Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Chương 85: Sở Ngọc Diệp Còn Sống




Cố Minh Dạ không muốn ở bệnh viện, ngày hôm sau đã đòi về nhà tự mình tịnh dưỡng.
Bên phía Trần Diệp, thông báo đã có xét nghiệm ADN của thi thể và Sở Ngọc Diệp, người chết chính là Sở Ngọc Diệp.
Chuyện này có chút bất ngờ, Sở Mộ Nhiễm có chút khó tiếp thu.
Thông tin Sở Ngọc Diệp mấy ngày sau bị lộ ra ngoài, dù sao cô ta cũng là một tiểu minh tinh, có một lượng Fan hâm mộ.
Bọn họ lập ra một trang để hình đen trắng của cô ta, sau đó thi nhau thắp nến cầu nguyện cho thần tượng.
Sau mấy ngày, có một bloger muốn câu tương tác liền đưa tin nghi ngờ về cái chết của Sở Ngọc Diệp. Sau khi đưa những bức ảnh lộ ra trên mạng, người đó liền so sánh cân nặng, chiều cao, kích thước bàn chân, ngón tay… vì xác chết đã hủy dung nên chỉ có thể là một người giống Sở Ngọc Diệp.
Sở Mộ Nhiễm vô tình đọc được bài viết, sau đó nhìn bức ảnh, cảm thấy bloger này nói cũng không có căn cứ.
Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, không thèm mang dép, chạy đến thư phòng, cô muốn mang thứ này cho Cố Minh Dạ xem.
“Cọc cọc cọc…”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, bên trong vang lên giọng nói trầm ấm: “Tới đây”
Có tiếng xe lăn, cửa mở ra.
Sở Mộ Nhiễm cầm di động, vẻ mặt lo lắng: “Ông xã, anh nhìn xem nhanh lên.”
Cố Minh Dạ: “…”
Cô gái nhỏ này có một đặc điểm chính cô không thể nhận ra. Khi cần nhờ vả thì gọi ông xã, khi bình thường thì gọi Cố thiếu, khi tâm trạng không tốt thì hét lên Cố Minh Dạ.
Trong lòng thở dài, xem như thê nô, Cố Minh Dạ vẫn nhận điện thoại, liếc nhìn đôi chân cô không có mang dép, câu mày, kéo cô ngồi lên cái chân không bị thương của mình.
“Em nghi ngờ Sở Ngọc Diệp giả chết?” - Xem xong, Cố Minh Dạ hỏi.
“Lúc đầu em không có nghi ngờ, nhưng rõ ràng những phân tích của Fan hâm mộ cô ta không phải là không có lý, bọn họ hằng ngày ngắm cô ta, chắc chắn sẽ rõ ràng hơn chúng ta.”
“Ý em là em nghĩ bài viết này nói đúng?” - Cố Minh Dạ muốn xác định.
Bản thân anh cũng cau mày suy nghĩ, ánh mắt như đóng băng.
Đây dường như cũng là một điểm đáng nghi ngờ.
“Được rồi, anh sẽ cho Trần Diệp đi kiểm tra, có lẽ sẽ thật sự phát hiện ra được điều gì đó.”
“Còn có một việc…” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên không vui.
“Việc gì?”
“Anh có thể hack trang thắp nến cầu nguyện cho Sở Ngọc Diệp không?” - Sở Mộ Nhiễm đặc biệt bất mãn bĩu môi: “Mẹ nó em có thể thắp nhang cho cô ta, tuyệt đối không cầu nguyện cho cô ta.”
Cố Minh Dạ: “…”
Cố Minh Dạ gật đầu đáp ứng, đẩy xe lăn đến bàn làm việc, gõ những ngón tay dài khỏe lên bàn phím một lúc, những chuỗi ký tự chạy trên màn hình.
Sở Mộ Nhiễm mở lại trang web cầu nguyện cho Sở Ngọc Diệp, trên màn hình chỉ hiện ra một dòng chữ đen trên một nền trắng rõ ràng - Tiện nhân tự có thiên thu.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Anh ấy thật mạnh mẽ.
“Ông xã, anh thật tuyệt vời.” - Sở Mộ Nhiễm vui mừng ôm mặt Cố Minh Dạ hôn một cái.
Điều này thật là, người đàn ông bị cấm dục nữa năm, gần đây hung hăng như sói, mấy ngày qua vì vết thương mà phải kiềm chế.
Sau nụ hôn, ánh mắt Cố Minh Dạ đã thay đổi.
“Vậy em sẽ thưởng cho anh cái gì?”
“Anh muốn thưởng gì?” - Sở Mộ Nhiễm nhịn không được cười lớn, cô tất nhiên biết ý của anh, ghé sát vào tai anh độc ác nói: “Anh muốn em vắt sữa bò cho anh à? Cố thiếu, sữa của anh quá ít, những con bò khác đều vắt một thùng, em vất vả cả buổi chỉ vắt được một nắm…haiz… nếu em thật sự nuôi anh như bò sữa, liền thua lỗ.”
Cố Minh Dạ: “…”
“Được rồi, anh làm việc tiếp đi, em về phòng ngủ.”
Sở Mộ Nhiễm nhảy khỏi người Cố Minh Dạ, chuẩn bị rời đi.
Cô còn chưa kịp bước đi, đã có người nắm lấy cổ tay cô.
Cố Minh Dạ, người bị ghét bỏ vì sản lượng kém, đứng dậy khỏi xe lăn, trực tiếp kéo cô vào lòng, hôn lên cái miệng ăn nói bậy bạ của cô, nụ hôn sâu đến mức mamg theo ý vị trừng phạt.
Rất nhanh, Sở Mộ Nhiễm nếm trải được hậu quả của việc nói nhảm.
Cố Minh Dạ hôn cô mạnh đến mức môi cô tê dại, quả thật quá hung ác.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.
Giọng nói của Trần Diệp từ bên ngoài vang lên: “Cố thiếu, tôi có việc khẩn cấp cần báo cáo.”
“Chuyện gì?” - Đôi mắt Cố Minh Dạ lạnh lùng nhìn về phía cửa.
Trần Diệp cái gì cũng giỏi…ngang hàng với Giang Lãng, cánh tay phải của anh, nhưng…hắn ta không thông minh như Giang Lãng.
Đã là cửa khóa, chắc chắn bên trong đang làm mấy chuyện khó nói, Trần Diệp vậy mà lại đập cửa lúc này, quả thật rất thích ăn đòn.
Nghĩ đến đây, Cố Minh Dạ mặt ngày càng đen hơn.
Sở Mộ Nhiễm không khỏi bật cười: “Cố thiếu, anh còn chán ghét người khác quấy rầy chuyện tốt của anh sao? Anh nghĩ lại đi, đây là thư phòng, không phải phòng ngủ.”
Người đàn ông này kể từ khi xa cách nửa năm, dường như không còn kiềm chế được nữa, lúc nào cũng muốn kéo cô làm việc xấu.
Bên ngoài, Trần Diệp nghe giọng nói của Cố Minh Dạ liền đông cứng, sau đó lắc đầu, nghiêm túc nói: “Là việc của Sở Ngọc Diệp, hôm nay trên mạng xuất hiện thông tin kỳ lạ, kết hợp với vài nghi vấn trước kia của tôi, dù là có kết quả ADN nhưng tôi vẫn cảm thấy Sở Ngọc Diệp đang giả chết.”
Trần Diệp cũng nghi ngờ Sở Ngọc Diệp giả chết?
Cố Minh Dạ cau mày, thu lại ánh mắt không vui, chuyện này nhất định nên hỏi một chút.
Sở Mộ Nhiễm vội vàng nói: “Em trốn ở đâu?”
“Không cần.” - Cố Minh Dạ ngăn cản cô muốn trốn dưới bàn làm việc, lên giọng nói Trần Diệp đo vào, khẩu khí không vui: “Còn đứng bên ngoài làm gì, muốn tôi mở cửa cho cậu?”
Dù Cố Minh Dạ nói không cần, nhưng Sở Mộ Nhiễm cảm thấy bị nhìn thấy bị ôm trong lòng với đôi môi sưng đỏ, bộ dạng này cô thật sự không dám đối diện với Trần Diệp.
Khi khóa cửa chuyển động, Sở Mộ Nhiễm giãy giụa khỏi vòng tay Cố Minh Dạ, ngồi xổm xuống, mang chính mình trốn vào bên trong bàn làm việc.
Ngẩng đầu lên, cô chớp mắt nhìn Cố Minh Dạ bằng đôi mắt đen láy, đặc biệt ngây thơ.
Cố Minh Dạ: “…”
Thu tầm mắt lại, anh nhìn về phía Trần Diệp đang đi tới: “Nói cụ thể đi.”
Trần Diệp gật đầu, nói về những đặc điểm mà hắn nghi ngờ trước đó, đôi bàn chân học múa bale không hề bị biến dạng, trong thời gian ngắn thi thể bị cháy đến biến dạng thành than,…
Cuối cùng Trần Diệp nói: “Muốn xác định thân phận người chết, kỳ thật vẫn còn một biện pháp, nhanh chóng xác định thi thể đó phải Sở Ngọc Diệp hay không?”
“Biện pháp gì?”
“Chúng ta dùng công nghệ quét xương hộp sọ, sau đó các chuyên gia trong ngành sẽ thông qua hộp sọ tái tạo khuôn mặt của người đã khuất. Sau đó so sánh với Sở Ngọc Diệp thì có thể kết luận. Đương nhiên, vì xét nghiệm ADN thi thể kia là Sở Ngọc Diệp, cho nên vì bảo mật, lần này giám định lần này tôi sẽ tự mình thực hiện.”
Cố Minh Dạ trầm ngâm một lúc gật đầu: “Tiến hành đi.”
Trần Diệp nhanh chóng báo cáo thêm một số vấn đề khác.
Cố Minh Dạ tiếp nhận từng cái, trực tiếp xử lý, nhưng khi đang xử lý, thân thể anh đột nhiên cứng đờ, đôi mắt phượng bỗng nhiên tối sầm.
“Cố thiếu, sao vậy?” - Cảm giác khác lạ, Trần Diệp lo lắng: “Chân bị thương phát tác đau sao, tôi xem cho ngài.”
Nói xong, hắn liền muốn vòng qua đi đến.
“Dừng lại.” - Giọng nói Cố Minh Dạ đột nhiên trở nên nghiêm nghị, khiến Trần Diệp kinh hãi đứng lại, lập tức điều chỉnh tư thế đứng thẳng.
Thở ra một hơi, Cố Minh Dạ dịu giọng: “Tôi không sao, cậu nói tiếp đi.”
“…Vâng.”
Trần Diệp lùi lại một chút, tiếp tục nói chủ đề khi nãy.
Có vẻ như hơi buồn chán, Cố Minh Dạ mở một bản nhạc nhẹ nhàng, Trần Diệp cảm thấy kỳ lạ cũng không dám hỏi.
Sau mười phút, báo cáo xong.
Cố Minh Dạ nói: “Đi ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”
“Vâng.” - Trần Diệp gật đầu.
Căn phòng trở lại yên tĩnh.
Cố Minh Dạ cố gắng khắc chế hô hấp của mình, cơ thể dựa vào ghế sau, nhìn xuống dưới bàn, bắt gặp đôi mắt đang cười của Sở Mộ Nhiễm.
Nữ nhân đáng chết này.
Sở Mộ Nhiễm nháy mắt, nhẹ nhàng liếm đôi môi đỏ mộng trêu chọc.
“Ăn ngon không?” - Anh hỏi cô với giọng khàn đặc.
Trước đây anh từng rất thích như vậy, nhưng không muốn bắt ép cô, đương nhiên sẽ không ép cô làm những chuyện cô không thích.
Nhưng không ngờ, cô muốn trêu chọc anh mà làm như vậy…
Toàn thân anh lúc đó như muốn bóc cháy, anh không biết mình đã kiềm chế bản thân đến mức nào để tỏ ra bình thường trước Trần Diệp.
Dù câu hỏi không được trả lời, nhưng Cố Minh Dạ là chìm trong mê loạn.
Rất lâu sau đó, cuối cùng Cố Minh Dạ cũng không phóng thích ra ngoài với tất cả vui sướng.
Sở Mộ Nhiễm bò khỏi bàn, lắc đầu, sờ môi, ánh mắt có chút buồn bực: “Cố thiếu, em cảm thấy đàn ông quá mạnh mẽ thật sự cũng không có gì tốt.”
Cố Minh Dạ lấy lại tinh thần, nhếch môi: “Đến lượt em hưởng thụ, em liền thích đến mức không muốn ngừng.”
“Tốt nhất như anh nói đi.”
“Vậy liền thử một chút.”
“Thử thì thử, ai sợ anh.” - Sở Mộ Nhiễm nhướng mày.
Hầu hạ anh một lúc, bây giờ đến phiên anh tỏa sáng.
Hai người nhanh chóng di chuyển qua phòng ngủ mà không ai phát hiện.
Sở Mộ Nhiễm khoanh tay trước ngực, nheo mắt hỏi: “Tối hôm nay anh không làm em hài lòng, về sau hãy ngủ ở ghế sô pha đi.”
Cố Minh Dạ: “…”
Anh đứng dậy khỏi xe lăn, chống tay xuống giường, nhướng mày chờ động tác tiếp theo của Sở Mộ Nhiễm, muốn xem cô định làm gì.
Sở Mộ Nhiễm nhảy lên giường, chọc vào ngực Cố Minh Dạ, vẻ mặt ngạo mạn: “Anh yêu, nếu muốn được đánh giá năm sau thì hãy làm việc chăm chỉ hơn.”
“Bắp chân anh bị thương.”
“Chân giữa của anh không phải không có vấn đề sao?”
Cố Minh Dạ: “…”
“Hơn nữa không phải còn tay sao, lúc luyện tập không tập bắp tay à?”
Cố Minh Dạ: “…”
“Được rồi, được rồi, tiểu Mã, chúng ta mở khóa tư thế mới.” - Sở Mộ Nhiễm mỉm cười.
Cố Minh Dạ: “…”
………
Sáng hôm sau, khi Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại là trưa hôm sau.
Nhớ đến chuyện đêm qua, đầu óc cô mơ hồ, hôm qua rõ ràng cô muốn chiếm úu thế, nhưng cuối cùng vẫn như cũ bị phản công… Cố đại tổng tài kiên trì mỗi ngày rèn luyện thật hiệu quả, một đôi tay có thể dễ dàng nâng có thể cô lên và rơi xuống, không có chút tốn sức nào.
Đấm vào cái eo đau nhức, Sở Mộ Nhiễm tắm xong bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Cố Minh Dạ đi xe lăn về phía cô, trong mắt hiện lên một nụ cười rõ ràng.
“Anh làm gì, cười nhạo em?” - Sở Mộ Nhiễm tức giận hỏi.
“Không phải.” - Thấy cô bé xấu hổ sắp nổi điên, Cố Minh Dạ liền nghiêm túc lại, đưa một tờ giấy vào tay cô: “Em nhìn xem, đây là Trần Diệp mang báo cáo tới, anh vừa in ra.”
Trần Diệp làm việc rất nhanh, cuối cùng hình ảnh của hộp sộ, xác định sơ bộ chính là không phải là Sở Ngọc Diệp.
Sở Mộ Nhiễm nhận lấy bảng báo cáo, nhìn phác họa người phụ nữ gầy gò xa lạ trên giấy, cau mày nói: “Sở Ngọc Diệp thật sự đã trốn thoát sao? Tình hình lúc đó hỗn loạn như vậy, cô ấy còn có thể trốn đi đâu được?”
“Trần Diệp đang điều tra.”
“Khi nào sẽ có kết quả.”
“Vẫn còn đang điều tra, em đừng lo lắng, sẽ nhanh có kết quả. Hiện tại cô ta đang lẩn trốn và bị thương nặng, tạm thời không cần lo lắng cô ta làm chuyện ác. Cho dù cô ta có tâm tư gì, anh cũng sẽ bảo vệ em.” - Cố Minh Dạ kiên định nắm lấy tay Sở Mộ Nhiễm.
Anh biết cô đang lo chuyện gì, trước đây những chuyện xảy ra thật sự đã hù dọa cô.
Anh đã vắng mặt trong thời điểm đó, nhưng anh sẽ không vắng mặt nữa trong tương lai.
“Ừm, em nghe anh…” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.
Bây giờ ít nhất đã xác định Sở Ngọc Diệp đã trốn được, có thể coi là đã phá hỏng kế hoạch của cô ta.
Cô tin tưởng Cố Minh Dạ sớm muộn sẽ tiêu diệt được tội ác.
……
Một tuần lại trôi qua.
Sở Mộ Nhiễm bỗng nhiên nhớ đến lâu rồi không có liên lạc với Du Kỳ Phong, nhưng lại chơi đùa Tiểu Bình An, ném Du Kỳ Phong về phía sau.
Chỉ là không ngờ, Du Kỳ Phong lại xuất hiện trong biệt thự, dùng ánh mắt oán hận nhìn Sở Mộ Nhiễm và Cố Minh Dạ làm cô có chút sợ hãi: “Du thiếu, anh sao vậy, bị trúng gió à?”
“Lúc tôi không có ở đây, các người cứ anh anh em em ở đây, có nghĩ tới tôi trong khoảng thời gian trải qua cái gì không?” - Du Kỳ Phong đặc biệt bất mãn.
Sở Mộ Nhiễm đỏ mặt: “Tôi với chồng tôi anh anh em em nào có phạm pháp, cùng anh mà anh anh em em, người nhà anh mới trừng trị anh.”
Du Kỳ Phong biến sắc: “Tại sao lại trừng trị tôi.”
“Bởi vì anh là kẻ không nghiêm túc, còn tôi là một cô gái tốt.” - Sở Mộ Nhiễm nín cười nói: “Lại nói, mẹ anh xem ra thích tôi hơn anh.”
Nhìn sắc mặt táo bón của Du Kỳ Phong, Sở Mộ Nhiễm nghẹn một cái: “Anh không phải thật sự vì chuyện này mà bị xử lý?”
“…Em nói xem?” - Du Kỳ Phong gầm lên: “Rõ ràng tôi với em không có gì, nhưng khi Cố Minh Dạ không có ở đây, tôi vất vả hầu hạ phục vụ em, xem em như hoàng thái hậu mà phục dịch. Kết quả ba tôi nói hành vi của tôi không thỏa đáng, sợ Cố Minh Dạ quau về tìm tôi tính sổ, trực tiếp trói tôi ném lên máy bay, cho tôi ở Châu phi thực hiện một cái nhiệm vụ cấp S, mẹ nó… ông ta chính là cha ruột của tôi.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Dì Trần, trong nhà còn có trái cây gì, dọn cho tôi hết ra đây.” - Du Kỳ Phong khó chịu nhìn Sở Mộ Nhiễm bên cạnh Cố Minh Dạ, cao giọng để tạo cảm giác tồn tại.
Sau khi anh hét lên, người làm mới nhanh chóng mang dĩa trái cây mới lên, sau đó lặng lẽ rời đi.
Du Kỳ Phong vừa xuống máy bay đã chạy đến đây tìm Sở Mộ Nhiễm oán trách, còn không biết chuyện phát sinh gần đây, không thấy dì Trần liền kinh ngạc hỏi: “Dì Trần đâu?”
Sở Mộ Nhiễm vừa định giải thích, Cố Minh Dạ lại chú ý đến một điểm khác trong lời nói, như vô tình hỏi: “Cậu bị đuổi ra nước ngoài khi nào?”
Sở Mộ Nhiễm nghe vậy, đột nhiên rung lên.
“Còn có thể là lúc nào?” - Du Kỳ Phong cay đắng nhớ lại, trực tiếp nói ra một ngày.
Nghe thấy, đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại, hai tay đặt trên đầu gối của Sở Mộ Nhiễm cũng siết chặt lại.
Đó là ngày mà Sở Mộ Nhiễm bị Sở Ngọc Diệp và bà Chu gài bẫy ở bệnh viện.
Vì vậy nên khi cô ra tòa, cô liên lạc không được với Du Kỳ Phong, thì ra anh ta đã bị cha mình phái ra nước ngoài thực hiện một nhiệm vụ.
Chỉ là…
Tại sao Du Thanh Lâm lại biết Cố Minh Dạ sẽ về Giang thành?
Ông ấy lấy được tin tức ở đâu?
Sở Mộ Nhiễm mơ hồ nhìn Cố Minh Dạ, khi nhìn thấy Cố Minh Dạ gật đầu, cô liền hiểu ý anh.
“Du thiếu, tại sao khi đó ba của anh đã biết Cố thiếu không chết, tại sao không sớm nói cho tôi biết? Anh không biết đoạn thời gian đó tôi đã trả qua thế nào, anh…anh thật sự coi tôi là bạn sao?” - Sở Mộ Nhiễm giả vờ tức giận nhìn Du Kỳ Phong hỏi.
“A…” - Du Kỳ Phong có chút xấu hổ gãi đầu: “Lúc đó tôi cho rằng ba tôi nói bậy, tôi nghĩ ông ấy đang tìm lý do để lừa gạt tôi, đem tôi đạp ra nước ngoài, cũng không nghĩ ông ấy đang nói là sự thật. Nhưng tôi cảm thấy ba tôi cũng rất kinh ngạc, không ngờ Cố Minh Dạ chưa chết.”
“Thật sao, ba anh thật sự không biết sao?”
“Tôi đoán, nhưng nếu ông ấy biết Cố Minh Dạ chưa chết thì khá bất thường. Lúc đó, ông ấy luôn ở Giang thành phục hồi sức khỏe. Trừ khi ông ấy là Boss đứng sau hậu trường và luôn theo dõi tung tích của Cố Minh Dạ, không phải vậy thì sao ông ấy biết được? Tôi hiểu rồi, chắc chắn lúc đó ông ấy gạt tôi, hahaha.”
Du Kỳ Phong cảm thấy điều mình nói ra rất buồn cười.
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Không biết Du Kỳ Phong sẽ có cảm giác ra sao nếu Du Thanh Lâm thật sự có vấn đề như điều anh ta nói.
Nghĩ đến không nên đánh động địch, Sở Mộ Nhiễm cười nói: “Cuối cùng anh đã về rồi, trong thời gian tới sẽ không ra nước ngoài nữa chứ?”
“Không, khoảng thời gian này cần phải nghỉ ngơi. Đúng rồi, sao tôi không nhìn thấy dì Trần?”
Trước kia dì Trần luôn cho hắn ăn ngon, nên nhớ đến cũng không có gì lạ.
Sở Mộ Nhiễm vui mừng vì đã chuyển chủ đề, kể lại những gì dì Trần đã làm.
Nghe xong, Du Kỳ Phong giận đến dựng tóc lên.
“Thật không ngờ dì Trần lại hồ đồ như vậy, thật đâng ghét, ta nói…” - Du Kỳ Phong trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ: “Anh biết rõ bà ta không đáng tin cậy, sao còn giữ lại bà ta? Chưa nói đến việc trừng phạt, anh còn không sa thải bà ta. Xin hỏi, Cố Minh Dạ trở thành nhà từ thiện khi nào vậy?”
“Nếu tôi thật sự đổi nghề làm từ thiện, chuyện đầu tiên chính là quyên tiền cho cậu, ủng hộ trẻ em thiểu năng trí tuệ.”
Du Kỳ Phong: “…”
Haha, tên này bây giờ còn biết nói mỉa? Thật tiến bộ.
Vén tay áo lên, hắn chuẩn bị một trận chiến lớn.
Hai người đàn ông cao lớn nhưng tính khí như trẻ con, người nói qua, kẻ nói lại, nhưng những gì họ nói càng ngày càng khó nghe.
Vất vả tiễn Du Kỳ Phong đi về, cô nhìn về phía Cố Minh Dạ: “Du thiếu anh ta không đứng đắn còn không tính, sao anh cũng trẻ con như vậy.”
“Hừ.”
Hừ lạnh một tiếng, Cố Minh Dạ nắm lấy cổ tay Sở Mộ Nhiễm, trực tiếp ôm cô vào ngực, chóp mũi vuốt ve cổ của cô, thanh âm có chút buồn bã: “Chỉ là anh không nhìn được bộ dạng tiểu nhân đắc ý của hắn ta.”
Nói đến, bản thân anh vừa phiền muộn lại tự trách.
Khi Sở Mộ Nhiễm cần người chăm sóc, người đó là Du Kỳ Phong chăm sóc cô. Anh luôn tự trách mình lúc đó không ở bên cô, không thể che chở cô, lại là cái tên không vừa mắt Du Kỳ Phong kia.
Anh biết mình nên cảm ơn hắn, nhưng anh thật sự không thể biết ơn một kẻ có ý định với vợ mình.
Sở Mộ Nhiễm: “Cố thiếu, anh cũng nghi ngờ cha của Du Kỳ Phong có vấn đề sao?”
Lời Du Kỳ Phong nói rất có nhiều điều khả nghi, cộng với lần đó Giang Lâm mơ hồ tiết lộ kẻ phản bội là một viên chức cao cấp, cô liền nghi ngờ đó chính là Du Thanh Lâm.
“Không phải là nghi ngờ, đã xác định rồi.” - Cố Minh Dạ nhàn nhạt mở miệng: “Lần này ở nước ngoài anh nắm được không thiếu bằng chứng, đã nộp lên trên, Du Thanh Lâm, ông ta sẽ không còn nhảy nhót được bao lâu.”
Sở Mộ Nhiễm vội hỏi: “Như vậy có ảnh hưởng đến Du thiếu không?”
Đối với cô, Du phu nhân và Du Kỳ Phong là người tốt, cô không muốn nhìn thấy hai người này bị Du Thanh Lâm liên lụy.
Vợ của mình lại quan tâm nam nhân khác, ánh mắt Cố Minh Dạ tối sầm, chỉ mơ hồ nói: “Có cha là kẻ phản bội, em cảm thấy Du Kỳ Phong có thể vớt vát được cái gì tốt?”
Nhưng lại sợ Sở Mộ Nhiễm lo lắng, vì thế lại lạnh giọng nói: “Nhưng mạng của hắn vẫn giữ được, dù sao những chuyện này hắn ta cũng không có tham gia.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
Sau khi nghe vậy, Sở Mộ Nhiễm càng lo lắng hơn.
…….
Bằng chứng đưa lên, Du Thanh Lâm thật sự bị triệu tập thẩm vấn, Du gia bên kia rất loạn, nhưng vì là thông tin bảo mật, cho nên Du gia ra sức che giấu, không để lộ ra bên ngoài.
Du Kỳ Phong đến tìm Cố Minh Dạ, muốn cầu xin anh có thể để hắn lấy công chuộc tội, nể tình chiến tích của hắn, tha cho cha hắn một mạng, chỉ cần ở tù chung thân.
Cố Minh Dạ không đáp ứng, cũng không nói một lời.
Chuyện của Du Thanh Lâm là chuyện liên quan đến tổ chức SC, thời gian tra hỏi triệu tập bằng chứng mới đó trôi qua nửa năm, cuối cùng trên thân ông ta nhận 5 án tử.
Bên này, Cố Minh Dạ vẫn tiếp tục truy lùng tung tích của tổ chức SC, chỉ là Sở Ngọc Diệp dường như tan biến, không để lại chút dấu vết.
Điều đáng chú ý, chính là Sở Mộ Nhiễm hiện tại đang mang thai tháng thứ bảy.
Ở bên cạnh Cố Minh Dạ, trời yên biển lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.