấy giọng mình lạc đi.
"Ôi chao, giám đốc Hứa ngủ ở văn phòng mình, quản lý Đàm ngủ ở phòng thị trường."
"... À."
"Tôi ngủ ở phòng thị trường thì sao? Có phải lần đầu nữa đâu." Đàm Triết đẩy cửa đi vào, tay còn cầm bàn chải khăn mặt, "Tinh Duyệt khác gì nhà tôi đâu. Nếu có cuộc thi yêu khách sạn như nào chắc tôi là quán quân đấy."
"Quản lý Đàm, anh có rảnh không? Việc chiều hôm qua..." Từ Tiếu Thiên cảm thấy tâm trạng Đàm Triết không tệ lắm, theo sau hỏi anh.
"Vào đi."
Từ Tiếu Thiên vào văn phòng, đóng cửa lại: "Chiều hôm qua em thật sự không nghe thấy chuông điện thoại, có việc gấp quá em quên gọi lại báo cho phòng thị trường..."
"Cậu hại anh phải ngủ một đêm ở văn phòng." Đàm Triết cất bàn chải và khăn đi, lại ngả lưng lên ghế gác chân lên bàn.
"Sao lại là em làm hại?"
"Hôm qua là ngày kỷ niệm kết hôn của anh, đã đồng ý với vợ sẽ xin nghỉ buổi chiều đi dạo cùng, kết quả là khách hàng của cậu gọi điện bảo lập tức đến khách sạn bàn chuyện..." Đàm Triết châm thuốc hút, "Sau đó thì mẹ nó cậu không nghe điện thoại, những người khác đều có việc, còn mỗi anh rảnh rỗi, cậu nói xem?"
"... Ngất mất, đệt, sao em lại... tội lỗi thế này." Từ Tiếu Thiên nghe xong toát hết mồ hôi, làm trễ việc của khách hàng lại còn để Đàm Triết phải ngủ văn phòng trong ngày kỷ niệm kết hôn, "Quản lý Đàm em thật sự không cố ý, em..."
"Thôi, không trách cậu," Đàm Triết cười cười, "Vợ anh mà đã giận thì kiểu gì cũng soi ra lỗi... Chỉ là đêm qua cô đơn khó kiềm chế..."
"Cô đơn á? Chẳng phải hôm qua anh với giám đốc Hứa đi chơi đến nửa đêm mới..." Từ Tiếu Thiên nỏi một nửa thì ngậm miệng, cậu quen trả treo với Đàm Triết rồi cứ thế nói mấy câu lung tung.
"À... xem ra sau này anh với người ta ra ngoài không được cùng về Tinh Duyệt ngủ ha, nhiều tai mắt quá." Đàm Triết nhả khói, "Nhưng mà vẫn cô đơn..."
"Ý em không phải thế." Từ Tiếu Thiên gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào.
"Cậu biết ý anh thế nào à?"
"Dù sao cũng không giống ý em."
"Thú thật đi, có phải cậu thấy anh với Hứa Duệ có gì đó không?"
Không thể không yêu – Vu Triết được đăng tại wattpad darkchoccy