Editor: peeWan
______________________
Hôm coi mắt, Tô Vận lại đến muộn. Còn đến muộn hai tiếng.
Hôm đó có một ca mổ gấp, lại phức tạp hơn những gì bọn họ dự đoán, thành ra kéo dài thêm hơn hai giờ đồng hồ.
Sau khi ra khỏi phòng mổ, cô mệt muốn ngất. Trước tiên gọi điện thoại cho Lâm Việt, lời xin lỗi còn chưa nói ra, Lâm Việt đã nói hắn đang chờ ở nhà ăn đối diện bệnh viện, cuối cùng còn cố ý dặn dò cô để cô đừng gấp, nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng qua.
Tô Vận ngàn lần không nghĩ Lâm Việt lại hiểu lòng người như vậy, lại còn rất ga lăng quan tâm cô. Cô vội vào nhà tắm thay quần áo sạch rồi đi đến nhà ăn.
Sau khi đến nơi, Lâm Việt đang uể oải tựa vào ghế sô pha xem tạp chí, toát ra vẻ đẹp trai phong lưu. Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Vận đối với Lâm Việt.
Lâm Việt thấy người tới, ngồi xuống, rót nước cho cô: "Uống trước chút nước ấm đi."
"Cảm ơn." Tô Vận lúc đến di chuyển nhanh, bây giờ hô hấp không ổn định, cô cố gắng kiềm chế lồng ngực nhấp nhô.
Bọn họ không nói chuyện nhưng không hề xấu hổ, giống như hai người bạn già đã quen biết nhiều năm.
Lâm Việt cầm thực đơn: "Nhìn xem muốn ăn gì."
"Cho tôi một phần salad hoa quả đi." Cô mệt mỏi nên không muốn ăn gì.
Lâm Việt chọn một phần bò bít tết, nói với cô: "Nếu cô thật sự thấy không ngon miệng thì không cần ăn salad hoa quả, cũng không cần thấy ngại. Tối nay nếu cô đói bụng, tôi đi ăn khuya cùng cô."
Lúc mệt mỏi anh ta cũng không muốn ăn gì, cô lại đứng hơn bảy tiếng, bây giờ chắc chắn không có khẩu vị.
Tô Vận cảm kích nhìn anh ta: "Vẫn có thể ăn hoa quả." Sau đó uống hết nửa ly nước ấm, nói với giọng thoải mái: "Trong phòng giải phẫu tôi không thể gọi cho anh, đến muộn như vậy, tôi còn tưởng anh đã đi từ lâu rồi."
Lâm Việt cười: "Tôi cũng muốn vậy, nhưng không dám."
Tô Vận: "Tôi khủng bố như vậy?"
"Không phải, tôi là sợ mẹ tôi, bà đã nói trước với tôi rằng cô có ca phẫu thuật rất gấp, không chắc có thể đến đúng giờ, bảo tôi kiên nhẫn chờ." Lâm Việt rót cho cô thêm nửa ly nước ấm.
Tô Vận giật mình: "Mẹ anh biết tối nay anh đi coi mắt?"
Lâm Việt run lên, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không nói dối, xem ra cô vẫn chưa biết gì, lão thái thái nhà anh giấu diếm rất kĩ.
"Cô đoán xem mẹ tôi là ai."
Tô Vận chớp mắt suy nghĩ, dường như hiểu ra, nhưng không dám tin. Trưởng khoa Lưu sao có thể giới thiệu con trai mình cho cô?
Lâm Việt hỏi: "Nghĩ đến rồi?"
"Có... Có thể đoán được là ai."
"À." Lâm Việt thấy cô rất thú vị: "Thụ sủng nhược kinh (*)?"
(*) Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Tô Vận thật thà gật đầu.
Lâm Việt bắt đầu đùa cô: "Cô nói nếu cô không gả cho tôi, cô không thấy có lỗi với bà ấy sao?"
Tô Vận: "..." Hai tai hơi ửng hồng.
Lâm Việt cười to, sau đó lại hỏi: "Nhớ tôi là ai không?"
Tô Vận lần nữa lo lắng. Thật sự chưa từng gặp.
Lâm Việt trong lòng hơi bất mãn, biết ngay toàn bộ tâm tư của cô lúc đó đặt ở chỗ khác, chưa từng nhìn anh ta một chút. Hắn nhắc nhở Tô Vận: "Lần đầu cô hút thuốc ở đâu?"
Anh ta cảm giác đây tuyệt đối là lần đầu tiên cô hút thuốc, động tác không lưu loát, còn bị sặc khói gần chết.
Tô Vận trong nháy mắt nhớ lại hình ảnh ở khu phục vụ, người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ ngồi phía sau xe ô tô. "Anh là người gọi anh Tư?"
Lâm Việt gật đầu.
Tô Vận: "Khó trách."
Lâm Việt tiếp lời cô: "Khó trách anh Tư có mặt ở phòng bệnh của mẹ tôi?"
"Đúng đó."
Salad hoa quả và bò bít tết được bưng lên. Tô Vận xiên một ít hoa quả bỏ vào miệng. Lâm Việt nhìn cô: "Cảm giác của cô với tôi là gì?"
Tô Vận đang ăn hoa quả, nghe anh ta nói như vậy, ngay lập tức bị sặc. Lâm Việt vội đưa ly nước cho cô: "Sao không có tiền đồ gì hết vậy?" . 𝐍hanh nhấ𝒕 𝒕ại # 𝑻𝚁U M𝑻𝚁U𝘠Ệ𝐍﹒𝐕n #
Tô Vận uống mấy ngụm nước, cảm giác cả gương mặt đều nóng lên.
Lâm Việt cười một tiếng, lại nói: "Tôi không có cảm giác nam nữ đối với cô, chắc cô cũng vậy. Tôi nói không sai chứ?"
Ngay một khắc này, thiện cảm của Tô Vận đối với anh ta tăng vọt lên. Người này lúc nào cũng ngay thẳng như vậy, đồng thời còn để ý đến tâm tình và mặt mũi của cô.
Tô Vận gật đầu: "Nói chuyện với anh rất vui."
Lâm Việt tiếp theo phần tích tình thế khó khăn của bọn họ: "Mẹ tôi trước kia cũng giới thiệu qua cho tôi không ít cô gái, nhưng chưa bao giờ để ý như vậy, giống như thật sự muốn cô làm con dâu. Mà bà còn là lãnh đạo của cô, mặc dù cô không phải kiểu người nịnh bợ, nhưng cô chưa từng muốn đắc tội bà, dù sao đắc tội lãnh đạo tối cao thì cuộc sống đúng là không dễ chịu."
Đối với lời nói này, Tô Vận vô cùng tán thành. Cô quả thực không nịnh nọt Lưu Văn Ngọc, cũng không muốn lợi dụng bà, thế nhưng chưa từng muốn đắc tội bà. Lúc ấy cô hơi bài xích chuyện xem mắt này, nhưng ngại Lưu Văn Ngọc là lãnh đạo, từ góc độ khác lại là trưởng bối quan tâm cô, dù cô không nguyện ý cũng nên thể hiện sự thích thú đối với cuộc hẹn này.
Lâm Việt còn nói: "Quan trọng là, bà không giới thiệu người ngoài với cô, mà là con bà ấy. Trong mắt bà, tôi chính là người đàn ông tốt nhất trên đời này, dáng dấp tốt, gia thế tốt, còn giỏi giang, ai có thể gả cho tôi, chắc chắn kiếp trước đã tu luyện không ít. Cô nói nếu cô từ chối lòng tốt hao tâm tổn trí của lãnh đạo, có phải là không biết điều không?"
Tô Vận gật đầu như cũ. Những lời này nghe có vẻ châm chọc, nhưng đây chính là hiện thực.
Lâm Việt uống canh khai vị rồi bắt đầu chuyên chú cắt bò bít tết.
Tô Vận nhìn hắn, chờ anh ta nói tiếp, nhưng anh ta chăm chú nhìn bò bít tết trong đĩa như không, những việc khác không lọt vào mắt anh ta.
"Lâm Việt." Tô Vận nhẹ giọng gọi anh ta.
Lâm Việt ngẩng đầu: "Có việc?"
Tô Vận: "... Vậy chúng ta phải làm sao?"
Lâm Việt cười: "Còn sao nữa? Gả cho tôi chứ sao."
Tô Vận: "..."
Lâm Việt đặt dĩa xuống, lau lau tay. "Trước tiên giả bộ làm bạn gái tôi hai tháng, chờ qua một thời gian ngắn tôi sẽ tùy tiện tìm một người phụ nữ 'xen vào', trả lại tự do cho cô. Đến lúc đó mẹ tôi không chỉ không trách cô, còn đối tốt với cô gấp bội, cảm thấy thằng con khốn nạn của bà vậy mà phụ một cô gái tốt như cô."
Tô Vận nhìn anh ta, trong lòng xen lẫn sự cảm kích, áy náy và cả bất an.
Lâm Việt cầm lấy dao nĩa lần nữa, hất cằm về phía đĩa hoa quả: "Mau ăn đi."
Lúc rời khỏi nhà ăn đã là mười rưỡi. Bệnh viện đối diện xéo với nhà ăn, Lâm Việt tản bộ cùng Tô Vận trở về.
"Lâm Việt, cám ơn anh."
"Tô Vận, đây là lần thứ năm cô cảm ơn tôi trong buổi tối hôm nay. Thật ra cô không cần để trong lòng, tôi cũng có tư tâm, giúp cô cũng là giúp chính tôi."
Đúng vậy, anh ta có tư tâm, nhưng bây giờ không thể nói ra.
Đến cổng bệnh viện, Tô Vận muốn để Lâm Việt trở về. Lâm Việt lại kiên trì muốn tiễn cô đến lầu dưới ký túc xá. Anh giải thích: "Mẹ tôi chắc cô không hiểu rõ, bà ấy chắc chắn không yên lòng để tôi hẹn hò với cô, nói không chừng còn âm thầm phái người đi theo, đã nói là bạn bè trai gái hai tháng, vậy chúng ta sẽ phải trở thành một diễn viên thực thụ, diễn thật một chút."
Tô Vận nghe xong cười cười, không từ chối.
*
Mấy ngày sau, Lâm Việt mỗi tối tan tầm đều đưa Tô Vận ra ngoài ăn cơm, hai người còn đi xem phim, đi dạo, không khác gì những cặp đôi thật sự.
Trong lúc đó Lưu Văn Ngọc chỉ hỏi qua Tô Vận một lần, thấy chàng trai coi mắt thế nào. Tô Vận chỉ nói không tệ, đang tìm hiểu. Lưu Văn Ngọc cũng không hỏi nhiều, nhưng nhìn là biết tâm tình của bà càng ngày càng tốt.
Hôm đó ăn cơm tối xong, Lâm Việt cùng Tô Vận tản bộ trong công viên, Tô Vận nhận được điện thoại của Tô Nịnh Nịnh.
"Alo, Nịnh Nịnh, hết bận chưa?"
"Dạ, vừa quay xong ngoại cảnh, mệt chết em rồi. Chị, tuần này em phải bay qua Hồng Kông một chuyến, mới có thông báo, không kịp qua chỗ chị rồi." Tô Nịnh Nịnh áy náy nói.
"Không có gì, công việc quan trọng hơn."
"Nhưng em có một tin tốt muốn nói cho chị, tháng mười em sẽ đi Bắc Kinh quay phim, đến lúc đó chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau nha."
Tô Vận không kìm được vui vẻ: "Thật sao? Phim gì vậy?"
"Một bộ phim đô thị, em diễn nữ số ba, có nhiều đối thủ làm trò với diễn viên Diệp Tình Lam, em rất chờ mong được hợp tác với cô ấy."
"Ai da, đến lúc đó em đi thăm dò, hỏi xin mấy tấm chữ kí của cô ấy, mấy cô y tá trẻ trong khoa chị toàn là fans của cô ấy đó."
"Việc này khó nói. Chị, em cúp trước nha, em có cuộc gọi công chuyện."
"Được."
Tô Vận sau khi cúp điện thoại, vẫn còn vui sướng, nghĩ đến việc có thể thường xuyên gặp mặt Tô Nịnh Nịnh, cô không kìm được hé miệng cười khẽ.
Lâm Việt làm bộ hững hờ hỏi: "Cô có người thân làm diễn viên?"
Tô Vận cất điện thoại, bây giờ cô và Lâm Việt chuyện gì cũng nói, đã coi anh ta là bạn bè, không cần giấu diếm nữa.
"Đúng đó, em họ tôi, một diễn viên nhỏ, chắc anh chưa từng nghe qua."
"Cũng chưa chắc, cô nói thử."
"Tô Nịnh Nịnh."
Lâm Việt ra vẻ giật mình: "Tô Nịnh Nịnh là em họ cô, tôi là fan hâm mộ cô ấy, hôm nào cô ấy đến Bắc Kinh quay phim, cô phải dẫn tôi đi gặp thần tượng nha."
Tô Vận đáp ứng, cô chỉ nghĩ Lâm Việt cho cô mặt mũi mới nói Tô Nịnh Nịnh là thần tượng của anh ta.
Tâm tình Lâm Việt không phải tốt bình thường, hỏi cô: "Có mệt không? Không mệt thì tôi dẫn cô đi hóng gió một chút, ngắm cảnh Bắc Kinh về đêm."
"Được."
Trên đường đi Lâm Việt khẽ hát. Tô Vận thừa dịp tâm tình của anh ta tốt, bắt đầu nói chuyện với anh ta về vấn đề y dược. Trò chuyện một lát thì nói tới chuyện tập đoàn Trung Xuyên liên doanh với công ty Dược phẩm RT Thụy Sĩ thành lập công ty Dược phẩm Trung Xuyên.
Có truyền thông đưa tin công ty Dược phẩm Trung Xuyên chuẩn bị xây nhà máy sản xuất dược thứ hai ở Thượng Hải, còn muốn thành lập một trung tâm nghiên cứu, cũng chính là trung tâm nghiên cứu đầu tiên ở nước ngoài của Dược phẩm RT Thụy Sĩ.
Tô Vận hỏi Lâm Việt: "Tin này là thật sao?"
Lâm Việt gật đầu: "Là thật, trung tâm nghiên cứu cuối năm có thể xây xong rồi, là trung tâm phát triển thuốc lâm sàng đầy đủ tính năng đầu tiên ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương."
Tô Vận lại hỏi: "Hình như chủ tịch tập đoàn Trung Xuyên là Tưởng Mộ Thừa? Nghe nói rất lợi hại."
Lâm Việt liếc cô một cái, nghĩ thầm, cô giả bộ.
"Ừ, rất lợi hại."
Tô Vận: "Anh biết Tưởng Mộ Thừa?"
Lâm Việt giở trò xấu: "Tôi không thân với anh ta lắm, anh Tư rất thân với anh ta."
Tảng đá trong lòng Tô Vận cuối cùng cũng rơi xuống đất, còn tốt còn tốt, Tưởng Mộ Thừa không phải anh Tư. Cô nhìn về phía Lâm Việt: "Anh Tư là họ hàng của anh?"
Lâm Việt nhìn đường phía trước, lắc đầu: "Không phải, chúng tôi lớn lên cùng nhau, anh ta ở nhà đứng thứ tư, chúng tôi quen gọi anh ấy là anh Tư, cô cũng có thể gọi anh ấy như vậy."
Tô Vận sợ bị Lâm Việt nhìn thấu tâm tư nhỏ kia, uyển chuyển hỏi: "Hóa ra là cùng nhau lớn lên, nhưng nhìn qua anh ta lớn hơn anh nhiều, cảm giác giống người đã có con."
Bây giờ cô muốn biết anh Tư hiện đang độc thân hay đã kết hôn. Không đợi Lâm Việt trả lời, điện thoại di động của hắn vang lên, là điện thoại của thư ký, anh ta vội vàng nghe máy: "Alo, được, tôi lập tức trở về."
Lâm Việt áy náy nhìn Tô Vận: "Thật ngại quá, cảnh đêm nay không thể ngắm được rồi, một dự án của chi nhánh ở nước ngoài gặp vấn đề, tôi phải về công ty họp video, bây giờ tôi đưa cô về."
Tô Vận vội vàng khoát tay: "Không cần tiễn tôi, anh thả tôi bên vệ đường, tôi tự mình gọi xe, anh mau về công ty đi." Cô vừa nói vừa tháo dây an toàn.
"Như vậy sao được, đã trễ như vậy, không thể để một cô gái một mình quay về."
Lâm Việt nhìn xung quanh, ở đây cách biệt thự Tưởng Mộ Thừa rất gần. Anh ta gọi Tưởng Mộ Thừa: "Anh Tư, có nhà không?"
"Ừ."
"Ba phút nữa em đến cổng tiểu khu của anh, Tô Vận trên xe em, ban đầu muốn dẫn cô ấy đi xem cảnh đêm, nhưng bây giờ phải chạy tới công ty họp, hạng mục ở nước ngoài xảy ra chút vấn đề. Em không yên tâm để cô ấy đón xe về, anh có thể sắp xếp tài xế cho cô ấy không?"
"Được."
Tô Vận nghĩ đến việc được ngồi trong xe người đàn ông kia, nhịp tim không hiểu sao lại tăng lên, cô cảm giác mình không cứu được nữa, nói không chừng ngày nào đó cái mạng nhỏ này sẽ rơi vào tay anh.
Mấy phút sau đã đến cổng khu biệt thự Tưởng Mộ Thừa, Lâm Việt ban đầu nghĩ phải đợi thêm hai phút, không ngờ xe Tưởng Mộ Thừa đã đậu bên cổng.
Đây là thần tốc?
Quan trọng là, lái xe chính là Tưởng Mộ Thừa.
Ôi, thú vị thật nha.