Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 77: Bị Đuổi Khỏi Giang Sơn




Trước khi nhận được câu trả lời của Du Kỳ Phong, Sở Mộ Nhiễm đã bật khóc.
Trái tim cô giống như bị ai đó đâm mạnh vào, máu trong người bị một con gió lạnh đóng băng, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ vỡ tan ra từng mảnh.
Cô đau đến nỗi cúi người xuống, nước mắt rơi lã chã trên mặt đất, tạo thành một mảnh nước đọng, dọa Du Kỳ Phong sắc mặt trở nên xấu xí.
“Tiểu Nhiễm, em không sao chứ?”
“Tôi…tôi không sao…” - Sở Mộ Nhiễm bi thương lắc đầu.
Cô nói cô không sao, nhưng giọng nói run rẩy, sắc mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi.
“Tôi đưa em vào nhà, em trước tiên hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện kế tiếp… chúng ta, chúng ta nghĩ biện pháp.” - Du Kỳ Phong bước tới, bế ngang Sở Mộ Nhiễm lên, hướng đến cửa biệt thự.
Sở Mộ Nhiễm giãy giụa muốn đi xuống, thanh âm Du Kỳ Phong lại vang lên.
“Đừng động, coi như em không nghĩ cho bản thân em, cũng phải nghĩ cho đứa bé trong bụng em, có nghe không? Sở Mộ Nhiễm, lúc này, em phải mạnh mẽ lên! Cố Minh Dạ đã chết, trong bụng em chính là huyết mạch duy nhất của hắn, cũng là món quà lớn nhất hắn để lại cho em, em nhất định phải bảo vệ tốt.”
Du Kỳ Phong hét lên lời này một cách mạnh mẽ, giống như một chiếc búa, đem tinh thần hỗn loạn của Sở Mộ Nhiễm chợt tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Còn có con của cô và anh.
Dù điều gì xảy ra, cô cũng phải bảo vệ tốt con của mình.
Đặt tay lên bụng, Sở Mộ Nhiễm lặng lẽ rơi nước mắt, vẻ mặt bi thương dần dần trở nên kiên định hơn.
Nhìn thấy cô như vậy, Du Kỳ Phong cảm thấy đau lòng, nhưng cũng cảm thấy yên tâm một chút.
Theo sự giúp đỡ của Dì Trần, Du Kỳ Phong đặt Sở Mộ Nhiễm lên giường trong phòng ngủ chính.
Sở Mộ Nhiễm bình tĩnh hơn một chút, nhìn Du Kỳ Phong với đôi.mắt đẫm lệ: “Du thiếu, ba của anh trước khi hôn mê có nói tình hình cụ thể có chuyện gì xảy ra không?”
“Không có.” - Du Kỳ Phong lắc đầu.
Du Kỳ Phong nhìn cô bằng ánh mắt thương tiếc, anh biết cô không tiếp nhận thông tin Cố Minh Dạ đã chết.
Sở Mộ Nhiễm thật sự không thể tiếp nhận: “Nếu ba anh không nói tình huống cụ thể, có lẽ không ấy cũng không nhìn thấy… thi thể của anh ấy. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu không có, đời này tôi sẽ không bao giờ tin.”
“Tiểu Nhiễm, tôi rất muốn đồng tình với em, nhưng tôi lại càng không muốn thấy em bị đả kích lần nữa.” - Du Kỳ Phong cau mày: “Ba tôi và Cố Minh Dạ cùng nhau đi làm nhiệm vụ, ông ấy chắc chắn nhìn thấy rõ… tính cách ông ấy cẩn thận, nếu không có chắc chắn, ông ấy sẽ không mở miệng nói ra điều này.”
Sở Mộ Nhiễm buông thõng đôi mắt, trầm mặc thật lâu.
“Tôi không tin.” - Thật lâu, cô buồn bã nở nụ cười: “Du thiếu, trong lòng tôi Cố Minh Dạ là người đàn ông lợi hại nhất, làm sao có thể chết chỉ vì một nhiệm vụ? Các người đều nói anh ấy chết, vậy xác anh ấy đâu, ở đâu?”
Càng nói, tâm tình cô càng kích động.
Cuối cùng, gương măt xinh đẹp của cô đỏ bừng, thanh âm trở nên sắc bén: “Nếu như anh muốn tôi tin tưởng Cố Minh Dạ đã chết, vậy ít nhất hãy đưa xác anh ấy cho tôi, ai cho phép các người nói anh ấy đã chết.”
Gào xong, Sở Mộ Nhiễm tựa vào chiếc gối đầu giường thở dốc.
Dù Trần lo lắng, nước mắt lưng tròng đưa cho Sở Mộ Nhiễm một ly nước ấm: “Phu nhân, uống chút nước nóng, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Sau khi uống nước xong, cô hỏi Du Kỳ Phong: “Ba của anh bây giờ sao rồi?”
“Đang làm phẫu thuật, nhưng sẽ ổn thôi.”
“Lúc nào thì tỉnh lại.”
Du Kỳ Phong hiểu ý Sở Mộ Nhiễm, suy nghĩ một chút liền nói: “Bây giờ trời đã tối rồi, em nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi đón em đi bệnh viện, em có thể nói chuyện trực tiếp với ba tôi.”
“Chúng ta không thể đi ngay sao?” - Sở Mộ Nhiễm vội vàng hỏi.
Du Kỳ Phong tất nhiên không muốn Sở Mộ Nhiễm chịu sự tra tấn từ tinh thần đến thể xác, dứt khoát nói: “Ba của tôi trọng thương, đêm nay cũng không biết còn sức lực nói chuyện với em không, ngày mai chúng ta vào thì tốt hơn.”
Sở Mộ Nhiễm đành gật đầu.
Chỉ là một đêm, cô không ngủ được, nằm trên giường, che lấy trái tim, lệ rơi không ngừng.
Mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy anh.
Cố Minh Dạ bị bắn nhiều phát, mỗi nơi đều chảy máu không ngừng. Anh nằm trên vũng máu tươi và mỉm cười với cô, môi anh mấp máy, nói cô hãy chờ anh.
Anh sẽ trở lại…
Nửa đêm tỉnh lại, Sở Mộ Nhiễm cắn chăn, nghẹn ngào tiếng nức nở trong miệng.
……
Sáng sớm, Du Kỳ Phong đưa Sở Mộ Nhiễm đến bệnh viện.
Vào đến phòng bệnh, Du Kỳ Phong vẫn một mực đi theo phía sau lưng Sở Mộ Nhiễm, tránh cho cô có sơ suất liền kịp thời trợ giúp.
Cha của Du Kỳ Phong đang nằm trên giường bệnh, do mất máu quá nhiều nên sắc mặt ông tái nhợt, cánh tay và đùi đều quấn lấy băng gạc trắng.
Du phu nhân ngồi bên cạnh lau nước mắt.
Nhìn thấy Du Kỳ Phong và Sở Mộ Nhiễm đi vào, Du phu nhân vội vàng lau nước mắt, nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm nói: “Tiểu Nhiễm đến rồi, mau lại đây ngồi.”
Nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm, Du phu nhân hết sức thương tiếc.
Dù chồng bà có trọng thương, cũng là đã giữ được mạng quay trở về, nhưng đứa trẻ Cố Minh Dạ đó…
Cảm nhận được thiện ý của Du phu nhân, Sở Mộ Nhiễm đỏ bừng hốc mắt rưng rưng: “Dì…”
“Ngoan, đừng khóc.” - Du phu nhân lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Sở Mộ Nhiễm: “Đừng thích khóc như dì, con còn nhỏ, không nên bắt chước tật xấu này của dì.”
Du Kỳ Phong nhịn không được nói đùa: “Ồ, mẹ cũng biết đây là tấm gương xấu sao?”
Du phu nhân trừng mắt con trai: “Cũng không phải do thứ hổn đản như con khiến ta tức đến phát khóc sao?”
Du Kỳ Phong: “…”
Sở Mộ Nhiễm miễn cưỡng hơi cười chào hỏi Du Thanh Lâm.
Đây là lần đầu tiên cô gặp Du gia, cô nhận thấy ông ấy là một người có gương mặt hiền lành, không có nghiêm túc như Cố gia, cũng không có hồ ly như Sở Vân Quốc, khí chất đáng tin cậy.
Chào hỏi xong. Sở Mộ Nhiễm nói thẳng đến ý định của mình.
“Du gia, chú có thể kể chi tiết cho cháu biết tình hình lúc đó được không? Cố Minh Dạ, anh ấy… anh ấy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chú lại nói anh ấy đã chết?”
“Tình huống cụ thể không tiện tiết lộ, nhưng…” - Thở dài, đôi mắt Du Thanh Lâm đỏ bừng, sắc mặt nặng nề nói: “Lúc đó trên người Cố Minh Dạ đã trúng mấy phát súng, những đội viên của Thiên Sơn đi theo đều hi sinh, nó nhất quyết muốn ta rút đi trước. Ta…trước khi rút đi, ta nhìn thấy Cố Minh Dạ đã không chịu nổi, thân hình lung lay ngã trên mặt đất, sau đó… phía sau ta, nơi giao chiến được chôn thuốc nổ, đã nổ tung.”
Trái tim Sở Mộ Nhiễm trầm xuống.
Trước mắt cô tối sầm, dùng một tay chóng đỡ, may là được Du Kỳ Phong đỡ lấy cho nên không bị ngã xuống.
“Em sao rồi?” - Du Kỳ Phong lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu, nước mắt không tự chủ lăn xuống gò má nhợt nhạt, giống như giọt nước lăn trên đóa sen trắng.
Lúc này Du Kỳ Phong cũng không có tâm trí thưởng thức vẻ đẹp mong manh này, anh cực kỳ lo lắng Sở Mộ Nhiễm sẽ không vượt qua được.
Sở Mộ Nhiễm thật sự không chịu được.
Trái tim cô đau đớn, đau đến mức tưởng chừng như sắp chết, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Cô vốn là ôm một tia hi vọng.
Thế nhưng là.
Trong tình huống đó, Cố Minh Dạ thật sự còn cơ hội nào không?
Đó là một cái chết không toàn thây!
Rõ ràng người đàn ông cao lớn lạnh lùng kia từng cười với cô, nói với cô rằng sẽ trói cô cả đời bên anh.
Một đời!
Chính anh ấy sẽ một đời.
Đắm chìm trong bi ai, bờ môi Sở Mộ Nhiễm run rẩy, đột nhiên bụng cô truyền đến một cơn đau.
Sở Mộ Nhiễm cau mày, trong lòng đột nhiên hoảng sợ, vô thức ôm lấy Du Kỳ Phong: “Du thiếu, tôi…” - mới mở miệng, cô đau đến ngất đi, toàn thân được Du Kỳ Phong ôm chặt.
“Tiểu Nhiễm, cố lên em.” - nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của Sở Mộ Nhiễm, Du Kỳ Phong hoang mang lo sợ, ôm lấy cô không biết phải làm sao, sắc mặt khó coi hơn cả cô, hướng ra ngoài cửa gào lên: “Bác sĩ đâu, mau vào đây, có người ngất đi, nhanh vào đây cho tôi.”
Du phu nhân cũng lao ra cửa và hét lên: “Bác sĩ…bác sĩ…”
Rất nhanh, toàn bộ nhân sự được huy động.
Du Kỳ Phong nâng niu ôm Sở Mộ Nhiễm đến một phòng bệnh khác, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, bác sĩ bắt đầu kiểm tra cẩn thận, Du Kỳ Phong và Du phu nhân đều ở ngoài chờ trong lo lắng.
Trong lúc nhất thời, hai người hoàn toàn quên mất Du Thanh Lâm đang trọng thương ở phòng bên kia.
Du Thanh Lâm ngồi trên giường, ngẩng đầu nhìn cái chai truyền nước.
Phát hiện bên trong đã gần cạn, tự mình động thủ, thô lỗ giật cây kiêm tiêm trên tay ra và ném đi.
Nhìn kim không ngừng tuôn ra những giọt nước, ông híp mắt nhìn vài giây, chợt thở dài, lại chợt khóe môi hơi nhếch lên thành một vòng cung lạnh lùng.
……
Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra sức khỏe ổn định, cô liền muốn đi về.
Du Kỳ Phong tất nhiên không cho phép: “Giang Lãng và Giang Lâm đều không có ở đây, em ở một mình đi tới đi lui không có người bảo vệ, tôi sao có thể an tâm em ở nhà một mình?”
Chợt nghĩ đến hai anh em họ Giang, Sở Mộ Nhiễm kéo tay áo Du Kỳ Phong nói: “Hai người họ đâu rồi, lần này họ đi cùng Cố Minh Dạ, bọn họ…”
“Để tôi đi hỏi thăm ba tôi.”
Hai phòng bệnh cạch nhau không đến năm phút, Du Kỳ Phong quay lại, nhìn thấy Sở Mộ Nhiễm liền lắc đầu.
“Lắc đầu có ý gì?”
“Giang Lãng đỡ cho Cố Minh Dạ một phát súng, chết tại chổ, Giang Lâm không có ra trận đó, không có tin tức…”
Sở Mộ Nhiễm nắm chặt chăn, móng tay cắm vào lòng bàn tay, sắc mặt khó coi.
Giang Lãng… thế mà, cũng đã chết.
Nước mắt lại bừng lên, Sở Mộ Nhiễm hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm tình không quá kích động, ảnh hưởng đến đứa bé.
Du Kỳ Phong không cho phép cô về, Kỷ Tiếu Tiếu chạy vào bệnh viện cũng khuyên cô nên ở bệnh viện tịnh dưỡng.
Nhưng bệnh viện quá lạnh lẽo, không có hơi thở của Cố Minh Dạ, cô muốn ngủ trên chiếc giường cả hai từng ngủ, nó sẽ còn sót một chút hơi ấm của anh. Nếu nhớ anh hơn, cô có thể ôm lấy quần áo anh mà chìm vào giấc ngủ hằng đêm.
Sự bướng bỉnh của cô khiến Du Kỳ Phong phải thỏa hiệp, đưa Sở Mộ Nhiễm quay về biệt thự Giang Sơn, còn mang thêm một bác sĩ sản khoa đi theo về ở bên nhà của anh, vạn nhất có vấn đề gì, sẽ thuận tiện và an toàn hơn.
……
Buổi tối.
Chín giờ tối, Sở Mộ Nhiễm ôm lấy quần áo Cố Minh Dạ trong lòng ngực chuẩn bị đi ngủ thì bên dưới có tiếng ồn ào.
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng dì Trần gấp gáp: “Cố phu nhân, Sở tiểu thư đã nghỉ ngơi, tôi không có lừa ngài.”
“Bà lừa hay không lừa thì có gì quan trọng? Tôi cho bà biết, hôm nay tôi nói bà biết hôm nay tôi không tìm thấy Sở Mộ Nhiễm cái sao chổi này, tôi sẽ lật tung nơi này. Cút đi, đừng có cản đường.”
Ngoài cửa là thanh âm tức giận của Trần Ngọc Hi cùng tiếng đập cửa phòng, Sở Mộ Nhiễm nhanh chóng ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo và mở cửa.
Cửa phòng vừa mở ra đã nghe thấy giọng của Trần Ngọc Hi chửi rủa.
“Mày là đồ sao chổi, chính mày đã khắc chết con trai tao, mày còn có mặt mũi ở chỗ này, mày có tư cách gì?” - Trần Ngọc Hi nắm lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm kéo ra bên ngoài, dùng hết tất cả sức lực gầm lên: “Mày cút đi cho tao, cút ngay ra khỏi nhà của con tao, Cố gia của tao không chào đón mày.”
“Cố phu nhân, xin hãy buông tay.”
Sở Mộ Nhiễm giật mình, cô biết Cố phu nhân sẽ có thái độ không tốt với cô vì cái chết của Cố Minh Dạ. Nhưng cô không nghĩ bà ấy lại động thủ với cô.
Nhìn thấy mình bị kéo gần đến cầu thang, Sở Mộ Nhiễm không khỏi khẩn trương, thanh âm càng ngày càng lớn.
Cô dùng một tay bảo vệ bụng mình, đồng thời vung tay khỏi Cố phu nhân, lo lắng gầm lên: “Cố phu nhân, nếu bà không muốn một xác hai mạng, không muốn dính vào kiện cáo mệt mỏi thì bà hãy dừng lại đi.”
Dì Trần lo lắng nói: “Phu nhân, xin ngài bỏ qua cho Sở tiểu thư, Cố thiếu bây giờ sinh tử chưa biết, trong bụng cô ấy là cốt nhục duy nhất của Cố thiếu. Nếu ngài hại đến đứa bé của Sở tiểu thư, cái này không phải làm hại đến Cố thiếu sao?”
Trần Ngọc Hi do dự một lát, nhưng rất nhanh, sự do dự này được thay bằng hận ý.
“Cốt nhục duy nhất có gì quan trọng, Cố gia chúng ta không có quan tâm đến.” - Trần Ngọc Hi thống giận nhìn Sở Mộ Nhiễm, khinh miệt cười lạnh: “Mày đừng nghĩ trong bụng mày có con của Minh Dạ, tao sẽ tha thứ cho mày. Đứa bé tính là gì, trong máu của nó chảy dòng máu thấp hèn của mày, coi như sinh ra nó cùng mang một nửa thấp hèn dơ bẩn của mày, tao mới không muốn cái nghiệt chủng như vậy.”
“Cố phu nhân, xin bà cẩn thận lời nói. Theo tôi huyết thống không thể quyết định một người cao quý hay không, nhưng lời nói và hành động của một số người có thể biết được một người có thấp hèn hay không?”
Sở Mộ Nhiễm lúc đầu còn có chút kiềm chế. Nhưng khi Trần Ngọc Hi khinh miệt con của mình. Cơn tức giận bị đè nén trong lòng đột nhiên dâng lên.
Đạo lý cái gì.
Trần Ngọc Hi mất đi con trai, cô cũng mất đi người mình yêu nhất, trong lòng cũng đau buồn không kém.
“Mày có ý gì?” - Trần Ngọc Hi sắc bén hỏi.
“Ý của tôi là con của tôi cao quý hay không, bà nói thế nào cũng không quan trọng, cũng không liên quan gì đến bà. Cố gia không còn Cố Minh Dạ, bà cho rằng tôi quan trọng Cố gia các người à?” - Sở Mộ Nhiễm cười lạnh, khóe môi nhếch lên.
Cố Minh Dạ dạy cho cô vài chiêu phòng thân, cô chưa từng đối phó với người khác, không nghĩ tới lần đầu lại dùng cho mẹ của anh ấy.
“A…” - Trần Ngọc Ho đột nhiên hét lên, nhịn không được buông tay Sở Mộ Nhiễm ra: “Đau… đau quá, tiện nhân, mày đã làm gì tao? Mày vậy mà dám động thủ với tao, mày có phải ăn gan hùm mật gấu?”
Sở Mộ Nhiễm thoát khỏi tay Trần Ngọc Hi, thật nhanh rời khỏi cầu thang nguy hiểm, lui về phía sau mấy bước.
“Cố phu nhân, nếu bà không động thủ với tôi, tôi cũng không đánh trả. Miệng bà mắng tôi thấp hèn, nhưng nhìn bà mắng ra những lời đó, đến cùng ai không có giáo dưỡng, trong lòng bà rõ ràng nhất.”
“Mày chính là đồ sao chổi, chẳng lẽ mày nghĩ tao sẽ tươi cười chào đón mày? Con trai tao nhiều năm như vậy đều bình an, sau khi gặp mày, không có chút may mắn nào, tao nói mày là sao chổi, chẳng lẽ còn nói sai? Tao cho mày biết, mày chỉ là một công cụ tình dục cho Minh Dạ mà thôi, nó với mày không có chút tình cảm nào, mày đừng nghĩ đến việc lấy của Cố gia tao một xu nào. Đừng nói Minh Dạ không còn, coi như Minh Dạ ở đây, tao cũng sẽ không để mày bước vào cửa Cố gia.” - Trần Ngọc Hi tức giận mắng Sở Mộ Nhiễm.
Sở Mộ Nhiễm cắn răng, không muốn làm ô uế tâm tình của mình: “Dì Trần, tiễn khách.”
“Tiễn khách?” - Sắc mặt Trần Ngọc Hi càng thêm khó coi, gầm lên: “Mày dựa vào cái gì đuổi người? Tao cho mày biết, Sở Mộ Nhiễm, đây là biệt thự của con trai tao, chính là tài sản của Cố gia, chính mày phải là người cút đi.”
Bà ta muốn tấn công Sở Mộ Nhiễm, lần này dì Trần đã nhanh ngăn bà ta lại: “Cố phu nhân, mời bà trở về.”
“Bà là ai, cũng dám ra lệnh cho tôi?”
“Tôi là người của Cố thiếu, Cố thiếu ra lệnh cho tôi bảo vệ Sở tiểu thư, tôi làm đúng theo bổn phận.” - Dì Trần đáp.
“Được, giỏi lắm. Để cho tôi dạy bà một bài học, cho bà biết nhiệm vụ của bà là gì.”
Trần Ngọc Hi khinh thường một hạ nhân, đưa tay muốn tát dì Trần, nhưng bàn tay rơi xuống, bị dì Trần giữ lại cổ tay, không thể động đậy.
Trần Ngọc Hi tức giận đến tái mặt, hét lên: “Thả ta ra, bà có nghe thấy không?”
“Cố phu nhân, mời ra ngoài, Sở tiểu thư cần nghỉ ngơi. Cô ấy đang mang thai, thân thể không thoải mái. Tốt nhất bà nên bớt đến đây đi, nếu bà không đi, tôi sẽ lôi bà ra ngoài.”
Không thể thoát được tay dì Trần, Trần Ngọc Hi càng tức giận hơn.
“Hôm nay coi như các người gặp may mắn. Bất quá, tao nói cho mày biết, trong đêm nay mày còn chưa dọn đi, đừng trách tao.mang người đến đập đồ.”
Trần Ngọc Hi đi, cả căn biệt thự trở nên yên tĩnh.
Sở Mộ Nhiễm cảm ơn dì Trần xong, quay về phòng ngủ, ôm lấy chiếc áo của Cố Minh Dạ, Sở Mộ Nhiễm mệt mỏi rơi vào giấc ngủ mơ màng.
Sáng hôm sau,
Trần Ngọc Hi lại tới, khí thế hung han, lần này mang theo sáu người đàn ông đến, nhưng có dì Trần bảo hộ, bọn chúng không có chạm được tới Sở Mộ Nhiễm.
Lúc này, xem ra dì Trần cũng chính là người Cố Minh Dạ an bài bên cạnh bảo vệ Sở Mộ Nhiễm, Trần Ngọc Hi thấy vậy càng không vui.
“Quên đi, đừng quản bọn chúng, đập đồ cho tôi, bắt được cái gì đập cái đó, đập nát hết cho tôi.”
Sắc mặt Sở Mộ Nhiễm tái đi.
Nơi này là Cố Minh Dạ tốn hết tâm tư dựa vào sở thích của cô mà bài trí, mỗi cái mỗi cái đều thể hiện tình yêu của anh dành cho cô, nhưng mà, bây giờ cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ bị phá hư.
Làm sao cô có thể chịu được.
“Đừng đập, đừng đập.” - Sở Mộ Nhiễm âm thanh run rẩy cùng phẫn nộ: “Trần Ngọc Hi, đây là con trai bà tự tay bài trí, bà nhẫn tâm nhìn thấy những thứ của anh ấy lưu lại bị phá hủy sao? Thân thể của anh ấy là không tìm được, trừ những thứ này, bà còn có thể tìm thấy những gì có khí tức của anh ấy, có sự tồn tại của anh ấy?”
“Vậy mày cút đi.” - Trần Ngọc Hi phách lối quát lên: “Chỉ cần mày cút đi, tao sẽ không hủy nơi này. Mày ở lại một ngày, tao sẽ phá hủy một ngày. Để xem mày đau lòng trước hay tao đau lòng trước.”
Ai đau lòng hơn, liếc qua liền nhìn thấy.
“Được, tôi đi.”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.