Editor: Linh Đang
Diệp Kiều Lục không suy nghĩ lại về lời cậu nói, cô còn có chuyện quan trọng hơn cần lo lắng.
Cô trở về phòng khách, ngồi vào bên cạnh cậu, "Mình nói với cậu chuyện này." Vẻ mặt của cô có phần nghiêm túc.
"Hả?" Cậu vẫn dựa lưng vào sofa, nhẹ nhàng liếc về phía cô.
"Cậu có thể dạy học bù cho mình được không. Mình sợ lúc học hết chương trình đại học năm nhất, sẽ không theo kịp năm hai." Cô nghĩ đến tương lai việc học nặng nề, chân mày nhíu lại, "Hiện tại mình còn chưa được phát sách, mình rất sốt ruột."
"Mới khai giảng được ba tuần, không cần lo lắng về năm hai. Năm nhất, cậu xem sách của mình trước." Chuyên ngành của năm nhất, là cơ sở thiết kế kiến trúc và vẽ bản đồ kiến trúc. Tạo hình mỹ thuật là phác hoạ, lấy nền tảng hội họa của cô không thành vấn đề. Những môn học chung khác, với khả năng của cô chắc cũng không kém. Cậu không cho là cô sẽ không theo kịp.
"Mình đọc không hiểu sẽ hỏi cậu, cậu phải trả lời mình đấy." Nét mặt cô giãn ra, nhưng trong lòng vẫn đang sầu lo về việc học.
Cậu gật đầu.
"Không cần không nói lời nào, rất giống tự bế. Cậu phải dạy bù cho mình."
"Ừ." Cậu chuyển tầm mắt tới tivi.
Nếu cậu đồng ý dạy bù, cô an tâm, bắt đầu nói những câu chuyện tào lao, "Nhà này của cậu còn lớn hơn nhà mình."
"Của cha mình."
"Cậu ở một mình sao?" Nếu là cô, một căn nhà lớn như vậy, không cực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Diệp Kính tránh được vấn đề này, "Giữa trưa ăn lẩu đi, trong tủ lạnh có thịt cá. Còn có một ít mì ăn liền, cho cậu làm món chính."
"Được" Nghe đến có thịt cá, nháy mắt mặt mày cô hớn hở, "Nếu không hỏi anh Nhị Cẩu một chút xem có đến được không, đông người thêm náo nhiệt."
Cậu đứng dậy, "Ba người không đủ ăn."
"Vậy quên đi." Vẫn là ấm no của chính mình quan trọng hơn. Hôm nay không gặp được La Tích, vậy lần sau gặp. Nếu không ăn đủ no, mấy giờ tiếp theo sẽ rất khổ cực. Cô đứng lên theo, "Diệp Kính, anh Nhị Cẩu đẹp trai như vậy, có phải sẽ có một tốp nữ sinh đuổi theo không?"
"Không biết." Diệp Kính đi tới mở tủ lạnh ra. D@Đ#L$Q%Đ^6
Diệp Kiều Lục đi đến phía sau cậu, bắt đầu kể ra buồn rầu của thiếu nữ, "Mình học tập bận rộn như vậy, cũng không có thời gian yêu đương."
Quả thực cô rất bận, không phải ở thư viện, sẽ ở trên đường tới thư viện. Hơn nữa tất cả sách cô xem đều là chuyên ngành, không có cảnh phong hoa tuyết nguyệt tô vẽ.
Bạn cùng phòng Chu Thải Thải nói, "Thời đại "thư trung hữu nữ nhan như ngọc*" đã qua rồi, yêu đương rất tốn thời gian."
Người xưa có câu “Thư trung hữu nữ nhan như ngọc” (trong sách có cô gái đẹp như ngọc). Câu thơ trên rất phổ biến.
Nhiều người truy tìm nguồn gốc câu thơ, có kết luận rằng, câu thơ ấy từ câu thơ nguyên gốc là “Thư trung tự hữu nhan như ngọc” (trong sách tự có người con gái dung nhan đẹp như ngọc) trong một bài thơ nhằm khuyến khích việc học của người xưa, đặc biệt là việc “dùi mài kinh sử”. Vì rằng, có học đi thi đổ đạt làm quan, thì mới mau chóng được giàu sang phú quý, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón… và nhất là có người vợ đẹp “như ngọc” như lòng mơ ước.
Danh vọng, bạc tiền, gái đẹp… là cũng từ việc “đèn sách” mà ra, nên có câu: “Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri” (mười năm đọc sách bên cửa sổ chẳng người hỏi han, chỉ 1 khoa cử là thành danh thiên hạ đều biết đến).
Câu thơ “Thư trung tự hữu nhan như ngọc” xuất xứ từ 1 bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng, nguyên văn như sau:
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
书中车马多如簇; Thư trung xa mã đa như thốc;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Tạm dịch:
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
Mà hiện tại Diệp Kiều Lục, thiếu nhất chính là thời gian.
Diệp Kính bỏ ra một hộp tôm, "Ừm."
"Bạn cùng phòng của mình, cậu ấy tên là Chu Thải Thải. Cậu ấy nói bây giờ nữ sinh đều rất chủ động, ngộ nhỡ..." Diệp Kiều Lục trầm ngâm suy nghĩ, "Mình hỏi anh Nhị Cẩu một chút."
Tính cô một khi đã muốn sẽ làm, lập tức nhắn tin cho La Tích.
Cô hỏi là cậu có bạn gái hay không.
La Tích trả lời, không có.
Cô yên tâm. Đợi cô học tập xong, cô sẽ dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực.
Diệp Kiều Lục thấy Diệp Kính vào phòng bếp, liền đi vào theo.
Phòng bếp này, sạch sẽ đến nửa chút quần áo dính dầu mỡ cũng không có. Cô nhìn mà kinh ngạc, "Ngày nào cậu cũng lau phòng bếp sao?"
"Có người giúp việc theo giờ." Cậu đưa nồi lẩu cho cô, "Ăn sớm một chút, hai rưỡi chiều mình có tiết học."
Cô chớp mắt."Buổi chiều cậu có tiết gì?"
"Nguyên lý thiết kế kiến trúc, học bằng tiếng anh." Cậu hiểu được cô đang tính toán gì, nói: "Tiết thiết kế học ở lớp chuyên ngành, giống tiết tiếng anh của cậu." Ý tứ chính là, không cho cô đi dự thính.
Diệp Kiều Lục hếch miệng, "Đợi ăn xong rồi, cậu đưa sách năm nhất cho mình, mình trở về xem trước."
Cậu gật đầu, "Tự mình đun nước."
Cô bưng nồi hơi đi ra ngoài."Diệp Kính, mình muốn ăn rất nhiều thịt. Buổi sáng mình chỉ ăn hai cái bánh bao, rất đói." d.đ.l.q.đ
Diệp Kính rũ mắt, nhìn khay tôm trơn bóng, thịt viên, thịt bò, lát cá.
Nguyên nhân chủ yếu cô không yêu đương được với La Tích, không phải không có thời gian.
Thịt cá này, mới là trở ngại chân chính.
----
Diệp Kiều Lục được chuyển tới lớp kiến trúc như mong muốn.
Ba sinh viên chuyển hệ, hai người học lớp một, một người học lớp hai. Vừa đúng cô được chuyển đến lớp một của Diệp Kính.
Nhưng ở vấn đề chỗ ở, cô gặp chút phiền toái.
Khoa kiến trúc học cùng công trình bằng gỗ không giống nhau, nữ sinh coi như nhiều, ở lớp hai, có hơn bảy mươi sinh viên. Trong đó có hơn hai mươi nữ sinh, chia thành năm phòng ký túc xá.
Diệp Kiều Lục xuất hiện đơn lẻ, đành phải chuyển đến ký túc của khoa khác.
Học viện báo chí tuyên truyền có phòng ký túc có ba người, vì thế thầy hướng dẫn sắp xếp Diệp Kiều Lục tới đó.
Nhưng mà, hôm đó Diệp Kiều Lục tới ký túc xá báo cáo, nhìn thấy trên giường chất đầy đồ đạc lộn xộn.
Thái độ của ba nữ sinh kia không tính là tốt, nói đông tây rất nhiều, không muốn chuyển đi.
Diệp Kiều Lục cười nói, "Mình để các cậu thu dọn."
Nữ sinh giáp giơ tay lên, "Nhưng thu lại cũng không có chỗ để. Không phải học viện kiến trúc các cậu có ký túc xá sao?"
Diệp Kiều Lục lắc đầu, "Không còn phòng." Cho dù còn, cũng không có khả năng sắp xếp một người một phòng.
Nữ sinh ất ở bên cạnh nói: "Cậu hỏi lại thầy hướng dẫn bên học viện các cậu đi, đồ của bọn tôi nhiều, thêm một người đến nữa, không biết nên sống như thế nào."
Diệp Kiều Lục nhíu mi, cô có thể cảm nhận được ba nữ sinh kia có ý đuổi mình đi, liền cáo từ.
Cô lại đi tìm thầy hướng dân. Được trả lời là, trừ bỏ phòng ký túc kia, những phòng khác đều không có không giường ngủ. Thầy hướng dẫn đề nghị cô thương lượng lại với ba nữ sinh kia.
Diệp Kiều Lục lại đi một chuyến.
Lần này, đến cửa ký túc xá cô cũng không vào.
Diệp Kiều Lục có chút luống cuống. Từ nhỏ cô đã được bảo hộ quen rồi, những người bạn chơi cùng đối xử với cô rất tốt. Thỉnh thoảng gặp người bắt nạt cô, đều thay cô ra tay.
Trong lí giải của cô, giường ngủ trống sắp xếp cho mình, không có gì sai. Cô không rõ vì sao ba nữ sinh kia lại hùng hồn như vậy.
Diệp Kiều Lục trở về ký túc xá, nói việc này cho Chu Thải Thải, muốn nghe chỉ đạo giải quyết.
Chu Thải Thải nghe xong, vỗ bàn, "Thật quá đáng! Mấy người đó trả tiền cho chiếc giường kia sao?"
"Mình có nên tìm thầy hướng dẫn, để thầy đi câu thông không?" Diệp Kiều Lục hỏi."Mình đến gõ cửa, mấy người đó cũng không ra."
"Cậu đừng tới chỗ ký túc xá đó nữa." Chu Thải Thải phân tích nói, "Cậu còn chưa chuyển vào đó, quan hệ đã căng thẳng rồi, nếu ở chung một phòng, mấy người đó còn bắt nạt cậu thêm đấy. Nếu thừa dịp cậu không ở đó, mấy người đó lấy bàn chải của cậu đi tẩy bồn cầu, lại dùng khăn mặt của cậu đi lau mặt sàn, cậu làm sao bây giờ? Sẽ tìm thầy hướng dẫn sao?"
Diệp Kiều Lục líu lưỡi, "... Điều này là không thể, mình không cừu không oán với mấy người đó." dienndannlee**quyydoon*8
"Bộ dáng của cậu rất dễ bị bắt nạt." Chu Thải Thải hừ nói: "Phải coi chừng nữ sinh ở ký túc xá. Nếu không cậu ra ngoài thuê phòng đi, tự tại một chút. Hẳn là cha cậu sẽ cho cậu tiền thuê phòng."
Diệp Kiều Lục nóng nảy, "Sao mình đi thuê được, tuần sau mình phải đi học rồi." Hiện tại không phải vấn đề tiền thuê, mà là thời gian gấp rút. Đồ của cô ở ký túc xá còn chưa chuyển đi, qua ba ngày nữa, phải đến khu trung tâm học rồi.
"Cạnh trường học có rất nhiều chỗ cho thuê." So với Diệp Kiều Lục thì Chu Thải Thải lão luyện hơn rất nhiều, "Buổi chiều hết tiết, mình với cậu qua chỗ đó xem.". Chươ𝑛g mới 𝑛hấ𝒕 𝒕ại ﹛ T r𝐔m𝒕ru𝓎ệ𝑛.𝙫𝑛 ﹜
Diệp Kiều Lục gật đầu.
Sau khi tỉnh táo lại, bỗng chốc cô nhớ đến căn nhà kia của Diệp Kính. Cô lập tức gọi điện thoại cho cậu.
Tiếng chuông vang hơn mười giây, cậu mới nghe.
Vừa bắt máy, cô đã gọi: "Diệp Kính, Diệp Kính."
"Ừ." Ngữ điệu của cậu không lên xuống.
"Mình gặp khó khăn."
"Có liên quan gì đến mình đâu."
Trong định nghĩa của Diệp Kiều Lục, Diệp Kính thuộc loại người mặt lạnh tâm tốt, nên cô tự động xem nhẹ lời cậu nói, "Mình không có chỗ ở."
"Ký túc xá của cậu?" Câu trả lời của cậu vô cùng phù hợp với kiểu mặt lạnh tâm tốt.
Cô kể hết chuyện này cho cậu nghe.
Cậu hỏi: "Chừng nào thì cậu tới đây học?"
"Thứ hai tuần sau."
Diệp Kính nhìn lịch học. Tiết thứ nhất của thứ hai là tạo hình màu nhạt, tám giờ đi học. Từ phố Hương Sơn đến đại học H, phải mất nửa giờ. Nếu gặp phải giờ cao điểm, phải mất đến hai giờ. Ở gần trường học mới tiện.
Thấy cậu không đáp lời, Diệp Kiều Lục tiếp tục, "Chu Thải Thải nói..." Sau khi cô nói ra tên của bạn cùng phòng, cô dừng lại, sợ cậu không hiểu được đó là ai, cô giải thích bổ sung, " Cậu Chu Thải Thải biết không? Bạn cùng phòng của mình, cô ấy tên là Chu Thải Thải. Cô ấy nói nếu mình ở phòng đó, ba nữ sinh kia đều sẽ bắt nạt mình."
"Thế bây giờ cậu nghĩ sao?"
"Chu Thải Thải bảo mình đi tìm phòng thuê, nhưng mình sợ không kịp."
"Ừ, sau đó?"
"Cậu... Không phải có căn phòng lớn sao?" Cô đã ám chỉ lâu như vậy, cậu không có động tĩnh, thật làm cô sốt ruột.
"Ừ."
Diệp Kiều Lục nhăn lại mặt, rốt cuộc không nhịn được, "Cậu... Không mời mình tới ở vài ngày sao?"
"Cậu hỏi ý kiến của mẹ mình trước đi." Diệp Kính không chút để ý nói.
Cô hỏi tiếp: "Nếu mẹ đồng ý, cậu sẽ chủ động mời mình đến ở sao?"
"Ừ." Cậu dừng lại, bổ sung tám chữ, "Một lời đã nói, tứ mã nan truy."
Diệp Kiều Lục yên tâm.
----
Vào lúc ban đêm, Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Trình Phong nhắc tới việc này.
Diệp Trình Phong quyết đoán lắc đầu, "Trước kia hai đứa nhỏ cũng không thường xuyên chơi với nhau. Anh thấy quan hệ của Tiểu Lục cùng Diệp Kính, còn không tốt như với bọn La Tích."
"Tốt hay không tốt, đó là chuyện của bọn nhỏ." Thi Dữ Mỹ lại cảm thấy, quan hệ của hai đứa nhỏ rất tốt. Cách mấy năm mới gặp một lần, nhưng khoảng trống mấy năm kia, hai đứa nhỏ cũng có thể nối liền.
"Chuyện này không ổn." Diệp Trình Phong khó hiểu chỉ ra, "Diệp Kính cũng mười chín rồi, con trai luôn có chút gì đó."
"Anh lo lắng... Lại là này." Thi Dữ Mỹ kinh ngạc. Bà suy nghĩ là, trên danh nghĩa Diệp Kiều Lục cùng Diệp Kính không tính là anh em, nếu như bị người khác biết được ở cùng một chỗ, sẽ ảnh hưởng tới danh dự. Ai biết Diệp Trình Phong trực tiếp hoài nghi Diệp Kính."Từ nhỏ phẩm hạnh của con trai em đã tốt."
"Nó rời khỏi em nhiều năm như vậy, còn có thể giống như lúc nhỏ sao?"
"Thằng bé là do em nuôi lớn, em hiểu nó hơn bất cứ ai." Vẻ mặt Thi Dữ Mỹ nghiêm túc, "Anh không thể bởi vì mười chín tuổi anh có chút gì đó, liền hoài nghi con trai em cũng thể."
"Em—— bình thường con trai đến tuổi này đều có chút gì đó, không phải là vấn đề của một mình anh." Diệp Trình Phong dừng lại, "Tóm lại anh phản đối."