Không Thể Làm Gì Khác Ngoài Nhượng Nam Chính Yêu Ta

Chương 14:




Hệ thống không cho rằng Trì Tiểu Thiên nói là thật, nó còn tưởng rằng Trì Tiểu Thiên giả vờ thận trọng mấy ngày, nếm trải cuộc sống khổ sở sẽ vứt bỏ một chút bé nhỏ không đáng kể tự tôn trở lại cầu Thẩm Triệt thu lưu, nó không nghĩ tới Trì Tiểu Thiên có thể tiếp tục chống đỡ.
Trì Tiểu Thiên tìm công việc thu nhập thấp, nhân viên bán hàng siêu thị, một không học lực, hai không bằng cấp, chỉ có thể bán đi giá rẻ sức lao động, bởi vì cậu kiên cường chạy ra khỏi Thẩm Trạch cái gì đều cũng không mang, mặc quần áo đều là mới mua giá rẻ hàng vỉa hè, áo khoác nhồi bông không đều, giặt hai lần sẽ không còn ấm, ở trong siêu thị thì còn tốt, đi ra là có chút lạnh.
Sáng tám giờ đến tối chín giờ, lương ngày một trăm năm mươi đồng.
Trì Tiểu Thiên bây giờ có cơm ăn đều là do bà chủ nhìn thấy cậu đáng thương, lương cấp hằng ngày. Cậu khoá cửa lại, chỗ này về tối, trên đường còn lại không có mấy người, cậu kéo kéo khăn quàng cổ lên trên, cúi đầu bước nhanh đi tới.
Cậu đã từng xa xỉ sinh hoạt tất cả đều do Thẩm Triệt, bây giờ Thẩm Triệt muốn thu hồi, cậu không hề có một chút năng lực phản kháng nào, cũng sẽ không có người dám đắc tội Thẩm Triệt giúp cậu. Trần Cách ngược lại không có não, nói là muốn giúp cậu, sau đó bị cha hắn mạnh mẽ quất một trận... Không biết bây giờ có thể xuống giường được hay không.
Giờ cơm tối đã qua, Trì Tiểu Thiên gặm một cái bánh bao cũ, còn có lúc dì Trương chào hàng mì trứng lén lút kín đáo đưa cho cậu hai chén luộc mì, đèn đường vẫn sáng, cuối con đường có một cụ ông bán khoai nướng.
Cậu xoa xoa bụng đói đến có chút đau dạ dày, cậu chọn cái to nhất khoai nướng.
Cụ ông báo giá: "Hai mươi hai đồng một củ, lấy ngươi hai mươi thôi."
Thật là đắt.
Trì Tiểu Thiên làm một ngày chỉ được một trăm năm mươi đồng, còn phải nộp tiền thuê nhà tiền nước tiền điện, cũng may cậu da mặt dày: "giảm một nửa có được hay không?"
Thanh niên dung mạo rất dễ nhìn, chính là vừa nhìn lại là cái quỷ nghèo, cụ ông muốn dọn quầy, hắn móc ra tờ báo cũ tự cuốn điếu thuốc cho chính mình: "Bây giờ coi như ngươi may mắn, đại gia ta bớt cho ngươi, chỉ bán ngươi mười đồng."
"Cảm tạ." Trì Tiểu Thiên một chút cũng không khách khí, cậu nịnh nọt nói "Đại gia ngài thật hào khí, làm cháu trai của ngài khẳng định rất có phúc khí."
Mới ra bếp lò khoai nướng nóng bỏng, cậu lột vỏ gặm một miếng, tay trái tay phải luân phiên cầm, bị nóng nhe răng nhếch miệng cũng không cam lòng phun ra ngoài, ăn đến mức nước mắt ứa ra.
Cụ ông thấy Trì Tiểu Thiên còn nhỏ, ánh mắt hắn híp thành một cái khe: "Sao không ăn cơm?"
Lớn như vậy đi ra ngoài dốc sức làm việc người trẻ tuổi cũng không ít, "Tiền trọng yếu nhưng phải có mạng để tiêu dùng a." Đều là nói những người trẻ tuổi bây giờ không tiến bộ, bọn họ không nhìn thấy có người hừng đông ngồi xổm ở trước cửa hàng tiện lợi ăn mì.
Cuộc sống cũng không dễ dàng.
"Ăn rồi." Trì Tiểu Thiên đứng cạnh bếp lò sưởi ấm "Nhưng ta nhanh đói bụng."
Trên tay cậu dính chút than đen, còn có chút dính, ăn xong ợ một cái, cậu liếm môi, chưa hết thòm thèm, "Đây là ta từng ăn qua ngon nhất khoai nướng."
Cụ ông cười ha hả nói: "Đói bụng ăn cái gì cũng thấy ngon." Người lớn tuổi tuổi già đều có chút cô quạnh, có trẻ tuổi người bồi nói chuyện rất thoải mái, "Được, về nhà đi, ta cũng nên đi."
"Chờ đã!" Trì Tiểu Thiên quay người tiến vào cửa hàng tiện lợi, mua chén mì oden, "Không thể chiếm ngài tiện nghi, ta cũng mời ngài ăn một chút."
Cụ ông xua tay: "Ta không ăn mấy cái loè loẹt này."
Trì Tiểu Thiên cưỡng ép đưa qua đi một chuỗi bánh cá.
Sau một lát, cụ ông hỏi Trì Tiểu Thiên: "Cái này tên gì?"
Trì Tiểu Thiên: "Bánh cá."
"Nó cũng không có cá." Cụ ông nói "Đây là lừa đảo."
Trì Tiểu Thiên vui vẻ: "Đúng, bánh cá bên trong không có cá, bánh lão bà bên trong cũng không lão bà, ta cường liệt khiển trách bọn họ."
Cậu liền đưa tới một chuỗi.
Cụ ông lần này không có chối từ, ông ăn xong chậc lưỡi hỏi: "Này là cái gì vậy?"
"Túi phúc." Trì Tiểu Thiên, "Bên trong bao kia là bánh gạo."
Cụ ông liền bình luận: "Hoa hoè loè loẹt."
Cậu lại nói, "Không ăn ngon bằng bánh cá."
Trì Tiểu Thiên triệt để ăn no, cũng ấm áp lên, cậu dậm chân một cái, cùng cụ ông cáo biệt: "Ngày mai gặp!"
Cụ ông chậm rãi đẩy xe đi.
Lọm khọm thân ảnh biến mất ở trong màn đêm: "Lại nói."
Cậu ngày mai không nhất định đi con đường này về.
Phòng cho thuê giá rẻ. Tường đã bị bong tróc ra rơi một mảng lớn, mà tốt xấu gì ở nửa tháng không có mùi mốc. Máy điều hòa là đừng hòng mơ tới, Trì Tiểu Thiên mua một cái ba mươi, bốn mươi đồng thảm điện, rẻ hơn.
Cậu chôn người ở trong ổ chăn, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, không bao lâu thì buồn ngủ không chịu được.
Hệ thống cảm thấy Trì Tiểu Thiên cũng chưa từng chịu qua khổ như vậy: "Ngươi tại sao không trở về?"
"Trì Tiểu Thiên là rác rưởi."
Trì Tiểu Thiên âm thanh bình tĩnh, "Nhưng người cậu yêu lại không phải."
Thẩm Triệt muốn cho cậu rập đầu xin lỗi, Trì Tiểu Thiên cũng có thể đi, hắn xác thực không có tôn nghiêm lắm, nhưng mà Trì Tiểu Thiên sẽ không bán mình. Cậu có người mình yêu, đây là cậu chấp nhất, tâm lý hết sức chân thành mềm mại một mảng nhỏ.
( hào môn ân cừu lục) bên trong, vô luận Trì Tiểu Thiên là bần cùng hay phú quý, dù cho đến cuối cùng bị dằn vặt vặn vẹo, cậu đều kiên định yêu Tống Nghi. Luôn có một thứ không thể xóa nhòa đó là tình yêu.
*
*
Thẩm Triệt điều tra Trì Tiểu Thiên.
Trì Tiểu Thiên theo đuổi Tống Nghi ba năm, trước mặt công chúng tỏ tình qua vô số lần. Trì Tiểu Thiên không phải vô tri, cũng không phải hồ đồ, Trì Tiểu Thiên chỉ là trước sau đối với Thẩm Triệt thờ ơ không động lòng mà thôi.
"..." Thẩm Triệt miết lòng ngực chính mình, cũng không biết tại sao, nơi đó có điểm khó chịu. Hắn đem loại tâm tình này đổ cho là hắn còn không có được Trì Tiểu Thiên, hắn nhéo ấn đường, "Đem hắn hành trình cho ta."
Hắn phái người theo dõi Trì Tiểu Thiên.
Cao đặc trợ đem túi giấy đưa lên.
Rất dầy một xấp ảnh, có Trì Tiểu Thiên lúc làm việc, thanh niên phải bày hàng, thanh lý quầy hàng, cậu dùng nước lạnh giặt khăn lau, ngón tay lạnh cóng đến đỏ bừng; Trì Tiểu Thiên dựa vào quầy thu tiền gặm bánh mì, tựa hồ là có người gọi cậu, cậu ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt ống kính, mềm mại hai má ửng hồng lên một chút, màu nâu tóc ngắn xoăn xoăn, hiện ra dáng vẻ thật ngoan ngoãn; Trì Tiểu Thiên ăn như hùm như sói gặm khoai lang, nóng nhe răng nhếch miệng... Cuối cùng một tấm là một già một trẻ đứng cùng một chỗ ăn mì oden, mà thanh niên hiển nhiên rất vui vẻ, thần sắc tươi tắn mà mềm mại, đôi mắt đều cong thành một đường thẳng.
Trì Tiểu Thiên gầy, đổi đi quần áo rẻ tiền, tựa hồ không như trước dễ nhìn, tựa hồ càng đẹp mắt. Nhưng cậu rõ ràng trưởng thành hơn một chút, cậu sống không quá tốt, nhưng lại không đến nỗi tệ.
Thẩm Triệt vỗ về cuối cùng một tấm hình, ngón tay rơi vào Trì Tiểu Thiên đôi mắt: "Hắn còn không chịu quay về?"
Cao đặc trợ mặt trắng, thỉnh thoảng khuyên Trì Tiểu Thiên trở về.
Hắn không dám nói nguyên văn của Trì Tiểu Thiên, chỉ uyển chuyển nói: "Trì thiếu gia tạm thời không có ý định này."
Thẩm Triệt không nghĩ tới Trì Tiểu Thiên như thế yếu ớt hài tử dĩ nhiên nguyện ý vì người khác chịu khổ, hắn nở nụ cười, ôn hòa như vị lễ độ thân sĩ: "Ngươi muốn biết hắn nguyện ý vì Tống Nghi làm đến mức nào không?"
Cao đặc trợ cuống họng nghẹn.
Hắn không muốn biết, hắn một chút hứng thú đều không có!
Thẩm Triệt muốn biết.
Hắn thả tư liệu ra, lầm bầm lầu bầu: "Ta rất hiếu kì."
Cao đặc trợ: "..."
Vì Trì thiếu gia cầu xin thần phật phù hộ, chúc Trì thiếu gia mạnh khỏe.
Amen.
Sinh hoạt đại khái chính là như vậy, khi ngươi cảm thấy nó không thể càng nát, nó là có thể càng nát. Khách hàng xoi mói, chủ nhà trọ âm binh, trong công việc liên tiếp xảy ra sai lầm, đối với cậu vẫn luôn rất hòa thuận bà chủ đều có chút đen mặt, tựa hồ là đi ngược nước, Trì Tiểu Thiên muốn mua một phần mì xào thì có hai người đột nhiên chen vào, tới lượt cậu vừa vặn bán xong cuối cùng một phần.
Liên tiếp chừng mấy ngày, Trì Tiểu Thiên phụ trách công tác liền xảy ra vấn đề, tăng thêm một tiếng mới chuẩn bị xong, chờ cậu đi ra, trời đã đen thui, cậu vừa đói bụng vừa lạnh.
Cuối phố vẫn là khoai nướng quầy hàng, cụ ông đã cùng Trì Tiểu Thiên quen thuộc, nhìn thấy không quá tinh thần, buồn bã Trì Tiểu Thiên, ông cố ý để dành cho Trì Tiểu Thiên khoai nướng đưa tới, lúc Trì Tiểu Thiên vùi đầu ăn khoai, hỏi một tiếng: "Hài tử, làm sao vậy?"
Không hỏi thì tốt rồi, cụ ông vừa hỏi, Trì Tiểu Thiên triệt để không kềm được, nước mắt xoát một chút dâng lên, oa một tiếng khóc: "Ta mệt mỏi quá, ta thật đói, ta còn thật xui xẻo. Ta công tác luôn gặp sự cố, bọn họ đều mắng ta... Nhưng ta không phải cố ý, ta cũng không biết tại sao..." Nước mắt càng chảy càng hung ác, cậu khóc quả thực tan nát cõi lòng.
Cụ ông tiếp được khóc khổ sở Trì Tiểu Thiên, không nói gì. Đều đã trưởng thành, đều phải tiến lên phía trước. Khóc xong là tốt rồi.
Trì Tiểu Thiên gào một hồi lâu, đến không khóc nổi mới thật không tiện ngẩng đầu lên: "Ta..."
Lớn như vậy người còn khóc, rất mất mặt.
Cụ ông vỗ vỗ Trì Tiểu Thiên vai: "Không sao rồi?"
Trì Tiểu Thiên nín khóc mỉm cười: "Không sao rồi!"
Lại qua mấy ngày, vẫn là rất không thuận, Trì Tiểu Thiên bắt đầu chờ đợi tan tầm, cùng cụ ông đồng thời ăn bánh cá, đi một cái thật dài và đen thùi đường. Ngày hôm nay cậu tan tầm sớm, hơn bảy giờ.
Cậu ngồi xổm ở đầu phố chờ cụ ông, tám giờ, chín giờ... Mười giờ, hơn mười một giờ.
Trì Tiểu Thiên nụ cười trên mặt càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, chính cậu đi mua bánh cá, từng ngụm từng ngụm ăn, vừa ăn một bên vừa khóc, khóc rất thảm, cậu nhớ ba mẹ, cậu nhớ Tống Nghi, cậu nhớ chính mình chó săn, cậu thậm chí bắt đầu nhớ Thẩm Triệt.
E rằng, trở về thì không cần mệt như vậy.
Không nói những cái khác, hệ thống thật bội phục Trì Tiểu Thiên diễn xuất, một bên vừa khóc vừa ăn bánh cá đoạn này tuyệt đối có thể ghi vào truyền hình, bỏ vào sách giáo khoa: "Bánh cá ăn ngon không?"
Trì Tiểu Thiên điên cuồng gật đầu: "Ăn ngon! Điểm tối đa chín mươi chín, ta cho nó một trăm, nhiều hơn một điểm ta để nó kiêu ngạo kiêu ngạo."
Hệ thống: "..."
Nó chỉ có thể nói, "Rất tốt." Trì Tiểu Thiên tâm thái rất tốt, đổi thành người bình thường đại khái thật sự hỏng mất.
Thẩm Triệt thật là biến thái.
Trì Tiểu Thiên liếc nhìn trời: "Ta tính sẽ chờ ngày mai nói cho ông lão ta sẽ rời đi."
Hệ thống: "?"
Nó không hiểu lắm, "Ngươi nói cái gì?"
Trì Tiểu Thiên đứng lên, đem rác thải ném vào thùng rác, cậu thở không quá thuận "Tối ngày mốt có mưa, rất lớn."
Thời điểm đó hắn tuyệt đối không chịu nổi.
Hệ thống đột nhiên cảm thấy Trì Tiểu Thiên cũng thật biến thái.
Nó trầm mặc, khô cằn nói: "... Nha." Thường thường bởi vì không đủ biến thái nên cùng xung quanh hoàn toàn không hợp.
Ngày kế, Trì Tiểu Thiên vẫn cứ dậy sớm đi làm.
Hỏng mất là hỏng mất, mà không làm việc thì cơm cũng không có mà ăn.
"Chỉ có sô cô la có đúng không?" Đây là trong siêu thị quý nhất nhãn hiệu, Trì Tiểu Thiên thỉnh thoảng sẽ thay thế một chút thu ngân nhân viên công tác, cậu bận không ngẩng đầu lên được "287, quẹt thẻ hay là tiền mặt?"
Không ai lên tiếng, cậu ngẩng đầu, run lên.
Là Tống Nghi.
Quần áo khéo léo thanh niên choàng quanh cổ màu nâu nhạt khăn quàng cổ, mặt mày tuấn tú tựa núi cao: "Quẹt thẻ."
Trì Tiểu Thiên cúi đầu: "Được."
Do công tác gây ra tê dại hay do có một đoạn thời gian không gặp, cảm giác hình như là người của hai thế giới. Cậu không đi tìm Tống Nghi, một là không xác định Tống Nghi sẽ tiếp nhận cậu không, hai là cảm thấy tìm Tống Nghi cũng vô dụng.
Cậu cũng không muốn ở trước mặt Tống Nghi gây xấu hổ, trên thực tế, cậu hiện tại cũng rất muốn khóc.
Trong lòng tê dại, lần đầu cảm nhận được tự ti không chỗ có thể trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.