22.
Cuối cùng ta cũng gặp lại Trình Nguyên.
Chàng ấy trèo tường để gặp ta, bọn ta trốn trong căn gác nhỏ, và chàng ấy đưa cho ta một chiếc răng sói xinh đẹp.
"Cho nàng, đeo có thể trừ tà."
Chàng ấy trịnh trọng đem nanh sói đeo vào cổ ta.
"Đây là cái gì? Từ đâu có?" Tôi hỏi hắn.
Trình Nguyên kiêu ngạo trả lời ta: "Nanh sói này là ta ở biên thành gặp một thiếu niên Bắc Lương, bộ dạng giống ta bảy tám phần, chúng ta đánh một trận, ta kéo từ trên người hắn xuống, bất quá......"
Trình Nguyên ngượng ngùng cười cười: "Chính là túi thuốc nàng đưa cho ta, cũng bị hắn cướp đi."
Ta tức giận đ.á.n.h chàng ấy một cái: "Chàng sao có thể để cho nam tử khác cướp đồ ta tặng cho chàng, lần sau chàng phải cướp lại."
Chàng ấy lắc đầu: "Đoạt không được, hắn sinh bệnh, đem thuốc trong túi thuốc uống hết."
"Đó không phải để uống, là để ngửi."
"Không có việc gì, hắn khỏi bệnh rồi, thuốc kia thực có tác dụng."
Trong lòng ta có chút bất an: "Đây chẳng phải là gián tiếp cứu một kẻ địch sao."
Trình Nguyên xoa đầu ta: "Trên chiến trường mới tính là địch nhân. Nàng yên tâm đi, chỉ cần có ta ở đây, Bắc Lương không qua được Định Châu."
Ta vuốt vuốt khối răng sói kia, trên đó có khắc một chữ Lộ. Ta nghĩ, đó là tên của thiếu niên đó.
Trình Nguyên còn nói một ít chuyện của thiếu niên tên Lộ này.
Chàng ấy nói Lộ là một thiếu niên rất lợi hại, có thể tay không g.i.ế.t c.h.ế.t một con sói, cái răng này chính là của con sói đó.
Chàng ấy nói Lộ không biết uống rượu, Bạch Trụy Xuân của Nam Đường bọn ta, hắn uống hai ngụm liền choáng váng.
Chàng ấy còn nói đã kể về ta cho Lộ nghe qua, nói ta hoạt bát xinh đẹp, tinh quái, đáng yêu nhất Nam Đường, là nữ tử xinh đẹp có thể kinh diễm toàn bộ Bắc Lương.
Chàng cuối cùng nói: "Vạn Thư, chờ ta cùng phụ phân lấy lại được Duyện Châu, chúng ta liền thành hôn."
Ta lầm bầm miệng: "Đợi lấy lại Duyện Châu thì phải chờ còn lâu, chàng nếu không muốn cưới ta liền nói thẳng."
Chàng ấy cười nhìn ta, sau đó chậm rãi ngừng cười, nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, nhẹ nhàng hôn ta: "Vạn Thư, ta nằm mơ cũng muốn cưới nàng."
Mặt ta đỏ ửng lên, còn hơn hoa hải đường ngày xuân.
Khi đó bọn ta ai cũng không biết, thiếu niên tên Lộ kia là Thác Bạt Lộ.
Càng không biết, cuộc đời ba người bọn ta đã đan xen vào nhau.
Một năm sau, khi Thác Bạt Lộ trong quân doanh Bắc Lương xuất hiện trước mắt ta, ta liền biết hắn chính là thiếu niên mà Trình Nguyên nói.
Cho dù hắn không chọn ta, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp ở lại bên cạnh hắn.
Không chỉ vì hắn giống Trình Nguyên, mà còn vì ta biết đi theo hắn có thể sống sót, sống đến ngày có thể chạy trốn.
Có thể tay không g.i.ế.t sói, làm sao có thể là hạng người tầm thường.
Ta dịu dàng ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn, vĩnh viễn giấu chiếc răng sói kia trong bùn đất Bắc Lương.
23.
Khi ta tỉnh dậy, trời đang rơi tuyết.
Cung nữ nói ta hôn mê đã ba bốn ngày.
Ta sờ vào bụng, đứa bé không còn nữa.
Đứa trẻ được có bởi thuốc này đã c.h.ế.t một ngày trước khi năm mới đến.
"Nương nương đừng thương tâm, người còn trẻ như vậy, còn có thể có hài tử với bệ hạ." Cung nữ an ủi ta.
Ta trầm mặc nhìn tuyết ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi Thác Bạt Lộ đi vào.
Các cung nữ đều lui ra ngoài, chỉ để lại ta và hắn.
Hắn bưng thuốc cho ta uống, nhưng ta không muốn uống.
Hắn vẫn đút cho ta: "Nàng uống một ngụm thuốc, những người bên ngoài có thể sống một người."
Ta trả lời hắn: "Mọi người đều sẽ c.h.ế.t."
Hắn bỏ bát thuốc xuống rồi đứng dậy.
Ta cho rằng hắn muốn đi, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp kéo ta lên giam ta ở trong lòng hắn, bóp miệng ta đem thuốc rót vào.
Ta bị sặc đến ho khan.
Trước khi đi, hắn dùng ngón tay vuốt ve môi ta: "Lâm Vạn Thư, nàng sống hay c.h.ế.t là do ta định đoạt, nàng nợ ta còn chưa trả xong."
Ta nhìn hắn: "Ta nợ ngươi cái gì?"
Ta không cảm thấy mình nợ hắn.
Ta là Phùng Uyên của hắn, hắn là Trình Nguyên của ta, chúng ta đều như nhau.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, cũng không trả lời ta.
Từ đó về sau các cung nữ càng coi chừng ta chặt chẽ, ngự y cũng túc trực bên cạnh, đến thời gian uống thuốc Thác Bạt Lộ sẽ xuất hiện, thủ đoạn tương tự để ép ta uống.
Thái hậu đến thăm ta, ban cho ta rất nhiều dược liệu quý giá.
Nàng vẫn là câu châm ngôn kia: "Dưỡng tốt thân thể, hài tử còn có thể có, phúc khí của ngươi còn ở phía trước."
Phùng Uyên cũng đã tới, nàng nói nàng phải về Bắc Lương một thời gian ngắn.
Nàng còn nói: "Lâm Chiêu Nghi, con người đôi khi không nên sống quá rõ ràng."
Ta không biết nàng là chân tình hay là giả ý.
Nhưng nàng đã đi thật, đi gặp hai đứa hài tử của mình, được nuôi dưỡng ở Bắc Lương.
24.
Có lẽ là bởi vì tuổi trẻ, nên thân thể của ta dần dần tốt lên.
Chỉ là ta luôn buồn ngủ, phần lớn thời gian trong ngày đều ngủ.
Lại không mộng, tỉnh lại vẫn là mệt mỏi.
Lúc hoa hải đường nở, ngự y nói thân thể của ta đã hoàn toàn hồi phục, có thể thị tẩm.
Các cung nữ tỉ mỉ vì ta rửa mặt chải đầu trang điểm, nhao nhao vì ta cao hứng.
Ban đêm Thác Bạt Lộ đến, không cho ta lập tức hầu hạ, chỉ ngồi dưới đèn nhìn Hán Thư.
Nghe nói gần đây Nam Chiếu cũng tới xưng thần, sau khi hắn tàn sát một thành Nam Chiếu.
Người tay đầy m.á.u tươi, lại đọc sách do người tay trói gà không chặt viết.
Ánh nến lay động, yên tĩnh như nước chảy.
Bây giờ không có gông xiềng xích ta, không có dây thừng trói buộc ta, cửa cung cứ như vậy mở ra, ta lại không biết tại sao lại không có sức lực chạy đi.
Từng trang sách chậm rãi lật qua lật lại, ta lại buồn ngủ, tuy rằng buổi chiều đã ngủ rất lâu.
Ta dựa vào mép giường mơ màng ngủ.
Không biết qua bao lâu, có đôi môi lạnh lẽo dán ở trên cổ của ta, giống như c.h.ó nhỏ cắn nhẹ vào cổ ta.
Giống như nam nhân ở Bắc Lương đêm đó.
Mặc dù lần này dịu dàng hơn lúc đó, nhưng ta vẫn sợ hãi đến run rẩy.
Tay hắn ở bên hông ta, mặc dù không mang bao tay da trâu, nhưng cũng lạnh như đêm đó.
Ta hoảng hốt dãy dụa, nhưng ta thấy được màn giường quen thuộc, thấy được đôi đại phúc oa vui sướng dào dạt của các cung nữ đặt ở đầu giường.
Đây là ở Trường An điện, không phải ở quân doanh.
Nam nhân kia, không vào được Trường An điện.
Nam nhân kia là Thác Bạt Lộ.
Lúc ta khóc hắn sẽ buông tha cho ta, lúc cho rằng ta ngủ sẽ đến thăm ta, lúc ta muốn giết Chu Nguyên Dật dù cho đang cười nói cùng các quan thần nhưng cũng biết ý đồ của ta.
Hắn luôn ở bên cạnh ta, luôn nhìn ta.
Tại sao hắn cứ nhìn ta hoài vậy?
"Tỉnh rồi." Thanh âm Thác Bạt Lộ dán vào tai ta, sau đó cắn nhẹ một cái vào bả vai ta.
Nơi đó có một vết sẹo xấu xí, là lúc hắn bị ám sát, ta không chút do dự đỡ cho hắn.
Khi đó hắn hỏi ta: "Tại sao phải đỡ cho bản vương?",
Ta vừa khóc vừa trả lời hắn trong lúc m.á.u đang chảy không ngừng: "Không muốn chàng c.h.ế.t."
Ta khi đó cũng không nói dối.
Khoảng thời gian đó hắn rất giống Trình Nguyên, thỉnh thoảng lúc hắn cười, mặt mày linh động liền giống như Trình Nguyên đang đứng ở trước mặt ta.
Nhưng ta không thể cứu Trình Nguyên, vì vậy theo bản năng ta đã cứu hắn.
Ta đưa tay che đi vết sẹo xấu xí này, tay kia quấn quanh cổ hắn, đáp lại hắn: "Ừ, tỉnh rồi."
Ta không còn buồn ngủ nữa.
Ta lại nghe thấy âm thanh dưới hành lang, sóng người mãnh liệt, là thịnh cảnh khi thời niên thiếu của ta.
Màn giường thêu hoa đung đưa như bươm bướm trong gió.
Cả đêm mưa xuân, không biết rơi xuống bao nhiêu hoa hải đường mềm mại.
25.
Lúc ta tỉnh lại, Thác Bạt Lộ đã sớm lên triều.
Thái hậu bảo ta đi uống trà, nói Nam quốc ngày xuân vừa vặn, nên ra ngoài nhiều một chút.
Lúc mặt trời sắp lặn Thái hậu bảo ta đi dùng bữa tối với Thác Bạt Lộ, ta không cự tuyệt, ở tẩm điện chờ hắn.
Trên bàn có sách, ta tiện tay cầm lấy lật xem, không khỏi ngơ ngẩn.
Đây là "Nam chính tập sự" do phụ thân ta viết.
Trong sách viết dân chúng nên an cư lạc nghiệp như thế nào, mâu thuẫn và xung đột giữa Nam Đường và Bắc Lương và các nước khác, cũng đưa ra một số biện pháp cải thiện và sửa chữa.
Lúc trước phụ thân đem sách này cho Chu Nguyên Dật, hắn ta mặt ngoài khen ngợi, nhưng ngày hôm sau sách này liền xuất hiện ở nhà xí trong cung.
Đại tỷ tỷ của ta tức giận đi tìm Chu Nguyên Dật, Chu Nguyên Dật lại cùng các cung nữ chơi đùa.
Nhưng hôm nay, Thác Bạt Lộ đã lật quyển sách này ra, không biết hắn bắt đầu đọc từ khi nào, đọc bao lâu.
Trong sách có một đoạn bị hắn dùng chu sa phê hồng: "Người thượng vị không cần tuân thủ quy tắc làm việc quân tử, trí giả có lời, cố thượng binh phạt mưu, kì thứ giao, kì thứ phạt binh, kì hạ công thành, lấy một lời mà loạn tâm địch, cũng không phí nhiều sức mà nắm bắt hắn."
Ta run rẩy nhìn đoạn văn này, nhớ tới Thác Bạt Lộ nói chỉ một câu nói dối của hắn đã khiến cho Nam Đường nghi ngờ mà diệt cửu tộc hai nhà Bùi Lâm, nghĩ đến lúc ở Thừa Thiên lâu hắn nói cố thượng binh phạt mưu, kì thứ phạt giao.
Hắn đang chiếu theo mưu kế của phụ thân ta, từng bước kiên định tiến về phía trước chiếm lấy Nam Đường.
Hắn không cần một binh một đao liền để cho Bùi gia cửu tộc câu diệt, khiến cho Nam Đường, Nam Chiếu đầu hàng chỉ trong ba ngày, tàn s.á.t cả thành rồi tự mình lên cai trị.
Ta chậm rãi để sách về chỗ cũ.
Phụ thân ta lúc chí hướng rộng lớn bắn ra một mũi tên, nhiều năm sau nó lại bắn về trúng tim ông.
Ngay cả người nhà của ông, cũng vì thế mà trả giá sinh mệnh.
Tất cả chúng ta đều là những quân cờ trên bàn cờ định mệnh, tiến về phía trước theo đường định mệnh an bài.
Chỉ có Thác Bạt Lộ nhảy ra khỏi bàn cờ, trở thành người chơi cờ.
Lúc Thác Bạt Lộ trở về ta đang trêu đùa cá vàng trong hồ, những cá mập mạp, khiến người ta yêu thích.
Hắn nhìn thấy ta thần sắc có chút mất tự nhiên: "Nàng nãy giờ ở chỗ này xem cá?"
Ta gật đầu: "Ừ, ta vẫn luôn ở đây từ nãy."
Hắn tựa như thở phào nhẹ nhõm: "Vào trong đi, nơi này gió lớn."
Ta đi theo phía sau hắn, đi vào trong điện vạn người mơ ước.
Ta không cần quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ, không cần làm móng tay gãy vụn nữa.
Ta cũng nên là người chơi cờ.
(...)