Khúc Dương Cầm Dưới Trời Phát Xít

Chương 21: Hoài niệm sẽ là cơn đau trong hô hấp, sống trong mỗi ngõ ngách trên người ta…




Tháng sáu mùa hạ này, có vẻ chậm chạp và nặng nề…
Không khí áp lực tràn ngập khắp mọi nơi, bóng tối chết chóc và khói súng lửa đạn ngày ngày khuếch tán giữa miền đất này.
Không lâu sau, các lực lượng đồng minh ở Normandy, Pháp bắt đầu mở mặt trận lần thứ hai ở châu Âu. 
Sau đó, tin dữ truyền đến, cha của Gein đã hi sinh trong chiến đấu…
Mà trong khoảnh khắc ông trúng đạn, đôi tay ông nắm chặt bức tranh người con trai của mình. 
Khi binh lính mang di vật đến, Gein từ đầu đến cuối cũng không nói một câu. Nước mắt cũng không hề rơi một giọt, nhưng biểu tình lại bi thương làm người ta đau xót.
Hắn cầm bức ảnh nhuộm máu tươi trong tay, vuốt ve một lần lại một lần…
Sau đó… Chuông cửa đột ngột vang lên, một vị trung uý lịch sự đi đến đối mặt Gein, vẻ mặt cung kính nói. “Thưa ngài, cấp trên vừa mới đưa ra mệnh lệnh, từ nay về sau, ngài sẽ đến nhận chức của tướng quân, bắt đầu vào hôm nay.”
Không có con đường từ chối, thậm chí cả cơ hội phản bác hắn cũng không có.
Đưa mắt nhìn theo quân đội rời đi, trong nháy mắt đóng cửa phòng lại, bi thương tối tăm trong mắt hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung. 
Quay đầu lại, anh vẫn lẳng lặng nhìn hắn, thật lâu thật lâu sau, mới dùng giọng nói khàn khàn chậm rãi nói. “Alpha…. Thực xin lỗi… Lời thề tôi đã hứa với anh… Đã không cách nào… Làm được…”
Nói xong, đôi mày hắn nhíu thật sâu, xoắn lại với nhau, không biết vì cái gì, hắn cảm giác bản thân rất muốn khóc. Nhưng nước mắt thuỷ chung không chảy ra được, mà đã đánh rơi ở một góc bí mật dưới đáy lòng…
Là ai từng nói, khóc không nước mắt… là khổ đau nhất…
Trái tim anh vì những lời này mà đau đớn dữ dội, nhìn người đàn ông yếu ớt trước mắt, một lần nữa anh lại trách móc chính mình. Vì sao lại tàn nhẫn như vậy…. Vì sao luôn mang đến tổn thương cho hắn…
Anh rất muốn nói cho hắn biết. “Thật ra… Cậu không cần xin lỗi…. Bởi vì… Người sai chỉ có mình tôi…”
Nhưng mà… Anh không thể mở miệng… Anh chỉ có thể nhẹ nhàng bắt lấy hai tay của hắn, dùng đôi tay chỉ có hơi ấm vỏn vẹn này để xoa dịu trái tim vỡ nát ấy… 
Anh nói với hắn. “Nếu như, cậu không cho phép bản thân được khóc, như vậy… thì hãy để tôi khóc vì cậu…”
Dịu dàng lại như một trận sóng mãnh liệt, trong khoảnh khắc phá huỷ phòng tuyến cuối cùng của hắn…
Bất lực và thương cảm trào dâng, vẻ ngoài kiên cường vẫn không cách nào che dấu nội tâm loang lổ đau đớn. Trải qua quá nhiều ngăn trở, trái tim của hắn… đã mỏi mệt rồi… 
Đây nhất định là một đêm triền miên và đau khổ nhất, hắn ôm lấy anh như một đứa bé mất đi chỗ dựa, hắn không ngừng đòi lấy sự ấm áp từ anh, phảng phất muốn hòa tan băng giá trong cõi lòng.
Và anh chỉ có thể dùng toàn sức lực để vỗ về hắn, nếu như vậy có thể đền bù mất mát trong tim hắn, anh nguyện ý trả giá tất cả…
Nhưng mà, dù cho vết thương có thể chữa lành, vết sẹo lại vĩnh viễn không thể mờ xoá…
Khi hắn nhẹ giọng thì thầm bên tai anh, áy náy nói. “Alpha… Xin anh hãy tha thứ cho tôi…” Thì anh rốt cuộc không cách nào kìm nén được đau đớn trong lòng, nước mắt chua xót tuôn rơi như mưa, là ai oán, là tự trách… Là lời thú tội lặng im…
Gein… Người phải cầu xin tha thứ… Phải là tôi… 
Anh cuối cùng vẫn không nói lên những lời này, trong bóng tối, ánh trăng bạc như dòng nước chảy xuôi, rọi sáng hai người, tản ra một vầng chói lọi cuối cùng…
Cho dù kết thúc như thế nào…
Thương tổn… Là điều không thể tránh khỏi…
Bi kịch… Tựa hồ từ một khắc này, đã sinh sôi với tốc độ mà anh không thể nào níu kéo…
Vận mệnh tương lai, chỉ dùng tư thế thờ ơ, lẳng lặng mở hai tay, đợi bọn họ bước đến…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.