Editor: peeWan
______________________
Thứ Hai Tô Vận đến khoa Nội tim mạch báo danh, vì chuyện này mà chủ nhiệm khoa còn mở tiệc chào mừng cô.
Bản thân cô cảm thấy hơi buồn cười, dường như có chút cảm giác thành tựu, giống như khoa Nội tim mạch là nhà của cô vậy, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Các đồng nghiệp cũng biết rõ chuyện chuyển công tác của cô, trên mặt ai cũng nở nụ cười tươi rói hoan nghênh cô trở về, chỉ có ánh mắt của Phó Minh Diễm là bình tĩnh.
10 giờ sáng có một ca đại phẫu rất hiếm, bác sĩ mổ chính là chủ nhiệm Hà, cần thêm 2 bác sĩ phụ mổ, một người đương nhiên là Phó Minh Diễm, vị trí còn lại rất nhiều bác sĩ cũng muốn được tham gia.
Cuối cùng chủ nhiệm Hà chỉ tên Tô Vận.
Khi Tô Vận được gọi tên, cô không thể tin được, dù gì trong khoa cũng có phó chủ nhiệm khoa kinh nghiệm hơn cô mà, sao có thể là mình được.
Sau các đồng nghiệp đều nói cô là trong hoạ có phúc, bởi ngày trước cô bị cô bỏ mặc, giờ chủ nhiệm đang suy nghĩ cho cảm xúc của cô, coi như bồi thường.
Thật ra cô biết là do Phó Minh Diễm đã đề cử cô.
Phó Minh Diễm từ trước đến nay vẫn luôn công tư phân minh, khi mặc trên mình chiếc áo blouse trắng, anh ta sẽ không nói chuyện tình cảm nam nữ với Tô Vận, ánh mắt anh ta nhìn Tô Vận cũng thiếu đi vài phần thâm tình, giữ tất cả mọi cảm xúc trong khoảng cách giữa những đồng nghiệp với nhau, chưa bao giờ vượt quá nửa bước.
Cuộc giải phẫu diễn ra đến 3 giờ chiều, thành công như mong đợi.
Sau khi chủ nhiệm Hà bước ra khỏi phòng mổ là phỉa tham dự một hội nghị trong bệnh viện, Phó Minh Diễm nói với cô: "Cùng đi căn tin ăn cơm đi."
Tô Vận theo bản năng muốn từ chối.
Dường như Phó Minh Diễm biết được suy nghĩ của cô, lại bổ sung: "Vừa lúc nói với em mấy chuyện riêng."
Giờ này trong căn tin chẳng còn ai, trống huơ trống hoắc, chỉ có cửa nhà bếp vẫn mở, nghĩa là vẫn có người đang làm việc.
Phó Minh Diễm cố chấp gọi lại hết những món tối hôm đó anh ta gọi nhưng bị người khác ăn hết, không có cá đao sông nên anh ta chọn thịt kho tàu với cá trích.
Trong khu vực nhà ăn cho nhân viên chỉ có 2 người họ ngồi đối diện nhau dựa vào cửa sổ, Tô Vận nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thật ra cô cũng chẳng biết mình đang nhìn cái gì.
Phó Minh Diễm rót 2 ly nước, đưa cho cô một ly, Tô Vận quay đầu, nói cảm ơn, cầm ly nước để che giấu sự bối rối của bản thân.
"Tô Tô, những lời anh nói sau đây có thể em không thích nghe." Phó Minh Diễm suy nghĩ cả một đêm, cuối cùng vẫn quyết định nói thật cho cô nghe.
Hôm qua anh ta đã xác nhận lại với Trì Hướng Đông, Hạ Kiều quả thật đã ly hôn, hơn nữa Tưởng Mộ Thừa vẫn vấn vương tình cũ, còn chủ động hỏi số di động của Hạ Kiều.
Như vậy chỉ cần Hạ Kiều đồng ý, Tưởng Mộ Thừa sẽ ở bên cạnh cô ta, lúc đó người bị tổn thương không phải là Tô Vận sao?
Tô Vận không biết Phó Minh Diễm muốn nói cái gì, cô dường như không thể nghe được giọng mình, cuối cùng cũng bình tĩnh lại nói: "Anh nói đi, em nghe."
Cô cảm thấy Phó Minh Diễm sẽ không hại cô, dù cô có không phải người mà anh từng thích, anh cũng không hại người.
Phó Minh Diễm nắm chặt ly nước: "Em hiểu bao nhiêu về Tưởng Mộ Thừa? Em hiểu bao nhiêu về quá khứ của anh ta? Em có biết anh ta yêu ai không?"
Ngón tay Tô Vận run rẩy, cố gắng giữ bình tĩnh: "Quá khứ của anh ấy không liên quan đến em, ai cũng có quá khứ." Cô cũng có, không phải sao?
Phó Minh Diễm thở dài, "Chỉ là lỡ như... lỡ như người yêu cũ của anh ta làm ảnh hưởng đến tương lai hai người, em có còn cảm thấy không liên quan không?"
Tô Vận nói: "Sẽ không xảy ra." Tưởng Mộ Thừa đã nói anh sẽ không để bất kì người phụ nữ nào trở thành tình địch của cô, cô tin anh.
"Em tin anh ta vậy sao?"
Tô Vận cúi đầu nhìn ly nước, một lúc lâu không nói gì.
Phó Minh Diễm lại hỏi một lần nữa: "Tô Tô, em tin anh ta vậy sao?"
Tô Vận vẫn không dám ngẩng đầu, hỏi lại: "Em không nên tin anh ấy à?" Cô nhếch miệng, lại nói: "Giống như ngày trước, đến bây giờ em vẫn tin anh vô điều kiện."
Phó Minh Diễm không thể phản bác được gì, những sự thật tàn khốc ban đầu anh ta dự định nói, nhưng bây giờ chẳng thể mở miệng nổi thành câu.
Anh ta uống mấy ngụm nước, nhìn cô một lúc lâu mới nói: "Bớt cái tính nóng nảy của em lại một chút, phần lớn đàn ông không kiên nhẫn đâu, đừng cứng đầu như xưa nữa."
Tính nóng nảy của cô cũng do anh mà ra, ngày trước anh ta không nghĩ sẽ có ngày chia tay với cô nên vẫn luôn dung túng cô vô điều kiện, nghĩ thầm, cô nóng tính thì cứ nóng đi, anh chịu được.
Nếu anh ta biết được hạnh phúc sau này của cô là cùng với người khác, anh ta sẽ không nuông chiều cô như thế. Cuộc sống đầy lo toan cơm áo gạp tiền. Có ai tiếp tục nuông chiều tiểu cô nương là cô nữa đây?
Khi đó cô có thấy hụt hẫng không? Nghĩ về quá khứ, liệu cô sẽ buồn chứ?
Ánh mắt Tô Vận dừng lại trên mặt anh ta 2 giây rồi rời đi.
Thật ra cô muốn nói với anh ta rằng, năm năm qua, tất cả những bản tính công chúa của cô đã biến mất rồi, hiện thực tàn khốc đã mài mòn hết tất cả những cái gai sắc nhọn của cô, cô không bao giờ... còn là cô công chúa bé bỏng trong lòng bàn tay anh ta nữa rồi.
Nhưng cô vẫn như một đứa trẻ, gật đầu nói: "Được."
Lúc sau Phó Minh Diễm lại nói chuyện với cô một lát, đều liên quan đến công việc, không đề cập đến vấn đề cá nhân một chút nào nữa, Tô Vận dần dần bớt căng thẳng, thỉnh thoảng nói chuyện cũng nhìn anh một chút.
Lúc ăn cá, Phó Minh Diễm lấy bong bóng cá trong bụng cá, lấy hết xương, định bỏ vào chén của cô. Đôi đũa đã chạm đến miệng chén của cô, anh ta lại rút lại bỏ vào chén của mình.
Cách cư xử thân mật như vậy dường như không còn phù hợp với họ nữa rồi.
Anh ta hỏi cô: " Em có biết nhặt xương cá không?" Trước đây cô không thích ăn cá bởi vì không biết nhặt xương cá, về sau việc nhặt xương cá do anh đảm nhận.
Tô Vận gật đầu, nói dối: "Biết."
Mãi đến khi ăn xong, đũa của Tô Vận vẫn không đụng đến đĩa cá.
Bước ra khỏi căn tin, Phó Minh Diễm nói với cô: "Anh phải đến khoa nội trú VIP, em về trước đi."
Tô Vận gật đầu, đi bộ một mình đến toà nhà ngoại trú.
Phó Minh Diễm không đi đến khoa nội trú mà đến khu hút thuốc bên hồ hút một điếu rồi mới quay về văn phòng. Lúc trở về phát hiện Viên Dĩnh đang ngồi trong văn phòng anh ta.
Anh nhìn cô ta không mấy vui vẻ: "Em đến đây làm gì?"
Viên Dĩnh nhẹ nhàng nói: "Chờ anh tan làm rồi về nhà mẹ em, mẹ em nói từ lúc quay lại anh vẫn chưa ghé qua, tối nay mẹ làm nhiều món anh thích lắm đấy."
Phó Minh Diễm ngồi bên bàn làm việc bắt đầu xem bệnh án, "Tối nay anh trực, em về đi."
Viên Dĩnh sầm mặt, anh vẫn luôn lấy lý do này để từ chối cô ta, cô ta nhẫn nhịn: "Mẹ nói nếu em không đưa anh về thì khỏi cần về nữa."
"Vậy em tự về nhà mình đi." Phó Minh Diễm ra lệnh tiễn khách: "Đang trong giờ hành chính, anh có việc phải làm."
Ban đầu tâm trạng Viên Dĩnh vẫn còn tốt đẹp, sau đó nổi khùng, bắt đầu nói năng không suy nghĩ: "Có phải em đến không đúng lúc, quấy rầy buổi hẹn với bạn cũ của anh đúng không? Nghe nói hai người cùng đi ăn cơm, có đút cho nhau ăn luôn không?"
Phó Minh Diễm ngước mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Có, đút miệng đối miệng. Em đi được chưa?"
"Phó Minh Diễm anh..." Viên Dĩnh tức đến đau tim, cô ta cắn môi dưới, hốc mắt đỏ lên nhìn anh: "Phó Minh Diễm, anh có còn trái tim không hả? Em tốt xấu gì cũng là vợ của anh, sao anh có thể nói những lời tổn thương người khác như vậy!"
"Anh không có tim, tim ở chỗ Tô Vận rồi, không phải trước khi kết hôn em đã biết rồi sao?" Phó Minh Diễm bắt đầu ghi bệnh án, lại hạ lệnh đuổi khách, "Nếu em không đi thì anh gọi bảo vệ đấy."
"Phó Minh Diễm, anh đối xử với em như vậy, không sợ em tiếp tục đối phó với Tô Vận sao?" Viên Dĩnh trực tiếp xé rách bức màn giả dối giữa 2 người.
Cô ta dành những năm năm nhưng không thể làm ấm nổi trái tim của người đàn ông này, mà giờ Tô Vận lại xuất hiện, cả đời này sợ là cô ta chẳng còn cơ hội nữa rồi, không thể trông cậy anh quay đầu sống một cuộc sống êm đềm với mình, giờ cô ta chỉ có thể ngồi trong nấm mồ hôn nhân chờ chết.
Nhưng ngay cả khi cô ta chết, cô ta cũng không để Tô Vận toại nguyện, không ai biết cô ta hận Tô Vận đến mức nào.
"Cuối cùng cũng nhận trước kia hãm hại Tô Vận rồi hả?" Phó Minh Diễm từ nãy đến giờ không hề ngẩng đầu, giọng nói bình tĩnh: "Nếu cô không sợ Tưởng Mộ Thừa giết chết Viên gia các người thì cứ việc."
Viên Dĩnh hừ lạnh: "Không bao lâu nữa anh sẽ lại bị bỏ rơi cho xem, em thật sự muốn nhìn xem anh có thể làm gì để bảo vệ cô ta."
Sau khi nói xong, Viên Dĩnh giẫm lên giày cao gót tức giận bỏ đi.
Lúc đi ngang qua quầy làm việc của điều dưỡng, Tô Vận đang giải thích công việc với điều dưỡng, Viên Dĩnh dừng bước nhìn về phía Tô Vận, cô ta thừa nhận Tô Vận xinh đẹp, nhưng cô ta cũng đâu có thua kém.
Không đúng, cô ta còn tốt hơn Tô Vận rất nhiều, tất cả mọi mặt, dù là tài năng, vể ngoài hay gia thế, đều vượt xa Tô Vận, nhưng tại sao trong mắt Phó Minh Diễm chỉ có người phụ nữ chẳng thể so sánh vói mình như vậy?
Nếu cô ta không xuất hiện, Phó Minh Diễm nhất định sẽ yêu thương mình, nhưng chỉ cần cô ta xuất hiện, trong mắt Phó Minh Diễm sẽ chẳng còn người nào khác nữa.
Cô ta yêu người đàn ông này nhiều năm như vậy, mong muốn của cô từ nay về sau không thể thành hiện thực nữa rồi.
Tô Vận cảm giác có ánh mắt chăm chú đang nhìn mình nên ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với Viên Dĩnh, Viên Dĩnh khinh khỉnh liếc cô một cái, tỏ vẻ cao ngạo cất bước rời đi.
Tô Vận bất giác nhìn về phía văn phòng của Phó Minh Diễm, cô cảm giác anh cũng chẳng thoải mái gì, quan hệ giữa anh và Viên Dĩnh bằng mặt không bằng lòng.
Chỉ mong là cô nghĩ nhiều.
Sau khi tan làm, Tô Vận trở lại ký túc xá, Triệu Tinh không có mặt, nói là buổi tối phải đi ra ngoài ăn cơm với bạn, Tưởng Mộ Thừa lại đi công tác, tối nay không về. Sau khi ăn cơm tối, một mình cô ở kí túc xá buồn chán, thay đồ tập thể dục rồi bước ra ngoài tản bộ.
Trời cuối tháng Mười, mới sáu giờ đã tối đen.
Tản mạn trên con đường cuối thu, gió thổi qua, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi xuống, làm cho khung cảnh thêm phần tiêu điều.
Khung cảnh quen thuộc này dường như giống với buổi tối nào đó của năm năm về trước, cái đêm cô chia tay với Phó Minh Diễm, trên trời rõ ràng trăng sáng đầy sao, nhưng lại cảm giác cả thế giới đang khóc.
Nghĩ rằng sau khi chia tay, ai nấy cũng đều sống một cuộc sống bình dị, không ai ngờ được, bây giờ anh là lãnh đạo của cô. Cuộc sống cứ luôn thích đùa giỡn khiến cô trở tay không kịp.
Cô muốn từ chối quay lại khoa Nội tim mạch làm việc, nhưng lại sợ Tưởng Mộ Thừa cảm thấy cô vẫn còn ôm mộng tưởng gì đó không trong sáng về Phó Minh Diễm nên không dám đối mặt với anh ta, vì suy nghĩ đến cảm xúc của Tưởng Mộ Thừa nên cô đành bất đắc dĩ trở lại.
Nhưng hàng ngày đối mặt Phó Minh Diễm, cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu dày vò.
Cô không biết những người phụ nữ khác khi đối mặt với mối tình đầu đã kết hôn của mình sẽ có tâm trạng như thế nào, liệu có thể bình tĩnh giống như những người xa lạ, cô không thể làm được như vậy.
Không biết phải trải qua những ngày khó khăn như vậy đến bao giờ.
Di động trong túi rung vài cái, cô lấy ra xem, hoá ra tên khốn Lâm Việt thêm cô vào nhóm Công tử ăn chơi.
Trong nhóm vô cùng náo nhiệt.
Trì Hướng Đông: [Lâm Đại Việt, Tô Tô là ai?]
Vương mỗ mỗ: [Lâm tiện nhân, nói chuyện!]
Triệu mỗ: [Tô Tô sao giống tên con gái thế?]
Lâm Việt: [Tô Tô là người yêu của anh Tư.]
Trì Hướng Đông: [Trời đ*, ai dám cướp đàn ông của anh Ba! Anh Ba Thẩm Lăng ơi, tình địch của anh xuất hiện này.]
Tô Vận im lặng nhìn điện thoại, Thẩm Lăng? Anh Ba? Cô bỗng nhớ ra, trước đây Tưởng Mộ Thừa có nói, Thẩm Lăng là bạn thân anh, xem ra quan hệ mập mờ đây.
Thẩm Lăng trồi lên: [Ai muốn tranh Tưởng Tiểu Tứ với tôi?]
Tô Vận: "..." Tưởng Tiểu Tứ?
Triệu mỗ: [Anh Ba, là Tô Tô đó] Còn làm vẻ mặt nhe răng cười.
Thẩm Lăng [@Tô Tô Là cậu? Muốn cướp người của tôi?]
Tô Vận nhìn màn hình, da đầu run lên, đàn ông trong đây ai cũng tự phụ thế này sao? Giọng điệu kiêu ngạo như vậy không thèm hỏi cô là ai.
Thẩm Lăng lại tiếp: [Dùng tên phụ nữ mà muốn tranh với tôi à?]
Tô Vận: "..." Cô vốn là phụ nữ mà.
Cũng khó trách, trong đây đều là đàn ông, không ai nghĩ tên khốn Lâm Việt lại thêm phụ nữ vào.
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng xuất hiện, Tô Tô, không nói gì, gửi tặng một bó hoa hồng.
Cả nhóm bùng nổ...
Quá nhiều tin nhắn, Tô Vận đọc mà choáng váng, người cô thấy có hứng thú nhất là Thẩm Lăng, không biết anh ta thấy Tưởng Mộ Thừa tặng hoa cho cô thì có cảm giác gì.
Thẩm Lăng: [@Tưởng Mộ Thừa Tôi đi New York chưa đến 2 tuần, cậu không chịu nổi cô đơn muốn hồng hạnh vượt tường sao?]
Triệu mỗ: [Anh Ba, anh mau về đi, nếu không vợ của anh sẽ thuộc về người khác đó!]
Trì Hướng Đông: [Anh Ba, đừng sợ đừng sợ, có Nhiên Nhiên giúp anh, anh Tư sớm muộn cũng là người của anh!]
Tưởng Mộ Thừa không quan tâm đến những náo loạn trong nhóm, nhắn riêng với cô: [Em ăn cơm tối chưa?]
Tô Vận: [Em ăn rồi, anh thì sao?]
Tưởng Mộ Thừa: [Anh đang bận, tối gọi điện cho em.]
Tô Vận nhắn cho anh: [Được.]
Sau khi nhắn với Tưởng Mộ Thừa xong, Tô Vận cũng không vào nhóm Công tử ăn chơi xem tiếp, thoái WeChat, bỏ điện thoại vào túi rồi đứng lên chạy chậm.
Trên đường có khá nhiều người chạy đêm như cô, lúc đi ngang một nhà hàng nhỏ, cô theo thói quen nhìn qua cửa sổ sát đất, khi thu hồi tầm mắt, lại cảm giác không đúng, dường như cô thấy một bóng hình quen thuộc.
Cô lại nhìn sang lần nữa, thời gian như ngừng lại trên mặt người đàn ông.
Hoá ra cô không nhìn nhầm.
Tưởng Mộ Thừa đang ăn cơm cùng một cô gái, cô gái tóc ngắn đang xoay mặt nói chuyện với người phục vụ nên cô không thấy được dáng vẻ của cô gái đó.
Tưởng Mộ Thừa mặc áo sơ mi đen, hai ống tay xắn đến khuỷu, cả người lười biếng dựa vào sô pha, hơi cúi đầu nhìn di động, Tô Vận cảm giác như nhà hàng này vì có anh mà trở nên sang trọng hơn rất nhiều.
Người đàn ông này, dù là đứng hay ngồi, đều tạo thành một bức tranh khiến người ta không thể dời mắt.
Tô Vận muốn nhấc chân rời đi, cô không muốn Tưởng Mộ Thừa hiểu lầm là cô theo dõi anh. Nhưng cô chưa kịp thu hồi tầm mắt, Tưởng Mộ Thừa bỗng nhiên quay mặt lại theo bản năng.
Giờ thì đi không kịp nữa rồi.
Cô vẫy tay về phía Tưởng Mộ Thừa, chỉ chỉ quần áo trên người mình, rồi dùng 2 ngón tay tạo thành hình đang bước đi, nói với anh rằng cô đang chạy bộ.
Cô thấy Tưởng Mộ Thừa đã đứng dậy, nói mấy câu với cô gái phía đối diện rồi rời bàn ăn.
Tưởng Mộ Thừa bước nhanh ra khỏi nhà hàng, không nghĩ cô vẫn còn đứng im một chỗ nhìn anh.
Ngón tay Tô Vận hơi cong lên, cảnh tượng như vậy thật khiến người ta phải xấu hổ, trong lòng cũng rất không thoải mái.
Trong bóng đêm, anh bước ngược sáng về phía cô, từng bước đi vững chãi mà mạnh mẽ dần đi vào lòng cô, chầm chậm đến gần, Tô Vận phát hiện sắc mặt anh vẫn như thường, không nhìn ra chút hỉ nộ ái ố, nói gì đến ngạc nhiên.
Lúc này nếu đổi lại thành một người đàn ông bình thường, rõ ràng phải đi công tác ở Thượng Hải, buổi tối bị bắt gặp đi ăn tối trong nhà hàng với người con gái khác, cho dù trong lòng không có quỷ thì cũng căng thẳng vì không giải thích được.
Nhưng anh thì không.
Tô Vận như xấu hổ, cười cười: "Anh về khi nào?"
"Buổi chiều." Tưởng Mộ Thừa nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, ánh mắt hơi không đứng đắn, dẩu môi nói: "Khó trách dáng vẻ được duy trì tốt như vậy."
Tô Vận: "..." Đây là anh không định giải thích tí nào tại sao mình lại có mặt ở nhà hàng, còn ngồi đối diện với cô gái kia sao?
Cô không rộng lượng đến thế đâu nhé.
Tưởng Mộ Thừa kéo cô về phía trước, xoay người cô để quay lưng về phía anh, đồng thời tháo dây buộc tóc cho cô.
Tô Vận không hiểu mô tê gì quay đầu lại: "Anh làm gì vậy?"
"Tóc rối hết rồi, để anh buộc lại cho em."
Cô chỉ buộc tóc đuôi ngựa đơn giản rồi đi ra ngoài, chạy lâu như vậy, hẳn là đã tuột khá nhiều, nhưng vấn đề là sao anh biết buộc tóc?
Tưởng Mộ Thừa nắm hết tóc cô trong tay buộc thành đuôi ngựa, "Được rồi đấy."
Tô Vận xoay người, trêu anh: "Người ta là trời sinh là con gái, anh là trời sinh biết buộc tóc hả?"
Tưởng Mộ Thừa duỗi tai nhéo nhéo tai cô, không vui nói: "Hồi nhỏ Nhiên Nhiên không cho bảo mẫu tới gần, anh học buộc tóc cho con bé, làm nhiều thành quen."
Nhưng Nhiên Nhiên tóc ngắn mà, giọng Tô Vận chua chua: "Anh hay buộc tóc cho phụ nữ sao?" Nên mới thành quen?
"Nhìn anh rất rảnh sao?"
Ý câu này là chưa bao giờ buộc tóc phụ nữ hay hiếm khi?
Tưởng Mộ Thừa bất đắc dĩ nhìn cô, tay rời khỏi tai cô mà xoa xoa đầu cô, hỏi: "Phụ nữ ai cũng giống nhau à?"
"Chỗ nào?"
"Ghen mà không có lý do."
Tô Vận nhìn anh, thẳng thắn nói ra, tránh cho bản thân cả ngày lo được lo mất: "Những người khác thì em hiểu, nhưng sau khi ở bên anh, em như biến thành một nhà máy sản xuất giấm chua vậy, ngày nào cũng có một lượng lớn giấm được sản xuất."
Cô thở dài, cảm thấy mình hơi quá đáng, là kiểu tiêu chuẩn kép điển hình: "Nghĩ đến những lần đầu của anh đều trải qua với những người phụ nữ khác khi còn trẻ, em có cảm giác như phải uống 2 bình giấm vậy."
Tưởng Mộ Thừa khẽ nhíu mày, trọng điểm mà anh quan tâm là: "Bây giờ anh già lắm sao?"
Tô Vận: "..." Sao não người đàn ông này không giống người bình thường chút nào hết vậy?
Tưởng Mộ Thừa cũng không quá chấp nhất về vấn đề này, nắm một tay của cô đặt trong lòng bàn tay mình, anh nói: "Sau này đừng để ý chuyện linh tinh nữa."
Tô Vận gật gật đầu, đúng là cô không nên để tâm đến những chuyện vụn vặt.
Tưởng Mộ Thừa có thể thấy cô vẫn còn khó xử, vươn tay ôm cô vào lòng. Người qua đường ai cũng nhìn thấy một đôi nam nữ đang ôm nhau, có người còn ngoái đầu lại nhìn.
Tưởng Mộ Thừa thủ thỉ bên tai cô: "Đây là lần đầu anh ôm phụ nữ ở bên ngoài, cũng là lần đầu cột tóc, có thấy vui hơn chưa? Hả?"
Bên tai Tô Vận nóng lên.
Hơi thở ấm áp của Tưởng Mộ Thừa phả ra sau tai cô, "Mắt đã để ý thấy anh ăn cơm cùng người phụ nữ khác rồi, sao không quay đầu bước đi?"
Tô Vận tựa người trong lồng ngực anh, hỏi lại: "Sao em phải đi? Ghen thì ghen thôi. Tưởng Mộ Thừa, em tin lời hứa của anh." Anh nói cô không có tình địch, vì anh sẽ không cho ai có bất cứ cơ hội làm vậy.
Anh nói gì cô cũng tin.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, còn nói: "Em tin anh sẽ không làm em phải buồn." Trong mắt cô rất sáng, giống như một màn đêm đầy sao vậy, đơn giản thuần khiết.
Một giây hoảng hốt, lại dường như có chút mơ hồ.
Trái tim mạnh mẽ dị thường của Tưởng Mộ Thừa đã nhiều năm chưa từng đập mạnh mẽ như vậy, anh đặt tay sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi, đầu lưỡi cạy mở hai hàm răng, tiến quân thần tốc, mạnh mẽ quyết liệt chưa từng thấy.
Mặc kệ ánh mắt của người đi đường, anh cứ say sưa hôn cô.