Khúc Ca Biệt Ly

Chương 27:




Tôi đã từng cho rằng, thứ tôi sợ nhất là mưa. Nhưng đến lúc tuyết sắp sửa lên tới đầu gối của tôi, những bông tuyết bay đầy trời phủ kín mắt tôi, làm tôi suýt không phân biệt được phương hướng, tôi mới hiểu ra, uy lực của tuyết ăn đứt mưa. Tuyết cũ chưa tan, tuyết mới lại tới, trên đường đầy tuyết chất chồng, đôi giày thể thao cũ kỹ của tôi rất nhanh đã ngấm nước, trở nên lạnh như băng. Tôi khó khăn lắm mới loạng choạng nghiêng ngả chạy ra được tới cổng trường, ông bảo vệ trong văn phòng đang la lớn đàng sau cửa kính, giơ tay ra hiệu với tôi, ý là sắp sửa đóng cổng tới nơi rồi, bảo tôi đừng ra ngoài nữa. Tôi bất chấp mọi thứ lao ra khỏi cổng, không ngờ Nhan Dự Dự cũng xông ra theo tôi, cô ấy che một cây dù, bám theo sau tôi, đi rất chậm do tuyết trên mặt đất trơn trượt, chưa bắt kịp tôi đã gân cổ gào lên hỏi: “Mã Trác, cậu tính đi đâu?”
“Tớ muốn quay về huyện.” Tôi xoay người nói với cô ấy.
“Cậu điên rồi!” Nhan Dự Dự vẫy tay với tôi, “Không còn xe nữa, đường đi cũng không dễ dàng, cậu về thế nào?”
“Hôm nay ba tớ lái xe về!” Tôi giơ cao di động lên nói lớn với Nhan Dự Dự, “Đến bây giờ ông ấy vẫn chưa về đến nhà, điện thoại cũng gọi không được, điện thoại ở nhà cũng không ai bắt, tớ nhất định phải về xem sao!”
Cuối cùng Nhan Dự Dự cũng bắt kịp tôi, nắm lấy cánh tay tôi, thở phì phò an ủi tôi: “Yên tâm đi, có lẽ là di động của ông ấy hết pin, cũng có lẽ đường không dễ đi cho lắm, có lẽ có chuyện gì đó làm trễ nải, trước tiên cậu khoan lo đã, bằng không chúng ta quay về ký túc xá trước đợi tin tức rồi hẵng nói sau?”
Nhưng mặc cho Nhan Dự Dự khuyên nhủ như thế nào, cũng không sao khuyên nổi nỗi thấp thỏm bất an trong tim tôi. Tôi quá tin vào trực giác của mình, nó thường nhạy bén như một mũi kim, đâm mũi nào chính xác mũi đó. Giống như cái ngày cách đây rất lâu rất lâu về trước, cũng có một buổi cuối tuần, tôi còn chưa ra khỏi giường, bà ấy đã cúi người nói với tôi muốn ra ngoài một chuyến, thèm ăn bánh bao Thượng Hải. Khi đó cảm giác trong bụng tôi cũng y hệt bây giờ. Hôm đó bà ấy đi rồi không về nữa, nếu như lúc bấy giờ tôi giữ bà ấy lại, có lẽ hết thảy đã không xảy ra.
Vì vậy, lần này, bất kể thế nào cũng không ngăn được quyết tâm muốn về nhà của tôi. Nhưng mà, ông trời không để người ta được như ý, trên đường thực sự không có lấy một chiếc xe, đừng nói chi taxi, không thấy bất cứ thứ gì chạy ngang qua!
Tôi quyết định không đứng ngây ngốc ở trước cổng trường nữa, mà chạy tới con đường cái phía trước mặt để thử thời vận.
“Đừng dại dột nữa, vô hiệu thôi!” Nhan Dự Dự níu lấy tôi, “Xe taxi đều ngừng chạy hết rồi, cậu nhìn tuyết thế này, ai dám lái chứ. Mã Trác, coi như tớ năn nỉ cậu, cậu theo tớ quay về đi, về rồi từ từ gọi điện thoại, nhất định sẽ gọi được mà. Nếu thực sự không xong nữa, đợi trời sáng, tớ nói bố tớ tìm chiếc xem đưa cậu về nhà còn không ổn sao?”
Tôi cảm thấy không ổn, tôi thực sự cảm thấy không ổn, tôi chính là cảm thấy không ổn.
Không có tin tức của A Nam, mỗi một giây một phút đối với tôi mà nói, là ngồi trên đống lửa. Tôi cắn chặt răng, nhét di động vào trong túi, giựt lấy chiếc dù trong tay của Nhan Dự Dự, nói: “Cho tớ mượn dù, tớ chạy ra phía trước thử thời vận, cậu quay về ký túc xá đi, không cần lo cho tớ.”
“Được thôi, tớ đi chung với cậu.” Nhan Dự Dự thấy không lay được tôi, chỉ đành hạ quyết tâm.
“Không cần.” Tôi giục cô ấy, “Cậu mau quay về trường, sắp khoá cổng rồi kìa!”
“Tớ đi với cậu!” Cô ấy gào lên với tôi, “Chúng ta là bạn bè, tớ không thể để mất cậu như vầy được!” Nói xong, cô ấy vươn tay phải giựt lại cây dù của tôi, lại kiên trì vươn tay trái nắm chặt lấy tay phải của tôi, giơ dù thật cao lên cho tôi, rồi cứ thế mà lôi tôi bước thấp bước cao đi về phía trước.
Tuy cách hai lớp găng tay, nhưng lòng bàn tay tôi vẫn truyền đến một độ ấm áp lạ thường, lẽ nào đây chính là cái thứ người ta thường miêu tả là “tình bạn” ư, tôi chưa từng nghĩ nó có thể đẹp đẽ đến vậy, giống như một ngọn nến cỏn con, đốt sáng lên một góc nhỏ chưa từng sáng của trái tim tôi, ban cho tôi nguồn sức lực dồi dào bất tận, dường như như tuyết ở trước mặt cũng từ từ trở nên không đáng ngại.
Nhưng mà chúng tôi còn chưa đi được mấy bước, thì bốn bề chợt tối om, đèn đường tự dưng tắt hết, cả một thành phố chìm trong bóng tối. Tôi và Nhan Dự Dự sợ hết hồn ôm chặt lấy nhau, không dám đi tới trước nữa.
“Má ơi, cúp điện rồi.” Nhan Dự Dự khẽ thì thào hỏi tôi, “Làm gì bây giờ?”
Quay về? Hay là tiếp tục?
Tôi biết nếu như tôi không nhắc đến quay về, Nhan Dự Dự sẽ tuyệt đối không quay về. Nhưng nói đi rồi phải nói lại, cho dù tôi có lo lắng bồn chồn hơn nữa, cũng không thể nào ích kỷ đến vậy, kéo luôn Nhan Dự Dự theo tôi chịu khổ sao.
Ngay lúc tôi đang dao động, từ đàng xa bỗng loé sáng, là một chiếc xe, nó càng lúc càng đến gần chúng tôi, tuy tuyết rất lớn, nhưng tốc độ của xe không chậm, tuyết trên mặt đất bị bánh xe hất lên văng tung toé, doạ cho tôi và Nhan Dự Dự phải vội vàng lao qua một bên.
Chiếc xe dừng lại ngay trước mặt chúng tôi, tôi trông thấy vài học sinh của Thiên Trung nhảy từ trên xe xuống, họ đều diện đồ đẹp lộng lẫy sặc sỡ, giờ đây đang cố mạng lấy đồng phục mặc chồng lên đồ chống rét của mình, không biết mới từ nơi HAPPY nào quay về, ai ai trông bộ dạng cũng rất hưng phấn. Đèn xe chiếu vào mặt tôi, làm cho mắt của tôi rất khó chịu, tôi cúi đầu xuống, nắm lấy Nhan Dự Dự muốn đi vòng qua bọn họ, mà không cẩn thận va vào một người đang bước tới. Định thần nhìn lại, lại là Vu An Đoá. Chóp mũi của cô ta đỏ lựng, cả đầu đều bị quấn trong một chiếc khăn quàng cổ đan len sặc sỡ, đôi mắt sáng long lanh, biểu cảm hào hứng khôn tả. Cô ta chụp lấy cánh tay của tôi, lại nhìn Nhan Dự Dự, nói một cách rất vui vẻ: “Ôi, tuyết lớn thật đấy, có phải là rất thú vị không hả. Bọn mình vừa ra ngoại ô chơi tuyết về, các cậu cũng vậy à?”
Nhan Dự Dự nhìn nhìn chiếc xe việt dã kia hỏi Vu An Đoá: “Xe của bạn cậu?”
Vu An Đoá liền nhìn tôi gật gật đầu.
“Thương lượng một chút, mượn một chuyến được không?” Nhan Dự Dự tiến lên một bước, thấp giọng khẽ hỏi Vu An Đoá, “Bọn tớ có việc gấp, muốn xuống huyện, cho một cái giá hữu nghị được không?”
“Xuống huyện?” Vu An Đoá nói, “Đường đi quá khó, bọn mình từ ngoài ngoại ô lái về đã lái mất hết một tiếng đồng hồ đấy! Còn muốn xuống huyện? Quá nguy hiểm đi.” Nói xong, cô ta ngoái đầu nhìn trong xe, lắc đầu một cách ái ngại nói với chúng tôi: “Hơn nữa, bạn của mình còn có việc khác.”
Nhan Dự Dự không biết phải làm sao, quay đầu nhìn tôi.
Khỏi cần phải nói đến sự hối hận ở trong lòng tôi, sớm biết tuyết sẽ rơi đến nỗi này, tôi sống chết cũng sẽ không để cho A Nam quay về. Chính ngay lúc tôi hoàn toàn mất chủ trương, thì thấy cánh cửa của xe việt dã đã mở ra, một giọng nói từ trong xe truyền đến: “Mã Tiểu Trác, lên xe!”
Giọng nói quen thuộc đó suýt làm tôi đứng không vững, là hắn! Thật sự là hắn!
Tôi đã cứu hắn hai lần, số phận đã chủ định, hắn nên đáp trả tôi một lần. Thế là, tôi nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, không đề ý gì đến ánh mắt hoặc kinh ngạc hoặc căm hận của Vu An Đoá và Nhan Dự Dự, nhanh nhẹn giẫm lên tuyết, chúi người chạy lên phía trước, kéo chiếc cửa trước vuông vắn của chiếc xe, đặt đít ngồi luôn lên ghế, đúng một giây lúc tôi vừa ngồi vững xong, hắn liền rồ máy xe. Xuyên qua kính chắn gió mịt mờ phía trước, tôi trông thấy Vu An Đoá giữa trời tuyết, cô ta gắng sức chạy tới mấy bước, giống như muốn đuổi theo xe, lại giống như chỉ muốn tiến tới để xác nhận một phen, kẻ ngồi trong xe kia, rốt cuộc có phải là tôi không. Nhưng cái tên khùng bên cạnh tôi lái xe còn điên rồ hơn cả Hạ Hoa, chúng tôi xóc nảy một mạch, ba phút sau đã ra tới đầu đường cái, xác định xong đàng sau không có ai rượt theo, hắn mới ngừng xe lại, nghiêng đầu qua nhìn tôi nói: “Mã Tiểu Trác, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Di động của hắn đã đổ chuông rất nhiều lần, nhạc được cài là một bài hát rất hay, tay ca sĩ nghe không rõ là nam hay nữ kia đang hát: “Cánh diều trên trời đang bay, có người dưới đất đang đuổi, nếu em sợ mình không thể nào bay, em có của tôi cánh bướm………” Hắn không hề bắt, mà cầm lấy nó, dứt khoát tắt máy.
“Mình muốn xuống dưới huyện.” Tôi nói.
“Được thôi.” Hắn nói.
“Cảm ơn cậu.” Tôi nói, “Mình sẽ trả tiền.”
“Trả bao nhiêu?” Hắn hỏi tôi.
“Cậu nói đi.” Tôi cúi đầu, thượng đế tha thứ cho tôi, tôi không dám nhìn vào mắt hắn.
“Vậy tuỳ quý cô đi.” Hắn cười, lại nổ máy xe lần nữa.
Suốt quãng đường, bầu không khí rất lạnh. Trái với trạng thái bình thường, hắn không trêu chọc tôi không nói gì, thậm chí còn không hỏi xem giờ này mà tôi muốn chạy xuống huỵện làm cái gì, hắn dùng sự trầm mặc để chìu theo yêu cầu vô lý của tôi, càng khiến cho tôi thêm nỗi bất an không nói nên lời. Tôi thử tìm chút chuyện tán gẫu với hắn, nhưng tôi không biết tôi nên nói gì cho tốt, tôi vẫn luôn là một kẻ không rành giao lưu với người khác, huống chi là giao lưu với hắn.
Tôi muốn hỏi xem bịnh tình của hắn đã tốt lên chưa, sợ hắn quạt lại em mới có bịnh. Tôi muốn nói lời cám ơn với hắn, lại sợ hắn sẽ bất chợt nổi cơn ngừng ngay xe lại không lái nữa. Thế là tôi chỉ có thể xoắn não ngậm chặt miệng đóng vai e thẹn ngây ngốc, mãi đến cuối cùng hắn không nhịn được nữa mở miệng trước: “Em vẫn muốn về nhà hả?”
“Đúng vậy.” Tôi nói.
“Cưng thật có cá tính đấy.” Hắn cười, “Tôi thích.”
Bạn xem, hắn chính là như vậy, nói lời nào cũng khiến cho tôi không cách nào tiếp chiêu được.
“Em đã từng thấy tuyết lớn như vậy chưa?” Hắn lại hỏi tôi.
Tôi lắc đầu.
“Nói chuyện!” Hắn bảo, “Tôi đang lái xe, em lắc đầu tôi đâu có thấy được.”
Tôi thực sự là thế này, bực lên một cái là đầu óc linh hoạt ngay, lập tức đốp lại: “Cậu không nhìn thấy sao biết tôi đang lắc đầu chứ.”
“Ha ha ha.” Hắn cười rộ lên, bộ dạng như rất vui vẻ.
Tôi liền không tim không phổi nghĩ đến một câu thành ngữ: “Dấu dao trong nụ cười.” Quả thực, đối với tôi, hắn giống như một miệng giếng. Tựa như bất cứ lúc nào cũng có một con gián hoặc thậm chí một ma trơi muốn bò ra ngoài, khiến cho trái tim tôi ngày đêm bất an. Vu An Đoá nói rất đúng, hắn xác thực là không giống với bất cứ nam sinh nào ở Thiên Trung cả, cũng không giống với bất cứ người đàn ông nào tôi đã từng gặp trước đây. Ngọn lửa trong mắt hắn có khả năng tuỳ lúc tuỳ nơi khiến cho người ta ngã gục.
Đường cao tốc dẫn xuống huyện đã bị đóng, hắn liền đưa tôi đi ra đường quốc lộ. Tuyết thật sự rơi như điên, càng lúc càng lớn, xe của chúng tôi chạy cũng càng lúc càng chậm, dọc đường, tôi luôn gọi vào điện thoại của A Nam, nhưng vẫn cứ là tắt máy, tắt máy, tắt máy!
“Gọi điện thoại của ai thế?” Cuối cùng hắn hỏi tôi.
“Của ba mình.” Tôi nói, “Ông ấy đến trường thăm mình, lái xe về lại huyện, mãi chưa có tin tức.”
“Thật là một người con hiếu thảo.” Hắn lôi tôi ra làm trò cười, “Nhưng mà tôi có một câu hỏi, đến lát nữa tìm ra ba em rồi, em sẽ giới thiệu tôi ra sao đây?”
Hắn lại nữa!
“Bạn bè đi.” Tôi nói.
“À, bạn bè.” Hắn tựa như đang nhấm nháp và phân tích cái từ này, qua thêm một chặp không nói năng gì. Chúng tôi chạy trên quốc lộ gần 40 phút đồng hồ, đột nhiên phát hiện con đường phía trước mặt đã hoàn toàn kẹt cứng, xe dừng hết lại, muốn tiến lên cũng không tiến được, muốn lùi cũng không lùi xong.
Hắn leo xuống xe đi nghe ngóng, một chốc sau mới leo lên lại nói với tôi: “Không chơi được rồi, nghe nói đàng trước có mấy chiếc xe chở hàng nối đuôi nhau, đụng thành một đống, chỗ này bị kẹt cả mấy tiếng đồng hồ rồi.”
“Cái gì?” Giọng tôi run rẩy hỏi lại hắn, “Cậu nói sao?”
Hắn hoài nghi thính lực của tôi có vấn đề, gào to lên với tôi: “Tôi nói là chơi không được rồi, phía trước có mấy chiếc xe chở hàng nối đuôi nhau, đụng thành một đống rồi, chỗ này đã bị kẹt mấy tiếng đồng hồ rồi!”
Tiếng của hắn vừa vang lên, tôi đã bật mở cửa xe nhảy xuống.
“Mã Tiểu Trác,” Tôi nghe thấy hắn gọi ở phía sau, “Ba em sẽ không có chuyện gì đâu, em mau quay lại cho tôi!”
Tôi chỉ làm như không nghe thấy. Mặt đường vốn đã hẹp, xe cộ hai chiều đều kẹt cứng, chỉ có một lối nhỏ ở giữa người ta có thể đi lọt. Đầu óc tôi thiếu ôxy, tư duy mất sạch, hình ảnh nổi lên trong lòng toàn là những tưởng tượng bậy bạ không nên có. Trên đường toàn tuyết đóng băng, đám băng tuyết đó tựa như cố tình làm khó tôi, không chỉ dơ bẩn, mà còn vô cùng trơn trượt. Năm bảy tuổi, tôi tự học lái xe đạp. Khả năng giữ thăng bằng của tôi vốn phải là rất tốt, nhưng thời tiết thế này, tâm trạng thế này, tôi vẫn bị té rõ đau mấy cú. Nhưng tôi mặc kệ hết thảy, té thì té, té xong bò lên lại là được. Gió rét cũng giống như bị tà ám, mặc sức quất, tất cả những bông tuyết rơi trên mặt tôi, phải qua một hồi lâu sau mới có cảm giác lành lạnh. Là bởi vì cả một khuôn mặt dường như đóng lại thành một phiến băng, tê dại đến nỗi cho dù lúc này có ai lột một lớp da đi cũng sẽ không hay biết. Có một ông bác bên đường bước tới từ phía đối diện, vươn tay ra đưa cho một cây dù, tôi ngay cả sức để đón lấy cũng không còn. Tôi chỉ hơi mỉm cười với ông ta rồi tiếp túc tiến bước, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là dù thế nào đi nữa, vẫn phải chạy tới chỗ xảy ra tai nạn phía trước, xem tình hình một cái.
Vào lúc này, tôi lại nghĩ đến bà ấy, tôi một mặt vừa nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước, một mặt gào thét trong lòng: “Lâm Quả Quả, mẹ đang ở đâu, mẹ phải phù hộ cho ông ấy, mẹ phải phù hộ cho ông ấy, nhất định phải vậy! Mẹ không thể để ông ấy xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể, không thể nào!”
Xe kẹt thành hàng dài quãng một cây số, đợi đến lúc tôi cuối cùng vừa bò vừa lết được tới nơi xảy ra tai nạn, tôi bị tình cảnh trước mắt doạ ngây người, chỗ ánh mắt tôi có thể nhìn tới, tôi trông thấy có tới mấy chiếc xe chở hàng bị lật, hai chiếc nằm ngang giữa đường, còn có một chiếc xe một nửa thân xe đè sập hàng rào chắn, thò ra ngoài. Tôi nhìn thấy băng ca, thấy máu, thấy vô số mãnh vỡ, tôi dùng đôi găng tay đã sớm bị ướt sũng ra sức giụi mắt, hy vọng có thể khiến cho mình nhìn rõ hết thảy những gì trước mắt. Đợi chút, ngay chỗ bên kia cách đó không xa, có một chiếc xe chở hàng nho nhỏ màu xanh lam bị đâm nát, có phải ông ấy không, có phải của ông ấy không?
“Đừng có ngây ra ở đây, quay về lại xe của mình ngay!” Đúng lúc đó, có người chạy tới kéo tôi. Ông ta mặc một chiếc áo ghi-lê màu vàng, nhìn giống như nhân viên đang xử lý hiện trường.
Tôi đẩy ông ta ra, bỏ mặc hết thảy tiến về phía trước.
“Không được đi!” Ông ta giữ tôi lại.
Tôi dùng sức cắn tay của ông ta, ông ta buông tôi ra, do tôi dùng sức quá mạnh, lại bị ông ta hất một cú, trượt té xuống đất, trước mắt có băng cảnh báo cảnh sát màu vàng, tôi dứt khoát bò tới, nhưng chân tôi đã không nghe theo sự điều khiển của tôi, toàn thân không có một chút sức lực. Tôi bò cả nửa buổi, mà giống như chỉ mới bò được có một chút, lúc tôi nằm trên mặt đất thở dốc, cảm nhận được có người đuổi tới, người đó cũng đang thở hổn hển, xốc tôi lên từ dưới mặt đất, kéo vào trong lòng, vỗ vỗ má của tôi lớn tiếng trách mắng tôi: “Mã Tiểu Trác, em bình tĩnh một chút lại cho tôi!”
Là hắn.
Chỉ còn 0.01 mét nữa thôi là tôi sẽ ngã gục, tôi ôm chặt lấy hắn, toàn thân không cách nào kềm chế được mà run lên. Chính ngay vào lúc này, một luồng ánh sáng bật lên phía sau lưng tôi, tôi nhìn thấy rõ ràng biển số của chiếc xe chở hàng màu xanh lam đã nhúm nhó thành một bãi phế liệu, trên đó có một chữ “Hoãn” rõ to (1).
Không phải là ông ấy, không phải là ông ấy, không phải là ông ấy!
Mà tôi của lúc này, như một trái bóng đã xì hơi, toàn thân mất hết sức chống đỡ, chỉ đổ vào lòng hắn, bật cười.
(1) Hoãn là tên gọi tắt của tỉnh An Huy, tức là bảng số xe không thuộc huyện của A Nam.
Cái con ma trơi mà chực bò ra từ trong giếng, ý Mã Trác là cái con ma trong phim “The Ring” của Nhật í, cái con kinh dị rình rập nói chung là thuở bé chúng ta bị doạ ma đáng sợ thế nào thì chính là nó, hiện thân của nỗi bất an thấp thỏm. Èo, giữa đêm khuya mình không biết “Trinh Tử” là quái gì, bỏ vào google translate thì nó ra “Sadako”, éo biết là ai, làm google search nó ra cái con ma đó, phòng mình thì tối om hừ hừ…….
________________________________________
bài hát trong điện thoại Hạ Trạch, “Vẻ đẹp khôn sánh”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.