*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7.
Không có gì bất ngờ, Thác Bạt Lộ đẩy ta ra, xoay người trở về phòng: "Đưa nàng trở về."
Ta từ phía sau ôm chặt lấy thắt lưng hắn: "Điện hạ đừng đuổi thiếp đi."
Ta rõ ràng cảm giác được thân thể hắn cứng đờ một chút, mặc dù vẫn đẩy ta ra, nhưng lực đạo không lớn như vừa rồi.
Dù sao ba năm nay ta đều ôn tồn với hắn như vậy, chính là vì lúc để nguy hiểm hắn còn có một tia thương hại đối với ta.
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, nhìn thấy ta không mang hài, mặc dù vẫn như cũ đuổi ta đi, nhưng cho ta một đôi hài.
Ta thắng cược.
Mẫu thân ta nói không sai, liệt nữ sợ triền lang.
Năm đó mẫu thân ta chính là như vậy quấn quít làm cho phụ thân ta, Nam Đường đệ nhất lãnh hồ cưới nàng, cuối cùng còn sinh hạ chúng ta năm người con gái này.
Ngày hôm sau, trong ngoài hoàng cung truyền tai nhau chuyện ta ban đêm trèo tường đi gặp Thác Bạt Lộ, hơn nữa quần áo đơn bạc, một đôi chân trần run rẩy trước mặt hắn.
Người trong nội cung trào phúng ta thủ đoạn quyến rũ, quan viên ngoại triều trào phúng ta không biết liêm sỉ.
Xấu hổ là cái gì, có thể cứu sống ta sao?
8.
Lúc Phùng Uyên đến, ta đang ở trong phòng vẽ chân dung Trình Nguyên.
Không biết tại sao, bây giờ khi ta nhớ chàng ấy, dáng vẻ của chàng ấy cũng không thể lập tức xuất hiện trong đầu ta nữa.
Như thể ta đang dần quên chàng.
Chân ta còn mang đôi hài tối hôm qua Thác Bạt Lộ đưa, tuy không vừa chân, nhưng ta không cởi ra.
Bởi vì đôi giày này, cung nhân đưa tới thức ăn nóng hổi cho ta, còn cho ta sữa bò.
Phùng Uyên đứng ở bên cạnh bàn, hôm nay nàng một thân phấn y, kiều mị.
Ta đã gọi cô ấy đến.
Cô ta tỉ mỉ quan sát ta một phen: "Ngươi đúng là giống ta, nhưng ta đã trở lại, mà ngươi ở lại chỗ này sẽ chết."
Nữ tử Bắc Lương quả nhiên hào sảng, nói chuyện không quanh co lòng vòng.
Tôi không nói gì cả.
Nàng cầm lấy bức tranh Trình Nguyên của ta nhìn: "Nghe nói cống nữ các ngươi cũng là nữ tử thế gia, ta có thể đưa ngươi về Nam Đường, cho ngươi đoàn tụ với cha mẹ ngươi."
Ta lắc đầu, lên tiếng nói: "Ta là người của Thái tử, ta thích Thái tử điện hạ, ta sẽ không rời đi."
Vừa dứt lời, người hầu bên cạnh Thác Bạt Lộ liền đi vào, nói sứ thần Nam Đường đưa tuế cống ngày mai sẽ lên đường, đêm nay trong cung sẽ mở yến tiệc tiễn đưa, bảo ta qua đó *hiến vũ.
*hiến vũ ở đây có nghĩa qua múa góp vui văn nghệ đồ á! Chanh nghĩ vậy
Ta mừng rỡ đáp ứng, cười nhìn Phùng Uyên: "Vương phi ngài cũng thấy, điện hạ lúc nào cũng nghĩ đến thiếp thân."
Phùng Uyên lạnh lùng nhìn ta một cái, phất tay áo rời đi.
Tất nhiên là ta sẽ đi, nhưng không phải thông qua cô ấy.
(...)