Giang Thiệu Cạnh biết mình đã khiến cho các nhân viên chú ý, nhất thời trở thành nhân vật tiêu điểm.
Trong hiệp nghị của anh ta và Vãn Vãn đã viết rõ hôn nhân của bọn họ chỉ cho
một người là Giang Diệc Hãn nhìn còn về phần những người khác? Nhất định phải giữ bí mật.
"Được rồi, người cũng cho em ôm rồi, thỏa mãn chưa?" Anh lạnh lùng hỏi.
Anh không thích cô luống cuống vì Diệc Hãn.
Một người luống cuống vì một người khác, nguyên nhân trong đó sẽ làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
Mà anh ta thì lại không muốn đi tìm hiểu làm gì!
Anh ta không có buông ra trước, Vãn Vãn xấu hổ rời khỏi vòng ôm của anh ta.
Tìm kiếm ấm áp ở trong lồng ngực của Giang Thiệu Cạnh thật sự không phải là một biện pháp tốt, anh ta như một khối băng, cho dù hai người có ôm
chặt hơn nữa cũng không có nhiệt độ. Nhưng mà tác dụng lớn nhất của
"Khối băng" chính là có thể làm cho người ta nhanh chóng trấn định lại.
Cô chôn ở trong ngực Giang Thiệu Cạnh một lát, ở trong "Khối băng" cố gắng điều chỉnh hô hấp, rốt cuộc cũng đã có thể ổn định tâm tình của mình,
ngẩng mặt lên.
Lập tức Vãn Vãn lúng túng phát hiện sau lưng Giang Thiệu Cạnh còn có một đám quản lí đi theo.
Biểu hiện vừa rồi của cô nhất định rất tệ....
Chung quanh có rất nhiều ánh mắt tò mò, dù sao mới vừa rồi Giang Diệc Hãn còn cầm lấy tay cô, muốn giữ cô lại mà Giang Thiệu Cạnh vừa xuất hiện thì
lập tức giang hai cánh tay ôm cô, thể hiện tính chiếm hữu.
Chẳng
lẽ cái mà anh em bọn họ tranh đoạt không chỉ là công ty mà thôi? Sự
nhiều chuyện khiến các nhân viên đang âm thầm vây xem cảm thấy hưng phấn nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Vãn Vãn biết biểu
hiện vừa rồi của mình đã rơi vào trong mắt Diệc Hãn, rất giống với cô
gái nhỏ vừa đám cưới xong không chịu nổi cô đơn nên cứ thích quấn quýt
si mê chồng mình.
Vãn Vãn có chút ngượng ngùng quay đầu lại, ánh
mắt chạm vào đôi mắt lạnh nhạt của Giang Diệc Hãn một lần nữa, anh không nhìn cô mà đang nhìn đám người quản lí kia, vẫn là dáng vẻ tươi cười
không thay đổi.
Đám quản lí đi theo Giang Thiệu Cạnh dùng cơm trở về cũng lộ ra vẻ mặt dò xét.
Trong không khí đóng băng ngột ngạt.
Cũng chính bởi vì vậy cho nên các nhân viên vốn đang lặng lẽ núp ở một bên
muốn trộm nhìn kịch cẩu huyết đều bị hấp dẫn bởi trường hợp ám chiến
Long Tranh Hổ Đấu hấp dẫn này.
Quả thật gần đây Giang Thiệu Cạnh rất bận, anh bận củng cố thế lực của mình.
"Tất cả mọi người đều ăn cơm trưa xong rồi hả?"
Giang Diệc Hãn nhàn nhạt gật đầu với trưởng phòng tài vụ của Yến Thiên Hạ một cái coi như là chào hỏi, vẻ mặt của anh lạnh nhạt nhưng lại làm cho
lưng đối phương đổ mồ hôi lạnh.
Giám đốc bộ phận nghiệp vụ, quản
lý tài nguyên nhân lực, quản lý bộ phận phục vụ phòng ăn, gần như là
những người có chút thế lực trong đội ngũ quản lí cao cấp của Yến Thiên
Hạ đều ở đây, hiện tại bọn họ đều chột dạ giống nhau.
"Vâng, vâng."
"Ăn ở đâu?" Anh vân đạm phong khinh hỏi.
Đây có được coi là kết bè kết phái không?
"Ở hội sở Hoàng Phổ, gần đây mọi người đều rất khổ cực, cho nên buổi trưa tôi mời khách." Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt trả lời.
"Xa như vậy?" Giang Diệc Hãn cười nhạt: "Yến Thiên Hạ của chúng ta cũng là
nhà hàng kiểu Trung Quốc, anh Hai muốn mời khách thì mời ở Yến Thiên Hạ
là tốt rồi, cần gì phải giúp đối thủ kiếm tiền như vậy? !"
Mặt Giang Thiệu Cạnh không thay đổi: "Mỗi ngày đều ăn ở đây thì rất ngán, cần phải thay đổi khẩu vị."
Rõ ràng là trọng tâm đề tài rất bình thường nhưng mà những người xung quanh đều không dám thở mạnh.
Giang Diệc Hãn nghiêm túc trầm ngâm, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ: "Vậy cũng
đúng, nhưng muốn thay đổi khẩu vị thì có thể đến nhà hàng Nhật ở gần
đây, món Oya¬ma¬Sushi ở đó cũng không tệ! Tối hôm qua em vừa mới đi ăn,
tuy nhà hàng không lớn nhưng ông chủ kiêm bếp trưởng làm shushi rất
ngon, bà chủ thì rất khéo léo trong việc giao tiếp, có thể dùng tiếng
Anh thành thạo để giới thiệu món ăn hơn nữa nhà hàng của bọn họ chỉ mở
cửa vào buổi tối, buôn bán rất tốt, muốn ăn thì phải đặt trước, nếu mọi
người rãnh rỗi thì có thể đến đó ăn thử, sẽ có được lợi ích không nhỏ."
"Đúng rồi, còn có nhà hàng tên gọi là gì nhỉ, người phục vụ toàn bộ là nam,
mặc trang phục đời Đường, động tác gọi thức ăn, rót nước đều rất nhẹ
nhàng, nói chuyện lại càng êm ái dễ nghe...."
"Là Jade. on. 36!" Quản lý phục vụ phòng ăn nhắc nhở anh.
"Đúng rồi. Vốn trí nhớ của tôi không tệ nhưng có lúc lại không quá tốt." Giang Diệc Hãn cười cười.
Ý ở ngoài lời, người thông minh đều có thể hiểu được.
"Thời điểm rảnh rỗi tôi luôn muốn đến các nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Hải thử một chút nhưng luôn không có thời gian mà cũng không có người đi cùng." Giang Diệc Hãn than thở.
"Jade. on. 36 cực kì yên tính, phong
cảnh ở vị trí gần cửa sổ lại đẹp không sao tả xiết, Giang đổng, nếu anh
rãnh rỗi thì có thể đi cùng với Tống tiểu thư!” Thuận theo chủ đề của
anh, quản lí bộ phận phục vụ phòng ăn giật giật khóe môi tiếp lời.
Không khí bên trong phòng khách của công ty lập tức hòa hoãn hơn rất nhiều.
Giang Diệc Hãn vẫn cười không nói, từ chối cho ý kiến.
Vãn Vãn nhìn anh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như vậy, vì Yến Thiên Hạ bị
Giang Thiệu Cạnh "độc chiếm" nhiều năm nên cho dù là danh chánh ngôn
thuận thì Giang Diệc Hãn muốn cho lòng người ở công ty tâm phục khẩu
phục, nhanh chóng đứng vững gót chân cũng không phải chuyện dễ dàng.
Dù sao đã nhiều năm như vậy, rất nhiều quản lí cấp cao đều là do một tay Giang Thiệu Cạnh đề bạt.
Nhưng mà chỉ mới hai tuần lễ ngắn ngủi thì mọi người đều biết Giang Diệc Hãn
tuyệt đối không thể khinh thường, khi anh giơ tay nhấc chân đều cất giấu sức mạnh mãnh liệt, anh là một thương nhân rất thông minh vừa phát ra
sự áp đảo thanh thế nhàn nhạt nhưng vẫn chừa cho người khác không gian
để thở, anh không cần phải nói ra ý nghĩ trong lòng mình nhưng lại làm
cho mọi người biết rõ sau này phải kiêng kị cái gì..
Diệc Hãn như vậy không bao giờ là chàng trai cùng ở chung với cô, thích cười thích quậy nữa.
Vãn Vãn cảm thấy dạ dày của mình co rút lại.
"Hai giờ chiều mọi người còn có một cuộc họp, người chủ trì là anh Hai, cuộc họp này đối với tương lai phát triển của Yến Thiên Hạ tương đối quan
trọng, khổ cực mọi người." Giang Diệc Hãn gật đầu với đám người kia.
Không phải anh không muốn tham gia hội nghị, mà là mọi người bài xích anh
tham gia, nếu ở đó mà hiệu suất làm việc của anh không cao thì không
bằng cứ rút lui trước đã.
"Tôi sẽ đọc lại báo cáo của cuộc họp sau." Hiện tại anh vẫn chưa thể nhúng tay quá nhiều, chỉ có thể đi từng bước từng bước .
Thái độ không vội tiến tới của anh khiến đám quản lí cấp cao cũng khách khí nói chuyện một thêm một lát, trừ Giang Thiệu Cạnh.
Tay của anh ta vẫn khoác lên vai Vãn Vãn, tỏ ý chiếm giữ mười phần như cũ.
Giang Diệc Hãn mỉm cười xoay người.
Cô không tới tìm anh, anh đã nghe rõ, anh không nên có bất kỳ hy vọng xa vời nào mới phải.
Tống Ngữ Yên kéo nhẹ cánh tay của anh.
"Em muốn lên lầu?" Anh nhẹ giọng hỏi thăm.
Tống Ngữ Yên nhẹ nhàng gật đầu.
Giang Diệc Hãn cười nhạt với cô ấy, dẫn cô ấy vào thang máy lần nữa.
Anh chịu đựng để cho chính mình không tự tìm khổ sở, ánh mắt không nên nhìn chăm chú vào Vãn Vãn.
Vãn Vãn nhìn anh thủ thỉ thù thì với Tống Ngữ Yên, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cả người có chút hoảng hốt .
Ngực cảm thấy ê ẩm.
"Ọe...." Trong đại sảnh truyền đến một tiếng nôn ọe rất rõ ràng.
Vãn Vãn vội vàng dùng tay che miệng mình lại, muốn che giấu nhếch nhác, nhưng mà cảm giác muốn nôn lại càng mãnh liệt hơn.
"Ọe...."
"Ọe...."
Liều mạng che miệng, cô lại nôn ọe đến mức nước mắt thiếu chút đã trào ra.
Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, mang thai đã gần ba tháng, cô hoàn toàn chưa từng nôn mửa mà? !
"Thật xin lỗi, dạ dày của tôi không tốt...." Cô chật vật giải thích với mọi người: "Ọe...."
Đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Là bởi vì không ăn cơm trưa sao? Vị
chua trào ra, lại tiếp tục nôn khan, cô sợ mình sẽ rất luống cuống.
"Đinh" Thang máy tới, cửa cũng đã mở ra.
Nhưng Giang Diệc Hãn giống như bị trúng bùa định thân, không có cách nào bước vào thang máy cả.
Tống Ngữ Yên kinh ngạc nghi ngờ nhìn anh một chút, không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng.
"Đến phòng làm việc của anh!"
"Đến phòng làm việc của anh!"
Giang Diệc Hãn xoay người, mở miệng cùng lúc với Giang Thiệu Cạnh.
Giang Thiệu Cạnh không vui nhìn chằm chằm Giang Diệc Hãn, ánh mắt kia giống như đang chỉ trích anh vượt biên giới.
"Ăn cơm trưa chưa?" Giang Diệc Hãn xoay người, vẻ mặt tự nhiên nhìn Vãn Vãn.
Là do mang thai hay là do dạ dày không tốt?
"Em.... Ọe...." Vãn Vãn không trả lời, nôn ọe không dứt, tự lo cho mình còn không xong.
"Cần anh đưa em đi bệnh viện không?" Giang Diệc Hãn lại hỏi.
Hơi tức giận, mắt Giang Thiệu Cạnh nhướn lên.
"Giang đổng, vị tiểu thư này chưa có ăn cơm trưa, buổi trưa đến bây giờ cô ấy
vẫn một mực chờ anh." Tiểu thư lễ tân ở đại sảnh trả lời thay.
Chưa ăn cơm trưa? Chờ anh?
Đáy mắt Giang Diệc Hãn nhàn nhạt.
Rốt cuộc là cô đợi ai?
"Anh dẫn cô ấy tới phòng làm việc trước, nếu như ngộ nhỡ có cái gì không
đúng, anh sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện." Giang Thiệu Cạnh quả quyết cự
tuyệt ý tốt của anh.
"Anh Hai, mười phút sau hội nghị sẽ bắt đầu." Giang Diệc Hãn bình tĩnh nhắc nhở anh ta.
Tất cả ánh mắt của quản lí cũng nhìn anh ta, chân mày Giang Thiệu Cạnh nhíu lại.
Gần đây lời nói và hành động của anh ta đối với việc củng cố địa vị sau này ở Yến Thiên Hạ khá quan trọng, anh ta không thể vì việc tư mà khiến cho đám quản lí ủng hộ mất lòng tin với anh ta.
"Giao Vãn Vãn cho em đi, em đưa cô ấy đi bệnh viện." Trong bình tĩnh của Giang Diệc Hãn lại có kiên trì.
Dạ dày của Vãn Vãn không tốt, lại bị viêm dạ dày hai lần, anh sợ cô sẽ tái phát lần nữa.
"Em không cần đi bệnh viện đâu." Vãn Vãn che miệng, lúng túng nói.
Chắc là phản ứng **....
"Trước hết em bảo thư ký đi mua đồ ăn Trung Quốc cho cô ấy, em sẽ chăm sóc cô ấy." Giang Diệc Hãn nhìn thẳng Giang Thiệu Cạnh.
Hiện tại thân thể Vãn Vãn đặc biệt, tuyệt đối không thể qua loa.
Giang Thiệu Cạnh nheo con ngươi đen thâm thúy như mực .
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mọi người ở chỗ này đều có chút lúng túng.
Vãn Vãn muốn đứng dậy lại cảm thấy dạ dày quặn đau.
"Đi thôi, không phải muốn đưa bảng báo cáo tài vụ của xưởng in ấn cho anh
xem sao?" Giang Diệc Hãn nhìn Vãn Vãn đang che miệng, cố gắng kìm chế
nôn ọe, lạnh nhạt nói: "Đến phòng làm việc của anh."
Anh sải bước tiến lên, đỡ Vãn Vãn.
Con ngươi đen như mực của Giang Thiệu Cạnh trở nên lạnh lẽo.
"Ngữ Yên cũng ở đây, vừa lúc cô ấy có thể làm bạn với Vãn Vãn, anh Hai còn
sợ cái gì đây?" Giang Diệc Hãn dùng giọng chỉ có ba người bọn họ có thể
nghe được, hỏi khẽ.
Sợ, anh sợ cái gì? !
Giang Thiệu Cạnh
mím môi: "Được, tạm thời Vãn Vãn nhờ em chăm sóc." Có Tống Ngữ Yên ở
đây, anh sợ cái gì? Chỉ biết tình huống này rất có lợi với anh !
"Hôm nay đừng đi nữa, ở lại ngôi nhà trong nội thành của chúng ta đi." Giang Thiệu Cạnh cũng dùng giọng chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được dặn
dò.
Giang Diệc Hãn cứng đờ, hôm nay là thứ sáu, buổi tối anh cũng sẽ về nhà qua đêm.
Giang Thiệu Cạnh không để cho Vãn Vãn có bất kỳ cơ hội phản đối nào, anh dẫn đầu đám quản lí đi vào thang máy.