Editor: Linh Đang
Tập đoàn Tiến Lâm nằm trong top 10 doanh nghiệp mạnh của thành phố D đột ngột lâm vào đường cùng.
Chính phủ hạ lệnh phong tỏa hết bất động sản thuộc quyền sở hữu của tập đoàn này. Chưa bán thì ngừng bán, đã bán thì cấm không được làm giấy chứng nhận đất đai. Quy hoạch rồi thì báo ngừng, phê duyệt rồi cũng báo ngừng.
Đây là tin tức mà Diệp Kiều Lục biết được khi về nhà kết thúc chuyến hành trình.
Diệp Trình Phong nói lúc đang ăn cơm.
Diệp Kiều Lục rất giật mình: " Danh tiếng của Tiến Lâm luôn không tệ, Kiến Lâm Tắc Duyệt thuộc quyền quản lí của tập đoàn Tiến Lâm, chuyện quản lý cũng tốt lắm."
"Chuyện của Kiến Lâm Tắc Duyệt không liên quan đến tập đoàn Tiến Lâm." Diệp Trình Phong liếc mắt nhìn Thi Dữ Mỹ đang có cảm xúc không tốt một cái, "Chuyện của Tiến Lâm, nghe nói là vấn đề tài chính."
Sắc mặt Thi Dữ Mỹ càng ngày càng tái nhợt, "Vấn đề gì?"
"Cụ thể không rõ ràng lắm. Anh đoán... Chuyện này có liên quan đến việc đại cổ đông của Tiến Lâm bán tháo cổ phần." Diệp Trình Phong dừng một chút, "Đây đều là tin vỉa hè, không có thông tin chính xác."
"Vậy ——" Tim Thi Dữ Mỹ đập nhanh, "Liệu có liên lụy đến Tiểu Kính hay không?"
Diệp Kiều Lục nghi ngờ câu hỏi này của Thi Dữ Mỹ. Tiến Lâm cùng Diệp Kính có liên quan gì?
Diệp Trình Phong cười cười, "Không có gì. Một sinh viên đại học như nó có thể liên quan gì."
"Điều này cũng đúng..." Thi Dữ Mỹ thoáng thả lỏng.
Diệp Trình Phong thấy con gái càng ngày càng lờ mờ, giải thích nói: “Chủ tịch của Tiến Lâm là ba của Diệp Kính."
Một tiếng hét."A!" Diệp Kiều Lục sợ tới mức bị sặc một ngụm canh.
Thi Dữ Mỹ lộ ra một chút cười khổ, "Sau khi Tiểu Kính đi với ba nó, mẹ với ba nó rất ít liên hệ, cũng không nhắc đến nhau. Đều là chuyện qua rồi, nói đến nói đi cũng không có ý nghĩa."
Diệp Kiều Lục kinh ngạc, người ở chung với mình lâu như vậy, đột nhiên thành con của hào môn."Bảo sao con thấy phí sinh hoạt của Diệp Kính nhiều như vậy..."
"Ba nó chỉ biết cho tiền. Mẹ nói chuyện đường dài với Tiểu Kính nhiều, dạy dỗ đường dài còn nhiều hơn nhà họ Diệp." Thi Dữ Mỹ thấy rất may mắn, con trai không đi chệch đường. D~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Diệp Kiều Lục nở nụ cười, "Diệp Kính tốt như vậy, nhất định là mẹ dạy dỗ."
"Đúng vậy, con cùng Tiểu Kính đều tốt lắm." Thi Dữ Mỹ than nhẹ thành tiếng, "Hiện tại chỉ hy vọng chuyện của Tiến Lâm không mang phiền toái đến cho Tiểu Kính."
"Hẳn là sẽ không." Diệp Trình Phong an ủi nói.
Diệp Kiều Lục bới bát cơm. Bây giờ cô đã biết vì sao trong hành trình đến Hoa Đông Diệp Kính đều ôm một bụng tâm sự. Hôm tới thành phố N, đúng là ngày tập đoàn Tiến Lâm bị đóng cửa.
Thi Dữ Mỹ: "Nhà Tiểu Kính sống ở Kiến Lâm Tắc Duyệt trên danh nghĩa của Diệp Trúc Hiền. Lão Diệp, không bằng chúng ta thuê phòng lớn ở thành phố H đi. Tiểu Kính ở ký túc xá lâu như vậy, cũng đủ ủy khuất, để thằng bé đến sống với chúng ta."
Diệp Trình Phong kinh ngạc với phản ứng của Thi Dữ Mỹ, "Hiện tại sự tình còn không rõ ràng lắm, đã bắt Diệp Kính gạt bỏ quan hệ với Tiến Lâm sao? Có phải có chút thiếu nhân tình hay không."
"Em quá rõ ràng đức hạnh của nhà họ Diệp, gien của gia tộc nhà bọn họ chính là ích kỷ." Đến cơm mà Thi Dữ Mỹ cũng ăn không vô, "Trong lòng em lo lắng, chỉ sợ Tiểu Kính bị liên lụy."
Diệp Trình Phong trầm tư một lát, nói: "Năm trước có người bạn giới thiệu một căn phòng có hai phòng ngủ ở Kiến Lâm Tắc Duyệt. Qua năm mới bận rộn, vẫn kéo dài. Mấy ngày nay anh hẹn thời gian với chủ nhà, cùng đi xem."
Thi Dữ Mỹ gật đầu, "Được được."
----
Ngày hôm sau Diệp Kiều Lục từ phố Hương Sơn về Kiến Lâm Tắc Duyệt.
Mở cửa ra nghe thấy phòng khách truyền đến một loạt âm thanh như tiếng kêu rên sắp chết.
Đi qua huyền quan, chỉ thấy Diệp Kính ngồi trên chiếu, đang chơi điện tử trên TV. Âm thanh kia phát ra khi cương thi bị chết.
"Cậu viết xong báo cáo khảo sát chưa?" Chân Diệp Kiều Lục giẫm nhẹ nhàng, thả ba lô xuống.
"Rồi." Cậu đáp lại rất nhẹ.
Cô ôm lấy đệm dựa, ngồi vào bên cạnh cậu. Nhìn ngón tay thon dài của cậu đang khống chế nút điều khiển rất nhanh, lại nhìn sang cương thi trong trò chơi. Cô nói: "Diệp Kính, vì sao cậu không nói cho mình ba cậu là chủ tịch của tập đoàn Tiến Lâm?"
"Cậu không hỏi."
"Ồ..." Cũng đúng, người tự bế sẽ không chủ động nói chuyện phiếm.
Cô nhìn sườn mặt của cậu. Cậu cắt tóc rồi, bộ dáng càng thêm tuấn mỹ lập thể.
Tối hôm qua cô lên mạng tìm ảnh chụp của chủ tịch Tiến Lâm. Từ cái nhìn đầu tiên cô đã biết được, khuôn mặt yêu tà ẩn giấu sau sự lạnh nhạt của Diệp Kính được di truyền từ ai.
"Ba nói Tiến Lâm bị đóng cửa." Cô ngồi ôm gối, cằm gối lên gối, "Cậu đừng sợ, ba mình cùng mẹ đều sẽ không bỏ mặc cậu. Có tâm sự gì có thể nói cho mọi người biết, mọi người sẽ cùng nhau thương lượng giải quyết."
"Ừ."
Trò chơi cương thi đánh mãi không xong.
Một đám ngã xuống một đám đứng lên, giương nanh múa vuốt về phía trước màn hình.
Diệp Kính xông pha cả đường, không ngừng nghỉ chút nào.
Diệp Kiều Lục an tĩnh ngồi bên cạnh cậu.
Mặt trời dần ngả về tây, đám mây sáng rực rỡ, xa xa vàng óng như lửa đang cháy hừng hực. Nhìn từ cửa kính của ban công ra ngoài, kiến trúc phía đối diện như được dát vàng.
Diệp Kiều Lục đứng lên, "Diệp Kính, mình đói bụng. Kêu đồ bên ngoài, cậu muốn ăn cái gì?"
"Mì ăn liền."
Cô quay đầu, nhìn bóng dáng mờ tối của cậu, nở nụ cười, "Cái này mình biết, không cần kêu ngoài. Mình làm cho cậu ăn."
Diệp Kiều Lục hát ca, đi vào phòng bếp.
Cuối cùng Diệp Kính cũng dừng trò chơi bắt giết lại.
Cậu nhìn sắc trời mờ tối, mở đèn lên.
Có thể thấy rõ ràng bóng dáng của cô ở trong bếp qua cửa kính. Áo lông rộng rãi màu đỏ, quần bó sát người màu đen. Có chút đầy đặn.
Cậu đứng dậy, sau khi vươn tay chân, nửa nằm ở sô pha.
Đột nhiên bị thông báo đóng cửa, nguồn tài chính của Tiến Lâm bị chặt đứt. Cậu cũng không để ý đến tương lai của tập đoàn, chỉ cần không liên lụy đến cậu là được. Nhưng mang thái độ hoài nghi với quan niệm thâm tình của gia tộc bên cha.
Lúc này, bên tai vang lên âm thanh khó nghe.
Diệp Kiều Lục ngũ âm không được đầy đủ hát vui vẻ, tay phải tay trái mỗi tay một bát mì ăn liền.
Mỗi khi nghe tiếng hát của cô cậu đều muốn tìm máy trợ thính theo bản năng.
May mắn là, giây tiếp theo cô ngừng tiếng hát, "Diệp Kính, vị hải sản, thịt bò ngũ vị hương, cậu muốn vị nào?"
"Đều được."
"Vậy mình sẽ tặng hải sản cho cậu."
Diệp Kiều Lục nhẹ nhàng để bát xuống, ngồi vào sô pha, cầm lấy phần của mình, "Chụt" một tiếng, sợi mì vào trong miệng.
Diệp Kính cầm dĩa ăn, "Cậu sẽ ăn no sao?"
Cô lắc đầu, "Chúng ta đều là đang ở tuổi lớn, sao một bát mì này đã đủ được. Buổi tối tiếp tục ăn khuya."
"Mình mua đĩa phim, xem phim điện ảnh." Cậu ăn chậm rãi.
"Phim điện ảnh gì?"
"Kim cương biến hình."
"Được, mình bỏ lỡ kì chiếu của phim này."
Cậu nhìn cô đã húp nửa bát nước."Cậu ăn một bát nữa đi."
Cô gật đầu.
----
Rất nhiều năm sau Diệp Kiều Lục vô cùng hoài niệm lúc hai người ngồi trên sô pha ăn mỳ ăn liền, xem phim điện ảnh ấm áp trong căn phòng mờ tối.
Vào lúc đầu xuân liên tục ấm áp đó, cô cùng Diệp Kính bước vào kì thứ hai của năm hai đại học.
Tấm màn phía sau tập đoàn Tiến Lâm cũng được vén lên.
Khoản tiền công ty đưa ra thị trường, đã hao hụt vài tỷ. Phòng ốc bị phong tỏa, nguồn tài chính của tập đoàn bị đứt đoạn, lại liên tục mắc nợ đến trăm triệu. Tập đoàn kề cận phá sản. Tiền lương của nhân viên xa vời.
Mà lúc này, chủ tịch tập đoàn chạy mất. D@@Đ##L$$Q%%Đ^^
Thi Dữ Mỹ lo sợ bất an, luôn có dự cảm con trai sẽ bị quấn vào.
Diệp Trình Phong thấy bà cơm nước không vô, đi hỏi thăm bạn bè liên quan.
Một ngày sau, bạn bè gọi điện tới, "Hơn nửa năm trước Diệp Trúc Hiền đã bí mật chuyển tài sản công của công ty đi, hiện tại chạy ra nước ngoài rồi. Chính phủ đang tra tình trạng tài sản của ông ta."
Thi Dữ Mỹ run môi, "Nhanh chóng bảo Tiểu Kính dọn khỏi căn nhà ở Kiến Lâm Tắc Duyệt."
Lúc Diệp Kính nhìn thấy tin tức Diệp Trúc Hiền ôm tiền bỏ trốn, trong lòng hiểu rõ. Diệp Trúc Hiền gọi lấy một cuộc điện thoại cho cậu, chắc là chuẩn bị vứt bỏ con trai ở đây.
Thi Dữ Mỹ bảo Diệp Kính lập tức thu dọn đồ trở lại phố Hương Sơn.
Diệp Kính đứng ở ban công nhận điện thoại, "Được."
Con đường đi vào Kiến Lâm Tắc Duyệt rất tuyệt vời. Cảnh quan lâm viên dùng rất nhiều cây leo. Lều, đình trúc, núi đá, hoa hồng lá xanh biếc, tràn đầy sức sống.
Dưới bầu trời xanh thẳm, như gấm như tranh vẽ.
Cậu đứng lặng ở lan can, nhìn xuống phía dưới hồi lâu.
Lâu đến mức Diệp Kiều Lục cũng bắt đầu kích động, cô chạy đến bên cạnh cậu, "Mẹ nói như thế nào?"
Diệp Kính không lộ vẻ gì, "Chúng ta về phố Hương Sơn."
Cô nhanh chóng kéo tay cậu, "Có chuyện gì, chúng ta trở về tìm ba mẹ thương lượng. Nhà của mình cũng chính là nhà của cậu."
Cậu quay đầu nhìn cô.
Trong mắt cô tràn đầy cảm xúc lo lắng.
Cô luôn thuộc nhóm người vui vẻ, ít khi cảm xúc tiêu cực. Cho dù có, cũng có thể nhanh chóng hóa giải. Không thể nói điều kiện gia đình cô có bao nhiêu giàu có, nhưng tuyệt đối được sủng ái như thiên kim. Không chỉ cha mẹ, đến mấy người La Tích cũng nhường cô.
Cô là cô gái rất tốt. Nghiêm túc, khắc khổ, định ra mục tiêu sẽ kiên cường.
Thiên phú kiến trúc của cô không bì kịp cậu, nhưng cậu tin tưởng, tương lai của cô sẽ rất huy hoàng. Nhất định cô có thể trở thành kiến trúc sư được mọi người chú ý.
"Mình không chăm sóc cho cậu được." Đột nhiên Diệp Kính cười cười, khuôn mặt luôn lạnh lùng giãn ra hơi quyến luyến. Cậu duỗi tay ôm cô vào trong lòng.
Cô kinh ngạc mở lớn hai mắt, hai tay túm chặt lấy áo cậu.
Gió nhẹ phất qua, mang đến hơi thở của xuân xanh.
Cậu lại như đang để lại di ngôn bên tai cô.
"Cậu bảo ba cậu sớm ổn định phòng, giá phòng sẽ không giảm. Đôi khi mấy vạn quý như vậy, khẽ cắn môi sẽ đi qua. Lại chờ đợi nữa, sẽ không biết là chuyện bao nhiêu vạn."
Cô gật đầu, xiết chặt ngón tay, lại buông lỏng ra, cuối cùng vòng qua lưng cậu, ôm lấy cậu."Diệp Kính, cậu không phải sợ. Ba nói, việc ba làm sai con bồi thường chỉ có hiệu lực dưới điều kiện thừa kế. Cậu không có việc gì, mấy trăm triệu trái phép kia không liên quan gì tới cậu."
Cô nhóc béo này mặc nhiều, vùi vào trong lòng cậu như một quả bóng.
Tiền đồ chưa biết. Vào thời khắc này, điều cậu muốn làm, chính là nói lời từ biệt với cô."Nếu mình không ở đây —— "
Lời còn chưa nói xong, cô đã vừa buồn vừa đau ngẩng đầu, "Không phải cậu sẽ không ở đây đâu. Cậu không phải một mình, cậu có mọi người nữa mà. Cần mình hỗ trợ cái gì, mình đều sẽ không chối từ."
Hiếm khi cậu thấy được cảm xúc bi thương của cô. Cô luôn là ông mặt trời nhỏ, sức sống bắn ra bốn phía. Cậu xao động hơi mỉm cười, "Vậy giúp một chuyện nhỏ đi."
Cô mở to mắt, "Muốn mình làm gì?" Cô nguyện lên núi đao, xuống biển lửa vì cậu.
"Nhắm mắt lại."
Diệp Kiều Lục nghe lời nhắm mắt.
Cô cảm thấy cậu đang lại gần. Sau đó cánh môi có gì đó đè lên.
Diệp Kính hôn thật sự ôn nhu.
Diệp Kiều Lục nhắm chặt hai mắt lại. Cô hoảng hốt nhớ đến mùa đông năm chín tuổi ấy. Ánh mặt ấm áp trời chiếu, cũng làm lòng ấm áp.
Vào thời khắc này, cô hiểu được gì đó.
Thì ra không chỉ có mình cô không rõ quan hệ của hai người.
Cậu cũng thế.
Đợi chuyện của Tiến Lâm xử lý xong rồi, hai người sẽ ngồi xuống nói chuyện với nhau, trao đổi suy nghĩ về chuyện yêu đương một chút.
Cô khẽ cắn cánh môi Diệp Kính một cái.
Cô thích cảm giác hôn môi này.
----
Trên đường trở về phố Hương Sơn, một chiếc xe cảnh sát ngăn trước xe taxi.
Lái xe sợ tới mức nói tục.dienndanle3quy4đôn
Diệp Kiều Lục có phần không nhớ rõ chi tiết.
Cảnh sát sẽ tìm đến, cô có thể đoán được. Nhưng cô cho rằng sẽ hỏi những câu hỏi thông thường. Khi cô nghe thấy cảnh sát nói Diệp Kính đã tranh cãi với một sòng bạc, hai chân cô như nhũn ra, trời đất quay cuồng.
Dường như Diệp Kính từ người ngoài cuộc biến thành trung tâm của bão lốc.
Đến cuối cùng cô sợ hãi không thôi, "Diệp Kính!" Tiếng hét như bị gió thổi bay thành từng mảnh nhỏ.
Bước chân của cậu dừng lại, không quay đầu.
Diệp Kiều Lục che miệng lại, nước mắt không ngừng được.
Đám người vây xem chỉ trỏ co, có mấy cái người qua đường đang bát quái có phải người cảnh sát vừa mang đi là một tội phạm hay không.
Cô tức giận, "Cậu ấy không phải tội phạm."
Tuy nói như thế, nhưng Diệp Kính là con trai duy nhất của chủ tịch Tiến Lâm, lại thiếu sòng bạc mấy trăm vạn không giải thích được. Cô không xác định cậu có chứng cớ trong sạch không. Cậu thường xuyên chạy đến Hồng Kông Macau. Ngộ nhỡ sòng bạc bên kia cắn chết cậu...
Nghĩ đến đó, lập tức khí thế của cô yếu đi.
Diệp Kiều Lục rất mờ mịt, kinh ngạc ôm đầu gối ngồi xổm xuống, tiêu cự bị giếng ở mặt đường che mất, tạm thời chưa thể hoàn hồn.
Một người bác thấy tình trạng thảm thiết của cô, thân thiết hỏi, "Cô bé, cháu không sao chứ? Có cần bác đỡ cháu không?"
Giọng nói của người bác làm cô ngẩng đầu lên.
Người bác đó đưa tới một cái khăn giấy, đau lòng nhìn cô nước mắt đang giàn giụa."Lau mặt đi, sau đó nghỉ ngơi một chút."
Diệp Kiều Lục nhận khăn tay, lau lung tung lên mặt. Cô chậm rãi đứng lên, lại dùng mu bàn tay lau nước mắt còn đọng trong khóe mắt. Nắm đấm tay hạ xuống, "Cháu thật khờ."
Sao cô có thể ngây ngốc ở chỗ này. Cô phải chạy về nhà xin ba mẹ giúp đỡ. Cô ngây ngốc lâu như vậy, chậm trễ thời gian của Diệp Kính.
"Cám ơn bác." Diệp Kiều Lục đi nhanh đến giao lộ, ngăn chiếc xe thứ hai lại.
Lúc đi tới kéo cửa sau xe, gần như tay của cô không có sức lực. Ổn định cảm xúc, mới miễn cưỡng mở cửa xe ra.
Trong lòng cô rất hoảng, hoảng vô cùng, chỉ sợ có gì không hay xảy ra với Diệp Kính.
Ngộ nhỡ cảnh sát vu oan giá hoạ, nghiêm hình bức cung, vậy làm sao bây giờ...
Sao tối qua cô lại ngốc như vậy, bị một nụ hôn làm cho mê muội, quên dặn dò Diệp Kính, vào cục cảnh sát thật không thể thừa nhận chuyện cậu không làm.
Nhưng mà, Diệp Kính cũng mới 19 tuổi, cậu có thể gánh sao?
"Ô ô ô..." Cô ngồi phịch ở ghế sau, lại bắt đầu rơi lệ.
Lái xe thấy cô cực kỳ bi thương, bộ dáng nước mắt đầm đìa, thở dài nói, "Cô bé, đừng khóc."
Diệp Kiều Lục càng khóc thảm hơn. Lớn như vậy cũng chưa gặp chuyện như thế này xảy ra, ngoại trừ việc phát tiết cảm xúc, cô không còn phương pháp nào khác.
"Khóc đến mắt cũng sưng lên rồi." Lúc dừng đèn đỏ, lái xe đưa hộp khăn tay cho Diệp Kiều Lục, "Cháu thất tình sao? Không có việc gì đâu, chỗ nào trên đời không có cỏ thơm."
"Đã không còn... Đã không còn..." Diệp Kiều Lục gào khóc.
Cô cũng không tìm thấy Diệp Kính thứ hai nữa.
"Sẽ tìm được, sẽ tìm được." Lái xe luôn lặp lại bốn chữ này, "Sẽ tìm được."