Editor: peeWan
______________________
Tô Vận tưởng là điện thoại công việc của anh, cũng không hỏi nhiều, chỉ là nghe thấy câu nói 'Từ khi nào tôi là người cô muốn gặp là gặp?' nghĩ Tưởng Mộ Thừa đúng là ngang ngược.
Thế nên chọc anh: "Sau này có phải em muốn gặp anh cũng phải hẹn trước với thư kí không hả?"
Vì phía trước có xe, Tưởng Mộ Thừa ghé sát vào tai cô nói nhỏ: "Em nghĩ thì đến." Lời nói không đứng đắn tí nào.
Tô Vận huých khuỷu tay, bảo anh ngồi ngay ngắn.
Tưởng Mộ Thừa Không nghe, càng ngày càng quá đáng, anh ôm cô vào lòng, nói nhỏ chỉ có hai người mới nghe được: "Đột nhiên anh không muốn ăn nữa, anh muốn ăn em."
Tô Vận dùng khẩu hình nói: "Cút!" Đúng là t*ng trùng lên não.
Tưởng Mộ Thừa không để ý cảnh cáo của Tô Vận, trực tiếp nói lái xe đi về chung cư, Tô Vận cũng không ngăn cản.
Sau khi xuống xe, Tô Vận bị Tưởng Mộ Thừa kéo vào thang máy, Tô Vận cảm thấy giờ Tưởng Mộ Thừa lúc nào cũng có thể động dục, hơn nữa cũng không kiểm soát được.
Bởi vì là thang máy gia đình, lá gan Tưởng Mộ Thừa cũng lớn hơn, kéo Tô Vận ôm vào lòng cúi đầu hôn cô, lúc đầu Tô Vận còn đánh anh một cái, nhưng không bao lâu đã chìm vào nụ hôn sâu của anh.
Tô Vận không biết mình vào nhà bằng cách nào, khi bị Tưởng Mộ Thừa giam giữa lan can, cô đột nhiên giật mình, muốn thoát khỏi Tưởng Mộ Thừa, "Ở đây không được, nếu lỡ Nịnh Nịnh đi làm về gặp phải thì sao? Anh thả em ra."
Tưởng Mộ Thừa vẫn bất động, đầu luôn vùi vào ngực cô.
Tô Vận lo lắng, nghiêm mặt mắng: "Tưởng Mộ Thừa!"
Tưởng Mộ Thừa cuối cùng cũng trả lời cô: "Em xem thử có phải căn hộ cũ không!" Nói xong tiếp tục hôn cô.
Tô Vận bị anh hôn đến run rẩy, dần sát người vào lòng anh, nhìn kỹ một vòng căn phòng, không chỉ phong cách trang trí khác nhau, mà cách bài trí cũng khác, căn phòng này nhỏ hơn so với căn phòng mà cô đã thuê trước đó.
"Căn hộ này cũng là của anh?"
"Ừ, sống ở đây thì tiện hơn."
Tô Vận thầm nghĩ, tiện cho anh làm chuyện xấu hơn! Đột nhiên cô không nhịn được hét lên một tiếng, anh đã tiến vào trong cơ thể cô.
Hơi thở trầm thấp của người đàn ông hòa với hơi thở của người phụ nữ, quyện vào nhau thành một bản nhạc thật đẹp giữa buổi trưa nắng gắt.
Tô Vận tỉnh táo nhắc nhở: "Chưa đến bốn mươi phút nữa em phải đi làm, không thể đến muộn!"
"Hai mươi phút nữa sẽ kết thúc, chắc chắn không làm em bị trễ."
Tô Vận vắt chân ôm chặt eo anh, cả người treo trên người anh, cảm nhận được sức mạnh từ trên người anh truyền đến.
Không biết từ khi nào, sự ăn ý giữa cô và Tưởng Mộ Thừa đã không cần diễn tả bằng lời. Chỉ cần một ánh mắt của cô, Tưởng Mộ Thừa có thể biết được cô nghĩ gì, liệu có muốn thêm không hay là khó chịu.
Trong linh hồn mỗi con người đều cô độc, Tô Vận cảm thấy sự cô đơn của cô đã bị Tưởng Mộ Thừa xua tan, mà từ nay về sau anh tồn tại ở nơi sâu thẳm đó.
Tưởng Mộ Thừa không hài lòng với sự phân tâm của Tô Vận, cắn vào vai cô, "Bây giờ mà em cũng phân tâm!"
Tô Vận bất mãn bĩu môi, cô sẽ không nói cho anh biết mình luôn nghĩ về anh. Cô nhớ đến một bài văn đã đọc được từ lâu, trong đó nhắc đến một câu trong bài dân ca là 'mặt đối mặt vẫn nhớ đến anh'.
Khi đó cô không hiểu lắm, đã ngồi trước mặt rồi, sao còn phải nhớ?
Bây giờ cũng hiểu được, hoá ra có một nhớ như vậy thật. Dù bây giờ anh đang ở trước mặt cô, bên trong thân thể cô, cô vẫn muốn anh.
...
Về sau Tô Vận vẫn đến muộn, muộn mười lăm phút, không chỉ muộn mà còn nhịn đói đi làm.
Vì chung cư không có người ở nên để tủ lạnh không có gì ăn.
Lúc xuống xe, Tưởng Mộ Thừa áy náy nhìn cô, "Lần sau anh sẽ chú ý đến cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn rồi mới khi đi làm."
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh không thể kiềm chế được bản thân trong loại chuyện này, thậm chí là mê đắm nó.
Cảm giác ở trong cơ thể Tô Vận không thể diễn tả bằng lời, vẻ đẹp của sự hợp nhất giữa tâm hồn và thân thể khiến anh bị mê hoặc hoàn toàn, đôi khi cảm thấy cả đời chẳng có gì phải hối tiếc.
Từ lúc mười bảy, mười tám tuổi, xung quanh anh đã có vô số phụ nữ, Tô Vân không phải người xinh đẹp xuất sắc nhất nhưng lại là người phụ nữ duy nhất cám dỗ được anh, khiến anh tình nguyện nhung nhớ, cũng tình nguyện chìm đắm.
Đôi khi bản thân cũng không tin được.
Tô Vận thò đầu qua cửa sổ, thưởng cho anh một nụ hôn, an ủi anh: "Em để đồ ăn trong phòng trực, buổi chiều không có lãnh đạo thì em lén ăn một chút chống đói."
Tô Vận trở lại khu khám bệnh, lúc đi ngang qua bàn làm việc của điều dưỡng, điều dưỡng Tiểu Đường gọi cô: "Bác sĩ Tô!" Nói xong, cô bước ra khỏi trạm điều dưỡng kéo Tô Vận sang một bên.
Nhỏ giọng hỏi: "Ủa, bác sĩ Tô, gần đây chị dùng mỹ phẩm gì thế? Sao da chị đẹp vậy?"
Hai tay Tô Vận theo bản năng giữ tập tài liệu, nghi ngờ hỏi: "Có không?"
Tiểu Đường liên tục gật đầu, "Không chỉ mỗi em mà các điều dưỡng trong khu chúng ta cũng đều thắc mắc đó, nói là rõ ràng chị mua chung mỹ phẩm trên mạng với chúng em, sao tụi em dùng không có tí hiệu quả gì, mà da chị mịn màng hẳn ra, ai nhìn cũng muốn sờ."
Tô Vận: "..."
"Hay là chị không dùng mấy mỹ phẩn mua online đó mà tìm được đồ tốt rồi?"
Tô Vận lắc đầu: "Không phải, chị vẫn dùng mấy món đó."
Đột nhiên Tiểu Đường trộm cười, hất cằm, "Hay là yêu đương với đàn ông rồi? Hả?" Vẻ mặt cười xấu xa.
Tai Tô Vận nóng ran, cô bóp mặt Tiểu Đường: "Cô nhóc này, cả ngày nghĩ cái gì vậy, mau đi làm việc đi!"
Nói xong chạy trốn khỏi trạm điều dưỡng, cô ôm mặt, cô biết ân ái tưới mát phụ nữ, nhưng rõ ràng vậy sao?
Bực mình, cô lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Tưởng Mộ Thừa: [Sau này buổi trưa anh đừng đến tìm em nữa!]
Tưởng Mộ Thừa nhắn lại rất nhanh: [Anh không tìm em thì tìm ai đây?]
Tô Vận tức giận bỏ điện thoại vào túi, không nhắn lại.
Tưởng Mộ Thừa nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, bất giác cong môi, khi đặt điện thoại xuống thì thấy Thẩm Lăng đang nhìn mình với vẻ mặt khinh thường. Anh mới từ chỗ Tô Vận về công ty, Thẩm Lăng đã đến, có lẽ vì chuyện cổ phần của Viên thị.
Thẩm Lăng thu hồi ánh mắt, bưng chén trà trước mặt lên uống vài ngụm.
Anh biết Tưởng Mộ Thừa đến kì động dục là vì một người phụ nữ, hôm qua anh ta mới biết, do trong nhóm có người gửi ảnh Tưởng Mộ Thừa đang hôn nhau với phụ nữ vào.
Sau đó, anh hỏi lại Lâm Việt, Lâm Việt nói Tưởng Mộ Thừa gặp một bác sĩ ở bệnh viện xxx. Anh ta hơi tò mò không biết bác sĩ thế nào mà có thể làm Tưởng Mộ Thừa mất hồn mất vía.
Thẩm Lăng hỏi: "Người phụ nữ kia quyến rũ cậu thế nào vậy?"
Tưởng Mộ Thừa sắc mặt trầm xuống, liếc mắt nhìn Thẩm Lăng, "Là quyến rũ cô ấy."
"A, Tưởng Tiểu Tứ, cuối cùng hôm nay cũng bị coi thường, đúng là khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa!" Thẩm Lăng cởi áo khoác, ném thẳng lên người Tưởng Mộ Thừa đang ngồi đối diện, "Cậu treo quần áo giúp cháu."
Tưởng Mộ Thừa ném áo của anh xuống đất, còn giẫm thêm một cái, Thẩm Lăng tức giận xoay người nhặt lên, "Tưởng Mộ Thừa, sớm muộn cháu cũng giẫm chết cậu!"
Tưởng Mộ Thừa cười lạnh: "Còn phải xem cháu có năng lực đó không đã!"
Thẩm Lăng vỗ vỗ áo khoác, ném lên sô pha, anh cởi thêm hai nút áo sơ mi, mệt mỏi thả người lên sô pha, anh xoa xoa thái dương, không ngờ mệt đến vậy.
Hôm trước sau khi nhận điện thoại của Tưởng Mộ Thừa, anh cố gắng xử lý chuyện bên đó, rồi rời khỏi New York gấp, sau khi trở về, lại làm việc không ngừng nghỉ để xử lý chuyện cổ phần của Viên thị, đồng thời điều tra một số tư liệu giúp Tưởng Mộ Thừa.
Mãi đến trưa hôm nay mới chợp mắt được hai tiếng, tỉnh lại cũng không về nhà thay quần áo mà vội vàng chạy đến Trung Xuyên.
Anh còn tưởng rằng Tưởng Mộ Thừa bận đến mức chân không chạm đất, kết quả Tưởng Mộ Thừa đi liếc mắt đưa tình với phụ nữ, anh tức chết đi được.
"Tưởng Tiểu Tứ, cậu vô lương tâm thứ hai thì không ai đứng nhất!"
Tưởng Mộ Thừa lười nói chuyện với anh ta, liếc nhìn màn hình thấy Tô Vận không nhắn lại, anh mới thoát khỏi WeChat nhìn Thẩm Lăng: "Viên Dĩnh không tìm cháu hả?"
Viên Dĩnh lẽ ra phải nhìn thấy thông báo bằng văn bản của Thẩm Lăng gửi các cổ đông khác của Viên thị về việc chuyển nhượng vốn cổ phần, sau đó gọi điện cho anh ta, anh ta không trả lời, rồi cô ta hiển nhiên sẽ đến gặp Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng mỉa mai: "Haiz, cháu tưởng cậu lo chìm đắm trong tình yêu với cô gái ở nhà, hoá ra cũng biết lo việc kinh doanh!"
Tưởng Mộ Thừa lại hỏi: "Cuối cùng có đánh không?"
"Đánh, cháu hỏi cậu sao đột nhiên lại muốn thu mua cổ phiếu Viên thị, cháu không hiểu lắm?" Thẩm Lăng trầm ngâm, một lúc sau mới hỏi Tưởng Mộ Thừa: "Rốt cuộc Viên thị đắc tội cậu thế nào mà phải đuổi cùng giết tận đến vậy?"
"Cháu không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần chuyển vốn chủ sở hữu cho cậu là được."
Thẩm Lăng cười hỏi: "Cậu định mua với giá nào? Mấy ông già trong ban giám đốc của Thẩm thị không phải người ăn chay, cậu chịu bị tấn công à?"
Tưởng Mộ Thừa liếc anh ta một cái, hơi im lặng: "Đổi 1% cổ phần tập đoàn Trung Xuyên lấy toàn bộ cổ phần của Viên thị do Thẩm thị sở hữu, đủ thành ý chưa?"
Thẩm Lăng chớp chớp mắt, cau mày nghĩ mình nghe nhầm, xác nhận lại, "1% cổ phần tập đoàn Trung Xuyên?"
"Ừ."
"Tưởng Mộ Thừa, cậu điên rồi?!"
Tưởng Mộ Thừa buồn bã nói: "Cho mấy người tiền không phải tốt à, cháu không cần?"
Thẩm Lăng vẫn thấy không tin nổi, một kẻ luôn luôn tính kế, cũng không làm từ thiện như Tưởng Mộ Thừa lại hào phóng nhả ra 1% cổ phần tập đoàn Trung Xuyên?
Cả Viên thị cũng không có giá trị bằng 1% cổ phần tập đoàn Trung Xuyên, huống hồ Thẩm thị bọn họ chỉ giữ có 18% cổ phần của Viên thị, Tưởng Mộ Thừa không phải điên thì là không bình thường.
Tưởng Mộ Thừa bị Thẩm Lăng nhìn chằm chằm không kiên nhẫn, sau đó giải thích: "Gần đây tâm tình cậu rất tốt, cổ phần đưa cho cháu coi như xóa đói giảm nghèo!"
"..."
Thẩm Lăng cảm thấy được Tưởng Mộ Thừa đã hoàn toàn điên rồi, không thể nói chuyện được nữa, thở dài chỉ vào túi đồ trên bàn trà: "Cháu mang túi cho cậu, cậu xem có thích không?"
Tưởng Mộ Thừa nhìn qua, logo là một thương hiệu cực kì cao cấp của Anh, mỗi chiếc túi đều được phát hành với số lượng có hạn trên toàn thế giới, anh ngước mắt lên nhìn: "Cút khỏi đây ngay!"
Thẩm Lăng cười, "Ây, phản ứng không đúng tí nào, lẽ ra cậu nên vui đến phát khóc rồi đến hôn cháu một cái chứ? Hay cậu đã cắt đứt tình cảm, yêu dương thật lòng với Tô Tô rồi?"
Tưởng Mộ Thừa căng mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng uể oải lấy từ trong túi đồ ra, cầm lên xem xét vài lần, "Cậu tưởng cháu tặng cậu thật à? Cháu đùa thôi."
Anh còn nói: "Lần đầu thấy chiếc túi này, cháu đã nghĩ nó rất hợp với cô ấy."
Trước kia anh nghe người bạn, cũng là giám đốc thiết kế của nhãn hiệu này, nói là mỗi chiếc túi đều có sinh mệnh, chỉ khi tìm được đúng chủ nhân, nó mới có thể toả được hết giá trị và vẻ đẹp của mình.
Anh nghe xogn cũng chỉ cười trừ, cảm thấy chỉ là lời nó vu vơ, cách đây một thời gian anh bay sang Luân Đôn tìm người bạn này, lúc nhìn thấy chiếc túi này, anh mới tin túi phải có chủ.
Tưởng Mộ Thừa nhướn mày: "Muốn đi hại cô bé nhà ai?"
Thẩm Lăng thản nhiên nói: "Đã gần 30 tuổi, cô bé gì nữa!"
Anh bỏ túi xách vào giỏ, sau đó nhìn về phía Tưởng Mộ Thừa: "Cậu nói nếu cô ấy không nhận thì cháu phải làm sao đây?"
Tưởng Mộ Thừa không thèm nghĩ, buột miệng: "Trả lại hàng, cháu không mất một xu."
Thẩm Lăng nhìn chằm chằm Tưởng Mộ Thừa vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười, "Có phải cậu khó chịu khi thấy cháu tặng túi cho người khác không?"
Tưởng Mộ Thừa liếc nhìn đồng hồ, đã đến giờ họp, anh đứng dậy ra lệnh đuổi khách: "Lấy túi xách ra ngoài, bây giờ cậu có cuộc họp."
Thẩm Lăng cầm tệp hồ sơ, hôm nay anh đã tự mình mang nó đến, anh giơ lên trước mặt Tưởng Mộ Thừa, "Trong đây là tất cả những giao dịch của Viên thị mà cháu tìm được."
Tưởng Mộ Thừa đưa tay cầm lấy, còn nói: "Hai ngày nữa đi cùng cậu đến Thượng Hải."
"Làm gì?"
Tưởng Mộ Thừa vô cảm nói: "Không phải Thượng Hải là nhà cháu sao, cho cậu mượn hai người, cậu cần đi thăm một người bạn cũ!"
Thẩm Lăng xoa cằm, nhìn chằm chằm Tưởng Mộ Thừa vài giây, "Là người nhà họ Viên?"
"Ừ."
Sau khi Thẩm Lăng rời khỏi tập đoàn Trung Xuyên, anh vốn dĩ chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ, lại nhớ đến con nhóc đã lâu không gặp kia, nghe nói mới mổ ruột thừa, đến giờ vẫn chưa xuất viện, chắc là không muốn đi học rồi.
Cho nên không thể giao con bé cho Tưởng Mộ Thừa được, ở cùng sẽ sinh hư, cứ tiếp tục ở bệnh viện, bài thi ngữ văn giữa kì sẽ lại bị ba mươi điểm mất.
Thẩm Lăng bảo lái xe đi đến bệnh viện, anh phải làm công tác tư tưởng cho Đào Nhiên thật tốt, để cô bé hiểu được học hành quan trọng thế nào.
Trong lúc vô tình liếc thấy chiếc túi bên cạnh, anh lấy di động ra nhắn một tin: [Tan làm anh đi đón em, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm.]
Bên kia nhắn lại rất nhanh: [Không phải anh ở New York đến cuối năm mới về sao?]
Thẩm Lăng: [Công ty có việc quan trọng hơn cần phải xử lý.]
[Được, tan làm em sẽ gọi.]