Không khí tất cả đều rất ổn, chỉ là...
"Ọe" Quả Quít Nhỏ vừa mới ợ một cái, phun hết sữa ra, làm đầu vai, trước ngực Vãn Vãn đều ướt hết một mảng màu trắng sữa.
"A! Quên nhắc cô, Quả Quít Nhỏ hay bị trớ sữa, tôi cũng thường bị con bé ói làm một ngày phải tắm mấy lần!" Gương mặt Chức Tâm áy náy.
Giang Diệc Hãn vội vàng lấy khăn giấy lau cho Vãn Vãn, nhưng mà lau thế nào cũng không sạch, hơn nữa trên cổ của Vãn Vãn cũng dính chút sữa tươi, dáng vẻ hình như rất không thoải mái.
Chức Tâm nhanh chóng vào phòng ngủ lấy quần áo cho cô tắm rửa, "Đây là quần áo của tôi trước khi mang thai, cũng không khác dáng người của cô mấy, cô mau tắm đi, thay quần áo kia ra!"
Chuyện này…
Vãn Vãn có chút nhếch nhác cầm quần áo, không biết làm sao.
Tắm ở nhà người khác, cô thật sự không dám, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chức Tâm nhìn thấu sự không tự nhiên của cô, "Cô tắm ở đây, tôi ôm Quả Quít Nhỏ đến sát vách." Có lẽ ở trong phòng trống, người khách Vãn Vãn này sẽ tự nhiên hơn một chút.
Nhưng mà vừa mới ôm con gái đi được vài bước bước, chân của Chức Tâm chậm lại, ngại ngùng nói: "Diệc Hãn, cậu giúp mình một tay được không, giúp mình rửa bình sữa? Sáu bình sữa của Quả Quít Nhỏ hình như đều dùng hết rồi." Rửa xong còn phải trừ độc, chậm quá sẽ không kịp thời gian uống sữa lần sau của Quả Quít Nhỏ.
Quả Quít Nhỏ ăn no thì bắt đầu buồn ngủ, đang khóc nấc không ngừng, Chức Tâm hận mình không có thêm mười đôi tay.
Mới làm mẹ khó tránh khỏi có chút không quen, huống hồ Chức Tâm kiên trì không thuê bảo mẫu, tự nhiên thường có chút luống cuống tay chân.
Giang Diệc Hãn vốn định ở cùng bạn gái, lập tức sắn tay áo lên, "Được, không thành vấn đề!"
Cũng không quên giao phó, "Vãn Vãn, em tắm xong đến sát vách tìm bọn anh!"
Vãn Vãn chần chờ một chút, gật đầu.
…
Sát vách, nhà Hứa Ngạn Sâm.
"Tính tình Vãn Vãn rất tốt, mình rất thích!" Chức Tâm ôm Quả Quít Nhỏ đã từ từ nhắm mắt lại vào trong ngực, vừa vỗ nhẹ con gái để cho bé bình yên đi vào giấc ngủ, vừa nói chuyện phiếm với Giang Diệc Hãn đang rửa bình sữa.
"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút xem người nào chọn!" Nghe thấy có người khen ngợi bạn gái, Giang Diệc Hãn rất kiêu ngạo.
"Mình không quá thích Phó Vịnh Bội, rất hiếu thắng!" Thấy bọn họ chia tay, Chức Tâm mới dám nói.
Trước kia lúc ở trường học, bởi vì giọng nói Chức Tâm tốt hơn, Phó Vịnh Bội luôn ở ngoài sáng trong tối coi cô như kẻ địch, cho nên trước kia lúc bạn bè gặp gỡ, có Phó Vịnh Bội ở đó, Chức Tâm luôn giữ yên lặng.
Nghe được tên bạn gái cũ, Giang Diệc Hãn trầm mặc một chút, "Đừng ở trước mặt Vãn Vãn nói mình với Phó Vịnh Bội từng lui tới."
"Ừ, hiểu, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Chức Tâm có chừng mực.
"Cậu rất thương bạn gái của mình."
Mới vừa rồi lúc ăn cơm trưa, Chức Tâm thấy anh vừa chủ động xới cơm, vừa bóc tôm, Vãn Vãn ăn cơm nghẹn một chút, anh lập tức chú ý tới, vội vàng rót nước cho cô. Điều này làm cho Chức Tâm hơi ghen tỵ, cũng không thấy Hứa Ngạn Sâm tỉ mỉ chu đáo như vậy bao giờ.
"Bạn gái đương nhiên là dùng để thương!" Anh cúi đầu rửa bình sữa, cười trả lời.
"Thật ra thì, trước kia cậu đối với Phó Vịnh Bội cũng không dịu dàng như thế, không tỉ mỉ như vậy." Chức Tâm giễu cợt anh.
"Thật sao?" Nụ cười của anh nhạt đi mấy phần.
"Diệc Hãn, có phải cậu có tâm sự gì hay không?" Cảm giác của Chức Tâm rất nhạy bén.
Suy nghĩ một chút, anh nói chuyện đã xảy ra hôm Tết Trung thu cho Chức Tâm.
"Mình cảm thấy mấy ngày nay cô ấy dường như có chút không vui, cố ý xa lánh mình, hình như đang giận mình." Giang Diệc Hãn thở dài.
Anh không ngốc, mấy ngày nay mang Vãn Vãn đi gặp bạn bè, cô vẫn mang bộ dáng cười cười như cũ, nhưng mà rõ ràng ít đi vẻ hưng phấn, điều này làm cho trong lòng anh thật sự không dễ chịu.
"Đây cũng không phải là lỗi của cậu! Diệc Hãn, mình cảm thấy hai người lui tới, không cần để ý cẩn thận như vậy." Chức Tâm nói lên ý kiến của mình.
Yên lặng hồi lâu, hồi lâu, lời nói ra lại là…
"Không phải, cậu không hiểu, mình luôn cảm thấy thiếu cô ấy quá nhiều, mình rất sợ cô ấy ở cùng với mình không vui vẻ!"
Chức Tâm ngạc nhiên.
Ngoài cửa, cũng có người cảm thấy ngạc nhiên như vậy.
Đó là Vãn Vãn.
Tính tình Vãn Vãn vốn bảo thủ, không có biện pháp tắm ở nhà người khác, cho nên vội vã dùng khăn lông ướt lau cổ, thay quần áo rồi đi sát vách tìm hai người, nhưng không ngờ, cô lại nghe được…
Vãn Vãn sững sờ đứng ở cửa, Giang Diệc Hãn cùng Chức Tâm đưa lưng về phía cô cũng không phát hiện.
"Thật ra thì, cậu cũng không cần khổ não như vậy, người nhà ông ngoại cậu phản đối hai người lui tới, đối với cậu cũng không trở ngại nhiều, mình biết Giang Diệc Hãn không phải là tên đàn ông tồi như vậy!"
Chức Tâm rủ rỉ kể, "Chúng mình khi đó, nhà họ Hứa cũng phản đối chuyện của Hứa Ngạn Sâm với mình, kết quả là tốt nghiệp Hứa Ngạn Sâm liền cầu hôn mình, nhà họ Hứa còn chưa có cơ hội phản đối, hai người chúng mình đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn rồi."
"Cậu cũng có thể học theo, phiền não gì cũng không có, cũng không cần sợ cô ấy lại tức giận!" Gạo sống nấu thành cơm chín, cho những người phản đối kia một chiêu Hồi Mã Thương* nặng nề, lại làm cho bạn gái ngọt đến tận tim, thật sự rất tốt.
*Hồi mã thương (chữ Hán: 回馬槍) hay hồi mã thế là một kỹ thuật chiến đấu tay đôi trong các cuộc chiến đấu bằng thương thời cổ. Đây được coi là một tuyệt chiêu võ thuật của người Trung Hoa. Trong chiêu này, người ta giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa phóng thương (hoặc đâm ngược) để phản kích. Đặc biệt, thuật ngữ "Hồi mã thương" không chỉ đơn thuần đề cập về một thế võ, đòn đánh mà nó đã được nâng lên thành một thuật ngữ để chỉ sự phản kích, phản công của một đối thủ với đối thủ còn lại trong các cuộc thi đấu cũng như chỉ một chiến thuật thi đấu, kinh doanh.
Giang Diệc Hãn lại rửa xong một bình sữa, cả người phát ngốc.
Vãn Vãn phát hiện, cả người mình đều nín thở, chờ một đáp án kiên định của anh.
Chức Tâm không buông tha thuyết phục, "Diệc Hãn, cậu xem Quả Quít Nhỏ đáng yêu biết bao nhiêu? Cậu cũng đến tuổi làm cha được rồi đấy, dù sao cậu giỏi làm việc nhà như vậy, trời sinh thích hợp làm vú em!" Nhìn đi, bình sữa rửa sạch bóng như vậy, điểm này Hứa Ngạn Sâm làm sao cũng không làm được!
Anh bị trêu ghẹo trở thanh vú em, lúc này cũng không cao giọng cười to, một lúc lâu, anh mới nói: "Chuyện kết hôn, thật ra thì vẫn cần một chút **..."
Đáp án này, khiến Chức Tâm sửng sốt.
Vãn Vãn đứng ở cửa lại càng…
"Giai đoạn hiện giờ, mình vẫn còn thiếu một chút **..." Thật ra thì, đêm hôm đó thấy trước ngực mình ướt đẫm nước mắt, anh thật sự nghĩ tới, dứt khoát lập tức kết hôn với Vãn Vãn thôi.
Nhưng mà...
Thật ** không dậy nổi, vẫn nên đợi thêm một hai năm nữa đi.
Tim của Vãn Vãn co lại thành một nắm, chân cô nhũn ra, chỉ có thể xoay người dựa vào vách tường mới có thể làm cho mình không tê liệt ngã xuống.
Thì ra, anh không muốn kết hôn với cô?! Anh nói thiếu một chút ** như vậy? Cho nên, chiếc nhẫn kia chỉ là quà sinh nhật mà thôi? Là cô tự mình đa tình?
Vãn Vãn che miệng, không để cho mình khổ sở khóc thành tiếng.
"Sẽ không kết hôn với Vãn Vãn?" Chức Tâm nhíu mày.
Giang Diệc Hãn nhìn kiểu gì, cũng không giống tên đàn ông lấy tình cảm ra đùa giỡn.
"Không, đương nhiên là có, tương lai mình nhất định sẽ kết hôn với cô ấy!" Giang Diệc Hãn không cần suy nghĩ trả lời.
Sâu trong nội tâm, anh đã sớm đem Vãn Vãn thành một nửa tương lai rồi.
"Nếu thiếu **, tại sao tương lai sẽ kết hôn? Là trách nhiệm? Tình huống **?" Chức Tâm nói trúng tim đen.
Cô gái như Vãn Vãn, nhìn một cái cũng biết tình sử không quá phong phú, là một cô gái ngoan.
Giang Diệc Hãn im lặng.
Vãn Vãn ngồi chồm hổm trên mặt đất, cả người co lại thành một cục, mới có thể không cảm thấy lạnh.
"Diệc Hãn, mình rất hỗn loạn, mình luôn luôn cho là trong số tất cả những người bạn nam giới của mình, cậu chính là người coi chuyện tình cảm là một chuyện nghiêm túc nhất chấp nhất yêu cầu sự hoàn mỹ nhất, nhưng mà hôm nay, mình thật sự không nhìn ra cậu, mình thật sự hồ đồ rồi!"
Cân nhắc một chút, Giang Diệc Hãn vẫn là đem chuyện tại sao mình và Vãn Vãn lại bắt đầu, nói cho Chức Tâm.
"Mình thật sự là không biết nên nói cậu thế là tốt hay không nữa!" Nghe xong, Chức Tâm hết ý kiến, "Cậu sai lầm rồi, thật sự quá sai lầm rồi, không thích cô ấy, tại sao còn muốn bắt đầu?"
"Cứ coi như là trốn tránh đi, nhưng mà đối với Vãn Vãn, mình thật sự có thiện cảm." Nếu không bị Phó Vịnh Bội làm phiền trước, anh quả thật cũng nghiêm túc cân nhắc khả năng qua lại với Vãn Vãn, Phó Vịnh Bội chẳng qua chỉ là trợ lực mà thôi.
"Chỉ là, loại thiện cảm này rất bình thường, giống như cậu đối với mình vậy, đúng không?!" Chức Tâm nôn chết rồi.
"Đừng đùa, đánh chết mình... Mình cũng sẽ không lên giường với cậu!" Giang Diệc Hãn cười.
Cái chuyện cười này, không hề buồn cười một chút nào.
Vãn Vãn cười không nổi, cô đem mặt mình chôn ở giữa đầu gối, bả vai vẫn run run.
"Thiện cảm là cảm giác tốt, nhưng mà cậu không yêu cô ấy, tối thiểu, bây giờ còn chưa yêu, cho nên cậu mới có thể cảm thấy áy náy." Chức Tâm phân tích.
Anh không yêu cô.
Bốn chữ này, giống như bàn tay ma quỷ, bóp nát trái tim Vãn Vãn.
Không, sẽ không...
"Ừ." Anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Mấu chốt của vấn đề, đúng là ở chỗ này.
Vãn Vãn cảm thấy tim mình thật đau, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có, trái tim giống như bị người khoét một lỗ lớn, ruột gan trong lồng ngực xé rách nôn nao, mỗi một tấc đều đau đến buồn nôn.
"Diệc Hãn, cưng chiều đối với Vãn Vãn, rốt cuộc là cậu nuông chiều bạn gái hay là đang nuôi con gái? Có phải vì không yêu nên áy náy hay không?" Chức Tâm cau mày hỏi.
"Có lẽ là vậy...! ." Chính anh cũng không xác định.
Vãn Vãn rất đau, toàn thân như có ngọn lửa mạnh, thiêu đốt cô, cô giật giật thân thể, chân đã xụi xuống căn bản không nhúc nhích nổi, cô chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ thân mình, đi vào gian phòng khác.
Mặt đất cô đi qua, đều có vệt nước.
Cô ra sức lau mặt, mắt bị lửa đốt thật là đau, cả khuôn mặt giống như ngập trong nước.
Thì ra là, cô vẫn đang sống ở trong giấc mộng của mình mà thôi, tình yêu trong chuyện xưa, vẫn giống như một đứa ngốc đang độc thoại, tự biên tự diễn.
Cô giống như con mèo nhỏ, khóc thút thít, nghẹn ngào, từ đầu đến cuối không dám khóc lớn ra tiếng.
Cô rất ngốc, cô không xử lý được cục diện trước mắt.
Thật sự không xử lý được, cô chỉ có thể trốn...
Cô muốn đi tắm, tắm lâu một chút, chỉ có chôn ở bên trong tiếng nước chảy, cô mới dám khóc lớn.
"Đừng nói chuyện của mình nữa, Vãn Vãn sắp tắm xong rồi ! Cậu nói một chút đi, Quả Quít Nhỏ cũng sinh rồi, lúc nào thì cậu và Hứa lão đại phục hôn?"
"Phục hôn... Aizzz, mình cũng muốn vậy, nhưng chuyện này, không thể là mình tỏ thái độ trước..."
Âm thanh nói chuyện trong phòng kia vẫn lúc xa lúc gần phảng phất bay vào trong tai Vãn Vãn.