Khúc Ca Biệt Ly

Chương 25:




Đấy là một quán trà phong cách Trung, diện tích không lớn, nhưng hoàn cảnh yên tĩnh, bày biện đâu ra đấy. Tuy tôi hoàn toàn không biết gì về buôn bán, nhưng đi một vòng nhìn quanh, vẫn cảm thấy rất hợp ý mình. Ông chủ quán trà tên là A Cát, độ 30 tuổi, rất gầy, nhìn nho nhã, có vẻ rất quen với Thuốc Độc.
“Thật sự quyết định đến Bắc Kinh, không đổi ý nữa?” Anh ta hỏi hắn.
“Quyết định rồi.” Hắn nói, “Không đổi ý.”
“Quán dưới Thâm Quyến của cậu bán rồi à?”
“Gần như là vậy.”
“Nói ra thì mấy quán trà đó của cậu vị trí tốt, buôn bán cũng tốt, cậu buông được sao?”
Hắn vỗ vỗ vai A Cát nói, “Nói nhiều lời dư thừa như vầy, có phải là anh tiếc không muốn chuyển nhượng cho tôi?”
“Tôi muốn tiền mặt, nếu như không phải đang kẹt tiền, tôi đúng là tiếc không muốn buông nó. Mở quán lâu năm, tình cảm cũng trở nên gắn bó với nó.” A Cát nói.
“Sáng mai tôi lên máy bay, sẽ nhanh chóng lo chuẩn bị tiền mặt xong xuôi, anh yên tâm đi.” Thuốc Độc nói.
“Vậy thì không có vấn đề gì.” A Cát vừa nói vừa nhìn tôi.
“Vợ tôi.” Thuốc Độc giới thiệu.
“Vợ cậu quá nhiều, tôi không phân biệt được.” A Cát cười cười, dắt chúng tôi vào một phòng bao VIP, vừa ngồi xuống, anh ta đã nói với Thuốc Độc: “Đưa chứng minh thư để tôi đi copy, một số thủ tục tôi có thể làm trước được.”
Hắn móc ví ra, dễ dãi đưa chứng minh thư cho A Cát.
A Cát đi ra khỏi phòng, tôi thì thầm hỏi hắn: “Chứng minh thư cứ tuỳ tiện đưa cho người khác vậy sao?”
“Bạn bè mà.” Hắn nói.
Tôi lại mắc bịnh nghề nghiệp, căn dặn hắn: “Vẫn đừng nên làm như vậy.”
“Ồ.” Hắn lơ đễnh trả lời tôi, gọi tôi tới gần, “Để anh dạy em trà nghệ, em học cho đàng hoàng sau này phục vụ anh.”
“Không học!” Tôi cáu, “Dù gì anh cũng có nhiều vợ phục vụ anh.”
“Nghe tên đó nói láo lếu!” Hắn cười ha ha, vươn tay kéo tôi đến ngồi bên hắn. Hắn đổ nước suối vào trong ấm trà, đặt ấm trà lên chiếc bếp điện kế bên, rồi lấy lá trà đưa trước mũi tôi hỏi tôi: “Thơm không? Đây là trà Phổ Nhĩ năm năm.”
“Tại sao lại đi thích trà?” Tôi rất thắc mắc.
“Thế sao em lại chọn làm luật sư?” Trước giờ hắn chưa bao giờ trả lời câu hỏi nào của tôi cho ra hồn.
“Chắc có lẽ là từ nhỏ em thiếu cảm giác an toàn.” Tôi cười cười đáp, “Cha mẹ đều chết sớm, được nhận nuôi thì lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Tuy ba em đối xử với em rất tốt, nhưng vẫn mang cảm giác phải nín thở, sợ đâu đó làm không tốt, khiến cho người ta không vui.”
“Sau này sẽ không vậy nữa.” Hắn vênh mặt, “Sau này cả một thế giới, em chỉ cần phải nhìn sắc mặt của mỗi mình anh là được.”
Tôi chợt nhớ ra một điều: “Có một chuyện, vẫn muốn nói với anh.”
“Nói đi.”
“Cái mà đã từng đang được kiến thiết dưới trấn Ngải Diệp —- Vườn Hoa Mã Tiểu Trác, thật ra em đã thấy nó.”
“Ha ha, vậy à?” Hắn khịt khịt mũi hơi xấu hổ, nói với vẻ tự giễu, “Lúc còn trẻ, ai chẳng từng làm một chút trò ngớ ngẩn.”
“Cảm ơn anh.” Tôi nói rất thật lòng.
“Cảm ơn thì được tích sự gì chứ,” Hắn nhìn tôi nói, “Cũng đâu thấy em khóc lóc hoặc đi khắp thế giới tìm anh? Bây giờ khó khăn lắm mới được bên nhau, kêu em nấu có ấm trà mà em cũng õng à õng ẹo! Em nói xem, tương lai anh còn hy vọng gì việc em sinh con dạy cái rồi làm hiền thê lương mẫu nữa?”
Sinh con dạy cái? Hắn đâu cần phải suy nghĩ xa xôi đến vậy chứ!
“Em đừng có lười đấy nhé, ít nhất là phải sinh ba đứa cho anh.” Hắn nói, “Vậy mới đủ một bàn mạt chược.”
Tôi đang còn định mắng hắn mơ hão huyền, di động của hắn đã đổ chuông. Hắn móc di động trong túi áo ra, liếc một cái, sau đó bước ra khỏi phòng bao nhận cuộc gọi.
Tôi chỉ nghe một tiếng “Ừ” thân thiết của hắn cùng với tiếng bước chân bỏ đi càng lúc càng xa trong hành lang. Nhiều phút đồng hồ trôi qua, hắn vẫn chưa quay về.
Tôi nghĩ tôi có thể đoán được đó là điện thoại của ai. Đây là đề tài bao ngày nay chúng tôi đều tránh né, tôi để cho hắn có được đầy đủ tự do, là vì tin rằng hắn nhất định có thể làm như hắn đã nói —- thu xếp thoả đáng.
Không có hôn ước, không có tình cảm, thu xếp thoả đáng.
Tôi cũng không có lý do để không tin hắn. Nước đã sôi đi sôi lại mấy lần, tôi tự mình pha trà, nếm trà. Nhìn ra ngoài song, sắc trời không đẹp lắm, âm u nặng nề, như muốn đổ mưa, nhưng chưa đủ thế lực, mây đang tích tụ lại.
Một bình trà từ nóng biến thành nguội lạnh, hắn vẫn chưa bước lại vào phòng.
Trong quãng thời gian ấy, A Cát đã thò đầu vào thăm dò một lần, tôi chỉ chỉ ra ngoài phòng, anh ta hiểu ý, đóng cửa lại. Nghiêng tai nghe ngóng, có thể loáng thoáng nghe được tiếng hắn đang nói chuyện ở cuối hàng lang, nhưng dĩ nhiên không nghe rõ được hắn đang nói gì.
Tôi nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã cả nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Kể ra, giữa tôi và hắn, hình như vẫn chưa từng có một cuộc nói chuyện nào lâu như thế trên điện thoại. Theo từng giây từng giây trôi qua, oán khí trong lồng ngực của tôi càng lúc càng dâng trào, tóm lấy một chén trà ra sức bóp để trút giận, nhưng không ngờ chất lượng của chén trà cực tốt, bóp hoài muốn mềm tay mà nó vẫn không có chút ý định nát vụn.
Không biết lại qua bao lâu, cuối cùng hắn đẩy cửa bước vào, nhét di động vô túi, mỉm cười hỏi tôi: “Sao, trà uống ngon không?”
Tôi đặt chén trà xuống, đứng dậy, tức tốc nói: “Không còn sớm nữa, em phải về nhà thôi.”
“Ngồi xuống!” Hắn vừa rót trà vừa bình tĩnh ra lệnh cho tôi.
“Sắp mưa rồi, anh cũng mau mau về lại khách sạn đi, mình em có thể tự gọi xe về—“
“Mẹ kiếp em đừng có mà giả bộ với anh!” hắn chỉ mặt tôi nói, “Mã Trác, hôm nay em mà dám ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ dám xé xác em ra, không tin em thử coi!”
“Không phải vậy.” Tôi đâu muốn lấy cứng chọi cứng với hắn giữa quán trà, cũng tuyệt đối tin là hắn dám nói dám làm, tôi chỉ có thể ép mình bình tĩnh nói, “Trong nhà có chút việc, ba em đang hối em về.”
“Sao, ổng có thể suốt ngày chàng chàng thiếp thiếp với Hạ Hoa, lại không để cho em ngồi đây uống tách trà với anh à?”
“Anh đừng có nói chuyện khó nghe vậy được không?”
“Vậy em phải dạy anh.” Hắn nói, “Con người anh vô văn hoá, không sánh kịp với đám bạn của em.”
Hắn lại nói những lời mang đầy ẩn ý, tôi đứng đó, đi cũng không xong, ở cũng không xong. Cuối cùng hắn cho tôi một bậc thang để bước xuống, đứng lên ôm tôi kéo xuống ngồi bên hắn, móc bao thuốc lá ra, sai tôi: “Rút một điếu ra mồi lửa cho anh!”
Nể tình hắn chỉ có một cánh tay rảnh rỗi, tôi thuận theo hắn.
Hắn hôn má tôi một cái, coi như làm hoà.
“Chúng ta về khách sạn đi,” Hắn nói, “Anh mệt lắm rồi, sáng mai còn phải lên máy bay sớm.”
“Nếu đã có nhiều chuyện cần phải nói đến vậy, có thể ngồi chuyến bay đêm về đó mà nói.”
Hắn cười rộ lên, cánh tay vòng quanh eo tôi siết mạnh, làm tôi đau đến muốn khóc.
“Anh thích cái bộ dạng ghen tuông của em,” hắn nói, “Vừa muốn ăn đòn vừa kém cỏi, nhưng đáng yêu chết được!”
Thôi, nếu hắn đã tự nói mình vô văn hoá, tôi cũng phải rộng lượng một chút, không chỉ trích vấn đề ngôn ngữ của hắn nữa.
Đêm ấy tôi đấu không thắng được hắn, theo hắn về chỗ của hắn. Nhân lúc hắn đang tắm, tôi gửi một tin nhắn cho A Nam: “Sáng mai anh ấy phải lên máy bay đi rồi, đêm nay con đi theo anh ấy nói chuyện làm ăn, hẹn rất muộn, sẽ không về nhà. Xin ba yên tâm, con biết mình nên phải làm gì. Rất xin lỗi đã làm cho ba lo lắng.”
Gửi xong tin nhắn gạt người dối mình mà chẳng gạt được ai này, sợ A Nam sẽ gọi lại tra hỏi, tôi lại gạt người dối mình tắt luôn máy rồi ngồi ngây người ra, mãi đến khi hắn đã tắm xong, thay đồ bước ra. Thảy chiếc khăn tắm đáp vào mặt tôi, hắn nói: “Lau tóc cho anh.”
“Em theo anh về Thâm Quyến được không, em còn chưa đi bao giờ, muốn đi chơi một chuyến.” Tôi vừa lau tóc cho hắn, vừa nhìn làn mưa lất phất ngoài cửa cố ý hỏi.
“Đợi mai mốt sẽ đưa em đi, lần này anh về sẽ rất bận bịu lo một đống việc, không cách nào dắt em đi chơi được.”
“Không sao.” Tôi nói, “Em cũng có thể đi chơi một mình, sẽ không gây cản trở cho công việc của anh.”
“Ba quán trà, anh để lại cho cô ấy hai. Quán của anh thì đã bán rồi, xoay xở thêm chút tiền nữa thì có thể đổi lấy quán của A Cát, ổng đang cần tiền mặt gấp, giá cả coi như rất hợp lý.”
“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.
Hắn chỉ bầu trời bên ngoài nói: “Sao em không hỏi nếu anh không đồng ý cho ông trời đổ mưa mà ổng nhất định muốn đổ thì phải làm sao?”
“Được rồi, tin anh một lần.” Tôi vừa nói vừa treo khăn lông lên, ngáp, rồi đi vào trong buồng tắm.
Có lẽ là do ban ngày quá mệt, lúc tôi ra khỏi buồng tắm, hắn đã nghiêng người bên giường say giấc. Tôi nhìn hắn hồi lâu, không biết có nên đánh thức hắn hay không. Chần chừ nửa buổi tôi vẫn quyết định để yên cho hắn ngủ thêm một chốc, thế là tôi tắt đèn, nằm xuống chiếc giường bên kia. Đúng lúc này, tôi trông thấy di động của hắn đặt trên đầu giường đang chớp sáng, rất rõ rệt. Hắn đã tắt chuông, tôi ghé lại gần nhìn, chữ ghi trên ấy là: Bà Xã.
Tôi giật mình rụt cổ lại, tựa như mình đã làm một việc sai trái.
Một chặp sau, di động lại bắt đầu chớp, vẫn không nhịn được, ghé mặt nhìn, phen này có một tin nhắn được gửi tới: “Ngày mai bắt điện thoại, ngủ ngon, hôn anh.”
Người gửi vẫn là: Bà Xã.
Thật là ngột ngạt.
Hắn trở mình, hình như vừa tỉnh giấc, mơ màng gọi tôi: “Qua đây.”
Tôi bò vào giường hắn, cuộn mình ngủ bên hắn, sau đó hắn tự động vươn tay kéo tôi vào trong đống chăn, yên tâm ngủ tiếp.
“Đừng rời xa em.” Tôi lầm bầm.
“Ừ.” Hắn mơ màng đáp lời tôi.
Đêm trước khi biệt ly, tôi hèn mọn bộc bạch, tựa như lần này cũng giống với rất nhiều rất nhiều lần trước, chia ly rồi rất khó lòng gặp lại nhau.
Năm giờ sáng, tôi bị hắn hôn làm cho tỉnh giấc.
Lúc ấy tôi đang còn nằm mơ, trong mơ trời đổ mưa rất lớn, sắp sửa nhận chìm căn nhà nhỏ của tôi thuở nhỏ. Tôi lại trở về năm 5,6 tuổi, cố sức nhón chân, nhưng vẫn không sao leo được lên bậu cửa sổ.
“Sao thế?” Hắn nói, “Ác mộng?”
“Ồn làm anh giật mình hả?” Tôi choàng tỉnh.
Mồ hôi làm đầu tóc tôi ươn ướt, tóc dính bết lên mặt, ngứa ngáy khó chịu. Tôi muốn lấy tay gạt ra, mới phát hiện tay đã bị hắn nắm chặt.
“Em cứ gọi mẹ mãi.” Hắn cười, dùng bàn tay gạt tóc ra cho tôi.
Vậy sao?
Tôi nghiêng tai nghe ngóng, bên ngoài quả nhiên đang đổ mưa, cho dù rèm cửa đã được đóng, vẫn nghe tiếng mưa. Tôi nhảy xuống giường, kéo rèm ra, cửa kính phủ một lớp hơi nước dày đặc, có thể cảm giác được từng hạt mưa lớn đang quật xuống mặt kính, tiếng mưa rơi lộp độp lộp độp, giống như có ai đó đang khẽ gõ cửa. Sắc trời vẫn còn tối đen, tôi nằm bò trên bậu cửa sổ nhìn, hắn ôm lấy tôi từ phía sau nói: “Mấy hôm nay đã đi xem nhiều căn hộ ở Bắc Kinh rồi, có hai nơi cũng không tệ lắm, nhưng có thể là diện tích hơi nhỏ, em chịu thiệt thòi một hai năm, sau đó sẽ sắm biệt thự cho em.”
Hắn đã đi xem nhà, hắn lại không nói cho tôi biết, tôi còn tưởng là hắn lo chạy đi bàn việc làm ăn!
Tôi lầm bầm với hắn: “Giá nhà ở Bắc Kinh quá đắt, chúng ta có thể đi mướn trước.”
“Những chuyện này em không cần bận tâm.” Hắn nói, “Em cứ yên tâm đi theo anh là được.”
“Lúc còn nhỏ ở Nhã An cũng hở chút là mưa, em lại không có giày đi mưa, mùa hè còn đỡ, mùa đông mỗi lần từ trường về nhà, trong giày toàn là nước, lúc bước vào nhà, phải đổ hết nước ra ngay trước cửa, rồi đi chân đất vào trong. Sàn xi măng vào mùa đông, lạnh như băng, chân ướt để trần mà đi, kêu ‘bạch bạch bạch.’” Tôi vừa nói vừa giậm chân vài cái rồi cười: “Bây giờ nghe kể thì rất thú vị, nhưng thật ra cả đời sẽ luôn ghi nhớ cảm giác lạnh buốt dưới lòng bàn chân, lạnh thấu tim, cả buổi cũng không ấm lại được.” Nói xong, tôi xoay người nhìn hắn, nhìn vào mắt hắn, nói, “Anh nghe em nói đây, đối với cuộc sống, đòi hỏi của em thật sự không nhiều, lúc đói có cơm ăn, mưa gió có nơi để trú thân. Hy vọng lớn nhất của em chỉ là từ nay về sau, chúng ta mãi mãi không bao giờ chia lìa, có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau, bầu bạn bên nhau, bình an vô sự cho tới chết.”
Hắn nghe tôi nói xong những lời này, chỉ lẳng lặng dịu dàng bế tôi lên, bế đến bên giường, rồi dịu dàng hôn tôi. Tôi chưa bao giờ thấy hắn dịu dàng như thế, cũng chưa từng nghe hắn dùng một giọng điệu nhún nhường mà nói với tôi, sau một tỉ cái hôn dài, hắn nói bên tai tôi: “Mã Tiểu Dương đại nhân, những gì em nói hôm nay, anh đều nhớ hết rồi.”
Chúng tôi không ngủ lại nữa.
Sáu giờ rưỡi, hắn đã thu xếp xong xuôi, hành lý không nhiều, hắn khăng khăng không chịu để tôi tiễn hắn ra phi trường, trái lại dặn taxi đưa tôi về nhà trước đã.
Trời vẫn đang mưa, may sao trong túi xách của tôi có một chiếc ô. Lúc hắn trả phòng, tôi đi ngang qua sảnh của khách sạn, đúng lúc đó kinh ngạc phát hiện ra Lạc Tiêu Tiêu. Cô nhỏ đang ngồi dựa lưng trên ghế sô pha, đã say ngủ. Áo quần, đầu tóc, đều ẩm ướt, hai má đỏ lên một cách khác thường. Chân vẫn mang đôi giày LV nọ, đế giày toàn bùn.
Cô ta chạy ngược xuôi trong thành làm sao mà cuối cùng cũng mò được tới khách sạn này, quả thực là bản lĩnh sánh bằng trời. So với lần đầu tiên tôi gặp cô ta, cô nhỏ có vẻ như càng lúc càng lạc lõng bơ vơ.
Tôi đến gần lay tỉnh cô ta. Cô nhỏ mở mắt ra, cặp mắt ngái ngủ nhìn tôi đầy khiếp sợ, sau đó nhảy dựng dậy la lên: “Lạy má tui ơi!”
Tôi bị cô nhỏ làm giật bắn mình, lùi ra sau một bước rồi mới đứng vững.
“Bắc Kinh quá nhỏ, chúng ta lại gặp nhau rồi, ha ha.” Cô ta đã đi từ vẻ không thể tin được tới vẻ vô cùng phấn khởi, đặt đít ngồi lại xuống ghế.
Tôi mới không tin thế giới có chuyện khéo trùng hợp đến như vậy.
Nghĩ đến chuyện nhất định bị cô ta bám theo, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.
“Chị ơi chị cho em mượn chút tiền đi mà, mua thuốc cảm.” Lạc Tiêu Tiêu chợt ho lên, “Em dầm mưa muốn úng tới nơi rồi, không tin chị sờ xem.”
Mở miệng ngậm miệng đều là mượn tiền, cô ta vừa nói còn vừa đưa mặt tới, ngón tay tôi chạm trúng mặt của cô ta, quả nhiên đang sốt, hèn gì mặt đỏ như vậy.
Thuốc Độc làm xong thủ tục bước ra, trông thấy Lạc Tiêu Tiêu, cũng giật mình, kéo tôi đi, nói: “Đi thôi.”
“Anh đi tới phi trường đi.” Tôi thì thào với hắn, “Em phải đưa con bé này về nhà nó, còn không thì cứ hai ba bữa nó lại đeo theo em, em chịu không nổi.”
“Rốt cuộc là loại người nào?” Hắn hỏi.
“Thiếu nữ 9x bại não!” Tôi nói.
“Được rồi.” Hắn bất đắc dĩ nói, “Vậy thì em ráng cẩn thận một chút, anh sẽ nhanh chóng quay về.”
“Ừ.” Tôi nói.
Hắn không nói gì thêm, ôm tôi vào lòng, hôn phớt lên má tôi một cái, mặt tôi sôi lên còn hơn cả mặt của Lạc Tiêu Tiêu.
“Anh đẹp trai,” Lạc Tiêu Tiêu chạy ào tới, giơ cao một tờ giấy ghi chép có in logo của khách sạn cùng với một cây bút, xông đến trước mặt Thuốc Độc nói, “Anh ký tên vào đây cho em đi, anh là người đàn ông đẹp trai nhất mà em đã từng gặp, mà em lại là một fan trung thành nhất của anh —- bắt đầu từ hôm nay!”
Thuốc Độc nhìn tôi, chỉ chỉ đầu của cô nhỏ, lại chỉ chỉ đầu của mình, sau đó vẫy vẫy tay với tôi, gọi một chiếc taxi rồi đi mất.
“Có phải vừa rồi anh ấy ra hiệu là —– đầu óc của em có vấn đề?” Lạc Tiêu Tiêu vẫn còn cầm tờ giấy ban nãy, nhìn theo chiếc xe đang rời xa, hỏi tôi.
“Đi thôi.” Tôi nói, “Chị đưa em về nhà.”
“Nhưng mà anh ấy cũng không sai,” Lạc Tiêu Tiêu tự trả lời câu hỏi của mình, “Em mà cứ hễ gặp trai đẹp là IQ tuột xuống số 0. À không, là trừ 30!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.