Không Yêu Không Vui

Chương 39: Tâm trạng của Hạ Kiều




Editor: pwannn
Hạ Kiều nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, nhớ đến vẻ mặt đắc ý vênh váo của Tô Vận, cô ta thật sự muốn tát hai phát.
Cô ta không ngờ được những suy nghĩ xấu hổ và dơ bẩn nhất của bản thân lại bị Tô Vận nhìn thấu.
Cô ta thừa nhận tình cảm của mình đối với Tưởng Mộ Thừa khó mà kết thúc được, cô ta cũng hiểu được mình và Tưởng Mộ Thừa không thể xảy ra chuyện gì nữa nhưng vẫn không kìm được muốn đến gần anh.
Cô ta vẫn giả vờ không quan tâm đến Tưởng Mộ Thừa, kỹ năng diễn xuất của cô ta gần như đánh lừa được bản thân, thật giả lẫn lộn, cô ta nghĩ mình thực sự đã buông bỏ được Tưởng Mộ Thừa.
Thật ra ban đầu lúc Viên Dĩnh đến tìm cô ta, cô ta cũng bất giác động tâm, chủ động đi gặp Đào Nhiên, nói rằng mình đã ly hôn, chờ Tưởng Mộ Thừa chủ động tìm cô ta.
Sau cô ta lại tự thôi miên bản thân: mình không phải người tâm cơ như thế, mình làm như vậy là vì Tưởng Mộ Thừa, Viên Dĩnh sẽ gây bất lợi cho anh, chứ không phải muốn mượn cơ hội này để tiếp cận Tưởng Mộ Thừa.
Sau đó lúc ở nhà hàng, khi đi ra ngoài đưa điện thoại cho Tưởng Mộ Thừa, cô ta lại lừa gạt bản thân vì thấy Tưởng Mộ Thừa khó chịu, chứ không phải muốn khiêu khích Tô Vận, vì trong lòng thầm ám chỉ như vậy nên đã bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc sau cô ta biết được chuyện năm năm trước Tô Vận bị đánh và việc tiếp đàn ông các thứ từ chỗ Viên Dĩnh, cô ta cảm thấy tình cảm của mình và Tưởng Mộ Thừa có lẽ có thể thay đổi.
Vì vậy vờ như mình vô tội, cô ta bịa chuyện đã cùng chồng cũ gặp Tô Vận ở Thượng Hải, Tô Vận bị em họ của Viên Dĩnh đánh… Thật ra những chuyện đó đều do Viên Dĩnh nói cho cô ta.
Sau đó lợi dụng việc này kể hết cho Tưởng Mộ Thừa.
Cô ta nghĩ, đã là đàn ông biết người phụ nữ của mình trải qua những chuyện như vậy, trong lòng nhất định sẽ có khúc mắc, cuối cùng cũng sẽ chia tay, nào ngờ phản ứng của Tưởng Mộ Thừa lại là thế này.
Đương lúc nửa đêm bị anh yêu cầu phải quay về để nghĩ biện pháp đối phó, tránh cho Tô Vận bị tổn thương.
Khi cô ta háo hức quay về từ Thiên Tân, khoảnh khắc Tưởng Mộ Thừa không cho cô ta bước vào biệt thự, cán cân thăng bằng trong lòng cô ta đã bị nghiêng.
Tuy rằng trong lòng cô ta vẫn tự thuyết phục bản thân đã qua cái thời sống chết vì tình rồi, không được mê muội vì đàn ông lần nữa.
Nhưng cô ta biết mình không kìm được sự ghen tuông từ sâu trong lòng, cô ta không thể tiếp tục lừa mình rằng không quan tâm đến việc Tưởng Mộ Thừa đối xử với người phụ nữ kia tốt như vậy.
Vì thế đêm đó sau khi trở về, cô ta đã làm một chuyện rất bẩn thỉu…
Sáng thứ Hai, cô ta một bụng tức giận đi tìm Tô Vận.
Tô Vận nói rất đúng, cô ta kể ra những quá khứ đau khổ của bản thân, thật ra muốn khoe Tưởng Mộ Thừa tốt với cô ta thế nào, tin tưởng cô ta bao nhiêu.
Cô ta luôn muốn Tô Vận biết, năm năm trước Tưởng Mộ Thừa đã giúp cô ta thoát khỏi hoàn cảnh khổ sở đó, rồi Tô Vận nhất định sẽ nhớ lại những đau khổ mà mình đã trải qua, khó chịu tự hỏi vì sao Tưởng Mộ Thừa không xuất hiện sớm.
Cô muốn trong lòng Tô Vận có khúc mắc.
Bởi vì một khi trong lòng phụ nữ có khúc mắc sẽ cố tình gây sự với đàn ông, bản thân cô ta là phụ nữ nên hiểu rõ phụ nữ nhất.

Kỳ thật lúc ấy cô ta không suy nghĩ cẩn thận, làm sao có thể dễ dàng nói về quá khứ của mình trước mặt Tô Vận, không những nói ra mà còn khóc nữa.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cô ta cũng hiểu ra, bởi vì quá khứ của Tô Vận còn đau khổ hơn cô ta, nên cô ta không cảm thấy quá xấu hổ, thậm chí còn mơ hồ cảm thấy hạnh phúc.
Trong khoảng thời gian này, lý do cô ta không chịu thừa nhận lòng dạ mình xấu xa bởi vì cô ta vô cùng căm ghét hành vi chen chân vào tình cảm của người khác thế này. Bởi cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm của cô ta đã kết thúc một cách đáng buồn vì sự xuất hiện của người thứ ba.
Hạ Kiều hít sâu, vặn vòi nước rửa tay, lấy đồ trang điểm trong túi ra dặm lại rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tô Vận lại ngồi xuống bàn ăn, các món ăn đã được dọn ra, trước khi cô và Thẩm Lăng gọi món, Tưởng Mộ Thừa đã yêu cầu người phục vụ đưa trước phần của anh cho cô.
Cô từ chối không chút suy nghĩ, bây giờ cô nhìn thấy Tưởng Mộ Thừa là khó chịu, đừng nói đến việc ăn đồ ăn anh gọi, dù có ăn cũng sẽ bị khó tiêu, sao phải tự khiến bản thân mình khó chịu.
Tuy nhiên Tưởng Mộ Thừa nhất quyết để người phục vụ đặt bát đĩa trước mặt cô, người phục vụ ngại ngùng không biết phải làm gì, nhìn Tô Vận với vẻ nhẫn nhịn và bất lực.
Tô Vận mềm lòng, không muốn thấy người phục vụ khó xử, vì trước đây cô cũng từng làm phục vụ, biết đối với bọn họ không dễ dàng gì, cho nên đành chịu đựng bất mãn, để người phục vụ làm theo ý của Tưởng Mộ Thừa.
Khi nhìn thấy đồ ăn trước mặt mình có nhiều dao, nĩa, thìa các loại khác nhau, tối nay Tô Vận cảm thấy hối hận khi đến đây, bởi cô không biết thứ tự ăn món Pháp, quy tắc ăn uống cũng không nhớ rõ.
Trước đây cô đã từng đi ăn đồ Pháp một lần với Phó Minh Diễm, Phó Minh Diễm có dạy cô một chút, lâu dần thì quên mất.
Thẩm Lăng ngại phiền đến phục vụ, liền kêu bọn họ bưng món lên hết rồi lui xuống, bây giờ không có ai gợi ý cho cô, lúc này Thẩm Lăng nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài, đứng dậy rời đi.
Tô Vận vô thức nhìn Tưởng Mộ Thừa, anh đang mát hứng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, màn đêm vô biên càng làm cho dáng vẻ của anh ta thêm nghiêm nghị.
Nhìn thấy bao nhiêu là món ngon, Tô Vận không biết nên ăn món nào trước để khỏi làm trò cười.
Giờ phút này, cô cảm thấy mình như trở lại bữa tiệc tối hôm đó của Lâm Việt, cô giống như một chú vịt con xấu xí vô tình tham gia vào bữa tiệc của thiên nga, tưởng rằng có thể dễ dàng xử lý, nhưng lại không thể ăn những bữa ăn cơ bản nhất trong thế giới của thiên nga.
Mà Hạ Kiều ngồi bên cạnh cô đã bắt đầu dùng bữa một cách tao nhã, vì lòng hư vinh của mình, cô liếc nhìn thứ tự dùng món của Hạ Kiều, nhưng lại vì căng thẳng mà không thể nhìn rõ.
Ai có thể hiểu được sự khó chịu, tự ti và khốn khổ của cô bây giờ chứ?
Giờ phút này, cô vô cùng cảm kích, may mà Tưởng Mộ Thừa không đưa cô đi ăn, không thì anh sẽ bị mất mặt. Sau đó lại buồn bã suy nghĩ, có lẽ vì vậy mà anh không đưa cô đi ăn…
Đột nhiên Hạ Kiều đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, nhìn về phía Tô Vận: ” Bác sĩ Tô có hay ăn đồ Pháp không? Nhà hàng này do anh Tư mở, sau này không có việc gì làm thì đến đây cũng được.”
Giọng điệu hào phóng y như bà chủ mời khách vậy.
Tưởng Mộ Thừa xoay mặt nhìn về phía Tô Vận, cô giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, đau lòng đờ đẫn, thấy vậy khiến lòng anh nhói đau, vậy mà anh chưa bao giờ đưa cô đi ăn cơm bên ngoài.
Dù có bào chữa kiểu gì đi nữa thì cũng là lỗi của anh.
Tô Vận quay mặt thấy ánh mắt vui sướng khi người khác gặp hoạ của Hạ Kiều, khóe miệng cô nở một nụ cười nhạt.
Cô nhẹ nhàng nói: “Người đàn ông của tôi không cho tôi ăn cơm nhà hàng, nói là nhà hàng không sạch bằng ở nhà, nếu gặp chuyện xã giao không thể từ chối thì đành cố gắng ứng phó. Giống như tối nay, anh ấy muốn ăn cháo ở nhà với tôi.”
Sau đó Tô Vận nhún vai, lộ ra vẻ tiếc nuối: “Nhưng vì công việc, anh ấy chỉ có thể ăn những thứ anh ấy không thích, nếu có tôi ở đó, anh ấy sẽ như con nít vậy, để tôi thay anh ấy xử lý.”
Tô Vận xoay người, lại nói: “Nhưng cô Hạ đây ăn cơm một mình chắc sẽ rất nhàm chán, cô có thể thường xuyên qua đây xem náo nhiệt, sau này cô chỉ cần báo tên tôi với quản lý thì sẽ được miễn phí.”
Hạ Kiều vẫn muốn duy trì chút tự tôn cuối cùng của mình, không cam lòng nói: “Tôi không cần mỗi lần đến đây phải báo tên ai đó để được miễn phí, có điều vẫn phải cảm ơn bác sĩ Tô.” Nói xong khoé miệng gượng cười.
Tô Vận cười như không cười: “Thật không? Có thể cô không biết, từ hôm nay trở đi, dù là Tưởng Mộ Thừa đến đây ăn cơm, nếu không có sự đồng ý của tôi, anh ấy vẫn sẽ phải trả tiền, đừng nói gì đến người ngoài. Còn về lý do tại sao, thì là bởi vì đột nhiên tôi thích nhà hàng này nên sau này cái gì cũng phải theo ý tôi.”
Sau đó hất cằm về phía Tưởng Mộ Thừa, “Ông xã, anh có ý kiến gì không?”
Nụ cười của Hạ Kiều vốn dĩ là cười đắc thắng, cô ta không ngờ Tô Vận có thể tự tiện kiêu ngạo như vậy trước mặt Tưởng Mộ Thừa, còn gọi ông xã nữa chứ? Cô tưởng mình là vợ Tưởng Mộ Thừa thật chắc?
Tất cả những lo lắng đêm nay của Tưởng Mộ Thừa nhờ câu ông xã của cô mà tan thành mây khói, anh nói: “Anh không có ý kiến, em vui là tốt rồi.”
Sắc mặt Hạ Kiều vừa đỏ vừa trắng, chẳng còn nhìn được là vì xấu hổ hay ghen tị nữa rồi.
Tưởng Mộ Thừa muốn nói cho Tô Vận biết thứ tự bữa ăn, nhưng đột nhiên có một giọng nói truyền đến.
“Em đang nói gì vậy?” Thẩm Lăng đã kết thúc cuộc gọi và quay lại chỗ ngồi.
Tô Vận tự giễu nói: “Em không biết ăn món Pháp thế nào. Cậu anh nói đây là lỗi của anh, sao không thường xuyên đưa em đi ăn, em nói trước đây anh thích nấu ở nhà cho em ăn.”
Mây đen trên đầu Tưởng Mộ Thừa vừa được xua đi đã tích tụ trở lại, khí lạnh cũng ào ào ập đến, nếu cánh tay anh đủ dài, anh thật sự muốn bóp chết cô gái nghĩ một đằng nói một nẻo này.
Tới bây giờ anh vẫn chưa bao giờ bị phụ nữa đùa giỡn, sau khi bị đùa giỡn lại còn phải nhẫn nhịn chịu đựng, không được một lời phàn nàn.
Thẩm Lăng hiểu ra, cười với Tô Vận, nói: “Đồ Pháp thì ăn sao cho vui vẻ là được!” Nói tới nói lui, Thẩm Lăng lại nói cho cô: “Ăn món khai vị trước.” Rồi đưa cho cô một cái nĩa.
“Đây là nhà hàng của cậu anh, sau này anh đưa em đến đây ăn vài lần, em sẽ thấy ăn đồ Pháp đơn giản như uống cháo vậy.” Thẩm Lăng còn cố ý nhấn mạnh vào chữ ‘cậu’.
Tô Vận nũng nịu: “Em vẫn thích đồ ăn anh nấu ở nhà cơ, tự nhiên bây giờ em nhớ canh giá đỗ quá.”
“Được, tối mai anh nấu cho em ăn.” Thẩm Lăng chu đáo cắt gan ngỗng cho cô, nhỏ giọng trò chuyện với cô về những việc gần đây xảy ra ở bệnh viện, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, coi Tưởng Mộ Thừa với Hạ Kiều như không khí.
Trên đường trở về, Thẩm Lăng mua cho cô một cốc đồ uống nóng ở quán tráng miệng ven đường: “Có muốn anh đưa em đi ăn đồ Hoài Dương không?”
Tô Vận lắc đầu, bây giờ cô mệt chết đi được, rất muốn quay về ký túc xá ngủ một giấc thật đã.
Thẩm Lăng trầm mặc một lát, mới nói: “Anh hứa sau tối nay Tưởng Mộ Thừa sẽ không bao giờ… qua lại với Hạ Kiều nữa, nếu cậu vẫn làm theo ý mình, anh sẽ tự có cách trị cậu.”
Tô Vận quay lại nhìn anh, hơi há hốc mồm, không biết nên nói gì mới được, hỏi anh: “Sau này em phải gọi anh như thế nào?”
“Tùy em, Thẩm Lăng, anh Ba, đều được.”
“Anh Ba, tối nay chúng ta làm vậy có hơi quá đáng lắm không?” Tô Vận lại bắt đầu tự trách, lúc đó chỉ là vui vẻ nhất thời, cô lại không hề để ý đến cảm nhận của Tưởng Mộ Thừa.
Cô không thích thấy Tưởng Mộ Thừa ở cạnh Hạ Kiều là thật, nhưng cũng không muốn dùng cách tàn nhẫn như vậy chỉnh Tưởng Mộ Thừa, như vậy đối với anh không công bằng.
Thẩm Lăng gật đầu: “Đúng là hơi quá đáng, nhưng đối phó với người không bình thường như Tưởng Mộ Thừa thì phải dùng thủ đoạn bất thường. Em đừng nói với anh em không hiểu được suy nghĩ của Hạ Kiều?”
Đương nhiên cô hiểu được, có là đồ ngốc, trải qua tối nay cũng hiểu được rồi.
Trước đây có thể Hạ Kiều không ôm ảo tưởng gì với Tưởng Mộ Thừa, dù sao cô ta cũng đã ly hôn, không hề hy vọng xa vời nối lại tình cũ với Tưởng Mộ Thừa.
Nhưng dần tiếp xúc, nhìn thấy anh đối xử tốt với người phụ nữ khác như vậy,cô ta chắc chắn không cam lòng.
Phụ nữ một khi không cam lòng, nhất định sẽ có tâm tư.
Thẩm Lăng lại nhắc nhở cô: “Tô Vận, có thể em không quá hiểu đàn ông, để anh nói cho em hiểu, trên đời này không có con mèo nào không ăn vụng thịt, phải xem xem chủ nó dạy nó thế nào.”
Cũng có thể.
Tô Vận không nói nữa, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô không biết Tưởng Mộ Thừa đang làm gì, tức giận hay khó chịu? Cô mong là vế sau.
Suy nghĩ của cô cũng đúng là bất thường quá.
Đến trước cổng bệnh viện, Thẩm Lăng liền dừng xe, không tiếp tục đi vào, anh nói Tưởng Mộ Thừa chắc chắn đang đợi cô dưới lầu ký túc xá.
Tô Vận cười cười, vẫy tay tạm biệt anh.
Quả nhiên, ngay khi cô rẽ vào con đường trước ký túc xá, cô đã nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở dưới lầu, còn có một người đàn ông đang đứng tựa vào cửa xe.
Trong bóng đêm, cô không thể nhìn rõ dáng vẻ của Tưởng Mộ Thừa, nhưng cô có thể thấy được ánh sáng màu đỏ trên tay anh, anh đang hút thuốc.
Thấy cô đến gần, Tưởng Mộ Thừa ném tàn thuốc trong tay xuống, đi về phía cô.
Hai người cách nhau một mét thì dừng lại, không hẹn mà cùng nhìn nhau, bầu không khí lập tức căng thẳng.
Tưởng Mộ Thừa bước lên, cầm tay cô đi về phía ô tô, Tô Vận theo bản năng muốn tránh ra, Tưởng Mộ Thừa dừng chân nhìn cô: “Đi ăn cơm với anh.”
Tô Vận hơi nhướng mày: “Trí nhớ của cậu đúng là không phải kém bình thường, vừa nãy cháu vừa mới ăn tiệc lớn ở nhà hàng của cậu mà.”
Tưởng Mộ Thừa híp mắt nhìn cô, sau một lúc lâu, không nói lời nào, cô đã mất hết dũng khí nhìn anh nhưng anh vẫn cứ nhìn cô.
Đột nhiên, Tưởng Mộ Thừa buông tay cô, xoay người ôm cô lên, mở cửa xe ném cô vào, đóng cửa xe rồi nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào.
Tra chìa khoá, nổ máy, đợi ô tô đi ra khỏi ký túc xa, Tô Vận từ băng ghế sau đứng dậy, xoa xoa cái trán bị cụng đau, trợn mắt: “Tưởng Mộ Thừa, anh khốn khiếp!”
“Không gọi là cậu nữa sao?”
“Cậu Tư, cậu khốn khiếp!!”
“Câm miệng!” Tưởng Mộ Thừa gần như bị lửa giận thiêu đốt.
“Tưởng Mộ Thừa, anh mắng em!” Tô Vận tủi thân vô cớ: “Anh hoàn toàn không thương em.”
Tưởng Mộ Thừa: “…” Anh rất muốn quăng vô lăng.
Thấy anh không lên tiếng, Tô Vận lại tố cáo anh: “Tưởng Mộ Thừa, anh vậy mà mắng em!”
Giọng điệu của Tưởng Mộ Thừa vô cớ dịu xuống: “Đừng nghịch nữa, em ngồi yên đi.”
Tô Vận không chịu nghe: “Cậu! Cháu muốn xuống xe!”
Tưởng Mộ Thừa hạ giọng, dằn từng chữ: “Muốn xuống xe phải không? Chờ anh chỉnh em đã rồi mới được xuống!” Nói xong thì lấy tay ôm bụng.
Đây là lần đầu anh bi tức đến mức đau dạ dày, trước đây Đào Nhiên không nghe lời bỏ nhà trốn đi, anh cũng không tức đến như thế này.
Ô tô chạy thẳng đến dưới chung cư đối diện bệnh viện, Tưởng Mộ Thừa trực tiếp cho xe chạy qua cổng, xuống xe liền kéo Tô Vận đi vào chung cư.
Tô Vận giằng co với anh, không muốn đi vào.
Gắt lên: “Tưởng Mộ Thừa, anh đang ỷ mạnh hiếp yếu đấy, anh buông em ra!” Cổ tay cô bị anh cầm đến phát đau.
Tưởng Mộ Thừa không muốn nói nhiều, xoay người ôm đùi cô vác lên vai, Tô Vận sợ đến mức kêu lên, nháy mắt máu bị chảy ngược, cả người choáng váng, cô cũng quên mất giãy dụa.
Bước vào thang máy, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, lúc này Tưởng Mộ Thừa mới đặt cô xuống.
Tô Vận nghĩ thầm, đã qua rồi: “Tưởng Mộ Thừa, anh muốn làm gì? Tối nay nếu anh dám… Em không để yên cho anh đâu!”
“Yên tâm đi, bây giờ anh không có suy nghĩ đó!” Thang máy lặng lẽ đi lên, Tưởng Mộ Thừa nhìn những con số không ngừng tăng lên, không hề quay lại nhìn cô một lần.
Không khí trong không gian nhỏ hẹp vô cùng nặng nề.
Tim Tô Vận đập càng nhanh, cô liếc mắt nhìn anh, không đoán được anh muốn làm gì.
Anh muốn bạo lực gia đình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.