Editor: HeLiX
Đang giằng co thì Xương Diễm Thu giữ chặt tay của Diệp Kiều Lục, “Có chơi trò Quốc vương không?”
Diệp Kiều Lục ngoảnh lại, “Mình muốn lên hát.” Hai năm cô mới đến KTV một lần, mới hát được một bài nên chưa đã ghiền.
Ý cười của Xương Diễm Thu lập tức biến mất, vẻ mặt như vừa bị giật mất người yêu, đau khổ kêu rên: “Buông tha cho bọn mình đi.”
Ủy viên sinh hoạt đẩy đẩy kính mắt, bắt chước nói: “Buông tha cho bọn mình đi.”
Diệp Kiều Lục mím môi, hỏi lại Diệp Kính, “Mình hát nghe không lọt tai sao?”
“Không phải vậy.” Thấy cô không hề tự ý thức được, nên cậu không nỡ đập tan ảo tưởng của cô.
Nghe thấy thế, vẻ mặt cô rất đắc ý. Từ trước đến nay một câu khen ngợi của Diệp Kính còn hơn trăm câu của người khác, có thể coi đó là chân lý.
Xương Diễm Thu trao đổi ánh mắt cùng ủy viên sinh hoạt. Vì không để cho tiếng hát của Diệp Kiều Lục cất lên lần thứ hai, Xương Diễm Thu rút ra một quyển ‘Architecture Theory since 1968’ (Lý thuyết Kiến trúc từ 1968) rồi kéo Diệp Kiều Lục chơi trò chơi.
Trâu Tượng bắt đầu đảo bộ bài tây, thong thả nói: “Quy tắc đơn giản, chúng ta có 8 người chơi nên sẽ dùng lá bài từ A đến 8 để đại diện, thêm một lá Joker để làm Quốc vương. Tổng cộng có 9 lá bài, mỗi người rút ra 1 lá, người nào lấy trúng lá Joker thì phải lập tức mở bài. Sau khi mọi người lấy hết 8 lá, còn lại một lá đang úp thì chính là con số của Quốc vương. Quốc vương có thể tùy tiện yêu cầu các con số làm bất cứ chuyện gì. Thế nhưng Quốc vương không biết lá bài úp là số mấy, cho nên cũng có khả năng tự mình hại mình.” Trâu Tượng cúi xuống, bổ sung thêm: “Đương nhiên chỉ là chơi cho vui, đùa giỡn một chút đương nhiên không ảnh hưởng đến đại cục.”
Diệp Kiều Lục nghe xong quy tắc liền quay sang Xương Diễm Thu hỏi lại lần nữa, “Cậu tặng sách cho mình sao?”
Xương Diễm Thu gật đầu, “Dày lắm, mình lười đọc.”
Diệp Kiều Lục lập tức đồng ý, “Được, mình cũng tới chơi.” Tiền tiêu vặt tháng này của cô đang trong tình trạng nguy cấp, không mua nổi sách Kiến trúc nữa rồi. Cô ngoảnh lại hỏi, “Diệp Kính, cậu cùng chơi với mình không?”
Diệp Kính nhìn động tác đảo bài của Trâu Tượng.
Mười ngón tay Trâu Tượng linh hoạt xếp bài. Lúc đảo bài, đầu ngón tay phết nhẹ qua lá bài bên cạnh.
Mắt Diệp Kính sa sầm. “Chơi.”
Vì thế, số người tăng lên đến mười người.
Trâu Tượng đặt bài lên bàn, ra hiệu cho mọi người rút bài lần lượt theo hướng ngược chiều kim đồng hồ. “Rút đi.”
Các bạn học nhao nhao rút bài.
Diệp Kiều Lục nhìn chăm chú cây bài của mình: Số 4.
Cô vội vàng che lại.
Trâu Tượng cười mở ra lá bài Joker, “Thật ngại quá, lần này mình là Quốc vương.”
Xương Diễm Thu cất giọng khinh bỉ, “Lần thứ 2 cậu làm Quốc vương rồi.”
“May mắn thôi.” Trâu Tượng cười nhạt. Cậu nhìn các bạn học che bài. “Ừm… Hay là chúng ta phân tổ để hợp tác làm bài tập lớn đi.”
Sau khi làm bài tập nhỏ về biệt thự, sẽ có một bài tập lớn về xây dựng nhà ở mật độ cao, cần phải có hai người hợp tác. Hôm qua thầy giáo đã đề cập đến, văn kiện về nhiệm vụ phải thiết kế sẽ được công bố vào tuần sau. Các bạn học đều phải chờ đợi, cũng chưa phân tổ.
Đột nhiên Trâu Tượng nhắc đến chuyện này, trong lòng các bạn học háo hức hẳn lên.
Bảng thành tích bài tập nhỏ, Diệp Kiều Lục và Diệp Kính đứng thứ đầu và thứ hai của khoa Kiến trúc năm thứ hai. Lỡ như hai người này hợp tác trong một tổ thì thực sự là đánh đâu tcậug đó không gì cản nổi rồi.
Trâu Tượng nói: “Mình nói rõ trước. Cho dù là trò chơi, nhưng một khi đã bắt đầu thì phải tuân thủ quy tắc. Đừng để đến lúc mình gọi số rồi lại không thừa nhận nhé.”
Ủy viên sinh hoạt nói: “Đương nhiên.”
Xương Diễm Thu sảng khoái, “Dám chơi dám chịu.”
Trâu Tượng nở nụ cười, “1 với 10 vào một đội, 4 với 8 vào một đội.” Cậu nói xong, ánh mắt liếc về phía Diệp Kính.
Diệp Kính lạnh lùng nhìn lại.
“Mình là số 4.” Diệp Kiều Lục kinh ngạc hô to, “Ai là số 8 đây.” Cô thò đầu nhìn bài của Diệp Kính. “Diệp Kính, cậu số mấy?”
Cậu trực tiếp lật bài: Số 1.
Xương Diễm Thu kéo dài giọng, “Vì sao mình không phải số 8.”
Canh Ngọc vốn đang trầm mặc hồi lâu bỗng mỉm cười, “Mình là số 10.” Sắc mặt của cô khẽ biến, phấn mắt màu vàng hồng khiến đôi mắt cô càng long lanh nổi bật.
Diệp Kiều Lục giật mình, hỏi các bạn học, “Số 8 đâu?”
Không ai đáp lại.
Ủy viên sinh hoạt lẩm bẩm, “Không phải là Quốc vương chứ.” Cậu mở ra lá bài đang úp trên bàn.
Quả nhiên là số 8.
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, “Mình phải làm bài tập lớn cùng Trâu Tượng sao.”
“Xin chỉ giáo nhiều hơn.” Khóe môi Trâu Tượng chứa ý cười nồng đậm.
Diệp Kính vẫn trầm mặc, trong lòng cậu vẫn đang đắn đo gì đó.
Ván này đối với các bạn học mà nói chỉ là một tiết mục nhỏ mà thôi. Có điều kết quả nảy sinh lại ảnh hưởng đến quá trình thiết kế bài tập lớn của bốn người.
Người mừng thầm nhiều nhất chính là Canh Ngọc. Cho dù có kết quả với Diệp Kính hay không thì hiện tại còn chưa biết, nhưng bây giờ cô đã có hy vọng, ít nhất cô cũng có cơ hội cùng làm chung bài tập với cậu.
Diệp Kiều Lục thấy mất tinh thần. Cô lấy khuỷu tay đập đập vào Diệp Kính, khẽ nói, “Diệp Kính, đúng ra mình định lập tổ làm bài tập với cậu.” Hậu quả lại mọc đâu ra một tên Trâu Tượng kỳ quái.
Diệp Kính nhìn chằm chằm xấp bài trên tay Trâu Tượng, không nói gì.
Lượt rút bài tiếp theo lại không có người nào rút phải lá Joker.
Trâu Tượng mỉm cười, mở lá bài đang úp ra, đó chính là Joker.
Cậu đưa tay thu về toàn bộ lá bài, “Chỉ có thể rút lại.”
Xương Diễm Thu cười tâng bốc: “Cậu là dân cờ bạc lão luyện sao?”
Trâu Tượng khẽ nhếch môi cười.
Diệp Kính vẫn lạnh lùng, cậu đã nhìn thấu tất cả. Thứ tự của 11 lá bài này là cố định. Năm lá phía trên để chồng lên sáu lá phía dưới. Chỉ cần nhớ kỹ trình tự lúc đầu rồi lại căn cứ vào số lần đảo bài mà tính toán thì lá bài nào rơi vào tay ai cũng chẳng có gì bất ngờ.
Lần này Trâu Tượng đảo bài 6 lượt, tương đương với đảo ba lá dưới cùng theo thứ tự ban đầu lên trên cùng. “Các bạn học, mời.” Cậu tươi cười thân thiện.
Diệp Kiều Lục định rút bài thì mu bàn tay lại bị Diệp Kính vỗ một cái. Cô giật mình thu tay về, trừng mắt lườm Diệp Kính.
Diệp Kính đưa tay rút lá bài thứ ba.
Trâu Tượng nheo mắt nhìn lá bài đang kẹp trong ngón tay thon dài của Diệp Kính.
Diệp Kiều Lục xoa xoa mu bàn tay, khiển trách: “Cậu đánh mình để làm gì?” Cô thấy mấy bạn học đều đã rút bài, vội vàng rút lá bài gần nhất.
Cô nhìn một cái, lại là số 4.
Diệp Kính liếc mặt bài rồi ném ra, “Joker.”
Trâu Tượng âm thầm hừ một tiếng.
Diệp Kiều Lục oán trách, “Đúng ra là mình rút được lá Joker kia.”
Diệp Kính liếc về phía cô, thấy cô đang sợ cậu nhìn trộm bài, giật mình áp lá bài lên ngực để che, cậu nói: “Vậy thì mình nhường quyền lợi này lại cho cậu?”
“Không cần đâu, mình chỉ góp ý một chút về hành vi của cậu thôi.” Diệp Kiều Lục cười một cách khoan hồng đại lượng.
“Ừ.” Diệp Kính chỉ hỏi thôi, đương nhiên cậu hiểu rõ cô sẽ không truy xét.
Các bạn học rút bài xong đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Kính, chờ cậu ra lệnh.
Diệp Kính cúi mắt nhìn lá bài cuối cùng còn lại trên bàn.
Trâu Tượng nở nụ cười. Cậu rất tò mò Diệp Kính sẽ nói ra yêu cầu gì trong trường hợp này. Trâu Tượng chơi bài cùng các bạn học đều là giở trò lưu manh và nhìn lén. Cậu cảm nhận được suy nghĩ của Diệp Kính nhất định không giống người dung tục, tầm thường.
Ai ngờ, Diệp Kính nói, “4 và 9 ôm một cái.”
Khóe mắt Trâu Tượng giật giật, những tưởng tượng vừa rồi vỡ tan tành. Được lắm, thật ra sinh vật nam tính này lại cực kỳ tầm thường.
Các bạn học im lặng.
“Số mấy?” Vừa rồi Diệp Kiều Lục không nghe rõ.
Diệp Kính quay đầu nhìn cô, “4 và 9.”
Giữa tiếng ồn ào huyên náo, giọng nói trầm trầm của cậu xuyên thấu vào trong tai cô.
Diệp Kiều Lục nhìn lá bài của chính mình, ý nghĩ đầu tiên là: Cô không muốn phải kéo thêm quan hệ cùng với Trâu Tượng đâu.
Tiếp theo, cô chỉnh sửa lại ý nghĩ này: Cô không muốn ôm nam sinh nào khác ngoại trừ Diệp Kính.
Sau đó, cô lại chỉnh sửa: Số 9 là nữ sinh thì tốt nhất.
Cuối cùng cô quay về hướng Diệp Kính kêu la, “Cậu đó, đồ Quốc vương không đứng đắn.”
Diệp Kính nghiêng người nói nhỏ, “Loại trò chơi này không phải chơi như vậy.” Cô ngốc cho nên mới tùy tiện đồng ý. Không giáo huấn cô một chút thì cô vẫn còn chưa hiểu, chỉ bị lừa gạt mà thôi. Hơn nữa, cậu cực kỳ đứng đắn, chỉ là ôm chứ không phải hôn. Cậu hỏi: “Ai là số 9?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
Xương Diễm Thu lập tức mở lá bài đang úp, “Số 9 ở đây.” Cô vui mừng, đúng là ý trời mà.
“Khéo thật.” Diệp Kính vẫn bình tĩnh như thường.
Trong lòng Trâu Tượng khinh thường sự vô sỉ của Diệp Kính.
Xương Diễm Thu ồn ào gây rối, “Ôm một cái đi.” Mấy chuyện ban nãy quá nhàm chán, bọn mình đã muốn ngáp ngủ rồi. Thật không dễ dàng gì mới chờ đến lúc nam nữ tiếp xúc thân mật, cô liền tiêu diệt hết cơn buồn ngủ.
Biết được số 9 là Diệp Kính, không hiểu sao Diệp Kiều Lục lại thở phào nhẹ nhõm. Cô quay đầu nhìn cậu.
Cậu cũng nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ.
Bỗng nhiên ánh đèn trong phòng tối sầm xuống.
Hóa ra là Ngô Thiên Dã bắt chước ca sỹ biểu diễn trên sân khấu, tập trung hết ánh đèn lên người cậu. Ngô Thiên Dã hát: “Ánh đèn rực sáng, cứ ôm nhau đi.”
Trong bóng tối dễ hành sự, Diệp Kiều Lục nắm chặt cơ hội, bất thình lình đưa tay ôm lấy Diệp Kính. Lúc ôm được rồi, cô như trút giận mà ra sức dùng lực, muốn khiến cho cậu phải đau đớn.
Đáng tiếc, đối với chút lực nhỏ kia của cô thì Diệp Kính không để vào mắt, thậm chí còn chẳng lên tiếng phản ứng.
Cô thất vọng, ôm xong liền định rút tay ra rời đi.
Nhưng đúng lúc đó cậu lại giữ chặt lưng cô, khẽ nói: “Chờ một chút.” Bàn tay vừa vặn đặt đúng móc cài nội y của cô, qua 2 giây sau cậu mới khẽ nhích tay ra chỗ khác.
“Định làm gì?”
“Tối quá, bọn họ không nhìn thấy.”
Cô trợn mắt, “Nói vớ vẩn! Mình đều có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ.”
“Xuỵt, cứ chờ một chút.” Môi cậu áp rất gần vào cô, lúc nói chuyện hơi thở làm nóng cả lỗ tai cô.
Cô nói: “Diệp Kính, trưa nay mình ăn lẩu, cậu ngửi được trên tóc mình có mùi sa-tế không?” Không chỉ là ở trên tóc, cả người cô đều có mùi lẩu, sặc chết cậu rồi.
Lúc này, lớp trưởng Ngô Thiên Dã với chủ nghĩa cá nhân cảm thấy không hài lòng nên đi bật đèn một lần nữa.
Cảnh tượng Diệp Kính và Diệp Kiều Lục ôm nhau khiến Xương Diễm Thu vỗ tay cổ vũ. Thật đáng mừng, rốt cuộc đôi này cũng có tiến triển rồi.
Ngược lại, Canh Ngọc từ đầu đến giờ vẫn luôn để tâm đến Diệp Kính lại trầm mặt xuống, cô đã trông thấy Diệp Kính vỗ lưng Diệp Kiều Lục, môi nhẹ nhàng dừng lại trên tóc Diệp Kiều Lục nửa giây rồi sau đó rời đi.
Đương nhiên Diệp Kiều Lục trì độn không biết cái va chạm của Diệp Kính nhẹ đến mức không cảm thấy gì.
Bạn học xung quanh cũng không phát hiện ra.
Chỉ có Canh Ngọc và Trâu Tượng nhận ra, hành động này đối với Diệp Kính mà nói là cực kỳ thân mật.
Trâu Tượng cầm lấy một lon bia, mở ra uống sạch.
Có lẽ Canh Ngọc không rõ ràng lắm về mục đích cái ôm này của Diệp Kính.
Nhưng trong lòng Trâu Tượng lại biết rõ, đây là Diệp Kính tuyên bố chủ quyền với Diệp Kiều Lục, tiện thể cũng cảnh cáo Canh Ngọc và Trâu Tượng, đừng có giở trò đùa giỡn hay liếc mắt đưa tình trong quá trình làm bài tập lớn.
--
Tiết Thiết kế kiến trúc buổi chiều thứ tư đổi thành tiết Mỹ thuật.
Thầy giáo Mỹ thuật dắt các sinh viên đến công viên vẽ phong cảnh thực tế.
Sinh viên lớp 1 lưng đeo bàn vẽ, bước lên phương tiện giao thông công cộng đi trước để tiền trạm.
Dọc theo đường đi, không ít người qua đường liếc nhìn đám sinh viên này. Hình dáng bàn vẽ trông rất ấn tượng, bọn họ đều cho rằng đây là sinh viên ngành Mỹ thuật, chứ rất ít người nghĩ đến ngành Kiến trúc.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều Lục ra ngoài vẽ phong cảnh thực tế, ngược lại lại thấy vui vẻ hơn nhiều so với ngồi trong lớp học vẽ tĩnh vật.
Ngay tại cửa công viên, cô vừa bước xuống khỏi cửa taxi thì gặp phải Trâu Tượng đang chạy đến.
Bàn vẽ của cậu được trùm bên ngoài bằng một tấm vải bố màu sắc rực rỡ, phong cách khác người. Lúc quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt cậu sâu thẳm tối tăm như mực.
Cô liếc mắt, gật đầu chào hỏi.
Cậu tiến lên, “Diệp Kiều Lục, cậu có biết địa điểm tác nghiệp của bài tập lớn là ở đâu không?”
“Không biết.” Thầy giáo chưa nói.
“Ngay ở ngoại thành phía tây, rất gần đây. Nếu không thì sau khi vẽ thực tế, chúng ta đi xem trước một chút được không?”
Cô lắc đầu, “Thứ hai thầy giáo phát thư nhiệm vụ rồi.”D@@Đ##L~~~Q%%Đ^^
Vừa mới nói xong thì cô liền thấy bóng dáng của Diệp Kính phía trước, nhất thời cô nở nụ cười, vui vẻ đuổi theo.
Ngay lập tức Trâu Tượng bị vứt bỏ tại chỗ.
Diệp Kiều Lục đuổi kịp Diệp Kính, vỗ lên bả vai cậu.
Diệp Kính hơi nghiêng đầu nhìn cô.
“Diệp Kính, cậu có biết địa điểm tác nghiệp của bài tập lớn là ở đâu không?”
“Không biết.”
“Ngay ở ngoại thành phía tây, rất gần đây. Nếu không thì sau khi vẽ thực tế, chúng ta đi xem trước một chút được không?”
Diệp Kính nhìn lá rụng đang rơi xuống ở phía sau lưng cô, “Ngoại thành phía tây?”
“Đúng vậy.” Đột nhiên cô nghĩ đến, “Đó chẳng phải là rất gần nhà mình sao?”
Ngày mai là thứ năm, chỉ có hai tiết giới thiệu về các nguyên tắc cơ bản của chủ nghĩa Mark, bởi vì vừa đúng vào đợt thi giữa kỳ nên thầy giáo để cho các sinh viên tự học.
Cũng tương đương với không có tiết.
Ánh mắt Diệp Kiều Lục tỏa sáng lấp lánh, cô tiến sát đến gần Diệp Kính, khẽ thì thầm, “Hay là lúc chúng ta vẽ xong thì về nhà ăn cơm đi.”
“Ba cậu có nhà không?”
“Không biết.”
“Vậy thì không đi.”
“Cậu không muốn gặp mẹ sao? Mẹ thường xuyên nhắc đến cậu đó.” Ba cô không phải là ba của cậu, nhưng hai người bọn họ đã thống nhất là có chung một người mẹ mà.
“Vẫn có thể gọi điện thoại.” Ý là có gặp hay không cũng không sao cả.
Diệp Kiều Lục bẹt miệng, “Vô tình.”
Ngô Thiên Dã đi ngang qua nghe thấy hai từ này, lại bắt đầu ngân nga: “Nói là vô tình, viết xuống càng tàn nhẫn.”
(Đây là bài Bức thư tình tàn nhẫn, bài này nổi tiếng lắm nhé, lời Việt là bài Mãi không trở về của Nguyên Thắng.)
Diệp Kiều Lục bái phục tài năng ca hát của Ngô Thiên Dã, cậu luôn luôn có thể hát lên vài câu phù hợp với hoàn cảnh.
Lúc cô và Diệp Kính phải ôm nhau trong trò chơi lần trước, Ngô Thiên Dã hát đúng bài ‘Giây phút ôm nhau’.
Đêm đó sau khi về nhà, cô lại khẽ ngâm nga bài hát này trước mặt Diệp Kính.
Diệp Kính vẫn không thèm để ý đến cô.
Cô lại hát lại.
Cậu lạnh lùng, “34 giây mà thôi.”
Cô mù tịt, nghe không hiểu cậu đang nói cái gì.
Cậu giải thích: “34 giây này tới từ đâu?”