Editor: HeLiX
Diệp Kính ăn cơm rất chậm, sau khi thu dọn hộp giữ nhiệt rồi hỏi: “Em còn muốn xem thêm sách gì không? Trên giá sách có rất nhiều bộ sách về thiết kế.”
Ánh mắt Diệp Kiều Lục sáng rực lên, cô vội vàng chạy đến giá sách, tìm từng dãy từng dãy một.
“Em muốn tìm…”
Phía sau lưng cô vang lên giọng nói của anh: “Có một cuốn sách về thiền định cực kỳ thích hợp với em.”
Diệp Kiều Lục ngẩng đầu lên, phát hiện ra bản thân mình đã hoàn toàn đứng vào trong phạm vi kiểm soát của anh.
Tay anh ta đang với lên giá sách ở ngay phía trên cô lật lật, anh thật sự đang đi tìm sách: “Để ở đâu rồi nhỉ?”
“Diệp tổng…” Giọng Trần Thư Duyệt đột nhiên dừng lại, bàn tay đang vặn tay nắm cửa run run. Cô khóc không ra nước mắt, tự nhiên lại quấy rầy cấp trên kabedon (đây là động tác nổi tiếng của Nhật nhé, google để biết thêm hình ảnh chi tiết) rồi.
“Trợ lý Trần? Diệp tổng không có ở đây à?”
Ngay lập tức Trần Thư Duyệt điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thả lỏng tay cầm nắm cửa, cô quay đầu lại mỉm cười nói: “Đậu tổng, Diệp tổng đang ở trong văn phòng.”
Đậu Chính Sâm đứng ở bên kia cửa cho nên không nhìn thấy tình hình xảy ra bên trong: “Vậy thì nhường đường cho tôi.”
Trần Thư Duyệt cúi người hơi lùi ra phía sau một bước, lên tiếng nhắc nhở: “Diệp tổng, có Đậu tổng đến.”
Diệp Kiều Lục nhìn ra bên ngoài cửa.
Một người đàn ông đi giày tây đang đứng ở đó. Khi nhìn thấy cô, ông ta nhướn nhướn lông mày, trên mặt tỏ ra rất hứng thú.
“Đậu tổng.” Diệp Kính lễ phép chào hỏi.
Diệp Kiều Lục xoay người lại nhìn Diệp Kính.
Không biết từ lúc nào mà áo sơ-mi của anh vốn cởi bỏ 3 cúc áo mà bây giờ đã cài lên 2 cái rồi, chỉ còn sót lại cái đầu tiên ở phía trên cùng.
Cô đã đoán được ra, cái người mà có phong thái khác thường kia là cấp trên hoặc ngang hàng với Diệp Kính. Trong hoàn cảnh hiện tại cô thật sự không biết phải nói gì, nên đành phải duy trì trạng thái im lặng.
Đậu Chính Sâm cất bước thong thả tiến vào trong, ngay lập tức đặt câu hỏi trước: “Vị này là…?”
“Kiến trúc sư Diệp, phụ trách phòng thiết kế bên Lâm Khê Nhất Phẩm.” Ngay lập tức Diệp Kính cũng chuyển mục đích đến đây của Diệp Kiều Lục sang phương diện công tác.
Đậu Chính Sâm lại nổi lên hứng thú: “Chẳng phải bản vẽ của Lâm Khê Nhất Phẩm đã hoàn thành rồi sao?”
Diệp Kiều Lục nhìn về phía Diệp Kính, chờ câu trả lời của anh.
“Là bạn học cùng Đại học trước kia của tôi, khoa Kiến trúc Đại học H.” Diệp Kính quay sang nhìn cô: “Đây là Đậu tổng, Phó tổng giám đốc của Tiến Lâm.”
Diệp Kiều Lục nở nụ cười, đến bây giờ mới lên tiếng: “Xin chào, Đậu tổng.”
“Xin chào.” Đậu Chính Sâm đi đến sofa rồi ngồi xuống.
Diệp Kính đến sát bên cạnh Diệp Kiều Lục rồi khẽ nói: “Em ra bên ngoài ngồi chờ anh một lát.”
Cô gật gật đầu, đi theo Trần Thư Duyệt ra khỏi văn phòng.
Đi ra ngoài rồi mới phát hiện có chỗ không ổn, cô phải chờ anh để làm gì nhỉ? Chỉ vì để chờ lấy hộp giữ nhiệt kia à? Nhưng suy nghĩ một lát thì cô lại có chủ ý mới.
Diệp Kính và Đậu Chính Sâm nói chuyện trong khoảng 20 phút.
Lúc đi ra khỏi văn phòng, ông ta nhìn Diệp Kiều Lục đứng bên cửa sổ rồi mới xoay người rời đi.
Diệp Kiều Lục quay lại văn phòng của Diệp Kính, kiềm chế lại biểu cảm của bản thân: “Diệp Kính, em có lời muốn nói với anh.”
“Ừ?” Diệp Kính đưa tay lên cởi ra 1 cúc áo.
Cô ngước lên nhìn luồng gió thổi ra từ điều hòa, bực bội: “Anh lúc lạnh lúc nóng à?”
“Ừ.” Anh ta lại cởi ra thêm một cúc nữa, sau đó cúi người xuống lấy ly nước.
Diệp Kiều Lục liếc mắt nhìn về phía vạt áo đang rộng mở khi anh cúi người xuống, phi lễ chớ nhìn! Cô dời mắt đi chỗ khác, ngồi xuống sofa rồi tươi cười thân thiện: “Lại đây, chúng ta ngồi đây tán gẫu đi.”
Anh đi về phía cô nhưng lại bị cô quát ngừng lại.diên#@đàn*l3quy*đôn^^
“Đi ra đóng cửa lại.”
Diệp Kính hứng thú dùng ánh mắt mờ ám liếc nhìn cô. Ngay khoảnh khắc này, ngay cả khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Anh nghe lời cô đóng cửa lại, hơn nữa lại còn tự mình chủ động bấm khóa lại.
“Đến đây ngồi đi.” Cô cười tươi, lần này có thể nói chuyện thoải mái rồi.
Anh ngồi xuống cạnh cô: “Muốn uống gì không?”
“Không cần đâu.” Diệp Kiều Lục ho khan hai tiếng, sau đó cắn răng một cái mới nói: “Diệp Kính, em cứ nghĩ đi nghĩ lại, nên quyết định phải nói chuyện công bằng với anh một lần. Đại đa số các vấn đề đều được giải quyết trong lúc nói chuyện phiếm, nhất là loại chuyện này của chúng ta.”
“Là loại chuyện gì?” Anh thản nhiên gác tay phải lên trên thành sofa, động tác này khiến cho áo sơ-mi của anh bị kéo hở ra cả một mảng lớn cơ thể. Xương quai xanh phía bên phải lõm xuống tạo thành một đường thẳng tối đen.
“Anh nghĩ xem, chúng ta quen nhau từ năm 9 tuổi, đến bây giờ đã 17 năm rồi. Anh thử đi hỏi xung quanh, có được bao nhiêu người 26 tuổi mà lại có bạn bè thân thiết tận 17 năm?” Cô nhìn anh không chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không biết là tình nghĩa này chúng ta phải nâng niu trân trọng sao?
Khóe môi anh hơi nhếch lên một chút, nhưng chỉ có thế, không có bất kỳ phản ứng nào khác.
“Vì sao anh lại không gật đầu chứ?” Cô nhíu mày.
Vì thế anh đành gật đầu gật đầu.
Giờ cô mới giãn mày: “Hôm nay mẹ nói đến chuyện mấy hôm trước em đưa anh về chính đạo, mẹ đã làm lụng vất vả cả đời cho chúng ta rồi, sao có thể để chuyện nhỏ nhặt này làm phiền mẹ nữa chứ? Đúng không? Chúng ta không thể lần nào gặp mặt cũng giống như gặp kẻ thù như vậy được.”
“Ai là kẻ thù của em?” Đối với kẻ thù thì anh đã chẳng thèm phải hở da thịt ra thế này.
“Vậy anh cả ngày cứ yêu ma quỷ quái mê hoặc người khác để làm cái gì?” Đã thế cúc áo cũng không chịu khó mà cài cho chặt. “Từ nhỏ ba đã dạy dỗ em, làm người thì nhất định phải khoan dung độ lượng. Độ lượng đó, anh có biết không?”
“Không biết.”
“Thế nên anh phải học tập anh nhiều vào, phiền muộn trong cuộc sống chỉ như nổi mụn, mụn lặn xuống rồi thì lại đẹp thôi. Dù chúng ta đã xa cách mấy năm nay nhưng ký ức thì vẫn còn tồn tại mà.”
Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, đúng như lời nói của Thi Dữ Mỹ, ngũ quan của cô cực kỳ tương xướng với khuôn mặt trứng tròn.
“Gật đầu!” Cô giơ nắm đấm lên uy hiếp.
Anh chỉ có thể gật đầu!
“Vậy là được rồi. Chúng ta có chung một gia đình, đồng thời cũng lại cùng nhau làm việc, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ gặp, dù sao thì giữ mối quan hệ tốt đẹp cũng sẽ thoải mái hơn là ai nấy đều giữ cái bộ mặt khó chịu thế này.” Nếu là người khác, thích mặc kệ thì mặc kệ thôi, nhưng vì sự thân thiết của cô và anh lâu như vậy rồi, nên cô mới không cam lòng.
Lúc này anh ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, anh cũng cần phải rộng lượng hơn một chút, vì em lớn hơn anh nên cần phải bao dung anh. Anh cứ suy nghĩ cẩn thận đi, em đi đây.” Giáo huấn xong Diệp Kiều Lục liền đứng dậy, định ra lấy hộp giữ nhiệt rồi quay về.
Nhưng cô lại bị Diệp Kính ngăn lại. “Anh tiễn em.”
Cô ôm lấy hộp giữ nhiệt: “Anh không tăng ca à?”
“Tăng xong rồi.” Cái hộp giữ nhiệt kia dán vào ngực của cô, khiến cho cặp mắt anh không rời nổi ra, anh nhẹ nhàng nói: “Em mua quần áo nên mua rộng hơn một cỡ thì tốt hơn.”
“Em béo như vậy sao?” Diệp Kiều Lục ảo não, rõ ràng cô vẫn duy trì vận động mà.
Diệp Kính quay người đi ra bên ngoài: “Đi thôi.”
“Anh định tiễn kiểu gì?””
“Anh có xe.”
Cô kinh ngạc: “Anh vừa quay về đã có xe rồi à?”
“Xe công ty.”
Lần nói chuyện này khiến Diệp Kiều Lục cảm thấy bản thân mình đã tháo gỡ được bế tắc trong mấy năm qua.
Quả nhiên ba nói không sai, toàn bộ đều do tâm tình quyết định. Chắc chắn Diệp Kính ở bên ngoài đã nếm trải không ít khổ sở rồi nên cô không cần phải so đo với anh nữa.
Ngay lập tức lòng dạ trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
--
Sau khi kết thúc lượt xét duyệt thứ hai, hạng mục Lâm Khê Nhất Phẩm tạm thời được phê duyệt.
Diệp Kiều Lục đặt hết tâm huyết của mình vào thiết kế trung tâm thương mại, đây là hạng mục mà lần đầu tiên cô độc lập phụ trách.
Cô trở thành người phụ trách hạng mục trẻ tuổi nhất trong Viện. Từ việc lập kế hoạch, lên phương án cho đến phòng cháy chữa cháy, ngay cả bản đồ thi công, kiến trúc chuyên ngành, v..v... tất cả bản vẽ đều do một mình cô hoàn thiện.
Ngày trước cô đi theo Lưu Lương, cô chỉ được vẽ bố cục, còn những vấn đề chuyên ngành khác đều là do Lưu Lương phụ trách.
Mà bây giờ trọng trách đè nặng lên vai cô, cô lại phát hiện có một chút vấn đề.
Cơ cấu trong Viện có 4 người phụ trách, cô và kiến trúc sư Thôi là có quan hệ tốt nhất.
Người thiết kế về phạm vi thương mại là Trương Vĩ Trác, tuổi tác cũng tương tự với kiến trúc sư Thôi. Trong lòng ông ta luôn xem thường Diệp Kiều Lục ít hơn ông ta vài tuổi, nhưng cũng may thần kinh cô rất thô sơ, nên mấy thứ châm chọc xỏ xiên vòng vèo của ông ta cô đều nghe không hiểu.
Nhưng trong công việc cô lại không giao tiếp giỏi được như vậy.
Diện tích xây dựng khu trung tâm thương mại rất nhỏ, chỉ có hơn 3000 mét vuông. Cần phải xây bãi đỗ xe ngầm 2 tầng dưới lòng đất mới thỏa mãn được nhu cầu đỗ xe. Mà hạng mục này lại ngay sát với bến tàu điện ngầm, bên công ty tàu điện ngầm lại đưa ra điều kiện là: chỉ có thể xây bãi đỗ xe 1 tầng.
Vì thế, Diệp Kiều Lục nhớ đến thiết kế của Diệp Kính hồi năm thứ 2 đại học, cô nảy ra ý định cơ giới hóa bãi đỗ xe (đây là loại bãi đỗ xe tự động, cấu tạo nhiều tầng bằng khung thép xếp chồng lên nhau, Việt Nam mình cũng có nhiều nơi có rồi nhé).
Cô đã đi hỏi hai nhà máy cơ khí, nghiên cứu kích thước của từng loại bãi đỗ xe. Cũng giống như ngày đó thầy Lý và thầy Lưu cũng đã nhắc đến, từ xưa đến nay thiết kế bãi đỗ xe đều dựa trên các kích thước tiêu chuẩn để tiến hành.dien{đàn]l3!quy@đôn
Thiết kế giàn khung thì lại càng khó khăn hơn nhiều lần, mạng lưới cột trụ, độ cao xà ngang đều có hạn chế.
Trương Vĩ Trác lại không vừa ý mất rồi.
Diệp Kiều Lục và ông ta bàn bạc không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ông ta cũng đồng ý giảm bớt độ cao xà ngang đi 5cm.
Ngày đưa ra bản vẽ, Trương Vĩ Trác để cho Diệp Kiều Lục ký đại diện lên bản vẽ cấu tạo giàn khung.
Cô trả lời: “Chờ tôi xem lại kỹ lưỡng rồi mới ký.”
“Cô là một người chuyên thiết kế kiến trúc nhà cửa mà cũng quan tâm đến bản vẽ giàn khung?”
“Nhưng ông muốn tôi ký mà, tôi chưa xem qua thì làm sao ký được.”
“Xem làm gì nữa, cứ thế ký lên đi. Nếu không tin cô cứ hỏi kiến trúc sư Thôi, kiến trúc sư Lưu. Kiến trúc sư thì làm gì có chuyên ngành thẩm định bản vẽ.”
Diệp Kiều Lục ngước nhìn kiến trúc sư Thôi.
Kiến trúc sư Thôi cười nói: “Đại diện ký tên cũng chỉ là hình thức thôi.”
Cô suy nghĩ: “Vậy thì chúng ta đối chiếu cẩn thận lại mấy điểm mấy chốt về độ cao một chút đi.”
Trương Vĩ Trác cười lạnh: “Kiến trúc sư Diệp không tin tưởng tôi à.”
Kiến trúc sư Thôi thấy thế liền ra mặt hòa giải: “Người quản lý mảng cấu tạo giàn khung đã thẩm định qua bản vẽ rồi, kiến trúc sư Diệp chỉ cần ký tên một cái thôi, không có việc gì đâu.”
Diệp Kiều Lục nửa tin nửa ngờ: “Vậy được rồi.” Mấy điểm mấu chốt về cao độ cô đã nhắc nhở Trương Vĩ Trác lâu rồi, nên có lẽ không có vấn đề gì cả.
Bản vẽ được mang đi thẩm tra.
Nhưng trong lòng Diệp Kiều Lục rất bất an, lúc tan làm cô mang bản sao điện tử của thiết kế giàn khung đem về nhà.
Kết quả là thực sự có vấn đề. Chiều cao của thang cuốn từ tầng trệt xuống hầm không đáp ứng được yêu cầu của một bãi đỗ xe cơ giới. Cô tức giận: “Sao mà độ cao xà ngang lại còn cao hơn cả so với bản vẽ lần trước chứ?”
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng hét kinh hãi của Thi Dữ Mỹ: “Tiểu Kính.”
Diệp Kiều Lục cũng giật mình. Từ sau hôm đưa cơm đó thì hai người bọn họ vẫn chưa gặp lại nhau.
Thi Dữ Mỹ: “Mưa to thế này sao con tự nhiên lại đi qua đây?”
Diệp Kính trả lời: “Lên nhà trú mưa đã, con đang đi đến gần đây thì gặp phải mưa lớn.”
“Lâm Thành là như vậy đó, nhanh lau người đi.” Là giọng nói đau lòng của Thi Dữ Mỹ.
Diệp Kiều Lục đi đến cửa, vừa thò đầu ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy lưng của Diệp Kính.
Ổ? Ngày xưa cô chưa từng chú ý đến, anh cao to hơn nhiều so với năm 19 tuổi.
Áo sơ-mi màu trắng bị ngấm nước ướt hơn một nửa, nước da nam tính như ẩn như hiện. Quần cũng bị ngấm nước, lộ hẳn ra đường cong căng đầy gợi cảm.
Diệp Kiều Lục ngước mắt lên nhìn đèn LED trên trần nhà.
Mặc dù đèn đóm rất đơn giản, nhưng độ sáng rất tốt mà, Diệp Kính cả người bị ngấm nước đứng dưới ánh đèn, trông y hệt như đang không mặc gì. Làn da trắng nõn năm 19 tuổi nay đã chuyển sang thành màu lúa mạch sáng bóng.
Thi Dữ Mỹ thoáng nhìn thấy con gái mình đang nấp ở bên cạnh: “Tiểu Lục, con ở đó làm gì thế?”
“Con đang nhìn đèn.” Diệp Kiều Lục trả lời.
Thi Dữ Mỹ ngờ vực, đèn này lắp lên cũng được mấy năm rồi, có cái gì đẹp mà nhìn. Bà lấy khăn lau tóc cho con trai: “Cao lớn như thế này rồi, mẹ phải kê đệm dưới chân mới có thể lau tóc cho con rồi.”
“Để đó con tự lau.”
Bà vỗ vỗ lưng con trai: “Đi tắm nước nóng trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Vâng.”
Diệp Kính xoay người lại, vạt áo trước ướt sũng dán chặt vào cơ ngực.
Diệp Kiều Lục hơi mím môi, mở thật to hai mắt ra mà nhìn, cô phải cố gắng ghi nhớ thật kỹ cảnh này vào trong đầu.
Chưa biết chừng còn có thể kiếm tiền được lần nữa.
Hồi vẽ cho Chu Thải Thải bức nửa người ở trần là cô lên mạng tìm ảnh một người mẫu nam rồi vẽ mặt Diệp Kính vào. Còn hiện tại lại không giống như vậy.
Nếu thực sự là bức vẽ Diệp Kính không mặc đồ, thì chắc chắn không chỉ là nửa tháng tiền cơm rồi, mà còn phải tính thêm theo tỷ lệ lạm phát nữa...
Diệp Kính đi qua bên cạnh cô, hạ giọng xuống thật khẽ: “Tròng mắt em sắp rơi ra ngoài rồi kìa.”
Cô lập tức nhắm tịt mắt lại, sau khi mở mắt ra thì anh đã đi đến trước cửa buồng vệ sinh.
Sau đó, bóng lưng anh biến mất phía sau cánh cửa.
Cô nhăn mặt nhăn mũi, một người đàn ông có cơ ngực thế kia mà động tý là bị váng đầu sao, nói ra thật là hài hước mà.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Thi Dữ Mỹ đang ngồi xổm ở cửa trước, đang lau chùi mấy vệt nước mà ban nãy Diệp Kính để lại.
Cô vội vàng chạy đến: “Mẹ, để đó con giúp một tay.”
“Không cần, con bảo phải tăng ca cơ mà, làm xong rồi à?”
“Con gặp phải một chút vấn đề, chút nữa con xin ý kiến Diệp Kính.”
Thi Dữ Mỹ ngẩng đầu lên: “Hai đứa làm hòa rồi à?”
“Căn bản cũng chẳng phải chuyện gì to tát, từ bé đến lớn anh ấy đã thế này rồi.” Diệp Kiều Lục nhại lại bộ mặt đơ. “Con quen rồi.”
Thấy con gái mỉa mai con trai mình, nhưng ngược lại Thi Dữ Mỹ lại rất vui: “Đúng mà, người một nhà nên hòa hoãn tốt hơn.”
Diệp Kính tắm xong rất nhanh, thay một bộ áo phông quần đùi đi ra.
“Tiểu Kính, ăn tối chưa?” Ừm... quần áo cũ này hơi nhỏ rồi, lộ rõ cả hình cơ ngực của con trai ra rồi.
“Con chưa.” Anh gãi gãi mái tóc ngắn.
“Để mẹ hâm nóng lại cơm. Lão Diệp đang đi tiệc xã giao rồi, phần đồ ăn này là giữ lại cho ông ấy, con cứ ăn trước đi.”
“Vâng.”
Diệp Kiều Lục đi đến phòng khách: “Diệp Kính, Diệp Kính.”
“Hả?” Anh cúi mắt xuống nhìn cô.
Cô nhìn dáng vẻ đang bận rộn của Thi Dữ Mỹ ở dưới bếp, khẽ nói: “Anh có muốn phục hồi lại quan hệ giữa chúng ta không?”
Cô chờ anh gật đầu.
Nhưng anh chỉ nhướng mày.
“Em biết trong lòng anh đã gật đầu rồi.” Cô cười rộ lên: “Em có phương pháp đó, có muốn nghe hay không?”
“Xin nguyện lắng tai nghe.”