Khúc Ca Biệt Ly

Chương 21:




Quán rượu nằm trên một con đường nhỏ ngoài ngoại ô, nếu không tìm kỹ, sẽ không tìm thấy.
Ở khúc giữa của một con hẻm lót đá mang tên “Ngõ Dương Bì” (da dê), có một quán rượu mà người ta bảo với tôi là “Hẹn Gặp Lại” (Hảo Tái Lai). “Hẹn Gặp Lại” thật chẳng nghe giống như tên của một quán rượu, bài trí lại càng không giống, không có phong thái cũng chẳng có phẩm vị, so với cái quán “Quên Đi” nằm cạnh Thiên Trung thì có sự chênh lệch rất lớn. Thật chả biết sao chị lại đi chọn một nơi như thế này để mua say.
“Ngồi trong xe chờ ba.” A Nam bảo, “Ba vô xem trước một chút.”
Tôi cũng nhảy xuống xe theo: “Con cũng đi, ba đâu biết mặt chị ấy.”
“Cũng được.” A Nam nói. Ông dắt tôi vào cửa, vào cửa xong là một lối nhỏ chật hẹp, đi tới nữa thì tầm nhìn mới thoáng hơn, dưới ánh đèn màu hồng tù mù, từng bàn từng bàn những cặp đôi nam nữ đang còn ngả nghiêng quơ tay múa chân ca hát, trên mặt đất khắp nơi là vỏ bia, hễ có ai đi ngang qua là lại nghe tiếng vỏ lon kêu lanh canh leng keng.
Tôi rất dễ dàng tìm được Hạ Hoa đang ngồi trong một góc khuất nhất. Nửa người của chị nằm bò hết cả ra bàn, một cánh tay còn đang khoành ra, ôm lấy ít nhất là tám chai rượu kích cỡ lớn nhỏ khác nhau, vỏ chai ở dưới chân nghiêng ngả hoặc bể vỡ tuỳ ý, chị hoàn toàn bất động, giống như đã lăn quay ra đó say cả mấy năm rồi. Tôi đã từng trông thấy chị nốc cạn nửa tô rượu trắng một cách rất hào sảng, còn tưởng là chị ngàn chén không say giống như bà ấy, lúc này đây xem ra đó chỉ là một hiểu lầm.
“Hạ Hoa.” Tôi bước tới, vỗ vỗ vai chị, chị không hề nhúc nhích, bộ dạng như con tằm.
Tôi đang còn định gọi tiếp, một người trông như là ông chủ chạy tới, nhìn chúng tôi nói: “Quý vị là bạn của cô ta hả, nè, thanh toán hoá đơn cho cô ta trước đi đã.”
“Bao nhiêu tiền?” A Nam hỏi.
“Tám trăm hai.” Ông chủ nói.
A Nam chỉ những chai bia dưới đất bảo: “Cậu lấy bia bán thành rượu tây à?”
“Cô ta say xong nổi điên, đập phá một trận ở trong quán tôi, khách cũng bị cô ta doạ cho chạy không ít, có một nhân viên phục vụ của tôi cũng bị cô ta đập vỡ đầu phải vô bệnh viện băng bó rồi, tiền thiệt hại này cô ta có trả hay không? Quậy đến nước này mà tôi còn chưa gọi cảnh sát là đã hay lắm rồi, tôi thấy anh vẫn là nên giao tiền ra rồi mau mau đưa cô ta đi đi.”
“Vậy bốn trăm đi.” A Nam nói.
“Anh coi chỗ của tôi là cái chợ à?” Ông chủ gào lên với ông, “Tám trăm hai, thử thiếu một xu xem!”
“Vậy thì gọi cảnh sát đi.” A Nam kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, chậm rãi từ tốn nói, “Cảnh sát tới rồi, nếu họ nói đưa tám trăm, tôi nhất định sẽ đưa. Đừng nói tám trăm, tám ngàn tôi cũng sẵn sàng móc ra. Tôi sẽ không ăn chặn của cậu một xu, thế nào?”
Tôi không khỏi trố mắt nhìn ông, những năm gần đây công việc làm ăn của ông càng ngày càng khấm khá, coi bộ kinh nghiệm đối phó của ông đối với những người giống vầy đã mạnh lên không ít.
Ông chủ cứ nhìn ông chằm chằm, tạm thời không biết phải cãi lại như thế nào, qua một chặp rồi mới lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thò tay ra với A Nam nói: “Thôi kệ, coi như là tôi gặp xui, mau đưa tiền đây rồi lấy người đi.”
Lúc A Nam móc tiền, tôi tới kéo Hạ Hoa lần nữa, gọi chị ấy: “Hạ Hoa, mau đứng lên, chúng ta phải đi rồi.”
Đến lúc đó Hạ Hoa mới ngẩng đầu lên, vén mái tóc dài rũ rượi trông như ma đang che mặt của chị ấy, trông thấy là tôi, chị mừng rỡ hất mớ tóc ở trong tay ra, nói: “A, Mã Trác, sao em lại tới rồi, chị mời em uống rượu nha.” Chị vừa nói một cái là bắt đầu ho, coi bộ vẫn còn chưa khỏi bịnh.
“Về rồi uống.” Tôi kéo chị, vừa kéo vừa nói, “Ba em tới rồi, chuyện của chị ba đã đồng ý rồi.”
“Đồng ý cái gì?” Giọng của chị càng khàn, đầu óc tựa như bị uống nhiều quá mà hỏng, nhìn nhìn tôi rồi vuốt vuốt tóc mình, nét mặt trông ra còn ngớ ngẩn hơn cả Nhan Dự Dự lúc xỉn.
“Ra rồi nói sau đi mà.” Tôi ra sức kéo chị, chị cuối cùng mới lắc lư đứng lên rồi lại giãy ra khỏi tay tôi nói, “Chị muốn hát. Micro đâu? Micro của chị đâu mất rồi?”
A Nam tiến lên vươn tay ra với chị, nói: “Đi, tôi đưa cô đi tìm micro.”
“Anh gạt tôi!” Hạ Hoa nói, “Tôi đem micro đi dấu mất rồi, ai cũng không tìm được.”
Chị vừa nói vừa cười lắc lắc tay với A Nam, mái tóc chị vuốt loạn lên đang giống như bị trúng tà mà từ từ xoã hết xuống sau bờ vai, dưới ánh đèn mờ tối của quán rượu, chiếu làm khuôn mặt chị càng thêm dài càng thêm gầy, càng lúc càng giống với bà ấy năm xưa.
A Nam chỉ liếc nhìn chị một mắt liền sững người ở đó.
“Mã Trác,” Hạ Hoa hình như cũng đang nhìn ông, nhìn rất lâu rất lâu, rồi mới mới thò một ngón tay thon dài, chỉ thẳng vào mũi của A Nam, hỏi tôi, “Vị này là ai?”
“Ba em.” Tôi nói.
“À.” Chị có vẻ như chẳng có chút hứng thú gì với A Nam, đẩy chúng tôi ra, mặt không mang chút biểu cảm nào, nghiêng ngả liêu xiêu đi mất, vừa đi vừa ngoái đầu ngoắc tay với chúng tôi, nói: “Mau đi theo đi chứ, còn không thì biết tìm micro ở đâu.”
Tôi và A Nam mỗi người một bên, rảo bước tiến lên đỡ lấy chị, đi xuyên qua hành lang, ra đến con hẻm ngoài quán rượu. Chị bắt đầu hát lạc điệu một ca khúc cũ: “Chàng chàng chàng bởi tình, đêm nay mất bình tĩnh, chàng chàng chàng bởi yêu, cô đơn ngồi ngắm sao…..” Từ Nhan Dự Dự đến Hạ Hoa, đàn bà sau khi say xỉn xong sao mà chỉ có mỗi chữ “ngốc nghếch” để hình dung. Trong bụng tôi đang mừng thầm, may sao được di truyền căn cơ của bà ấy, không thôi cái hôm hào sảng uống ở quán rượu kia, chắc là tôi nhất định đã chết đến độ tìm không ra đầu.
Giọng hát của chị vì ho mà bị ngắc quãng, chị rũ người ho sù sụ, ho kiểu như muốn văng hết gan phổi ra.
Trong lúc hơi bối rối ấy, A Nam không khỏi trừng tôi một mắt, ánh mắt ấy tựa như đang nói: đây là chuyện gì thế này? Tôi lẩn tránh ánh mắt của ông, còn chị thì có vẻ như đã ho xong, đứng thẳng người, kéo chiếc mũ dính liền với áo của chị lên, đội đầu, lầm bầm hỏi tôi: “Có thuốc lá không?”
Tôi lắc đầu, khẽ nhắc nhở chị: “Chị không thể hút nữa!”
Chị không nhìn tôi mà quay đầu qua nhìn A Nam, A Nam cũng đang ngó chị, không chối cãi vào đâu được.
Dĩ nhiên tôi biết là ông không có thuốc là, ông không hút thuốc.
“Chị đi mua, bọn em cứ đợi chị một chút.” Chị nói xong, ráo bước vào trong tiệm kế bên. Kỳ lạ, bước chân của chị trông vững đến ngạc nhiên, giống như là vốn chưa từng say rượu.
“Này.” Tôi rượt theo chị, “Chị đừng đi lung tung được không?”
Chị làm mặt quỷ với tôi.
“Chị không say?” tôi lạc giọng hỏi.
“Ai nói chị say?” Hạ Hoa càng đau lòng hơn cả tôi, “Ai nói gì em cũng tin à. Chị nói nè Mã Trác, không phải là chị nói em nha, nhưng mà sao người ta gọi một cú điện thoại em đã chạy tới rồi? Chị đã bảo em rồi, đừng có tới đừng có tới, nơi này nhiều kẻ xấu, em lại không tin. Haizz, Hạ Hoa chị đây hành tẩu giang hồ bao năm, còn chưa gặp ai ngốc như em, nếu không, tiền rượu đỡ được một đống không nói gì, còn có thế nằm ì ở đây một đêm.”
“Sao lại muốn nằm ì ở đây!” Tôi hỏi, “Chẳng phải là bọn chị còn có căn nhà ở đây sao?”
“Ai nói chị không có.” Chị vừa móc móc túi áo vừa nói, “Nơi để đặt chân vẫn có đấy, khác nhau là có tường hay không có tường.”
Chị lấy tay từ trong túi áo ra, trong tay đang nắm một gói thuốc lá, chị dốc bao thuốc đập đập một hồi, rớt được ra ba cục giấy tiền 5 đồng được vo tròn, ngoài ra còn có một đồng tiền cắc. Chị chỉ cầm lấy một cục tiền, nhét những cục khác vào lại trong bao thuốc rồi bỏ lại vào trong túi áo, xoay người bước vào trong tiệm, đi mua thuốc lá.
Tôi ngoái đầu nhìn A Nam đã đuổi tới, tôi cảm thấy như tôi sắp khóc tới nơi. A Nam nhìn tôi lắc lắc đầu, còn chưa kịp nói gì, chị đã nhào ra, thành thạo đốt điếu thuốc, nói với ông: “Cảm ơn chú Mã, trong người tôi không đem theo tiền, lần sau sẽ trả chú.”
“Không cần đâu.” A Nam nói, “Nhưng mà sau này những chuyện thế này đừng tìm Mã Trác nữa, em nó còn nhỏ, không biết cách xử lý.”
“Không phải chị ấy tìm con.” Tôi vội vàng giải thích, “Là tự con gọi điện thoại tìm chị ấy.”
“Con về xe ngồi trước!” A Nam lớn tiếng bảo tôi.
“Đừng có nổi nóng với Mã Trác,” Hạ Hoa hút véo cái xong một điếu thuốc, lấy chân giẫm lên dập tắt rồi nói, “Nếu trong lòng chú Mã không vui, cứ chửi tôi là được, không nữa thì đánh tôi mấy cái tôi cũng không đánh trả, nhưng mà đánh xong rồi, vẫn cảm phiền chú đi với tôi tới chỗ công an, giải thích một chút chuyện với cảnh sát một phen.”
“Cô coi chỗ công an là siêu thị à, muốn chạy tới là tới?” A Nam nói, “Sáng sớm ngày mai đi, tôi hẹn với luật sư xong cùng đi cũng không muộn.”
“Chú Mã có luật sư hả?” Hạ Hoa cười, “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Chị ấy cứ mở miệng ra là “chú Mã,” “chú Mã, “ tôi chả có cơ hội nào để sửa lại được. Càng chết tiệt hơn nữa là, chị ấy lại đốt một điếu thuốc nữa, rồi còn đưa hộp thuốc tới trước mặt A Nam nói: “Chú Mã, tuy thuốc lá không tính là tốt, nhưng mà cho tôi một cơ hội mời chú?”
“Cảm ơn, tôi không hút thuốc. Mai hẹn với luật sư xong sẽ gọi điện thoại cho cô.” A Nam nói rồi kéo tôi đi.
Đàng sau lưng truyền lại tiếng ho của Hạ Hoa, tôi dừng bước, năn nỉ A Nam: “Chở chị ấy đi một chuyến đi mà, khuya thế này rồi, chị ấy còn đang bịnh.”
A Nam không tỏ ra đồng ý cũng không phản đối, móc chìa khoá đi về phía xe trước. Tôi kéo Hạ Hoa theo ở phía sau, chị đang giằng ra khỏi tôi nói: “Khỏi mắc công đi, tự chị đi.”
“Đi đi mà,” Tôi tiếp tục lôi kéo chị, khẽ thì thầm, “Chỗ này quá tệ, tìm không ra trạm xe buýt đâu cả.”
Cuối cùng chị không có cách nào cãi lại, đút hai tay vào túi, bước theo tôi. Một khắc đó, tôi hơi lấy làm hãnh diện và vui vẻ. Hoặc có lẽ là bởi vì cuối cùng tôi có thể giúp được chị, cho dù chỉ là một việc rất nhỏ, nhưng cũng khiến cho lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi ngồi ở hàng ghế sau, chị nói một cách rất lễ phép: “Cảm ơn chú Mã.”
“Ba em họ Trương.” Thực sự đã đến nước không thể không chỉnh nữa rồi.
“À, thì ra em theo họ mẹ hả.” Hạ Hoa tựa lưng vào nệm ghế nói một cách thoải mái, “Cái năm bố mẹ chị ly dị, chị cũng suýt nữa là lấy họ mẹ, may mà sau đó bà chị ra sức phản đối, rồi dần dần quên đi, còn không thì chị đã thảm rồi. Em có biết mẹ chị họ gì không, họ Vũ, Vũ Hoa, suýt nữa chị biến thành một miếng thịt ba rọi! Ha ha ha ha ha!” (1) Nói xong chị tự ngồi cười một mình, cười đã rồi, lại bắt đầu ho kịch liệt.
(1) Chữ Vũ và chữ Ngũ đều đọc là “wu” tương tự nhau, thành ra Ngũ Hoa và Vũ Hoa nghe giống nhau (thịt ba rọi bên tiếng Trung gọi là thịt ngũ hoa).
Khó khăn lắm mới ngừng được cơn ho, tôi nghe thấy trong bụng của chị truyền ra một âm thanh là lạ, chị vuốt vuốt bụng mình, ái ngại giải thích: “Uống nhiều quá rồi.”
Tôi quét mắt quanh khoang xe, bấm nút mở ngăn hộc nhỏ ở chỗ phó lái, mừng rỡ tìm ra vài miếng bánh cốm. Tôi nhanh chóng liếc A Nam một cái, ông đang chăm chú lái xe, không để ý gì đến chúng tôi, thế là tôi lấy mấy miếng bánh cốm ấy, tự tiện nhét vào trong túi áo của chị.
Chị cảm kích nhìn tôi một cái.
Chúng tôi đều không nói một lời, tựa như hết thảy đều không chỉ trong lời nói.
Chị cũng không ăn bánh cốm, mà lại móc bao thuốc lá ra, nhưng ngó quanh, rồi thức thời cất vào lại.
Tất cả những việc này đều được A Nam thu vào mắt, ông quay kính cửa sổ đàng sau xuống giùm chị.
Có gió lùa vào. Ráng đỏ trên mặt của tôi do những căng thẳng vu vơ lúc bấy giờ mới đỡ đi phần nào. Thật ra tôi cũng không nói rõ được là rốt cuộc sự căng thẳng của tôi đến từ đâu, hoặc có lẽ là tại vì A Nam cứ lẳng lặng không nói một lời, hoặc có lẽ, nhiều hơn nữa, là vì tôi không đủ tự tin khi đứng trước sự phán đoán của thị phi.
Hạ Hoa rụt cổ nói lời cảm ơn với A Nam, nhưng vẫn không móc thuốc ra lại. Xe lăn bánh về phía trước được một chốc, chị quay đầu, lấy vai huých tôi một cái, nói với tôi: “Cũng cảm ơn em, Mã Tiểu Trác.”
Cái huých đó, mang một sự chấp nhận làm cho tôi cảm thấy như được gia nạp vào trong giang hồ, khiến cho lòng tôi lâng lâng.
Hơn nữa, đã rất lâu rồi không có ai gọi tôi như thế.
A Nam quen đường đưa xe vào đầu ngõ của nhà chị, hỏi chị: “Có cần lái vào trong không?”
“Không cần, để tự tôi đi.” Hạ Hoa nói xong, véo véo mặt tôi nói, “Mai đợi điện thoại của em.” Rồi đẩy cửa xe bước xuống. Nhìn thấy chị đi vào trong hẻm, A Nam de xe ra, ngay lúc chúng tôi đang chuẩn bị rời đi, lại trông thấy Hạ Hoa chạy như bay trở lại, đập thẳng vào trong cửa xe kêu chúng tôi ngừng xe.
Tôi đẩy cửa ra, chị tức tốc ngồi lại vào trong, nói với A Nam: “Cảm phiền chạy mau!” Từ cửa kính phía sau của xe tôi trông thấy có vài người đang rượt tới từ đàng sau.
A Nam kịp thời nổ máy xe. Xe quẹo một cái, người phía sau mới biến mất. Hạ Hoa dựa vào nệm ghế, thở dài thườn thượt một hơi.
“Bọn họ là ai thế?” Tôi hỏi chị.
“Lũ điên.” Hạ Hoa đáp, lại kéo mũ áo từ sau lưng lên che đầu, chỉ còn để lộ ra chóp mũi và cái miệng.
“Không sao chứ hả?”
“Chạy thoát thì không sao.” Lần này chị không moi thuốc lá ra, mà móc ra miếng bánh cốm tôi cho chị, xé lớp giấy bóng kính mỏng dùng để bọc ra, ngoạm một miếng cốm ngọt lợ, bên mép còn dính một hạt cốm vụn, tôi trông thấy những ngón tay đang bóc giấy bọc hơi run lên.
Tôi rất muốn vươn tay ôm lấy chị. Cô gái trông rất giống nhưng lại rất không giống Lâm Quả Quả này, bọn họ đều mang theo một bầu khí đầy tai hoạ mà đến, cuối cùng liệu có cùng đi về chung một nơi?
Hạ Hoa ăn xong hết tất cả những miếng bánh cốm, rút giấy lau tay trên xe ra cúi xuống gom hết những vụn cốm vương vãi dưới sàn xe, tôi cũng cúi xuống giúp chị. Lúc này, xe đã lái vào trung tâm thành phố, A Nam thắng xe, chúng tôi xuýt nữa té nhào xuống sàn xe, giọng của A Nam nói với chị một cách lạnh lùng: “Cô xuống ở chỗ này đi.”
Chị khó khăn lắm mới bò dậy được, chỉnh đốn lại quần áo, nhanh chóng thò tay mở cửa xe ra.
“Đợi một chút.” A Nam cuối cùng ngoái đầu, rất nghiêm túc bảo chị, “Chuyện đã hứa với cô sẽ làm, tôi nhất định sẽ làm, nhưng sau khi chuyện này qua rồi, tôi không hy vọng sẽ nhìn thấy cô nữa, và cả em trai cô.”
Thoáng sửng sốt một chút, Hạ Hoa dịu dàng uyển chuyển nói một cách ngoan thuận: “Được mà, chú M…., à không, chú Trương.”
Nói xong, chị tức tốc nhảy xuống khỏi xe, tôi không kịp phủi đi cho chị chút vụn bánh cuối cùng còn vương bên mép. Bóng lưng của chị trông giống những vụn tẩy nhỏ bé yếu đuối, chậm rãi bị gió thổi biến thành những đường sợi, biến thành những chấm nhỏ, sau đó biến mất. Sắc trời khuya như một cơn hồng thuỷ màu đen điên cuồng, không biết đã cuốn chị đi về phương nào.
Tôi chỉ cảm thấy đau lòng, không biết chị có chỗ để đi không, lại còn có thể đi đâu nữa đây. Sau khi xe nổ máy, tôi không nhịn được gọi điện thoại cho chị, nhưng chị lại tắt máy mất rồi.
A Nam xét hỏi tôi: “Muộn vậy rồi con còn gọi điện thoại cho ai nữa?”
“Tại sao ba lại đi nói chuyện như thế với chị ấy?” Ông đã biết rồi còn hỏi khiến cho tôi chịu hết nổi, cuối cùng la lên với ông.
Ông vẫn lơ tôi, chỉ lo lái xe.
Tôi vẫn không ngừng cằn nhằn: “Ba có thể đầy lòng bác ái chạy đến tận Tứ Xuyên thì cớ sao lại đi dùng thái độ này đối với người đang cần được giúp đỡ ngay bên cạnh mình? Ba có thể gửi mấy xe hàng hoá đến tiếp tế cho nạn nhân thiên tai thì cớ sao lại vứt bỏ một người không có nhà để về ngay đầu phố giữa đêm khuya?”
“Con hiểu cái gì, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!”
“Ba không cảm thấy họ rất giống nhau sao?” Tôi cố ý hỏi, không muốn để cho ông được yên.
“Không thấy!” Ông cố ý ra vẻ chấn định, nhưng lời nói của ông đã để lộ sơ hở, “Bọn họ không giống nhau, không ai có thể nhìn giống mẹ con được.”
Tôi chực chờ ngay ở đó mà đáp lại ông: “Nhưng mà con vốn chưa từng nhắc đến mẹ con.”
Ông thua trong tay tôi, không đốp lại được, nhưng mà có vẻ như cũng không muốn đốp. Có lẽ bầu không khí trong xe quá đè nén, A Nam với tay vặn máy hát trong xe lên, lúc này đang phát sóng một tiết mục radio nói chuyện trong đêm, cô gái dẫn chương trình đang đọc một đoạn thơ bằng giọng trầm lắng:
Tưởng nhớ về quá khứ thường gây say
Một nửa là chuyện vui một nửa làm rớt lệ
Niềm vui mãi nhớ lấy
Đau buồn dấu vùi xương tuỷ khắc trong tim
Trong giọng đọc nghe như mê sảng khiến cho khắp người tôi rợn da gà này, A Nam lái xe giống như lái phi cơ.
Tôi dựa vào nệm ghế sau lưng, ngửi thấy mùi của chị còn vương lại trong khoang xe, lạ cái là, mùi lúc mới rồi còn ngây ngấy vào giây phút này sao lại bất chợt hoá thành vô hình, chỉ còn lại một làn hương thoang thoảng?
Mùi hương này, có phải cũng mang tên “Thuốc Độc”? Liệu tôi có giống như bọn họ, cũng đặc biệt lưu luyến mùi hương đặc thù này? Đang nghĩ lung tung, tôi chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn mau mau về đến bên chiếc giường con của tôi, mau mau chìm vào giấc ngủ thật say.
chú thích: cách Hạ Hoa gọi A Nam trong chương này không hẳn là gọi theo vai vế mà là gọi theo phép lịch sự nhé. Nguyên văn là “Mã tiên sinh” và “Trương tiên sinh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.