Editor: Linh Đang
Năm 1997 tại thành phố D, qua một mùa đông ấm.
Không bao lâu vào năm sau, trời xuân se lạnh, nhiệt độ không khí giảm mười độ.
Diệp Kiều Lục chín tuổi, mặc áo bông nhỏ, đeo cặp sách nhỏ lên lưng, rời nhà đi ra ngoài.
Ngày thường cô chỉ biết được đường đến trường, không tự giác cứ đi theo hướng đến trường học. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt đường. Rất sợ gặp gỡ hàng xóm vân vân...
Cách đó một sân bãi nhỏ, có mấy bóng dáng học sinh tiểu học, đang chơi đùa cát.
Nghe thấy tiếng huyên náo, Diệp Kiều Lục cắn cắn môi liếc mắt qua một cái. Sau đó lại đi thẳng về phía trước.
Khi đến trường học, cô mới giật mình, chính mình là muốn rời nhà trốn đi. Cô nhìn con đường quen thuộc trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, xoay người đi về phía lối rẽ chưa bao giờ đến ở bên cạnh.
Càng chạy càng xa, cô có phần không yên, nhìn lại con đường đã đi qua. Ngã tư đường xa lạ, kiến trúc xa lạ. Đã sớm không nhìn thấy trường học. Lòng cô ngoan cố, nhanh chóng chạy.
Cặp sách một chút một chút nện ở trên lưng của cô, đến đai an toàn cũng bị lắc trượt xuống dưới.
Hai tay cô túm đai an toàn của cặp sách, tiếp tục chạy về phía trước.
Chạy vài bước, cô cảm thấy cặp sách càng lúc càng nặng.
Vì thế buông tay.
Cặp sách lại theo nhịp chạy nhanh của cô, nện ở trên lưng cô.
Đập đến đau, cô dừng bước chân lại.
Diệp Kiều Lục thở hổn hển, tính toán nghỉ một chút. Cô xoay người cúi đầu.
Lúc này, có một quả bóng đá bay lại đây, chính giữa cái gáy của cô.
“Bùm” một tiếng. Thân thể của cô ngã sang bên cạnh. Chỗ bị bóng đập trúng, vô cùng đau đớn. Mắt cô nổ đom đóm, chỉ cảm thấy có rất nhiều tia sáng trên bầu trời.
Bên cạnh đường, có một mảnh đất trống. Một đám con trai đứng ở chỗ đó, sững sờ nhìn Diệp Kiều Lục ngã nằm trên mặt đất.
Một cậu con trai kêu to: “Chết rồi!”
Một cậu con trai khác lại bảo: “Bị bóng đập chết!”
Cậu con trai thứ ba chỉ vào cậu con trai thứ tư, “Cậu giết người!”
Cậu con trai thứ tư không lên tiếng, đi đến chỗ Diệp Kiều Lục.
Ba cậu con trai khác cũng theo qua.
Bốn cậu con trai bao quanh Diệp Kiều Lục vẫn không nhúc nhích.
“Làm sao bây giờ?”
“Giết người.”
“Phải báo cảnh sát.”
Cậu con trai thứ tư vẫn không nói chuyện, cậu ngồi xổm xuống, ngón tay đụng vào tóc của Diệp Kiều Lục.
Có máu.
Ba cậu con trai khác quá sợ hãi, lại càng hoảng hốt.
Lúc này thần trí của Diệp Kiều Lục trở về, đau nhức rên một tiếng. Hơi hơi mở to mắt, chỉ thấy phía trên có bốn bóng đen. Sau đó, đầu đau đớn làm cô lại lần nữa nhắm mắt.
“Nhị Cẩu.” Cuối cùng cậu bé thứ tư cũng mở miệng, “Cậu đi tìm mẹ tôi, bảo bà mượn chiếc xe hàng nhỏ qua đây, tôi mang người ngất này đến ngã tư Hương Sơn.”
Tên của cậu con trai thứ nhất là Nhị Cẩu. Cậu ta nghe xong, lập tức chạy về.
Cậu con trai thứ tư kéo Diệp Kiều Lục lên, sau đó để hai cậu con trai khác hỗ trợ, nâng cô lên trên lưng cậu.
Thần trí Diệp Kiều Lục có phần mơ hồ, lại nghe thấy cậu con trai cõng cô trên lưng hừ nhẹ một câu, “Quả bóng béo nhỏ thật nặng.” ( béo là chỉ cân nặng, nhỏ là chỉ tuổi, đừng nghĩ là mâu thuẫn nhé)
Cô nhăn mũi lại.
Đầu choáng váng nặng trĩu, không lên tiếng phản bác lại lời cậu ta nói. Cô chỉ là có chút béo, không có tròn như quả bóng cao su. Cô không phải quả bóng béo nhỏ.
Trên lưng cậu con trai nhỏ mang theo thân thể mập mạp của cô. Lúc cất bước, có chút nghiêng ngả.
Cô không thoải mái, giãy giụa.
Cậu con trai dừng bước chân lại, “Tỉnh?” Giọng cậu ta hơi khàn, chợt nghe là lạ.
Diệp Kiều Lục không nói lời nào, vẫn thật sự choáng váng. Cô gối đầu lên vai cậu.
Cậu con trai tiếp tục đi về phía trước.
Gió lạnh từ bên cạnh thổi đến, thổi bay mái tóc hơi dài của cậu con trai.
Sợi tóc phủ lên gò má của cô, ngứa.
Cô lại nhăn mũi.
Cậu con trai thứ hai mang theo cặp sách của Diệp Kiều Lục, nhìn tấm thẻ trên cặp sách. Cậu ta nói, “Tên cậu ấy có bốn chữ, Diệp không biết cái gì mà Vũ Lục ấy.”
Cậu con trai thứ ba dí sát vào, nghiêm túc nghĩ lại cách đọc chữ, nói, “Nghiêu. Diệp Nghiêu Vũ Lục.”
Giây tiếp theo, hai cậu con trai hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói, “ Tên lạ quá.”
(chú thích: Do chữ Kiều được viết từ 2 chữ Nghiêu và Vũ hợp lại, các bạn nhỏ nhìn lại thành tên có 4 chữ)
----
Diệp Kiều Lục sinh ra ngày đó, là ngày giỗ của mẹ cô.
Bởi vậy, Diệp Trình Phong chưa bao giờ tổ chức sinh nhật chúc mừng con gái. Trừ bỏ thứ này, ông vẫn cung cấp cho con gái cuộc sống vô cùng giàu có. Từ nhỏ được ăn được mặc.
Diệp Kiều Lục tự thấy rất hạnh phúc. Chỉ là mỗi khi thấy đứa nhỏ có mẹ, cô lại dâng lên sự hâm mộ.
Thứ này, cô không đề cập qua với Diệp Trình Phong. Còn tuổi nhỏ nhưng cô mơ hồ hiểu được, ba ba cũng không muốn nói đến mẹ.
Miêu tả về mẹ, cô chỉ nghe Diệp Trình Phong nói qua một lần, “Mẹ con... Là người phụ nữ rất tốt.”
Khác không có.
Cuối cùng tốt như thế nào, Diệp Kiều Lục không biết. Thậm chí, đến ảnh chụp của mẹ cô đều chưa thấy qua.
Nghiệp làm ăn của Diệp Trình Phong dần dần lớn mạnh, thời gian theo bên người con gái càng ngày càng ít. Phần lớn thời điểm Diệp Kiều Lục, cùng bảo mẫu dì Trân làm bạn. Lâu ngày, Diệp Kiều Lục ủy khuất. Chính mình không chỉ không có mẹ, thậm chí đến ba cũng không thấy được.
Năm nay tết âm lịch, Diệp Trình Phong đáp ứng cùng Diệp Kiều Lục đến suối nước nóng chơi.
Lại đột ngột thay đổi.
Ông luôn từ chối mãi, đẩy tới ngày hôm qua.
Kết quả vẫn là không đi được.
Vì thế, Diệp Kiều Lục học cáu kỉnh như phim trên TV, rời nhà đi ra ngoài.
Lần này vừa đi, đầu liền bị đập.
Diệp Kiều Lục tỉnh lại trong bệnh viện, gặp được một dì rất xinh. Xinh đẹp làm cô chớp chớp nhìn.
Đầu Thi Dữ Mỹ cúi thấp vừa lúc nâng lên, chống lại cặp mắt tròn của Diệp Kiều Lục. Cô mỉm cười, “Bạn học nhỏ, tỉnh sao? Đầu còn đau không?”
Diệp Kiều Lục lắc đầu. Động tác này làm vết thương của cô cọ phải gối đầu, lại thấy đau. Cô im lìm hờn dỗi, “Đau.”
Thi Dữ Mỹ nở nụ cười, tiến lên nhẹ thổi vào chỗ có băng gạc, sau đó nhẹ nhàng nâng đầu Diệp Kiều Lục lên, tìm cho cô góc độ tốt nhất, tránh đi chỗ bị thương sau lại thả xuống, “Chú bác sĩ nói, mấy ngày nay phải nghỉ ngơi tốt. Không thể lộn xộn, đụng phải lại đau.”
Diệp Kiều Lục lại chớp mắt mấy cái, nhìn Thi Dữ Mỹ, “Cám ơn dì.”
“Ngoan, thực sự lễ phép.” Thi Dữ Mỹ rất nhẹ nhàng, “Bạn học nhỏ, cháu có nhớ số điện thoại trong nhà không?”
Nói đến trong nhà, Diệp Kiều Lục trề môi. Cô không muốn về nhà. Trong nhà không có mẹ, cũng không có ba ba, không có người chơi với cô.
“Không nhớ rõ sao?”
Diệp Kiều Lục ngắm Thi Dữ Mỹ, do dự.
Thi Dữ Mỹ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có kinh sợ, vì thế xoa mái tóc cô, an ủi nói: “Không nhớ được cũng không sao. Dì giúp con tìm ba mẹ.”
Diệp Kiều Lục cảm thấy chột dạ. Số điện thoại có trong vở bài tập. Nhưng cô chính là không muốn nói cho dì xinh đẹp này. Trên người dì này có mùi lạ, cô không thể nói rõ là mùi gì, có chút giống dì Trân khi đi mua cá về. Nhưng mà, cô cảm thấy lúc dì cười rộ lên rất giống trên tivi.
“Mẹ.” Ở cửa có giọng nói vang lên.
“Ai.” Thi Dữ Mỹ quay đầu lại, đứng dậy, “Mua cơm rồi sao?”
Đôi mắt tròn của Diệp Kiều Lục nhìn ra cửa.
Có bạn học nam đứng ở đó, cầm trên tay một cặp lồng cơm lớn.
Diệp Kiều Lục nhìn chằm chằm cặp lồng cơm lớn kia, đôi mắt không chớp chút nào.
“Này.” Cậu con trai liếc mắt nhìn Diệp Kiều Lục.
Cô đang nhìn chằm chằm, không có chút liếc mắt đi nơi khác.
Cậu quay đầu lắc lư cặp lồng cơm lớn với Thi Dữ Mỹ, nói: “Thịt cá.”
Thi Dữ Mỹ hỏi, “Bạn học nhỏ đói bụng không? Đứng lên ăn cơm trưa.”
Diệp Kiều Lục đương nhiên đói. Cô buổi sáng ăn bát cháo trứng muối thịt nạc, sau đó liền rời nhà đi ra ngoài. Hiện tại cực kỳ đói.
Thi Dữ Mỹ thấy Diệp Kiều Lục nhìn cặp lồng cơm, cười cười, “Đứng lên ăn cơm đi.”
Diệp Kiều Lục gật đầu, chạy nhanh đứng lên. Thân thể tròn vo, phối hợp động tác của cô, có phần chậm chạp.
Thi Dữ Mỹ mở cặp lồng cơm ra, mùi đồ ăn nóng hầm hập phát ra làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Diệp Kiều Lục không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
Thi Dữ Mỹ cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, cô cười đưa đũa cho Diệp Kiều Lục.
Diệp Kiều Lục tiếp nhận, lễ phép nói cảm ơn, “Cám ơn dì.” Dì xinh đẹp này quả nhiên là người tốt.
Thi Dữ Mỹ hỏi, “Bạn học nhỏ mấy tuổi?”
Diệp Kiều Lục bới bát cơm hai cái, vừa nhai nuốt vừa trả lời, “Chín tuổi.”
Y cười của Thi Dữ Mỹ càng sâu, “Vậy bằng tuổi với tiểu Kính nhà dì.”
Lúc này ánh mắt của Diệp Kiều Lục mới chuyển hướng tới cậu con trai.
Vừa mới rồi cô nhìn chằm chằm vào cặp lồng cơm, không để ý đến, thì ra cậu con trai này cũng rất được. Có chút giống dì xinh đẹp.
Não Diệp Kiều Lục nhỏ, suy nghĩ những từ mà cô giáo dạy, cuối cùng có thể nghĩ đến, vẫn là xinh đẹp.
Cậu con trai không rất thân thiện nhìn cô một cái, ngồi vào trên ghế cuối giường.
Thi Dữ Mỹ tiếp tục hỏi: “Bạn học nhỏ có tên là gì thế?”
“Diệp Kiều Lục.” Âm thanh giòn giã.
“Ồ?” Thi Dữ Mỹ kinh ngạc, “Cùng họ với tiểu Kính nhà dì.”
Diệp Kiều Lục trong miệng nhai cơm, đôi mắt tròn chuyển hướng đến cậu con trai bên kia.
Thi Dữ Mỹ duỗi tay kéo cậu con trai, cười nói: “Đây là con trai dì, Diệp Kính.”
Diệp Kiều Lục nhất thời không nhớ được cậu ta là ai vậy.
Nhìn thấy vành tai cậu, cô thoáng nhớ lại tình huống lúc trước. Lưng và sườn mặt của cậu con trai cõng cô, cùng Diệp Kính trước mắt, đè chồng lên nhau.
Cô cả kinh nói: “A! Là cậu.”
“Ừ.” Cậu con trai đánh giá thân thể cô, khóe môi kéo lên. Trong lòng bỏ thêm câu: Quả bóng béo nhỏ.
Nếu nhớ đến chuyện lúc trước, tay trái của cô không khỏi vuốt lên vết thương trên đầu.
Thi Dữ Mỹ vội vàng kéo tay của Diệp Kiều Lục xuống, “Chú bác sĩ nói trước đừng chạm vào.”
Diệp Kiều Lục nghe lời buông xuống.
“Tiểu Kính, lại đây xin lỗi.” Thi Dữ Mỹ hơi hơi thu lại nụ cười.
Diệp Kính theo lời đứng lên, đi đến trước giường, thẳng tắp nhìn chằm chằm Diệp Kiều Lục, mở miệng nói: “Thật xin lỗi.”
Diệp Kiều Lục theo bản năng trả lời, “Không sao đâu.” Nói xong, mới nhớ đến đầu mình còn đau, ở đâu mà không sao.
Cô không hề hé răng, yên lặng ăn cặp lồng lớn đựng cơm kia. Một chút không dư thừa.
Rất nhiều năm sau, Diệp Kiều Lục đều nhớ rõ một ngày này. Nhớ rõ câu thật xin lỗi kia của Diệp Kính, nhớ rõ giọng nói hơi khàn khàn của hắn.
Cô nhớ lại chuyện xưa khi gặp hắn, một lần lại một lần.
Editor: xưng hô hơi loạn, để xem mấy chương sau thế nào rồi bạn sẽ sửa
Fan của Giá Oản Chúc đâu hết rồi ta???