Khúc Ca Biệt Ly

Chương 7:




Sáng thứ Bảy, tôi đang ở nhà.
A Nam không có đó, nhưng có bà. Bà nói với tôi A Nam đi Hà Nam đưa hàng, phải hai hôm nữa mới về. Biết tôi vẫn còn chưa ăn sáng, bà làm cho tôi một bát mì, rồi còn cho thêm một trái trứng chiên. Thật ra tôi không đói chút nào, nhưng tôi vẫn kiên trì ăn hết nó. Mắt trông thấy tôi húp đến giọt nước mì cuối cùng, bà chợt thở dài nói: “Đã lớn thế này rồi.”
Một tiếng thở dài này khiến cho lòng tôi hoảng loạn như kẻ trộm. Đối với sự lường gạt liên quan đến thân phận của tôi, không biết đến ngày nào mới có thể hé lộ ra dưới ánh mặt trời. Bà cụ không có chút quan hệ máu mủ nào với tôi này phải nên có một đứa cháu trai hoặc cháu gái ruột thịt, đây là quyền lợi của bà, tôi không nên lấy đi quyền lợi đó của bà.
“Mã Trác.” Bà như có chút suy tư hỏi, “Ba con tìm cho con một người mẹ được không?”
Tôi trì độn một chút, rồi nhanh chóng đáp: “Đương nhiên được ạ.”
“Cũng không biết phải đi đâu tìm,” bà lại thở dài, “Yêu cầu của ba con lại cao, trong lòng lại cứ thương nhớ mẹ con, khi nào thích hợp, con khuyên ba con dùm cho bà nhé. Người cũng đã khuất bao nhiêu năm rồi, ba con dù sao cũng phải tiếp tục sống chứ, con đã lớn thế này, cũng nên hiểu chuyện rồi, đúng không?”
“Dạ.” Tôi trả lời, bưng bát mì lên, chuẩn bị đem vào trong bếp rửa sạch, bà giành lấy nó, nói: “Con đi học bài đi, đừng có lo. Ba con kêu bà lên đây, chính là để lo cho con mà.”
“Bà ơi, bà có thể về lại dưới huyện đi chơi mạt chược.” Tôi nói, “Mình con sống không sao đâu.”
“Chuyện chung thân đại sự của ba con còn chưa giải quyết xong, bà chẳng có lòng dạ nào cả.” Coi bộ bà có vẻ như vì chuyện này mà âu lo chồng chất, ngay cả đến những sợi tóc bạc đã nhô ra mà cũng không có hơi sức đâu đi để ý đến chúng nữa.
Buổi chiều thứ Bảy, tôi ở trong phòng ôn bài, bà ở ngoài ban công phơi chăn, chuông cửa chợt vang lên. Tôi chạy ra mở cửa, phát hiện kẻ đứng ngoài cửa lại là Tiêu Triết, cậu ta đeo cặp táp, trong tay bê một món đồ trông như một chậu hoa nhỏ, cười hì hì nói với tôi: “Thật sự là ở chỗ này, thế là tớ đã không tìm nhầm.”
“Cậu tới làm gì?” Tôi hỏi cậu ta.
Cậu ta đưa cái bồn màu xanh lá nho nhỏ kia cho tôi nói: “Đến đưa cho cậu cái này, có thể nở hoa đấy, tin không?”
“Cậu làm sao biết được nhà tớ ở đây?” tôi không nhận đồ của cậu ta, sự kinh ngạc của tôi chỉ có thể dùng từ “sững sờ” lại để hình dung. Lẽ nào cậu ta theo dõi tôi?
“Là ai thế?” Bà đứng ở cửa ban công hỏi.
“Thưa bà, là con, con là Tiêu Triết, bạn học của Mã Trác.” Tiêu Triết đứng ngoài cửa tự tiện lớn tiếng trả lời. Vừa trả lời còn vừa nhón nhón chân ngó dáo dác vào trong nhà chào bà tôi. Bất lịch sự như thế, một tên con trai càn rỡ chạy tới nhà của nữ sinh mà đập cửa, tôi thật chưa từng gặp qua.
“Cảm ơn. Có chuyện gì đợi tới trường rồi nói sau đi.” Tôi giật lấy bồn cây nho nhỏ màu xanh trong tay cậu ta, sau đó đóng sầm cửa lại.
Cảm ơn trời đất, cậu ta không tiếp tục bấm chuông, hơn nữa rất nhanh chóng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu ta đi xuống lầu, nhưng tôi vẫn còn bưng cái chậu kiểng khỉ gió hoa không ra hoa cây không ra cây kia, sững sờ đứng hít một hơi khí lạnh.
“Bạn trong lớp tới tìm con có chuyện gì vậy?” Bà tôi nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa.
“Dạ cậu ta tới đưa một món đồ.” Tôi nói, “Đi rồi ạ.”
“Không mời vào nhà ngồi?” Bà bảo.
“Bà đừng để ý đến cậu ta, cậu ta dở hơi.” Tôi nói một cách không vui.
“Ngày mai sinh nhật, con muốn ăn món gì?” Bà bất chợt hỏi tôi.
Đúng rồi, sinh nhật tới rồi. Mấy hôm trước A Nam còn nhắc nữa, bà mà không nói tôi thật sự không nhớ tới. Đáng tiếc A Nam không có nhà, còn không làm chút thức ăn ngon, uống với ông một chút rượu, cũng không gọi là tệ.
Cứ như thế, Chủ Nhật hôm đó, tôi ăn một bữa trưa phong phú, nhưng chỉ có hai bà cháu chúng tôi.
Tôi vốn tưởng A Nam sẽ gọi điện thoại về, kết quả cũng không có.
Có lẽ là ông bận bịu đến quên hết trơn, quên cũng tốt, khỏi bị ông ép tôi liên hoan cùng với bạn bè gì gì đó. Không biết là ai phát minh ra cái “phong tục” ăn mừng sinh nhật này, tôi thì vẫn mãi không sao quen được. Trước đây dưới Nhã An, sau đó ở Thành Đô, tôi đều chưa từng mừng sinh nhật. Ngày sinh nhật của đứa trẻ chính là ngày lâm nạn của người mẹ, nhưng đối với tôi mà nói, đó cũng chưa từng là một ngày dễ chịu đối với tôi, bởi vì vào ngày này, tôi luôn dễ dàng bị rơi vào trong vũng lầy của ký ức hơn ngày thường.
Tối hôm ấy, bà tôi kiên trì bắt tôi ăn xong bữa tối rồi mới được quay về trường, cho nên lúc tôi tới trường, tiết tự học buổi tối đã sắp bắt đầu. Tôi gặp thầy Sướng trong hành lang dãy lầu toán, thầy gọi tôi lại bảo: “Mã Trác, thầy đang còn tìm em đấy! Tới đây giúp thầy một việc, được không?”
Bởi vì thành tích của tôi khá, cho nên học kỳ này tôi bị chọn làm lớp phó học tập, nhưng những công việc tôi làm thì rất ít, cho nên lúc thầy Sướng nhờ tôi vào văn phòng để đăng ký phòng học cho buổi học thêm cuối học kỳ cho cả lớp, tôi rất tình nguyện. Không ngờ lại chạm mặt Vương Du Duyệt ở trong dãy lầu văn phòng, lúc tôi đi ngang qua nó, nó chợt gọi tôi lại: “Ê! Mã Trác!”
Tôi lơ nó.
Nó tiến lên thêm một bước, cản đường tôi lại, nhìn ra phía sau lưng tôi một cái, nói: “Nhan Ôsin hôm nay không đi học à?”
“Cô ấy có lẽ không rảnh rỗi như cậu.” Tôi nói.
Nó không lấy làm phiền lòng, nhếch mép cười, sau đó phun ra một câu từ giữa kẽ răng: “Đừng có mong người ta sẽ thích mày, trừ Vu An Đoá ra, hắn sẽ không yêu bất cứ ai cả. Chỉ là chơi đùa, mày có hiểu không?”
“Không có hứng thú.” Tôi lạnh lùng nói.
“Ha ha. Nhan Dự Dự có phải là học cách mạnh miệng từ mày? Đáng tiếc, cái miệng kia của nó chỉ e là sẽ không mạnh nổi nữa đâu á!” Nói xong câu đó, nó đắc ý vênh váo mặt lên rồi đi mất.
Tôi nhìn theo bóng lưng của nó, thật béo. Nhan Dự Dự nói không sai chút nào, diệp lục tố (1) tràn ngập trong cái đầu ngu của nó, thứ con gái này, bởi vì đi lo cho bạn bè mà đến cả bản thân mình cũng thường quên mất, sống như thế trên đời thì còn có ý nghĩa gì nữa?
Nhưng mỗi người đều có cách sống riêng, chỉ cần nó không ảnh hưởng đến tôi, liên can gì đến tôi?
(1) Trong quyển 1, Nhan Dự Dự gọi Vương Du Duyệt là “Vương Lục Diệp” (Lá Xanh, có nghĩa là kẻ sắm vai phụ), mắng VDD là đầu toàn lá nên ngu, chỉ biết đi xách dép cho Vu An Đoá.
Đợi tôi vào văn phòng làm xong xuôi hết việc, quay về lớp, sắc trời đã tối. Hết thảy mọi phòng học khác đều đèn đuốc sáng rực, trừ lớp của chúng tôi. Tôi đi tới cửa mới phát hiện đèn trong lớp đều bị tắt hết. Lẽ nào tối nay không có tiết tự học? Tôi khẽ đẩy cửa mở, thò đầu vào, đèn chợt bật sáng lên, đỉnh đầu tôi bị thứ gì đó nhẹ nhàng đụng vào một cái, tôi ngẩng đầu, là một chiếc thau đựng đầy vụn giấy ngũ sắc, rắc xuôi từ trên đỉnh đầu tôi xuống, rớt vào trong tai tôi, trong áo tôi. Các bạn học bùng lên một tràng pháo tay vang dội. Tôi bẽn lẽn hất giấy vụn từ trên đầu xuống, mở to mắt nhìn đèn ở trên đầu, đã bị bọc lại bằng một lớp giấy lụa mỏng, có đỏ có xanh, cả một lớp học liền mang một dáng vẻ mới, trở nên mông lung huyền ảo.
Trò gì thế này?
Tôi giẫm lên giấy vụn bước vào trong lớp, tất cả mọi người đều giống như từ ngoi lên từ mặt đất, chợt vây quanh lấy tôi, trong đó có hai cô nữ sinh ra sức mà đẩy, mãi cho đến khi tôi bị đẩy đến chính giữa khoảng trống.
Lúc bấy giờ tôi mới trông thấy, chính giữa khoảng trống được bao vây bởi bàn học và ghế ngồi, là bàn học của tôi. Mà thứ được đặt ở trên bàn học, là một chiếc bánh ngọt và một bó hoa tây cúc tươi.
Đồng thời lúc ấy, tôi nhìn lên bảng một cái, một hàng chữ rất lớn được trang trí bằng đèn Giáng Sinh ngũ sắc sặc sỡ:
“Chúc Bạn Mã Trác Sinh Nhật Vui Vẻ!”
Cái này là từ đâu ra? Quy định lớp? Phần thưởng học sinh giỏi? Một bí mật lớn như thế, một party long trọng như thế, coi bộ chỉ có mình tôi là không hay biết gì. Tất cả mọi bạn học, bao gồm cả thầy Sướng đang còn khoanh tay tán thưởng kia, đều dùng bộ mặt tươi cười đón lấy vẻ mặt ngơ ngác và một bụng đầy nghi vấn của tôi.
Thầy Sướng giơ tay ra dấu “im lặng,” mọi người mới ngừng cười đùa.
Thầy Sướng bắt đầu phát biểu: “Hôm nay, là sinh nhật 16 tuổi của bạn Mã Trác. Chúng ta tổ chức cho bạn Mã Trác một bữa liên hoan đặc biệt tại nơi này. Hy vọng tối nay sẽ không chỉ là một kỷ niệm quý báu trong cuộc đời của bạn Mã Trác, mà cũng có thể thành một kỷ nhiệm quý báu của mỗi một học sinh trong lớp 10/7 của chúng ta, bởi vì chúng ta cùng nhau đi qua tuổi 16 của chúng ta, đi qua một quãng thời gian thanh xuân nhất tươi đẹp nhất trong cuộc đời, chúng ta cùng mang một danh từ chung, gọi là “bạn học.” Chúng ta hãy cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, chúc phúc cho Mã Trác, cũng chúc phúc cho chúng ta, chúc chúng ta đều có một ngày mai tươi đẹp sán lạn!”
Lời của thầy Sướng vừa dứt, tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người đã cùng nhau vang lên. Tôi tìm kiếm Nhan Dự Dự trong đám người tới tới lui lui, kỳ lạ không phát hiện ra bóng dáng của cô ấy.
Vẫn là Tiêu Triết, chủ động chạy vào chính giữa lớp học, móc ra một chiếc bật lửa, đốt lên 16 cây nến sinh nhật cho tôi.
“Em có thể có 3 lời ước.” Thầy Sướng nói, “Nhất định có thể biến thành sự thật.”
Tôi nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, cúi đầu xuống. Trong một khắc đó, lớp học im phăng phắc, không nghe được một âm thanh nào cả. Không biết có phải là do đang ồn ào tự dưng im bặt, tôi cảm thấy bốn bề quá đỗi tĩnh lặng, giống như đã bước vào một nơi hoang dã không người, ngay cả thiên nhiên bao la cũng mất đi hết thảy mọi âm thanh.
“Ba điều ước?” Trong lòng tôi nghĩ, tôi nên ước điều gì?
Loại chuyện ước mơ xa hoa này, xưa nay vốn chưa từng phát sinh trên người tôi. Tôi giống như chẳng có ước mơ gì, lại giống như có rất nhiều rất nhiều mơ ước. Có thể là do thời gian tôi đắn đo quá lâu, đang lúc tôi còn chưa kịp chỉnh lý đầu óc sắp xếp lại những ý nghĩ chân chính của mình, rất nhiều bạn học đã xông lên, thổi tắt nến giùm cho tôi.
Nhưng mà, tôi vẫn bị một điều ước xẹt ngang qua trong đầu tôi khiến cho bản thân tôi bị doạ sợ chết điếng!
Tôi gắng sức mở thật to mắt, nhìn các bạn xếp thành hàng, thay phiên nhau tiến đến bên tôi. Nhất định là đã tập dợt từ trước, bọn họ rất trật tự, lời chúc của mỗi người càng lúc càng nghe càng cảm động. Tôi bất chợt cảm thấy, cánh cửa đã đóng chặt bao năm trong tim tôi hình như đã kẽo kẹt một tiếng, rồi hé mở, giống như một người bị ngộp trong nước bỗng được kéo lên trên mặt nước, lại được hít thở dưỡng khí. Nói thật thì cho dù ở trong mơ, tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có một sinh nhật giống vầy, chưa từng nghĩ sẽ trở thành nhân vật chính bằng cách này; càng chưa từng nghĩ, tuổi 16 của tôi, sẽ có một mở đầu đẹp đẽ ấm áp như vậy.
52 tấm thiệp.
Mỗi một tấm mang phong cách không giống nhau, có tấm màu mè hoa lá hẹ, có tấm đơn giản nhã nhặn; mỗi tấm thiệp, giống như đại biểu cho một con người. Tôi cúi đầu đọc từng tấm một.
“Mã Trác, trong mắt tớ, cậu là một cô gái dũng cảm nhất, kiên cường nhất, trước giờ chưa từng nói là thích cậu, nhưng thật sự thích cậu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ! —–Văn Yến.”
“Mã Trác, cậu biết không, mỗi ngày tớ đều nói với bản thân, thành tích của mình nhất định phải bắt kịp cái con nhỏ phía tầng dưới tớ, cho dù là đầu óc của nhỏ đó được làm bằng máy vi tính đi nữa, mình cũng muốn đua với nó, sinh nhật vui vẻ, cố gắng lên nhé! —–Ngô Đan.”
“Hey! Cậu có biết tên tớ là La Mã không, tuy La Mã không phải được tạo thành trong một ngày, tuy là từ đầu năm lớp 10 tới giờ lời chúng ta nói với nhau chưa tới 3 câu, nhưng tớ vẫn hy vọng cậu nhớ được tớ, một nam sinh hâm mộ cậu! Chúc mừng sinh nhật! Chúc phúc mãi mãi! —- La Mã!”
“Sinh nhật đến rồi, già đi một tuổi rồi. Nhưng mà cấm không được khóc đâu đấy, biết không, cậu vẫn đẹp nhất lúc cậu cười. Trong lòng tớ, cậu mới là hoa khôi của Thiên Trung, chúc hoa khôi sinh nhật vui vẻ, ngày càng thêm đẹp! —-Yêu quý nhất của cậu: Dự Dự.”
…….
Ôi, người chưa tới, thiệp đã tới. Rốt cuộc là cô ấy đang làm trò gì thế?
Tôi không kịp đọc kỹ từng tâm ý của mỗi tấm thiệp, chỉ muốn nói lời cảm ơn. Nhưng đến khi thầy Sướng bảo tôi nói đôi câu, tôi chỉ có thể nghĩ ra được một câu: “Mọi người vì tớ mà hy sinh thời gian của tiết tự học buổi tối……..” Đám nam sinh la ó ngắt lời phát biểu không có chút sáng tạo nào của tôi: “Đâu có đâu, mỗi ngày mở party thì bọn tớ mới vui vẻ, thây kệ mớ bài tập đi!”
Thầy Sướng không hề tức giận chút nào, chỉ sau khi mọi người cười ồ lên xong, thầy mới ra hiệu cho mọi người im lặng.
“Muốn được chia nhau chiếc bánh sinh nhật ngọt ngào cùng với Mã Trác thì còn phải đợi thêm một lúc nữa. Hôm nay là ngày sinh nhật của Mã Trác, chúng ta chơi một chút trò chơi, mỗi tổ cử ra hai bạn, tổng cộng là 16 người, chia thành hai tổ, cùng nhau chơi trò nói thật hoặc là mạo hiểm, nhé?”
Cả lớp khích động không thôi, có vẻ như mọi người đều khá rành trò chơi này, trừ tôi ra. Đợi đến lúc thầy Sướng tuyên bố luật chơi, tôi mới miễn cưỡng hiểu ý nghĩa của trò chơi này:
Mọi người xếp thành hai hàng, tủ xì với người bên trái của mình để phân thắng thua, ai thua phải chọn nói thật (trả lời bất cứ câu hỏi nào của đối phương, bắt buộc phải nói thật) hay là mạo hiểm (hoàn thành nhiệm vụ người thắng quy định), chấp hành xong thì tự động rút lui. Những ai thắng thì lại tiếp tục tù xì với người bên trái của mình, cứ thế cho đến khi còn lại một người thắng duy nhất, sẽ tủ xì với tôi.
Đây là một trò chơi chú trọng đến quá trình, đặc biệt là đến lúc phải chấp hành mạo hiểm hay là phải nói thật lòng, điều cần thiết là trí tuệ của người thắng và can đảm của người thua, hoàn toàn không tục như tôi đã tưởng tượng.
Trong giai đoạn “vòng loại,” tôi cứ ngồi yên một chỗ quan sát, lâu lâu bị những câu hỏi của mọi người làm cho bật cười, không phát hiện ra là Tiêu Triết đã đến đứng ngay cạnh tôi.
Cậu ta đưa di động cho tôi, nói: “Nhan Dự Dự tìm cậu.”
Tôi nhận lấy điện thoại.
“Cưng à, nhớ tớ không?” Nghe như cô ấy đang rất vui vẻ, vui vẻ tựa như lượm được vàng vậy. Xung quanh cô ấy tuy ồn ào, nhưng cô ấy vẫn giữ giọng nói rất êm ái.
“Cậu đang ở đâu?” Tôi bịt một tai lại, hỏi cô ấy, “Tại sao không có mặt?”
“Phải phải phải, tớ bị trễ mất rồi, phải phạt phải phạt. Ha ha ha. Biết không, tớ phải đi lấy cho cậu một món quà rất rất rất rất rất tuyệt vời, cậu nhất định sẽ thích, đợi tớ nhé. Tớ nhất định sẽ tìm mọi cách về sớm chút, bánh ngọt để dành một miếng, cám ơn!”
Nói xong cô ấy cúp điện thoại.
Tôi đưa trả lại điện thoại cho Tiêu Triết, ngó trò chơi tiếp tục diễn ra. Không ngờ sau khi hai tổ ồn ào cãi cọ thương lượng tới thương lượng lui, cuối cùng của cuối cùng, Tiêu Triết lại đứng trước mặt tôi. Cậu ta là người thắng sau chót. Tôi thực sự hoài nghi bản thân của trò chơi này không biết có phải là một cái bẫy rõ to hay không.
Cậu ta ngoắc ngoắc tay với tôi, cười lên để lộ hai hàm răng trắng bóc, trong một khắc có vẻ giống như danh ca Mao Ninh trong quảng cáo kem đánh răng, không đúng, là một Mao Ninh thời trẻ mới đúng.
Nói thật ra, dưới ánh đèn, cậu ta trông không quá ngốc như ngày thường, đứng ở góc độ khách quan mà nói, cậu ta vẫn miễn cưỡng có chút phong độ. Nhan Dự Dự thích cậu ta, cũng không phải là không có lý.
Búa kéo bao.
Kết quả rõ ràng rất nhanh.
“Kéo” của Tiêu Triết thua “búa” của tôi, không giữ được thắng lợi đến cuối cùng.
“Nói thật, hay là mạo hiểm?” Tôi mỉm cười hỏi cậu ta.
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn tôi, giống như có chút hoài nghi người mang dáng vẻ thong dong tự tại như tôi hiện giờ ở trước mặt cậu ta, có phải là “nữ tu” Mã Trác trong ấn tượng của cậu ta hay không.
“Mạo hiểm.” Cậu ta nuốt một ngụm nước miếng, khẽ nói.
Cả một gian lớp học im phăng phắc, chờ đợi tôi phát cho cậu ta một mệnh lệnh hóc búa nhất.
Ngó Tiêu Triết đang còn đứng đợi bản án, tôi xuề xoà: “Vậy, hát một khúc ca đi.”
Ngay đến cánh tay đang khoanh của thầy Sướng cũng buông thõng xuống, thầy vừa cười vừa ấm ức nói: “Mã Trác, đừng quá lương thiện đi chứ.” Mọi người đều khẽ phát ra tiếng huýt sáo, đối với hành động “thả cho cậu ta một con đường sống” này của tôi có chút khó hiểu và bất mãn.
Nhưng đến khi giọng ca của Tiêu Triết cất lên, hết thảy mọi âm thanh xung quanh đều từ từ tựa như cánh cửa thang máy được khép lại mà bị cắt đứt, bỗng dưng im bặt.
Cậu ta hát một khúc hát ballad sinh viên rất xưa cũ:
Hoàng hôn ấy
Nổi trận tuyết trắng bay
U buồn
Nở khắp mái đồi
Đợi chờ thanh xuân ly tan
Phim chiếu lúc nửa đêm
Viết toàn tình yêu xưa cũ
Trong bóng tối
hát một khúc ca cho tuổi xanh
hãy đi
người em
hãy đi xem ánh hồng
và mang
tình ca của tôi cùng
em đón gió ngân nga hát
giọt sương vương trên tóc
đong đầy nỗi sầu trong veo
là ẩn số sớm nhất trong đời tôi
khi năm tháng
và những đẹp tươi
đã thành tiếng thở dài trong gió bụi
trong ánh mắt u buồn của em
vương giọt lệ năm xưa
thuở tin vào tình yêu
ca khúc không hát cho em nghe được
khiến một đời này tôi luôn tìm nhớ.
Lúc vừa hát xong câu chót của bài hát, cậu ta nói một câu vô cùng vô cùng mờ ám: “Thân tặng cô gái của lòng tôi.”
Bao gồm cả tôi, rất nhiều người đều chưa từng được nghe Tiêu Triết hát. Hoặc có lẽ không chỉ có tôi, mà trong mắt của rất nhiều người, mọt sách Tiêu Triết không nên có một giọng ca như vậy. Giọng ca ấy quá thuần khiết, quá tha thiết, quá khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Nhưng điều khiến tất cả mọi người càng bất ngờ, bao gồm cả bản thân tôi, chính là, trong tiếng hát của cậu ta, tôi lại khóc.
Tôi không còn nhớ đã bao lâu rồi tôi chưa rơi lệ giống vậy. Nước mắt lẳng lặng im hơi lặng tiếng, cứ thế mà từng giọt từng giọt, lạnh lẽo tuôn.
Có trời biết cho tôi, tôi chỉ đang nghĩ đến A Nam đáng thương.
Tiếng hát của Tiêu Triết, giống ông quá đỗi. Đến độ trong một khắc mơ hồ, tôi tưởng đó chính là ông đang ngồi nơi ấy, nhớ đến Lâm Quả Quả của ông, và hết thảy những gì ông đã từng có, một tình yêu trĩu nặng trong những năm tháng của thanh xuân.
Đến lúc nước mắt của tôi cuối cùng cũng đã ngừng rơi, lúc tôi cắt bánh ngọt chia cho các bạn học dưới sự giúp đỡ của thầy Sướng, một lần nữa, tôi lại nhớ tới bà ấy. Bà ấy tựa như một câu thần chú, một khi được tụng lên rồi, liền phát huy ma lực vô biên vô phép vô tận. Bà ấy làm thế nào mà được như vậy, rõ ràng bản thân đã phủi tay rời đi, nhưng thế nào lại bắt người khác đi trả nợ thay cho bà ấy chứ?
Đêm đầu tiên của năm mười sáu tuổi, bởi khúc ca này của nam sinh Tiêu Triết, trong lòng tôi trỗi lên một nỗi hận mong manh đối với bà.
________________________________________
Mao Ninh trẻ (nhưng nhớ là Tiêu Triết mắt 1 mí, vậy thì giống ở nụ cười và khuôn mặt nhỉ)
Bài hát “Gió Bụi Hồng Trần” (lưu luyến hồng trần) của Lão Lang mà Tiêu Triết hát. Mình quyết định để lời dịch chính xác nhất trong chương, còn lời Việt mình đặt cho bài hát thì nằm trong video này. bấm vào “settings” rồi “cc” để đọc lời Việt.
Cái vụ tuổi tác – mình quay lại đọc chương cuối của Q. 1, mình nghĩ cái khúc nói “tôi 17 tuổi” của Mã Trác là một câu nói về tương lai, tức là năm 17 tuổi sẽ có một màn đau buồn ly kỳ rùng rợn gì gì đó, chưa xảy ra, nhưng sẽ xảy ra. Năm 15 tuổi phép màu của bà phù thuỷ tốt bụng chính là ám thị cho Mã Trác biết về tương lai. Tóm lại, chương này xác nhận tất cả mọi người đều đang học lớp 10 nhé bà con.
Mình rất thích chương này khúc mà Tiêu Triết hát, vì nó mình đã bỏ ra nguyên một ngày để đặt lời Việt cho bài hát từ cả tháng trước, và dùng aegisub ghép phụ đề vào trong video gốc. Cái khoảnh khắc đó quá đẹp. Đây là lần đầu tiên Tiêu Triết và A Nam được trực tiếp đặt cạnh nhau trong truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.