Khúc Ca Biệt Ly

Chương 32: Ngoại truyện “Ba Năm Sau” 1




Xế chiều, mưa lâm râm, xe chạy ngang qua con đường của Thiên Trung thì dừng lại.
A Nam đỡ tôi xuống xe, rồi ở lại trên xe.
Đứng từ xa nhìn về phía cổng trường, hàng chữ trên dãy lầu học số 1 vẫn rực rỡ sinh động như ngày nào: “Trung Học Thiên Nhất, Danh Tiếng Bậc Nhất, Phát Triển Cá Tính Vẻ Vang, Đoàn Kết Thi Đua Sáng Tạo.” Dường như chỉ mới hôm qua, chúng tôi vẫn còn vai đeo cặp sách, nói nói cười cười bước ra từ nơi ấy.
Tiêu Triết bảo: “Đi, vào xem lớp học cũ của chúng ta, nếu như bàn học của bọn mình còn đó, e rằng đã thành đồ cổ tới nơi!”
Tôi cười cười lắc đầu. Những gì nói về tình cảm khi về chốn quê cũ, có lẽ đại khái chính là cảm giác hiện giờ. Rời xa Thiên Trung đã bao năm, chỉ có trong mơ mới từng quay lại, trong mơ, tôi luôn mặc một bộ đồng phục cũ kỹ, ngồi trước bàn chăm chỉ lo học bài, nếu không thì cắm đầu làm bài thi không dứt; một cuốn vở thi đập “bốp” xuống bàn học, tôi vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào số điểm màu đỏ ghi trên đó.
Kỳ lạ ở chỗ, cho dù nằm mơ, có một giai đoạn sẽ không xuất hiện, tựa như bị xét duyệt cắt bỏ một cách thần kỳ, tựa như cảm giác long trời lở đất non nớt kia, mới đích thực chỉ là giấc mơ thoáng qua.
“Nếu không vào trong, vậy thì mình đi thôi.” Qua nhiều năm, đây vẫn là cách anh thoả hiệp.
Trước lúc lên xe, anh lại chỉ một ngõ hẻm nhỏ trước mặt, nói với tôi: “Quành qua khúc này có một quán mì kéo, em thích ăn ở đấy nhất, em còn nhớ không?”
Tôi nói: “Hình như vậy.”
“Trí nhớ của Mã Trác càng ngày càng xuống cấp.” Anh vừa lên xe đã phàn nàn với A Nam, “Ra trường mới chỉ 7,8 năm, trong lớp tụi con có biết bao nhiêu là bạn học, trừ con ra, con thấy em ấy chỉ nhớ nổi Nhan Dự Dự nữa thôi.”
“Con người phải biết nhìn về phía trước mà.” A Nam vẫn một câu thoại đó.
Trong xe mở máy lạnh khá mạnh, Tiêu Triết đưa một chiếc áo len mỏng cho tôi khoác lên, rồi lại nói với A Nam: “Chú Nam, thị thực của chú sẽ tới trong vòng 1 tháng, hồ sơ không có vấn đề gì cả.”
“Không ngờ một ông già như chú lại cũng có thể ra nước ngoài chơi.” A Nam cười, nói, “Nhưng mà một câu tiếng Anh cũng không hiểu, không biết liệu có tìm được buồng vệ sinh không!”
“Có bọn con thì chú sợ gì?” Vừa nói anh vừa khoác tay ôm chặt tôi.
Xe vừa tới cửa nhà, chúng tôi đã thấy Nhan Dự Dự đứng đợi sẵn, cô ấy càng ngày càng đẹp ra, từ sau khi làm mẹ, khí chất thật sự rất khác. Tôi nhảy xuống xe ôm lấy cô ấy, cô ấy khẽ thì thầm bên tai tôi: “Mã Trác, chúc mừng cậu.”
Đã bao năm qua, cô ấy vẫn thích loại nước hoa kia —- Poison.
“Cảm ơn.” Tôi cúi đầu, nói mà mũi cay cay.
“Cuối cùng tớ đã đợi được tới ngày này.” Nghe giọng điệu của cô ấy sụt sùi y như cô ấy là trưởng bối của tôi, có xúc động hơn đi nữa tôi cũng không ngăn được nụ cười.
Nhan Dự Dự buông tôi ra, xoay người nhìn anh, nói: “Tiêu Triết, chúc mừng cậu cuối cùng đã được như mong ước.”
Anh cười, biểu hiện có chút bẽn lẽn.
Trong cuộc theo đuổi tình cảm mười năm dài đằng đẵng này, cô ấy thật sự là một nhân chứng kề cận nhất của anh. Chỉ tuỳ tiện chọn lấy một vài chuyện để trêu, cũng đủ khiến cho anh chào thua.
Hôn lễ của tôi và Tiêu Triết rất đơn giản, gia đình hai bên, vài bàn tiệc là xong. Bởi vì chúng tôi đã sớm có chung một cách nhìn —- hôn lễ chỉ là một nghi thức. Sau khi kết hôn xong chúng tôi còn phải bay về Mỹ, Tiêu Triết đã qua cửa phần phỏng vấn của trung tâm nghiên cứu thiên văn học của đại học Yale, mùa sau sẽ tới đó bắt đầu theo học chương trình tiến sĩ. Chúng tôi vừa dọn qua New Haven, cũng là vì sự nghiệp của anh, rồi A Nam cũng đã xin được thị thực để tới thăm chúng tôi 3 tháng.
Dưới sự cương quyết của A Nam, căn phòng nhỏ thời cấp 2 của tôi đã được trang hoàng lại, biến thành một căn phòng tân hôn nho nhỏ — coi như tôi được gả đi từ nơi này. Giấy dán tường màu hồng nhạt, in từng đoá từng đoá hoa hồng, chiếc giường đơn vốn có đã được đổi thành giường đôi trắng phau, cặp gối đầu viền bèo là của Nhan Dự Dự tặng, đẹp đến khiến người ta không nỡ nằm gối lên. Trước gương của bàn trang điểm đặt hai cây nến đỏ, một chữ “Hỷ” màu đỏ tươi được dán giữa gương, như mộng như ảo.
Tôi còn nhớ mang máng mùa hè lúc thi đậu vào trung học, tôi ngồi trước bàn học đọc cuốn “Truy tìm thời gian như bóng câu” (1) rõ dày, đọc đến mất hết kiên nhẫn, mà chưa từng nghĩ rằng quãng thời gian như bóng câu của tôi còn ngắn ngủi hơn quãng thời gian dùng để đọc xong cuốn sách ấy.
(1)Cuốn này tiếng Việt có tên là “Đi Tìm Thời Gian Đánh Mất” của Marcel Proust.
Cứ thế mà lớn lúc nào không hay, rồi xuất ngoại, đi làm, cưới gả—-
Tôi lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ từ trong ngăn kéo, trong đầu hiện lên cảnh anh cầu hôn tôi.
Đấy là một buổi chiều tháng Tư, dưới bóng râm của cây dẻ lớn nhất trường, chúng tôi ngồi sánh vai nhau trên băng ghế màu xanh lam. Tôi cầm một cuốn sách, tai đang nghe nhạc Bach, không tập trung gì cả, gần như ngủ gục. Bất chợt anh quỳ một gối xuống, lấy tai nghe từ tai tôi ra, đặt cuốn sách to tướng qua một bên, hai tay anh nắm lấy tay tôi.
“Mã Trác, lấy anh nhé?” Ánh mắt của anh dịu dàng như cát trắng trong chiếc đồng hồ cát.
Tôi sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Sau đó, một hạt dẻ rõ to rớt xuống trúng ngay đầu anh.
Anh lấy một tay vỗ vỗ trán, từ trong tay áo rớt ra chiếc nhẫn này. Tôi lượm nó lên, đeo vào ngón giữa.
Hết thảy cứ thế mà nước chảy thành sông.
Ba năm ở Mỹ, anh giống như đường dây cấp cứu của tôi. Đau ốm có anh chăm lo, lúc thi có anh cùng tôi thức trắng đêm học, bao nhiêu việc lớn nhỏ đều mình anh ôm đồm, tựa như anh mới là người theo để chăm lo cho tôi học hành.
Đến nay, may sao tôi coi như đã hiểu được cái lãng mạn của anh, tựa như bầu trời đêm màu xanh nhung, bao la và lặng lẽ, bao trùm lấy tôi. Đón nhận cảm tình này, đối với tôi mà nói, là một vinh hạnh khôn sánh. Tôi không sợ hạnh phúc này đến muộn màng, mà muốn tin rằng hết thảy đều đã được số phận an bài.
Hiện giờ, người hài lòng với điều này nhất, chắc phải nói đến A Nam. Ông đã lấy lại được ngôi chợ trên thành phố, chỉ là ông không có ý định khuếch đại sự nghiệp. Ngoại trừ việc lo chuyển vận hàng hoá, phần lớn thời gian đều ở trong nhà, khiến cho bà tôi rất bất mãn với ông. “Con của anh đã lấy chồng tới nơi rồi, anh đến ngay cả một người vợ cũng tìm không ra!” Bà tôi mắng ông thì ông cười, cũng không cãi lại. Từ sau khi tôi về, ông toàn chỉ cười toe toét, khiến cho tôi không nhịn được mà cũng cười theo ông. Nhìn thấy láng giềng đã lâu năm chưa gặp lại, ông cũng phải nói cho người ta biết: “Mã Trác sắp lấy chồng rồi, lấy tiến sĩ.” Làm đến độ tôi cũng đâm ngại.
Tôi nhìn mái tóc của ông đã thành muối tiêu, giục ông đi nhuộm, ông cũng không chịu. Khăng khăng nói cái gì “Già thì cho già luôn, con người nên chấp nhận già đi.” Tôi không nghe theo, mua thuốc nhuộm tốt nhất về, ép ông nhuộm tóc. Hôm ấy ông ngồi giữa phòng khách, tôi phết thuốc lên tóc cho ông. Ông tựa như một đứa trẻ, tay cầm gương, cổ quàng chiếc khăn lông. Ông soi soi mình, rồi lại soi tôi.
Tôi nhìn ông đã khôi phục lại mái tóc đen trong gương, đùa với ông: “Con gái ba sắp lấy chồng rồi, ba cũng phải nhìn cho đàng hoàng chứ.”
“Con càng lúc càng giống cô ấy.” Ông lơ tôi, tự mình lầm bầm. Tôi cũng liếc mình trong gương. Nói thật, tôi vẫn cứ không thích soi gương, cho nên không nhìn ra mình giống bà ấy cỡ nào.
“Cô ấy nhất định sẽ rất vui.” Ông lại bổ sung. Thật ra trong lòng tôi rất rõ, Tiêu Triết lấy được tôi, đối với ông mà nói, tựa như thành toàn cho tâm nguyện muốn lấy mẹ tôi năm xưa của ông. Giữa yêu người và được người yêu, ông mong muốn hơn hết chính là có ai đó có thể thay ông che chở cho tôi.
Tôi cảm khích lựa chọn của mình, cuối cùng đã không phụ lòng ông. Đã là do số phận ban tặng, thế thì phải biết cảm khích mà thu nhận. Những gì thượng đế ban cho ta, đều có nguyên do hết cả. Đây là đạo lý duy nhất tôi nghiệm ra trong ba năm ở Mỹ.
Bạn bè thân đã lâu không gặp, đêm đó đang vui, chúng tôi đều uống chút rượu. Nhan Dự Dự hơi ngà ngà say, nên không quay về khách sạn, chen chúc với tôi trong căn phòng nhỏ của tôi. Sau khi Tiêu Triết đi rồi, tôi và cô ấy ngồi bên giường, đốt điếu thuốc.
“Lại hút lại rồi?” Tôi hỏi cô ấy.
“Chỗ xó này của chúng ta không có nhà tạo hình tài giỏi, hay là để tớ lo cho cậu luôn đi.” Cô ấy nói, “Hiện giờ tớ cũng được coi như nhà tạo hình đẳng cấp, có chút danh tiếng trong ngành, rất nhiều minh tinh tìm tớ đấy!”
Tôi nói: “Vô cùng hân hạnh.”
“Coi cậu khách sáo kìa!” Cô ấy liếc tôi một cái, mắt dán vào lá bùa hộ mệnh trên cổ tôi, nói, “Hắn không phiền lòng?”
Tôi lắc đầu.
Thật ra, điều quan trọng nhất là, anh hoàn toàn không biết gì cả. Tưởng là thứ trên cổ tôi cũng giống như bức tượng phật trên cổ của anh, là vật kỷ niệm mẹ đã để lại. Cho nên, anh chưa từng yêu cầu tôi lấy xuống, còn có lần cười bảo để anh đánh cho tôi sợi dây bằng vàng để đeo. Chúng tôi cũng không định kết hôn sớm như vậy, nhưng A Nam nói, sức khoẻ của bà tôi mỗi năm một kém, lần sau chúng tôi về lại, ít nhất cũng phải năm ba năm sau, nếu không làm đám cưới, chỉ sợ bà cụ sẽ không kịp nhìn thấy.
Ông biết tôi có hiếu, đấy là yếu điểm của tôi, mà hơn hết là, tôi biết ông đang giúp Tiêu Triết, tần suất gửi tin nhắn giữa hai người bọn họ còn cao hơn cả tuần suất giữa tôi và Tiêu Triết. Giao tôi cho người ông tin tưởng, trọn đời trọn kiếp này, ông mới có thể an tâm “về hưu.”
Nhan Dự Dự cười cười, ghé người cầm lấy cánh tay của tôi, nhìn chăm chú chiếc nhẫn trên tay tôi, nói: “Mã Trác, hay là để tớ hát cho cậu nghe nhé.”
Bài cô ấy hát, là bài “Chị Em” của Dương Thiên Hoa, hát một hồi rồi tự mình bật khóc.
Đã nghe bao lời tâm sự của cậu
Nhưng đã không quan trọng nữa rồi
Trông cậu sắp làm cô dâu mới
Tớ bạn chí cốt, muốn nhõng nhẽo đôi câu
Cậu với tớ vốn chị em thân thiết
Vì cậu mà khóc rồi lại bật cười
Thời trang luôn mau thay đổi
Chỉ cần mặc áo cưới một đời.
Hôn nhân của Nhan Dự Dự không được như ý như trong tưởng tượng. Trước đây không lâu, cô ấy mới vừa làm xong thủ tục li dị với Mạnh Hoà. Thế sự vô thường, may sao cô ấy kiên cường, một mình dắt theo đứa con ba tuổi, sống ở Bắc Kinh, cửa hàng trên mạng càng ngày càng ăn nên làm ra, dưới quyền có không ít nhân viên, đã không còn phải lo chạy đi ôm đồm tất cả những việc lặt vặt lắt nhắt nữa, nên coi như cuộc sống cũng khá vui vẻ.
Tôi đưa giấy cho cô ấy lau, trêu cô ấy: “Đám cưới của cậu, cậu cũng khóc, đám cưới tớ cậu cũng khóc.”
Cô ấy lại trả lời một nẻo: “Tớ chỉ là nhớ thằng bé nhà tớ.”
Nhưng tôi biết không phải vậy. Nhất định là cô ấy có tâm sự, chỉ là không muốn nói ra. Cô ấy đặt tên cho con trai mình là “Nhan Thiếu,” (“yán shǎo”, Ít Lời) bởi vì “ngôn đa tất thất” (“yán duō bì shī,” nhiều lời dễ hỏng việc). Logic điển hình của Nhan Dự Dự, đây là điểm duy nhất chưa từng thay đổi của cô ấy. Đứa bé tên Nhan Thiếu kia không biết vì sao, trông lại có khí chất y chang như của Tiêu Triết, hàng mày luôn nhíu, tựa như bất kể lúc nào cũng vừa khó chịu vừa hiếu kỳ đối với thế giới này.
“Bao giờ mới lại đi tìm người mới?” Tôi hỏi cô ấy.
“Tìm người mới làm quái gì, lấy rồi lại bỏ thôi.” Cô ấy vỗ vỗ tôi, “Thôi, cậu sắp lấy chồng, không nên nói những lời xui xẻo này. Nói qua cũng phải nói lại, Tiêu Triết không giống như loại người không trông cậy vào được, vẫn là cậu may mắn.”
Đêm hôm ấy, chúng tôi loay hoay mãi đến mười hai giờ khuya mới coi như thu xếp ổn thoả mọi việc, tắt đèn đi ngủ. Tôi chỉ mong sao cả đêm không nằm mơ, nhưng lại mơ thấy sóng to gió lớn. Sóng biển vô bờ hung hãn, một con thuyền nhỏ bé ra khơi muốn cặp về bến bờ, lại bị sóng to đánh ụp giữa đại dương, người trên thuyền chính là tôi, tôi la lớn kêu cứu, nhưng không ai đáp lại, lọt thỏm vào giữa lòng biển lạnh thấu xương, gần như ngạt thở.
Tỉnh dậy, trở mình. Nhan Dự Dự gọi tôi: “Mã Trác, không ngủ được?”
Thì ra cô ấy vẫn thức trắng.
Tôi mò lấy chiếc hộp giấy ở đầu giường, vừa lau nước mắt vừa trả lời cô ấy: “Hả?”
Cô ấy cũng trở mình, co người ôm lấy tôi, nói: “Mã Trác, có một chuyện, tớ đã giấu cậu rất lâu, bây giờ tớ chợt muốn nói cho cậu biết, cậu không được mắng tớ, cũng không được nổi giận.”
Đêm đen ngòm, tôi không thấy được mặt của cô ấy, chỉ nghe thấy được hơi thở nhè nhẹ của cô ấy, nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn chẳng nói gì, giống như câu nói vừa rồi chỉ là một lời nói mớ.
Tôi không phải loại người thích ép người khác, đợi cô ấy tự đấu tranh xong xuôi, điều gì cần nói với tôi cũng sẽ nói với tôi thôi.
Hôm sau là cả một ngày bận rộn. A Nam rất vui, mua pháo thật sớm đốt trong sân nhà, tiếng pháo đì đùng ngoài sân, vang động đến trời xanh. Tôi bảo ông: “Mua nhiều pháo làm gì chứ, toàn phí tiền!”
“Sắp gả con gái rượu đi rồi,” Ông ấy nói, “Vui ghê!”
Áo cưới vốn có thể thuê là được, nhưng ông ấy vẫn nhất định đòi mua, lại còn mua tới hai bộ. Nhan Dự Dự đưa áo cưới của tôi tới, kéo tôi vào trong phòng mặc thử, vừa giúp tôi thử áo vừa càu nhàu: “Tiêu Triết nuôi cậu kiểu gì mà gầy thế này! Cỡ nhỏ nhất rồi còn không vừa!”
Dù sao thì tất cả đều là lỗi của anh, ha.
“Ba cậu đúng là cưng cậu.” Nhan Dự Dự nói, “Bảo tớ thiếu gì cứ việc mua, chỉ thiếu điều đọc luôn số mật mã của thẻ tín dụng của ông ấy hết ra cho tớ nghe. Nhớ dạo trước lúc tớ lấy chồng, ba tớ suýt nữa cướp thẻ tín dụng của tớ tự đi mua cho mình một chiếc di động mới! Thật là một trời một vực!”
“Nhưng mà lúc cậu lấy chồng, nhà cửa xe cộ nhẫn nhiếc đều có cả.” Tôi nói, “Không so được.”
“Mấy thứ đó vô dụng, Tiêu Triết là cổ phiếu chắc ăn, phất lên là không gì bì kịp.” Nhan Dự Dự cười, cúi đầu giúp tôi ghim áo cưới. Đúng lúc này, ngoài cửa bị ai đó đẩy ra, một bóng người tiến vào, vứt một bao đồ nặng chịch xuống đất, nói một câu: “Mệt chết đi được!”
Tôi tưởng mình nhìn lộn, chớp chớp mắt mấy lần, mới xác nhận, không sai, đấy chính là Lạc Tiêu Tiêu. Cô nhỏ ngày đó hay mặc một chiếc áo thun màu đỏ rộng thùng thình và mang đôi giày thể thao dơ hầy, nay đã không còn là một cô bé nổi tiếng ăn chơi nữa. Chỉ là, đôi mắt luôn mở to ấy, vẫn mang nét tinh nghịch của thuở nào. Sau khi tôi xuất ngoại, chúng tôi đôi khi sẽ liên lạc với nhau trên mạng, cho nên cũng biết được đôi chút tin tức về nhau. Chỉ là, làm cách nào cô nhỏ biết được chuyện tôi về nước, lại còn có thể tìm được tới tận nhà một cách thuận lợi như từ trên trời rơi xuống?
Đúng là thần tiên rồi.
“Chào đón hay không?” Cô nhỏ chớp chớp đôi mắt to, nói, “Biết là chị lấy chồng! Cho nên, nhất định nhất định phải đến chúc mừng.”
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của tôi, cô nhỏ như đọc được ý nghĩ, nói: “Weibo của Tiêu Triết đó, toàn nói về chị thôi.”
Weibo của anh, tôi gần như không vào, cũng không ngờ cô nhỏ lại theo dõi. Dẫu thế nào đi nữa, đối với chuyện cô nhỏ lặn lội tới đây, tôi rất cảm động. Cô nhỏ khát nước, tôi vội vàng đi rót nước cho cô nhỏ uống. Sau khi uống ừng ực hết nguyên một ly nước, cô nhỏ cười toe toét nói: “Chuyện quan trọng trong đời thế này mà lại không báo cho em biết, không coi em là bạn bè hay sao.”
“Dẹp mấy câu dư thừa đi, quà đâu mau đưa đây.” Nhan Dự Dự nói.
“Em muốn đưa đấy chứ,” Lạc Tiêu Tiêu nói, “Nhưng mà á, em muốn kín đáo đưa, cho nên cảm phiền chị tránh đi một lúc ha.”
“Tớ đi ủi mớ áo lễ phục một chút!” Nhan Dự Dự nói xong, bỏ đi.
Cửa đóng lại rồi, Lạc Tiêu Tiêu chạy tới trước mặt tôi, đi một vòng ngắm tôi trong áo cưới, tắc lưỡi khen ngợi: “Đúng là đẹp đến rung động lòng người, làm em cũng muốn kết hôn.”
Tôi ôm cô nhỏ, hỏi: “Khỏe không?”
“Cũng bình thường.” Cô nhỏ kéo khoá túi xách của mình ra, móc ra một chiếc hộp to đùng, là hộp đồng hồ đeo tay của một nhãn hiệu cao cấp, đưa đến trước mặt tôi nói: “Một chút lòng thành.”
“Chị không nhận được đâu.” Tôi đẩy về lại, nói, “Lòng thành thì chị nhận.”
“Mua cả mấy năm trời rồi.” Cô nhỏ nói, “Mua ở Hương Cảng đấy, cứ giữ đây thôi.”
Tim tôi đập thình thịch như điên. Mua ở Hương Cảng, đồng hồ đeo tay, cả mấy năm trời rồi. Không biết vì sao, tôi lại không dám nhìn vào mắt cô nhỏ.
“Chị ơi.” Cô nhỏ khom người, nhất định muốn nhìn vào mắt tôi cho bằng được, “Sắp lấy chồng rồi, hạnh phúc không?”
Tôi mỉm cười, gật đầu.
Cô nhỏ lại đứng thẳng người, trông mặt có vẻ như rất nóng nảy, tay cầm chiếc hộp nọ, đi vòng vòng trong căn phòng chật chội của tôi, cuối cùng dứt khoát nói với tôi: “Mã Trác, đi theo em.”
Hả?
“Mã Trác, chị bắt buộc phải đi theo em.” Cô nhỏ đổi giọng điệu.
Tôi đứng trân trân ra đó.
“Chỉ một tiếng đồng hồ.” Cô nhỏ tiếp tục nói, “Em chỉ cần một tiếng đồng hồ của chị.”
________________________________________
bài hát chị em:
Đã nghe bao lời tâm sự của cậu
Nhưng đã không quan trọng nữa rồi
Trông cậu sắp làm cô dâu mới
Tớ bạn chí cốt, muốn nhõng nhẽo đôi câu
Cậu với tớ vốn chị em thân thiết
Vì cậu mà khóc rồi lại bật cười
Thời trang luôn mau thay đổi
Chỉ cần mặc áo cưới một đời.
Chỉ mong người chị em thân thương
Ôm tớ một vòng ôm
Chỉ có tớ đã từng nghe cậu khóc nỉ non
Cuộc đời mai này ly ly hợp hợp
Cực khổ sẽ được báo đáp
Tớ luôn nghe lời cậu khuyên
Không nên so đo
Hắn sai rồi lại cố ý giả như không biết
Cuối cùng cậu kiên trì giữ được
Còn tớ và hắn của tớ
Không ráng được đến cuối cùng.
Mỗi khi tớ rớt vào vũng xoáy tình yêu
Chỉ toàn sai là sai, quan hệ cũng lầm lỡ
Tớ luôn quá yêu người
Khiến người yêu trở thành bạn, rồi thành kẻ xa lạ
Nếu như tớ nói tớ bằng lòng, đã từng có ai quan tâm
Nếu cậu biết được câu trả lời, mau chỉ cho tớ
Chia cho tớ nửa phần hạnh phúc, đừng để tớ dưới đáy một mình
Tớ tin rằng tớ sẽ có một ngày
Người bạn đời sẽ quan tâm đến tớ
Mỗi đêm rồi cũng sẽ vui hưởng
Như câu tục ngữ nói “khai hoa kết quả.”
Chỉ sợ rằng tớ đã yêu quá oanh liệt
Không còn tự tin có thể tích dùng
Tình cảm có thể sai, nhưng ảnh cưới không thể sơ xuất.
Nếu như tớ nói tớ bằng lòng, đã từng có ai quan tâm
Nếu cậu biết được câu trả lời, mau chỉ cho tớ
Rồi sẽ có ngày chính tai tớ sẽ nghe được
Người bạn đời tuyên bố với trời xanh
Sống chết sẽ vẫn luôn yêu tớ
Tớ muốn nói câu tớ bằng lòng, đã từng có ai quan tâm
Nếu cậu biết được câu trả lời, mau bày cho tớ
Rồi sẽ có ngày tớ tìm được người
Thật sự xứng đáng với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.