Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 19: Tôi sợ không còn kịp nữa, tôi muốn ôm anh…




“Gein, tôi từng nghe cha xứ kể một chuyện xưa. Truyền thuyết kể rằng mỗi một giọt mưa rơi từ trời xuống, đều là nước mắt đau khổ của trời xanh. Gein… Bầu trời… vì sao lại khóc?”
“Tôi nghĩ… có lẽ, vì bầu trời quá bi thương…”
Một câu hỏi buồn bã, một đáp án thê lương. 
Có những người, không thể nào níu giữ được trong cuộc đời này. Có thể người đó sẽ ở cạnh bên, lại không cách nào tồn tại trong cõi lòng của bạn. Có thể người đó ở trong trái tim bạn, nhưng vĩnh viễn cũng không thể cạnh bên…
Tựa hồ là dự liệu được cái gì, mấy ngày nay Alpha rất ít khi ra ngoài, phảng phất như một chú chim nhỏ lo lắng sợ hãi, đang cố gắng bảo vệ hạnh phúc không dễ dàng có được của mình. 
Anh thường thở dài trong đêm khuya, không khí xen lẫn một chút bất lực. Thỉnh thoảng sẽ nói một vài câu với Gein đang ngày càng trầm lặng, nhìn nhau thật lâu, chỉ đối lấy những chiếc cau mày trầm nặng. 
“Gein… Nếu như không yên lòng… Thì cứ đi… Tôi sẽ không trách cậu…”
Cuối cùng, trong một màn đêm thoảng hương hoa nhàn nhạt, anh thốt ra những lời đã che dấu bấy lâu. Mặc dù không thể buông, mặc dù không muốn xa rời. 
Nhưng nếu như kết thúc như vậy chỉ mang đến đau khổ cho hắn, anh tình nguyện lựa chọn buông tay…
“Alpha… Chúng ta… Kết hôn đi…”
Sau sự im lặng thật lâu, Gein đột nhiên mở miệng, làm cho người ngồi trên xe lăn chân tay luống cuống.
Người thanh niên đẹp đẽ khoác ánh trăng bàng bạc, như người kỵ sĩ chói mắt, yên tĩnh đi đến trước mắt anh, quỳ một gối xuống, lấy một chiếc nhẫn có khắc tên mình từ trong túi ra. 
Thâm tình và thành khẩn nói. “Chúng ta, đã chờ đợi… khoảnh khắc này từ rất lâu… Tôi nguyện ý khiến anh được hạnh phúc cả đời… Cả đời… yêu thương… Anh có đồng ý… Cho tôi cơ hội này không?”
Phảng phất như hoa tươi trên toàn bộ thế giới này đều nở rộ, phảng phất như cầu vồng sáng bừng sau cơn mưa. Trước mắt Alpha là một mảnh sáng ngời. 
Anh dùng cổ họng căng thẳng, đứt quãng… Thổ lộ ra ba chữ…
“Tôi… Đồng… Ý…”
Nói xong, tay trái của anh được Gein nhẹ nhàng nâng lên, chiếc nhẫn đeo trên ngón vô danh mảnh khảnh lấp lánh như sao.
Có lẽ… Đây là bắt đầu của hạnh phúc…
Có lẽ… Đây là kết cục của hạnh phúc… 
Lần đầu tiên anh tiếp nhận nụ hôn của hắn, vòng tay của hắn, trong màn đêm yên tĩnh này, ngâm khúc thánh ca tươi sáng.
Chỉ là ký ức tốt đẹp như vậy, cuối cùng chỉ có thể tăng thêm đau khổ cho một kết thúc bi thương…
Khi sáng sớm ngập tràn trong hương thơm nắng trời, khi Alpha mỏi mệt và thỏa mãn tỉnh lại từ giấc mộng…
Anh nhìn thấy nụ cười yên lặng và bình thản của Gein, nghe được hắn cúi đầu nhẹ giọng nói nhỏ bên tai của mình.
“Alpha… Chúng ta… đến nhà thờ đi…”
Anh yên tĩnh gật đầu, khi xe lăn được chậm rãi đẩy ra ngoài, làn gió nhẹ đưa tâm trí anh dạt về phương xa, tán loạn tại mỗi góc đất trời.
Sau đó, thời gian chờ đợi âm thầm không vết dấu trôi qua, hoa rơi phiền muộn đến tàn phai…
Năm tháng luôn vô tình…
Người cha xứ năm đó đã qua đời, trong nhà thờ trống trải, chỉ còn một nữ tu sĩ già và người giữ cửa đã bị lửa đạn làm mất đôi chân.
Đàn dương cầm đóng đầy bụi đất, dưới ánh mặt trời lẳng lặng ngủ say, trong hoảng hốt, khiến một buổi chiều dịu dàng chôn dấu dưới đáy lòng chợt tỉnh thức… 
“Alpha… Tôi đã từng gặp được anh ở trong này… Hôm nay… Tôi hy vọng ở đây cùng với anh, nhận được lời chúc phúc…”
Gein thổ lộ hết mọi nguyện vọng của hắn, đáy mắt là sự mềm mại vô bờ vô bến.
Hắn nói cho anh biết hắn muốn đi mua hoa, rất nhanh sẽ trở về…
Anh nhìn bóng lưng hắn rời đi, như tắm trong gió xuân…
“Cậu thương hắn… Cậu đã yêu… Người con trai đến từ nước Đức đó…”
Một giọng nói già nua cứ như vậy ngột đích cắt đứt suy nghĩ của Alpha.
Anh kinh ngạc quay đầu lại, lại phát hiện đứng ở phía sau mình đích đúng là vị nữ tu sĩ già kia, một đôi mắt u buồn tràn đầy tang thương, lời nói trầm thấp chất chứa nỗi buồn bất lực…
“Cậu làm sao có thể yêu một người Đức được hả???!!! Cậu có biết là ai phá huỷ đi làng xóm của chúng ta??!! Là ai giết hại đồng bào của chúng, cậu không thể thương hắn… Tình yêu của các người sẽ không được thượng đế chúc phúc… Tình yêu này… Không được cho phép…”
Có đôi khi… Sai lầm lúc trước đã không thể vãn hồi, bắt đầu một lần nữa cũng chỉ là một khát khao xa vời…
Lòng của anh bởi vì sự chất vấn thê lương này mà đau như dao cắt. Cổ họng nghẹn ứ chỉ dâng tràn những cơn chua xót.
Anh không biết phải trả lời bằng cách nào, càng không biết nên trả lời như thế nào…
“Con trai… Tôi van xin cậu… Con trai của tôi tham gia đội quân chống phát xít… Tôi không phải là một nữ tu sĩ… Mà là một trong những người thám thính nằm vùng ở nơi đây… Tôi biết rõ mấy ngày hôm trước người Đức kia nhận được một phong thư từ Normandy, trong đó có những mật báo rất quan trọng… Nếu như tìm được nó… Chiến thắng của chúng ta chỉ gần trong gang tấc… Con trai… Tôi van xin cậu… Ở trong thôn làng này… Chỉ có cậu mới có thể lấy được phong thư đó…”
Như một tiếng sấm sét, Alpha không thể tin nhìn người mẹ mắt lo lắng và tiều tụy trước mắt, nước mắt thinh lặng trong nháy mắt hoá thành đau thương mãnh liệt, lan toả khắp toàn thân anh…
“Đừng như vậy… Tôi… Không thể…. Lại thương tổn hắn… Nếu như vết thương nứt ra quá sâu… Sẽ không thể nào… Khép lại…”
Anh bất lực mà cự tuyệt, nội tâm mâu thuẫn trong sự giãy dụa yếu ớt sẽ không thể nào chịu nổi một kích…
“Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?!! Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?!! Cậu hãy nhìn xem người giữ cửa bị bom nổ thành cái dạng gì!! Cậu ngẫm lại xem cái thôn này trước đây bình an đến cỡ nào!! Chúng tôi đều đang nỗ lực vì thắng lợi trong chiến tranh, cậu lại bởi vì hạnh phúc của chính mình, không tiếc hy sinh mạng sống của đồng bào…”
“Đừng nói thêm nữa!! Tôi xin bà… Đừng nói thêm nữa…”
Như thể khẩn cầu, Alpha giọng điệu tuyệt vọng cầu xin sự cứu rỗi và tha thứ.
Trách nhiệm vì tổ quốc và sự phản bội tình yêu đan xen vào nhau, ăn mòn vận mệnh không có cách nào thay đổi của anh.
Anh phải lựa chọn thế nào đây…
Anh nên lựa chọn thế nào đây…
Chỉ là… Cho dù đáp án của câu hỏi này là gì, đều trở thành đau xót của cả cuộc đời anh…
“Con trai… Tôi biết rõ cậu là người thiện lương… Tôi cũng biết… Các người… là thật lòng yêu thương nhau… Nhưng mà, có đôi khi, vì lợi ích tập thể… Chúng ta phải hy sinh cá nhân… Bởi vì… thắng lợi của tổ quốc và giải phóng toàn dân mới là điều quan trọng nhất… cậu có thể hận tôi, cũng có thể mắng tôi vô tình. Nhưng tôi van xin cậu… Cho dù thế nào, xin cậu, nhất định phải lấy được lá thư đó… Tôi tin tưởng, cậu sẽ không thờ ơ đứng nhìn… Đúng hay không…”
“Tôi tin tưởng, cậu sẽ không thờ ơ đứng nhìn… Đúng hay không…”
Câu hỏi này làm cho Alpha cảm thấy quá nhiều cay đắng, quá nhiều chua xót. Anh cảm thấy từng cơn gió rét lạnh không ngừng gào thét thổi qua cõi lòng anh. 
Đau đớn sắc nhọn và xót xa thấm nhập vào mỗi tế bào trong máu, không để xoá đi…
“Alpha… Tôi đã trở về… Anh… không có thấy lâu chứ?”
Tiếng gọi dịu dàng khiến trái tim anh ngừng đập trong nháy mắt, quay đầu lại ngóng nhìn người kia, hành động thấm đẫm bi thương.
Ánh nắng dịu dàng bao phủ, hương hoa thơm ngọt… Còn có… Những kỷ niệm đẹp đẽ nhưng đớn đau…
“Alpha…. Từ nay về sau… Tôi muốn mang lại hạnh phúc cho anh… Tình yêu của tôi… Vĩnh viễn thuộc về một mình anh… Một mình anh…”
Lời thề xinh đẹp này như là dây gai quấn quanh vết thương trong lòng anh, khiến anh khổ sở không thể hô hấp. Nước mắt đau thương không chịu nổi gánh nặng mà tuôn rơi, một giọt, một giọt, hoá thành những tiếng thở dài thinh lặng…
Vì kết cục sắp xuất hiện mà những thương cảm vỡ nát tan tành…
“Alpha… Vì sao anh lại khóc…”
Gein… Thời gian… Nếu như có thể dừng lại… thì tốt biết bao nhiêu…”
Anh cuối cùng không có cách nào bảo vệ nụ cười của hắn…
Anh cuối cùng không có cách nào bảo vệ hạnh phúc của mình…
Trong một khắc chiếc kim đồng hồ vận mệnh lệch khỏi quỹ đạo này, tất cả tiếc nuối đều như điềm báo trước. Cho dù bọn họ phản kháng thế nào… Bi kịch định sẵn… không thể đổi thay…
Thời điểm rời khỏi nhà thờ, khi gió nhẹ hiền hoà lướt qua một lần nữa, khi bầu trời ngàn dặm không mây một lần nữa… 
Gein đột nhiên cúi người nhè nhẹ nói với Alpha đang thinh lặng. “Anh yên tâm… Tôi sẽ không rời khỏi anh… Tôi thề… Quãng đời còn lại của tôi, sẽ ở bên cạnh làm bạn của anh… cho đến thời khắc cuối cùng của cuộc sống…”
Đối mặt với tình yêu chấp nhất và say đắm này, anh có thể đáp lại được bao nhiêu đây… Chỉ đành yên lặng không nói gì… Cùng với áy náy và chua xót….
Gein… Nếu như thời gian… có thể dừng lại… thì tốt biết bao nhiêu…
Đêm khuya… Trời đất tối đen nặng nề trong sự lặng yên tĩnh mịch…
Ánh trăng trút xuống như dòng thác bạc, lẳng lặng chảy xuôi, len lỏi vào mỗi góc trong căn phòng…
Cuối cùng… vững chãi trước một bóng người ưu thương… 
Đôi mắt Alpha trong đêm đen cô độc chất đầy mê man ảm đạm, trước chiếc tủ bát tinh xảo kia… 
Anh lại vươn hai tay ra một lần nữa… 
Lại một lần rút về…
Anh nhớ đến rất nhiều kỷ niệm bình an và ấm áp trong dĩ vãng… Nước mắt tuôn rơi…
“Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?!! Sao cậu lại có thể nhẫn tâm như vậy?!! Cậu ngẫm lại xem cái thôn này trước đây bình an đến cỡ nào!! Chúng tôi đều đang nỗ lực vì thắng lợi trong chiến tranh, cậu lại bởi vì hạnh phúc của chính mình, không tiếc hy sinh mạng sống của đồng bào…”
“Con trai… Tôi van xin cậu… Cho dù thế nào, xin cậu, nhất định phải lấy được lá thư đó… Tôi tin tưởng, cậu sẽ không thờ ơ đứng nhìn… Đúng hay không…”
Những lời nói tái nhợt kia, quẩn quanh không ngừng trong tâm trí, khiến anh hoang mang…
Suy nghĩ mê loạn… Giãy dụa thống khổ…
Trong mâu thuẫn… Anh lựa chọn …. Vẫn là tương lai của tổ quốc như trước…
Chỉ là…. Khi hai tay yếu ớt mở lá thư ra… Dần dần hiện lên trong đôi mắt đẫm nước… Một nét chần chờ không nên có…
Nước mắt tuyệt vọng đập vỡ trái tim yếu ớt…
Hạnh phúc… Có lẽ… Ngày càng… Cách xa anh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.