Editor: peeWan
______________________
Hạ Kiều chưa từng nghĩ Tưởng Mộ Thừa có thể gọi cho cô ta, lần này anh chủ động gọi làm cô ta thụ sủng nhược kinh, à không, là cảm động rớt nước mắt.
Đợi một lúc lâu, Tưởng Mộ Thừa bên kia vẫn giữ im lặng.
Hạ Kiều biết, ông cụ này không vừa lòng với cách lúc nãy cô gọi anh là bạn trai cũ.
Có điều bây giờ anh giống như 'kim chủ' của cô, cô không chấp nhặt với anh.
Vì thế tự nói với mình: "Anh Tư, ngọn gió nào thổi đến vậy, sao anh lại gọi điện cho em? À, em nhớ rồi, nhất định là Đào Nhiên đã nói với anh rồi nhỉ? Sao anh có số em vậy? Đào Nhiên không cho anh lưu số em trong điện thoại. Hẳn là anh cũng chẳng nhớ số em đúng không?"
Sau khi nói xong, Hạ Kiều cười khúc khích, cô cảm thấy cảnh giới cao nhất của việc tự mình biết mình là lấy bản thân ra làm trò cười.
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu vẫn như ngày trước, lãnh đạm xa cách, có chút không kiên nhẫn: "Nói đủ chưa?"
"Đương nhiên chưa đủ, nói ba ngày ba đêm cũng không đủ." Hạ Kiều tựa mình vào tay vịn trên lan can, sờ sờ điếu thuốc, "Nói đi, tìm em làm gì, chắc chắc không phải chuyện yêu đương."
Tưởng Mộ Thừa hỏi thẳng: "Ai nói cô biết Nhiên Nhiên nhập viện?"
Bây giờ anh nói chuyện đơn giản mà thẳng thắn, không hề có chút ấm áp, cũng may Hạ Kiều đã quen.
Hạ Kiều hút điếu thuốc, chậm rãi nhả khói, cười nói: "Không phải anh nên hỏi tại sao em lại xuất hiện trước mặt Nhiên Nhiên sao?"
Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng nói: "Hạ Kiều!"
Biết anh không kiên nhẫn, nhưng bây giờ Hạ Kiều đã không còn sợ anh như trước kia nữa rồi, lại còn thích đối nghịch với anh, giọng điệu ngang ngược: "Không muốn nói cho anh, anh đoán xem!"
Tưởng Mộ Thừa không rảnh để tâm đến thái độ hiện tại của cô, suy nghĩ một lát, hỏi lại: "Viên Dĩnh?"
"Đã biết còn hỏi em!"
Tưởng Mộ Thừa im lặng, sau đó lại cảnh cáo cô: "Sau này đừng xuất hiện trước mặt Nhiên Nhiên."
Hạ Kiều Đau lòng: "Tưởng Mộ Thừa, anh cũng tàn nhẫn thật đấy, có biết là em vừa ly hôn xong, trái tim đang rất yếu đuối không hả?"
Tưởng Mộ Thừa không đồng tình, cũng không kiêng dè tâm trạng của Hạ Kiều: "Cô là tự làm tự chịu, lúc trước cái gì nói được tôi đều nói hết rồi nhưng cô không nghe."
Hạ Kiều thầm nghĩ, tại sao em phải nghe anh? Em muốn gả cho anh, không phải anh cũng không nghe em sao?
Nếu lúc trước cô nghe anh nói, không kết hôn với tên cặn bã kia, liệu mọi thứ sẽ khác chứ?
Cô hung hăng hút điếu khác, đặc biệt thật đấy, cô vậy mà trở thành một bà già già mồm?
Nháy mắt, giọng nói cô lại ngọt xớt như ngày xưa: "Anh Tư, như vậy đi, giúp giúp em dạy dỗ tên cặn bã kia một chút."
Tưởng Mộ Thừa không nể mặt từ chối: "Không phải nghĩa vụ của tôi."
Hạ Kiều nghe xong cũng không để ý, lại cợt nhả nói: "Anh Tư, anh muốn biết tin tức, em đã bán Viên Dĩnh cho anh rồi, anh không cảm ơn em được à?"
Cô ta không biết lý do Viên Dĩnh đột nhiên tìm đến văn phòng luật của cô, tuy rằng Viên Dĩnh sử dụng chiêu bài tham khảo các quy định pháp luật liên quan, nhưng với giác quan thứ sáu của mình, Viên Dĩnh là người giả nhân giả nghĩa, chắc chắn có ý đồ.
Lúc trò chuyện, Viên Dĩnh không chút để ý nhắc đến Tưởng Mộ Thừa, còn nói tới Đào Nhiên, nói là Đào Nhiên ngã bệnh.
Lúc cô đi thăm Đào Nhiên, cố ý nói cho Đào Nhiên biết mình đã ly hôn, còn giả bộ thể hiện mình có quan tâm đến cô bé, cô nghĩ, người có suy nghĩ tinh tế như Tưởng Mộ Thừa chắc chắn sẽ tìm đến cô.
Buổi chiều cô vừa thăm Đào Nhiên, nháy mắt một cái, anh đã gọi điện cho cô.
Hạ Kiều vui vẻ lặp lại câu nói vừa nãy, "Anh Tư, anh định cảm ơn em thế nào đây?"
Tưởng Mộ Thừa lười đấu võ mồm, nói: "Tôi còn có việc."
Hạ Kiều biết anh không muốn trò chuyện với cô, muốn cúp điện thoại nên lo lắng hỏi anh: "Chờ một chút, anh Tư, cái kia... Viên Dĩnh muốn làm gì?"
"Không biết."
Hạ Kiều ném tàn thuốc vào thùng rác, lại rút điếu khác ra, không mong chờ gì từ anh, chỉ nhắc nhở một chút: "Dù sao anh cũng nên đề phòng cô ta đi. Người phụ nữ này không đơn giản đâu. Bây giờ có xung đột lợi ích giữa trung tâm chế dược của nhà cô ta với công ty của anh, cẩn thận bị đâm sau lưng."
Tưởng Mộ Thừa xoa xoa mi tâm: "Ừ." Nên anh hỏi cô thêm một câu: "Tiếp theo có kế hoạch gì không?"
Cuộc trò chuyện thay đổi làm Hạ Kiều nhất thời không phản ứng kịp, mãi một lúc lâu sau cô mới nhận ra hoá ra Tưởng Mộ Thừa cũng có lúc ôn hoà mà quan tâm người khác như vậy.
Bây giờ cô khá tò mò không biết trạng thái của anh lúc đối diện với Tô Vận là như thế nào?
Vẫn lạnh lùng thế này sao?
...
Tiếp theo có kế hoạch gì không?
Hạ Kiều nhìn chằm chằm vào khói thuốc trong tay, sau vài giây im lặng mới trả lời Tưởng Mộ Thừa: "Kiếm tiền, bây giờ em nhận ra tiền tốt hơn đàn ông nhiều, hôm nào vui vẻ thì tìm đàn ông phục vụ mình, không lo bị phản bội."
Cô ho vài tiếng vì khói thuốc.
Tưởng Mộ Thừa: "Sao lại học hút thuốc?"
Hạ Kiều cười: "Nghe nói phụ nữ hút thuốc rất quyến rũ. À, anh Tư, nghe nói anh mới tìm được một cô vợ xinh đẹp lắm, hôm nào rảnh giới thiệu cho em nha."
Tưởng Mộ Thừa từ chối rất kiên quyết: "Không cần thiết."
Hạ Kiều cũng không giận, vẫn cười: "Anh Tư, anh không dễ thương tí nào hết. Em đâu có bắt nạt cô ấy đâu. Nhân tiện thì vợ anh là bác sĩ hả?"
Tưởng Mộ Thừa nhíu mày: "Lại là Viên Dĩnh nói nữa sao?"
Hạ Kiều: "Đúng vậy, cô ta nói nhiều lắm, có lẽ vì thấy em vừa ly hôn nên muốn ủng hộ em quay lại với anh. Nên em mới nói cô ta không đơn giản đâu, anh phải đề phòng đó."
"Hiểu." Tưởng Mộ Thừa lại nhắc nhở cô: "Nhớ rõ sau này đừng xuất hiện trước mặt Nhiên Nhiên nữa, con bé mà không vui thì cô không cần mở văn phòng luật nữa đâu."
Ông cụ nhà anh!
Hạ Kiều giậm chân: "Tưởng Mộ Thừa, anh đây là qua cầu rút ván đấy, có còn tí lương tâm nào không hả?"
Tưởng Mộ Thừa thản nhiên nói: "Cô nhớ rõ lời tôi là được."
Hạ Kiều tức đến mức không nói được gì.
Sau khi Tưởng Mộ Thừa cúp điện thoại, ngẫm lại một lượt những chuyện đã xảy ra gần đây, anh luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng lại không thể nói rõ là gì.
Có thể đã đến đâu đó gần sự thật rồi, anh cảm thấy hơi khó tin.
Anh nhắn tin cho trợ lý Khương: [Đưa chuyện chuyển nhượng cổ phần cho bên thư ký đi, thứ Hai theo tôi qua thành phố, đặt vé máy bay buổi sáng.]
Tưởng Mộ Thừa quay lại biệt thự, Tô Vận không ở phòng khách, quản gia nói bác sĩ Tô ở sân tennis.
Nghe nói vậy, Tưởng Mộ Thừa không khỏi nhíu mày, bây đã tối vậy rồi cô còn qua sân tennis làm gì? Anh không thay quần áo mà đi thẳng đến sân tennis luôn.
Hoàng hôn mờ ảo, đèn đường lẫn đèn trong sân được bật sáng tạo thành một vầng hào quang nho nhỏ như ánh sao trên bầu trời đêm, dịu dàng mà ấm áp.
Trong khu nghỉ ngơi của sân tennis, Tô Vận đang nằm nghỉ trên bàn ngẩn người nhìn bóng người trong sân, cô không biết Tưởng Mộ Thừa đến từ lúc nào.
Tưởng Mộ Thừa đi qua, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, Tô Vận nghiêng đầu, cười, "Anh về khi nào vậy?"
"Mới về." Tưởng Mộ Thừa đặt tay trên bàn, tay kia nhẹ nhàng khắc hoạ đường nét của cô, hỏi cô sao không về biệt thự.
Tô Vận cầm lấy tay đặt trên bàn của anh, úp mặt vào lòng bàn tay, "Nhớ cảnh anh đánh bóng hôm đó."
"Về sau anh đánh với em."
Tô Vận gật đầu, sau đó dịu dàng nhìn anh, không nói gì, mỉm cười nhìn anh. Vì ngược sáng mà cả người anh chìm trong bóng tối, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, dường như đã được in đậm trong tâm trí.
Tưởng Mộ Thừa cúi người qua, nhẹ nhàng ngậm lấy môi trên của cô hôn thật sâu, Tô Vận không kìm lòng được kêu một tiếng. Bản thân Tưởng Mộ Thừa cũng có phản ứng, ôm cô đặt trên đùi mình, Tô Vận vòng tay qua cổ anh.
Trời đã dần sẩm tối, thi thoảng tiếng côn trùng đâu đó kêu vang.
Hai người ôm hôn nồng nhiệt, trời đen kịt.
Hơi thở nóng hổi của Tưởng Mộ Thừa phả ra sau tai cô, hỏi cô: "Thân thể còn đau không?"
"Hơi hơi."
Tưởng Mộ Thừa muốn cô, nhưng nghe được cơ thể cô còn đau, anh đã dừng lại, ôm siết lấy cô, dường như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Tô Vận ở trong lòng anh không nhúc nhích, hít vào mùi hương của anh, cảm nhận được độ ấm trên cơ thể anh.
Tưởng Mộ Thừa lại hỏi cô đã làm gì và có muốn đi đâu dạo tối không.
Tô Vận: "Em không làm gì cả, chỉ đi lang thang trong vườn thôi, tối nay không đi đâu, ở cạnh anh là được rồi."
Tô Vận cảm thấy kể từ sau khi ở bên cạnh Tưởng Mộ Thừa, cô càng trở nên bám người, lúc nào cũng muốn ở cạnh anh, hai người không cần làm gì, chỉ cần thế này là đủ rồi.
Ở trong lòng anh là cô đã cảm thấy như có được cả thế giới.
Lúc này di động Tô Vận đặt lên bàn kêu vài tiếng, Tưởng Mộ Thừa nhắc nhắc cô có tin nhắn. Tô Vận không nhúc nhích, lười nhác nói: "Chỉ là thông báo tin nhắn Weibo thôi, không cần để ý."
Rồi lại cọ cọ mặt vào ngực Tưởng Mộ Thừa, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, một cảm giác thoả mãn chưa từng có.
Tưởng Mộ Thừa cúi đầu tiều nhìn cô, ý vị sâu xa: "Nghiện Weibo vậy sao?"
"Trước kia thì không."
"Thích chơi từ khi nào?"
"..."
"Sao em không nói gì?"
Tô Vận: "... Anh nói gì?"
Tưởng Mộ Thừa bóp mông cô một chút, "Còn giả bộ!"
Tô Vận bất mãn đánh anh hai cái, chết cũng không thừa nhận: "Ai giả bộ!"
Tưởng Mộ Thừa bắt lấy hai tay cô giữ sau lưng: "Sao em lại dùng Weibo để thu hút sự chú ý của anh?"
"..." Oan quá mà, Tô Vận vội vàng giải thích, vẻ mặt vô tội: "Em không muốn thu hút sự chú ý của ai bằng Weibo hết. Chỉ là trùng hợp thôi. Không phải trước đây em giải thích với anh rồi à?"
Tưởng Mộ Thừa lặng im một lát, anh cũng bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ mọi chuyện không phải như những gì anh nghĩ? Anh đã nghĩ oan cho cô sao?
Đơn giản nhất là hỏi thắng: "Nếu không cố ý thì sao sau khi nhắn xong em còn thuê thuỷ quân đẩy bài đăng lên top, ồn ào trên mạng như vậy để làm gì?"
"Cái gì?" Tô Vận không khỏi cao giọng, đứng dậy khỏi vòng tay anh, "Thuê thuỷ quân? Sao em phải thuê thuỷ quân?"
"Không phải em làm?"
Tô Vận cảm thấy mình bị oan chết mất, "Em ăn no rửng mỡ đến mức phải thuê thuỷ quân để lấy được sự chú ý của anh hả? Em còn không biết anh là ai, sao mà..."
Tô Vận cảm thấy bây giờ thật khó biện luận mà.
Xem ra Tưởng Mộ Thừa thật sự nghĩ là cô cố ý tiếp cận anh.
Cô giải thích: "Lúc ấy là em tò mò, mới không cẩn thận nhắn lại như vậy, không ngờ là bị nhiều người chú ý đến vậy. May mà cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc!
Tưởng Mộ Thừa xác nhận lại: "Trước đó em thật sự không biết anh? Không phải giả bộ?"
Tô Vận: "... Sao em phải giả bộ? Em vào nhóm Công tử ăn chơi mới biết anh là ai, trước đó có biết anh họ Tưởng nhưng không nghĩ anh chính là Tưởng Mộ Thừa, thề luôn."
Tưởng Mộ Thừa cứ nghĩ là cô ủ mưu đã lâu, đầu tiên là nhắn trên Weibo, sau đó hỏi mượn bật lửa của anh ở khu phục vụ, rồi nói như vậy với bạn thân ở trước mặt anh để anh chú ý.
Vào ngày mưa hôm đó, anh gặp được cô, cô hỏi anh họ gì trong xe của anh, lúc đó anh thật sự muốn vạch trần cô, nhưng nghĩ thế nào lại vẫn tiếp tục phối hợp.
Rồi đến bữa tiệc tối hôm đó, lúc đưa cô về kí túc xá, cô vẫn vờ như không biết anh, hỏi anh tên gì, lúc đó anh đã nghĩ cô gái này muốn giả vờ đến khi nào chứ, mà anh vẫn cứ tiếp tục phối hợp với cô.
Mãi đến khi gặp lại cô ở trung tâm chăm sóc sức khoẻ sinh sản, cũng đã qua rất nhiều ngày không được gặp cô, lúc thấy cô, anh thật sự rất nhớ nên không muốn chơi mèo vờn chuột với cô nữa, mới vạch trần cô.
Tô Vận nghe xong cảm thấy buồn cười đến mức chẳng nói gì, cô biết mà, sao Tưởng Mộ Thừa lại không tình nguyện nói tên của mình mỗi khi cô hỏi cơ chứ, hoá ra là người ta đang phối hợp diễn với mình.
Tô Vận ôm cổ Tưởng Mộ Thừa, hỏi anh: "Có muốn nghe em giải thích không?"
Tưởng Mộ Thừa gật đầu: "Em nói đi."
Tô Vận khẽ nói.
Lúc Tưởng Mộ Thừa làm khách mời trong chương trình của CCTV, đúng lúc cô đang tham gia chương trình cứu trợ y tế quốc tế, không ở trong nước, tình cờ là Điền Điềm cũng đi du học tự túc sáu tháng nên thời gian đó cả hai người không để ý đến tin tức trong nước.
Đến khi các cô trở về, ảnh chụp và video của Tưởng Mộ Thừa trên internet đã bị chính anh gỡ xuống, cũng không ai lưu ảnh của anh lại, bởi sau cùng đâu ai nghĩ là sẽ có một ngày không ai có hình của Tưởng Mộ Thừa đâu.
Có điều anh lại não tàn nghĩ là có người có ảnh và video của anh.
Giống như việc sẽ có vài video vô tình bị phát tán trên internet, chúng sẽ lập tức bị xoá đi nhưng một số cư dân mạng biết trước nên đã lưu lại.
Cô còn bàn với Điền Điềm, nếu không lấy được ảnh từ chỗ Tưởng Tiểu Mễ thì sẽ lên diễn đàn hỏi.
Có điều trước khi các cô kịp đi hỏi trên diễn đàn, cô biết được từ chỗ Lâm Việt rằng Tưởng Mộ Thừa không phải anh Tư, nên cô cũng không vội tìm ảnh Tưởng Mộ Thừa nữa.
Sau này Điền Điềm bị nghén đầu thai kì quá nặng, phải về nhà mẹ đẻ, chuyện này cứ vậy trôi qua.
Cuối cùng Tô Vận thành khẩn nhìn anh: "Anh Tư, mọi chuyện là như vậy đó, anh nghĩ thử, em, một bác sĩ, làm như vậy làm gì? Bên cạnh đó, em cũng chẳng dư dả mà thuê thuỷ quân."
Tưởng Mộ Thừa như có suy nghĩ gật gật đầu, nhưng vì sao sau khi tin nhắn kia được phát ra lại được chia sẻ và phản hồi đến hơn mười nghìn lượt, toàn là chửi rủa, và mấu chốt là có rất nhiều cư dân mạng viết về những thứ ám muội giữa bọn họ.
Nếu không phải cố ý nhắn, một tin nhắn như vậy sao có thể gây náo động trên mạng? Sau đó còn có vô số phụ nữ xuất hiện nói là đã có "quan hệ" với anh, đủ loại bằng chứng giả nổi lên liên tục.
Chỉ một đêm, danh tiếng của anh tuột dốc không phanh, đây là lần đầu bị người khác huỷ hoại danh dự trong đời. Anh chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình cũng chính là đối tượng của bạo lực mạng.
Mặc dù có các loại quan hệ xã hội, nhưng vẫn như muối bỏ bể. Bởi vì phản ứng dây chuyền, cổ phiếu của tập đoàn Trung Xuyên cũng bị ảnh hưởng.
Trong khi lúc đó anh không ở trong nước, đang ở Thụy Sĩ đàm phán với tổng bộ RT về việc thành lập trung tâm R&D (*), bới vì cổ phiếu bị ảnh hưởng trên diện rộng, cuộc đàm phán gần như đã thất bại, cũng may cuối cùng không có nguy hiểm gì.
(*) R&D (Research and Development): nghiên cứu và phát triển
Sau khi tra được người nhắn, anh không ngờ cô là cháu gái phía ngoại của Tô Thế Khải, nếu không, sao anh tha cho cô dễ như vậy.
Anh cũng đã sàng lọc hết địa chỉ IP của mấy tài khoản kia, đến từ khắp nơi trên cả nước, không có IP nào trùng nhau, cũng không có IP nào khả nghi đến từ nước ngoài, anh vô thức thả lỏng cảnh giác, cũng không tìm hiểu sâu chuyện này nữa.
Chỉ nghĩ đây là một cách lăng xê của mấy cô gái muốn nổi tiếng mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, anh đã bỏ qua một khả năng khác, đó là đăng sau sự kiện trên mạng này là một đoàn đội hùng mạnh đằng sau hành động, mà trong đoàn đội này có hacker có trình độ cao hơn anh nên anh mới không tìm được dấu vết.
Nghĩ như vậy, tầm mắt Tưởng Mộ Thừa dừng trên mặt Tô Vận, ngơ ngác nhìn cô.
Có thể nói là tin nhắn của cô đã bị ai đó lợi dụng? Mục đích là ngăn cản việc thành lập trung tâm R&D diễn ra thuận lợi.
Nếu vậy, mọi thứ phức tạp hơn nhiều so với anh nghĩ.
Tô Vận huơ huơ tay trước mặt anh, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tưởng Mộ Thừa hoàn hồn, "Có thể có người chơi khăm, anh sẽ cho trợ lý Khương đi thăm dò một chút."
"Cũng tốt, nhân dịp trả lại sự trong sạch cho em." Tô Vận lại bóp cằm anh, "Này, nếu lúc đó anh đã nhận định em là đồ lừa đảo rồi, vậy thì tại sao lại thích em vậy?"
Tưởng Mộ Thừa lặng lẽ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, bản thân anh cũng muốn biết tại sao mình lại yêu cô. Anh cúi đầu hôn mắt cô, lảng đi: "Thứ Hai anh phải đi công tác."
Tô Vận 'à' một tiếng, hỏi: "Đi đâu?"
Tưởng Mộ Thừa không định nói sự thật cho cô, bởi vì trước đó anh đã hứa với cô rằng anh sẽ không điều tra vụ án của cậu cô, cũng sẽ không xử lý những người đã từng khi dễ cô, nhưng có vẻ anh phải nuốt lời rồi.
Vì vậy anh nói dối: "Đi Thượng Hải, tầm khoảng hai ba ngày."