Khúc Ca Biệt Ly

Chương 24:




Tôi vừa đẩy cánh cửa chính của “Quên Đi,” một cánh tay đã quấn trọn lấy tôi. Khỏi cần nhìn, tôi cũng biết là hắn, cái kiểu cấp bách ngang ngược này, ngoài hắn ra đâu còn ai. Tựa như tâm linh tương thông, chúng tôi không nói gì, chỉ cúi đầu, đi thẳng một mạch ra phía sau của “Quên Đi,” bước vào một căn phòng bao rất nhỏ, hắn mới buông tôi ra, đóng cửa lại.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, dưới ánh đèn màu hồng nhạt, cuối cùng tôi đã có thể ngước mắt mà chân chính nhìn hắn. Hắn đã gầy đi, gỡ kính đen xuống, đôi mắt to như lún sâu vào trong, trông càng linh hoạt. Vẻ mặt hắn nhìn tôi không cười không khóc, dường như rất nghiêm túc, lại dường như rất thờ ơ, hắn chỉ nhìn tôi, không nói gì. Khuôn mặt này chợt khiến cho tôi có cảm giác rất thần kỳ như mình đang rơi, tựa như đứng trên vách đá, sau đó tung mình nhảy xuống, bên tai là tiếng gió vù vù, phong cảnh mờ đi, tầm nhìn cũng mờ đi, ngoài cảm giác buông thả rất rõ rệt, không còn gì chân thật nữa, chỉ mang khát vọng mau mau chạm đáy.
A Nam, xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi.
Hắn vươn một tay, đặt trên đỉnh đầu tôi, chỉ hơi dùng sức, liền kéo tôi vào trong lòng hắn.
Bờ má tôi dính vào cổ hắn, mà tôi lại cắn mạnh một phát.
Sau khi cắn xong, tôi xoay người, dùng hai tay đập túi bụi vào ngực hắn, mỗi một cú đánh, ngực hắn vang lên một tiếng thịch nặng nề, tựa như tôi đang gõ một cánh cửa cũ kỹ đã bị đóng lâu ngày, đốt ngón tay, mu bàn tay của tôi, cũng đau đớn lên theo, nhưng đây là những tình tiết tôi đã sắp xếp sẵn rồi —- tôi phải đục hắn, cắn hắn, đập nát hắn, cho đến khi bao nhiêu tốt xấu của hắn đều vỡ thành nhiều mảnh mới thôi. Đây là điều tôi đã muốn làm từ lâu lắm rồi, tựa như đang đắm chìm hoàn toàn trong đó, tôi không khống chế được con ngựa đã thoát cương trong trái tim mình.
Hắn chịu đựng những đấm đá của tôi không lời phản đối, nhưng hai cánh tay vẫn luôn vây khoá tôi lại ở bên trong. Từ đầu đến cuối, tôi đều làm hết thảy những điều này trong vòng tay của hắn, mãi cho đến khi nắm tay của tôi đã đau đến mất hết cảm giác, hắn vẫn còn có thể dễ dàng siết chặt vòng tay, ôm chặt tôi vào lòng. Hắn ôm tôi chặt như thế, càng lúc càng chặt hơn, tựa như muốn siết tôi thành một phiến mỏng, rồi lại siết thành một hạt cơm, đặt trong tim hắn mới có thể an lòng.
Cái màn kịch câm trùng phùng y như trên TV này, chúng tôi diễn rất nhập tâm.
Tôi không biết nước mắt mình đã bắt đầu rơi, hắn dùng tay lau đi cho tôi, rồi mới nói với tôi câu đầu tiên cả buổi: “Mã Tiểu Trác, em già đi rồi!”
Già thì chịu vậy!
Lúc này một nhân viên phục vụ gõ cửa, đặt xuống hai ly nước chanh, dùng giọng rất chuyên nghiệp nói: “Phí thuê bao phòng một giờ hai mươi tám đồng, thời gian thuê tối thiểu 2 giờ. Thức uống gọi riêng, xin thanh toán hoá đơn trước.”
Hắn bước tới, rút một tờ tiền màu hồng từ túi quần phía sau, nhét vào trong tay nhân viên phục vụ: “Nếu tiền không đủ thì hẵng tới làm phiền.”
Cửa được đóng lại, nhân viên phục vụ rất hiểu ý, bỏ đi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha, trái tim vừa khôi phục sau một trận đấu đá lại bắt đầu điên cuồng đập thình thịch bởi bốn chữ “phí thuê bao phòng.” Tôi đã trở thành một đứa trẻ hư hỏng, đây là điều không chối cãi vào đâu được. Để che dấu sự bất an trong lòng, tôi cầm nước lên, uống một ngụm hết hơn nửa ly.
“Đánh đủ chưa?” Hắn ngồi xuống cạnh tôi, gác một chân lên bàn trà, bảo tôi, “Nếu mà đánh đủ rồi, thì bây giờ chúng ta có thể tới màn sau.”
“Trông anh giống như luôn canh sẵn ngoài cửa, làm sao anh biết em sẽ tới?” Tôi hỏi hắn.
“Cầu may thôi.” Hắn thở dài đáp. Một con người ngang ngược như hắn mà có thể nói một câu xuống nước như vầy, làm cho trong lòng tôi cảm thấy như đang ngậm ô mai, chua cũng không hẳn, ngọt cũng không vừa.
“Hạ Hoa cứ không cho anh đi gặp em.” Hắn nói, “Còn bắt anh thề độc.”
“Anh thề rồi à?” Tôi hỏi.
Hắn hờ hững nói: “Thề chứ, ‘nếu không ra cửa bị xe đụng chết, ăn cơm bị nghẹn chết, trời mưa bị sét đánh chết, chơi gái bị người ta……’ “ Nói đến đây hắn im bặt, liếc tôi nói, “Thôi, em là trẻ vị thành niên, không nói mấy thứ này với em.”
“Vậy sao anh còn dám đi gặp em?”
Hắn lườm tôi một cái, nói: “Hôm nay là em tới gặp anh được không hả?”
“Vô lại.” Tôi nói.
“Vậy em thích vô lại hay là em thích ma cà bông đây?” Hắn hỏi một cách không biết xấu hổ.
“Ai cơ?”
“Cái tên gián điệp con suốt ngày bám theo sau đít em đó, sao, anh gọi nó là ma cà bông em có ý kiến à?”
“Thế chị Tinh Tinh của anh thì sao?”
Hắn phang lại tôi câu khác, “Lẽ nào hắn cam lòng để yên cho em quay về với anh sao?”
Sở trường của hắn chính là cái kiểu không biết xấu hổ này, loại người như hắn có muốn dạy cho một bài học cũng không xong. Tôi đặt ly nước xuống, ngồi tránh xa hắn ra. Hắn lập tức nhích qua theo. Tôi tiếp tục lui ra sau, hắn tiếp tục lui theo. Trong căn phòng bao bé tẹo này chỉ có hai chiếc ghế sô pha, còn nhích nữa chỉ có nước rớt xuống đất. Hắn đã đoán chắc như vậy, đắc ý vỗ vỗ đùi, nói: “Mã Tiểu Trác, qua ngồi đây với anh.”
Tưởng tượng của hắn thật tốt đẹp. Tôi cầm ly nước chanh nhân viên phục vụ vừa bưng vào khi nãy, đổ thẳng lên đùi trái mà hắn vừa giơ ra, sau đó phối hợp với lời thoại, “Đáng tiếc không phải nước nóng.”
Mã Trác tôi xưa giờ không chịu thiệt, càng không định dễ dàng tha thứ cho hắn. Ly nước này dành cho cô tình nhân phú bà của hắn.
Đúng là hắn không ngờ tôi sẽ làm như vậy, nhìn chiếc quần ướt nhẹp của mình nói một cách bội phục: “Chiêu này ác thật, người khác sẽ tưởng là anh đái dầm đấy.”
Tôi ngoảnh đầu đi, không thèm để ý đến hắn, đồng thời bắt đầu chậm rãi uống nửa ly nước chanh còn lại, vì muốn kéo dài thời gian, một một ngụm hầu như chỉ nhấp nhấp.
Hắn lại giở trò cũ ra, nói: “Anh đếm 1, 2, 3, em không quay đầu lại anh cũng xuất độc chiêu đó nha!”
Tôi mới không cho hắn cơ hội, lập tức quay ngoắt lại nhìn hắn. Hắn không ngờ tôi còn ứng chiêu độc vầy, nhất thời ngẩn ra không biết làm sao để đối phó với tôi, nghĩ một hồi lâu, mới đặt tay lên vai rồi ôm lấy tôi, nói một câu sến súa khiến người ta nổi một đống da gà: “Ông đây không ngày nào không nghĩ đến em.”
Cuối cùng thì tôi bị lời ngon tiếng ngọt của hắn tạm thời thuần hoá, không chống cự nữa. Lúc ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của hắn thì nhìn ngay thấy dấu răng ở cổ hắn. Cổ của hắn không tính là tinh tế, gân xanh thô và lộ rõ, cho nên dấu răng nho nhỏ của tôi để lại những vệt sâu, tựa như rất nhiều đốt muỗi cắn, nằm quanh yết hầu của hắn. Có dấu còn sâu gần 2mm. Chỗ bị răng nanh cắn đã thâm tím, máu như sắp rỉ ra, nhìn như hình xăm.
Tôi nhìn thấy sự trả thù của mình, cũng nhìn thấy tình yêu của mình.
Chỉ là, không biết hắn có hiểu không?
Khi ấy, tôi nào biết tình yêu vạn kiếp bất phục là cái gì. Nhưng tôi như đã linh cảm được hết thảy những yêu thương hận thù giữa chúng tôi sau này, sẽ thảm thiết hơn giây phút ấy rất nhiều. Cho nên, tôi rụt đầu, không dám nhìn những vết thương ấy nữa.
Buổi chiều hôm đó, tôi tắt di động, chạy ra ngoài, dùng điện thoại công cộng gọi cho A Nam, nói với ông là tôi đi xem phim với Nhan Dự Dự, cho nên sẽ về nhà muộn. Đây đã không phải là lần đầu tôi nói dối nữa, nhưng vẫn ngượng mồm một cách lạ thường, ấp úng nửa ngày mới nói xong một câu. May sao ông đang bận, hình như không để ý lắm. Quan trọng hơn nữa là, ông nói với tôi ông cũng vừa vặn có công chuyện tối hôm đó, cũng sẽ không về nhà dùng cơm, khiến cho tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc về lại căn phòng bao nhỏ xíu, tôi nghe thấy hắn đang gọi điện thoại, không biết nói chuyện với ai, giọng điệu không vui. Trông thấy tôi bước vào, hắn tắt máy, nhét vào túi sau của quần jeans, bảo tôi: “Tối nay mời em ăn món cơm ếch nấu ớt trứ danh của ‘Quên Đi.’ “
“Được.” Tôi nói.
“Chúng ta gọi chút rượu ăn mừng nhé?”
Tôi nói: “Em ngàn chén không say, không dùng được.”
“Được thôi,” Hắn không kiên trì, cũng không khiêu chiến với lời nói huyênh hoang của tôi, chỉ bảo, “Thiếu nhi không uống, anh uống!”
Không biết có phải do đặc biệt vui vẻ, đêm ấy hắn thực sự uống say. Quá nửa tuần rượu, hắn đứng lên, kéo tôi đi xăm xăm ra ngoài, đi từ gian phòng bao nhỏ xíu kia ra đến giữa đại sảnh ồn ào huyên náo. Lúc đó đã hơn tám giờ tối, ban nhạc trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, một cô ca sĩ vừa hát xong một ca khúc, âm nhạc tạm ngưng, tai tôi vẫn ong ong lên một cách khó chịu. Hắn bảo tôi đứng đó đợi, chạy lên nói chuyện với ban nhạc.
Không lâu sau, hắn bước ra giữa sân khấu, giọng ngà ngà, nói: “Đây là lần đầu tiên tôi lên sân khấu, muốn hát một bài hát tặng cho bạn gái của tôi — Mã Tiểu Trác.”
Nói đoạn, ánh mắt của hắn nhìn về phía tôi, trong ánh mắt đó, là lửa thiêu. Tôi bất giác che mắt mình lại, lùi về phía sau đám người. Đèn đóm xung quanh rất mờ, tôi nấp sau lưng một tên béo, mới cảm thấy bớt căng thẳng, nhưng vẫn có thể nghe tiếng trống ngực mình rất rõ ràng. Lúc đó hắn đã bắt đầu cất tiếng hát, tên béo đứng trước mặt tôi rất nhanh chóng hiểu ra tôi chính là “nữ chính” trong bài hát ấy, lại còn cùng với một tên bạn của hắn ta, bắt đầu nâng tôi cao lên, giống như đang có một chiếc bục nâng tôi dần dần lên cao chót vót, để cho tôi không sao lẩn tránh ánh mắt như mũi tên của hắn đang bắn về phía tôi.
Hắn đang hát đến đoạn cao trào, giọng hát tuy không hay, nhưng gào rống nhiệt liệt, tôi nghe ra tiếng bể từ cổ họng và vẻ cuồng si:
Đã có ai nói cho em nghe anh rất yêu em?
Nhật ký của em đã có ai từng khóc?
Đã có ai nói em hay anh rất bận lòng?
Bận lòng vì khoảng cách giữa thành phố đôi ta…..
Tôi 16 tuổi đầu, cuộc sống dường như ngày càng thêm điên đảo.
Tôi cứ thế mà bị 2 tên con trai lạ hoắc nâng cao lên, bối rối đứng giữa sảnh của quán rượu, hai tay úp lên mũi, liều mạng nhẫn nhịn, mới không để cho nước mắt rơi.
Giọng ca của hắn vẫn tiếp tục, tôi phải năn nỉ thì đám người lạ đó cuối cùng mới thả tôi xuống. Bọn họ còn không quên chúc phúc cho tôi: “Em là một cô gái thật hạnh phúc.” Tôi cười, đang còn suy nghĩ xem lúc hắn đi xuống thì tôi nên khen hắn hay là trêu hắn, sau lưng tôi chợt vang lên một giọng nữ. “Hắn cứ như một tên hề ấy nhỉ?”
Tôi ngoái đầu, trông thấy người phụ nữ đã gặp ở Hoa Tinh tên là Tinh Tinh kia.
Đúng lúc này, giọng hát trên sân khấu bỗng im bặt, chỉ thấy hắn nhảy xuống, chạy như bay đến bên tôi, kéo tôi nói: “Đi.”
“Đợi chút.” Cô gái kia giơ tay cản hắn lại, nói, “Đi theo em, chuyện tối nay em sẽ bỏ qua.”
Hắn hoàn toàn lơ cô ta, kéo tôi đi mất. Chúng tôi ra đến bên ngoài quán rượu, cô gái kia vẫn bám theo, cách nơi chúng tôi đứng 1m, cô ta la lên với hắn: “Anh đừng hối hận đấy!”
Mặc dù hắn vẫn luôn nắm chặt lấy tay tôi từ đầu tới cuối, nhưng màn kịch xen ngang này khiến cho tôi đâm ra lúng túng. Nước mắt vì cảm động của tôi vẫn còn rưng rưng, ai ngờ giữa đường lại xông ra một kẻ muốn giết người phá bĩnh, cho nên khỏi cần nghĩ cũng có thể đoán được bộ dạng khi đó của tôi trông ngớ ngẩn đến độ nào. Tôi ngoái đầu ngây ngốc nhìn cô ta, hắn kéo mạnh tôi một cái, nói: “Đi mau, nhìn cái gì mà nhìn!”
Nào phải “đi” là đã đủ. Thái độ của hắn rõ ràng là muốn chạy thục mạng, vừa đi vài bước hắn đã bế xốc tôi lên, vắt ngang vai rồi chạy băng qua đường. Mới đầu tôi tưởng hắn đang nổi điên, nhưng rất nhanh, tôi hiểu ra hắn đang nghiêm túc. Xưa giờ tôi chưa từng phải chạy để giữ lấy mạng, nên bị doạ không ít, không thốt nên lời, người mềm nhũn, cánh tay không kiểm soát được cứ văng qua văng lại, tầm nhìn chỉ thấy được cặp chân hắn đang sải bước như bay. Tôi có thế nghe được tiếng rồ máy xe gầm rú ở phía sau, thế là tôi nghểnh cổ lên ngó, động tác này rất gian nan, cộng thêm với máu trên não tôi nãy giờ bị chảy ngược, nhưng tôi vẫn nhìn thấy rất rõ —-ánh đèn pha chói loà chiếu xuyên qua mắt tôi, một chiếc xe Mini Cooper đỏ rực như một con bò đực điên cuồng lao về phía chúng tôi. Hắn không ngoái đầu lại, nhưng chân nhanh nhẹn búng cao lên một phát. Tôi nhìn xuống, trông thấy chúng tôi đã đứng trên một bồn hoa.
Chiếc xe tông thẳng vào một thân cây kế bên bồn hoa, hết hai phần ba lá trên cây bị cú chấn động làm rụng đầy đất.
Tôi còn chưa kịp chấn tĩnh, váng đầu hoa mắt.
“Mẹ kiếp!” Hắn mắng, sau đó vội buông tôi ra, tôi khó khăn lắm mới đứng vững được, hắn đã nhảy xuống khỏi bồn hoa, chạy đến bên cạnh chiếc xe, mở cửa xe, nắm lấy tóc của cô gái đã bị cú tông xe làm cho ngây ngốc, kéo cô ta xuống khỏi xe, xáng cho cô ta hai cái bạt tai.
Hết thảy những điều này được hắn làm vô cùng lưu loát, tôi nhìn đến sững sờ.
Sau đó, hắn buông cô ta ra, trở về bên tôi, kéo tay tôi nói: “Đi thôi.”
Nghĩ đến Vu An Đoá, lại nghĩ đến cô gái tên Tinh Tinh này, coi bộ hắn đúng là có bản lĩnh khiến cho phụ nữ vì hắn mà điên.
Đương nhiên hy vọng là tôi không phải một trong số đó.
Nếu muốn sống sót, chiến thắng hắn, đối với tôi mà nói, là điều bắt buộc.
Bài hát “Đã có ai nói cho em biết” của Trần Sở Sinh
khi xe lửa tiến vào thành phố xa lạ này
những ánh đèn neon xưa nay chưa từng thấy
anh mở bức thư em đưa đến tiễn anh
bỗng cảm thấy nhớ em vô tận
thành phố không biết ngày đêm mùa đông không thấy tuyết
anh nghe có người reo mừng có kẻ khóc than
đã sớm quen với bóng đêm đầy cám muội*
nhưng vẫn không có cách nào quên được bóng hình em
đã có ai nói cho em nghe anh rất yêu em?
nhật ký của em đã có ai từng khóc?
đã có ai nói em hay anh rất bận lòng?
bận lòng vì khoảng cách giữa thành phố đôi ta…..
*cám dỗ ám muội

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.