Editor: Linh Đang
Kì nghỉ hè này Diệp Kiều Lục ở lại trong nhà Thi Dữ Mỹ.
Thi Dữ Mỹ xếp thêm một chiếc giường nhỏ vào phòng của mình.
Diệp Kiều Lục ngủ ở giường nhỏ ấm áp, buổi tối đều cười ngủ. Chưa từng gặp ác mộng mình bị quái thú nhỏ đuổi.
Lúc vừa vào nghỉ hè, Diệp Trình Phong sẽ chạy tới đón con gái về nhà. Dần dần, ông đến, liền biến thành ăn cơm chùa. Cơm nước xong, ông xoa xoa tay nhỏ bé của con gái, một mình đi.
Diệp Kiều Lục không suy nghĩ gì. Mà nếu có nghĩ, cô cũng chỉ nghĩ đến có một người mẹ thôi. Chuyện nam nữ giữa những người trưởng thành, cô chưa hiểu rõ hết.
Sau kì nghỉ hè, Diệp Kiều Lục trở về nhà của chính mình.
Một buổi tối, cô nhìn thấy một hiện trường hôn lễ xa hoa trên phim truyền hình.
Nữ nhân vật chính khoác lụa trắng, mặc váy trắng, vây ở giữa những đóa hoa.
Ánh sáng hình ảnh nhu hòa, làm tâm tư của nữ sinh nhỏ Diệp Kiều Lục lay động. Cô có phần khát khao váy lụa trắng của cô dâu.
Diệp Kiều Lục đang cân nhắc giữa đống bạn, để chọn lựa.
Diệp Kính rất đẹp, cùng cậu đứng chung một chỗ, sẽ có vẻ cô không xinh đẹp bằng cậu. Cô không thích.
Phùng Hữu Vân lại thấp hơn cô. Đã là chú rể, đều phải cao hơn cô dâu.
Trương Xuyên luôn muốn chép bài tập của cô, không phải đứa trẻ tốt.
Vì thế, cô chạy đi tìm La Tích bước đi mang theo gió như đại hiệp.
La Tích đã một thời gian không gặp cô, lúc này nhìn răng nanh của cô dài ra, cậu xuất phát từ tình hữu nghị, khen câu, “Răng Tiểu Lục Tử thật trắng."
Diệp Kiều Lục nở nụ cười, hận không thể luôn luôn nhe răng. Cười xong, cô nhớ đến chính sự, "Anh Nhị Cẩu, lớn lên cậu cưới mình, được không?"
La Tích lớn hơn cô mấy tháng hiển nhiên bị chuyện cầu hôn không hiểu sao này dọa hoảng sợ. Cậu nhìn khuôn mặt tròn tròn của cô, việc hôn nhân đại sự há có thể dùng thái độ chơi đùa, trừng mắt lên, cắn răng cự tuyệt, "Không cần."
Diệp Kiều Lục nhăn mặt lại.
Cô lại trở về xem cái phim truyền hình kia.
Từ nay về sau nhân vật nữ chính cùng nhân vật nam trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Nữ nhân vật chính nói, "Dũng cảm theo đuổi tình yêu. Tình yêu vô địch!"
Diệp Kiều Lục nhớ kỹ.
Qua vài ngày, nhóm bạn hẹn đi chơi trò chơi, Diệp Kiều Lục ha ha cười nói, "Mình muốn chơi trò chơi kết hôn." Cô còn chỉ chỉ La Tích, "Mình muốn gả cho cậu ấy."
La Tích sửng sốt. Không ngờ lúc trước vô tình, lại không chém đứt được tia tình của cô. Lại nhìn ánh của bọn con trai đánh giá cậu, làm cậu sợ hãi.
Trong đầu cậu bắt đầu hiện lên cảnh tượng cậu cùng Diệp Kiều Lục kết hôn. Cô sau khi lớn lên thân hình là hắn gấp hai, cái kia hình ảnh rất đáng sợ.
Bên cạnh Phùng Hữu Vân cùng Trương Xuyên gật đầu, "Được, để Nhị Cẩu cùng Tiểu Lục Tử kết hôn!"
Cái này, trực tiếp dọa La Tích khóc, tinh thần hoảng hốt, liền nói ra suy nghĩ trong lòng."Mình muốn cưới tân nương tử xinh đẹp tân nương tử, mình không cần béo."
Diệp Kiều Lục nghe xong, sững sờ nhìn cậu. Cô hiểu được, chú rể không cần cô nữa. Cậu khóc, cô cũng khóc theo, "Mình muốn làm tân nương tử xinh đẹp, mình muốn gả cho anh Nhị Cẩu."
Tuy rằng cô không thích khóc, nhưng mà trên tivi diễn như này. Thời điểm chú rể không cần tân nương, tân nương sẽ khóc. Huống chi hiện tại Nhị Cẩu đều đang khóc, cô muốn làm tân nương, liền càng muốn khóc. Vì thế cô càng khóc càng hăng say.
Diệp Kính ở một bên luôn luôn trầm mặc. Cậu không muốn quản trò đùa này, nhưng mà nhớ lại dặn dò Thi Dữ Mỹ. Cậu nhìn cô gái khóc, nhấp môi dưới.
Con mắt của Diệp Kiều Lục khóc đến hồng hồng, khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn lần lượt chảy nước mắt xuống."Mình muốn làm tân nương tử."
Diệp Kính tiến lên kéo tay cô lên, "Không chơi kết hôn, chơi đánh đồ chơi."
Cô dừng tiếng lại, cái mũi hít hít. May mà cậu tới khuyên, bằng không cô khóc mệt mỏi, đều không biết dừng lại như thế nào."Mình đây thuộc đội quân bảo vệ trái đất." Cô muốn hung hăng đánh người xấu.
"Được." Cậu chuyển hướng La Tích, "Nhị Cẩu, cậu là người ngoài hành tinh."
La Tích nghẹn ngào mà gật đầu. Làm người xấu còn tốt hơn làm người béo mạnh mẽ.
Sau đó, Diệp Kiều Lục thở phì đánh ngã người ngoài hành tinh.
La Tích vừa muốn khóc.
Sau khi trở về, Diệp Kiều Lục nhìn khuôn mặt của mình hồi lâu, hỏi Diệp Kính, "Bộ dáng mình như này có khó coi không?"
Cậu không thấy cô, trả lời, "Tạm được."
Cô cẩn thận nhìn cậu. Sau đó lại nhìn chính mình trong gương, không xinh đẹp bằng Diệp Kính. Cô bẹt lên miệng, "Vì sao anh Nhị Cẩu không cần mình làm tân nương tử."
Diệp Kính thuận miệng một câu, "Bởi vì cậu ta không có tiền, không mua nổi áo cưới."
Diệp Kiều Lục cảm thấy thật có đạo lý.
Vì thế cô lại tự tin hơn.
----
Tuy rằng Diệp Kiều Lục thường xuyên chơi cùng Diệp Kính, nhưng cô cùng cậu cũng không có cùng sở thích.
Mãi đến cuối tháng chín, hai người cùng đi triển lãm tranh mỹ thuật tạo hình. Diệp Kiều Lục mới hiểu rõ, thì ra Diệp Kính cũng có chút tâm tư với hội họa. Nhưng cô chưa thấy cậu cầm bút vẽ.
Vé vào cửa triển lãm mỹ thuật tạo hình, là đối tác của Diệp Trình Phong đưa.
Ngày đó ông mang Diệp Kiều Lục tới đây ăn cơm. Ăn xong rồi, ông thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp, đem vé đưa cho Thi Dữ Mỹ."Chủ nhật có buổi triển lãm tranh, tôi không rảnh, cô xem có thể rút chút thời gian đi dạo không."
"Triển lãm tranh à." Trên mặt Thi Dữ Mỹ hiện lên vẻ vui sướng, "Nhất định rồi."
Diệp Trình Phong hơi kinh ngạc, "Sao thế? Cô thích hội họa?"
"Là tiểu Kính." Cô cười cười, "Từ nhỏ nó đã thích vẽ. Đã mời thầy giáo mỹ thuật về dạy cho nó, thầy giáo nói nó có thiên phú." Nhưng mà, từ khi bà mang theo cậu đi vào phố Hương Sơn, cậu đã không vẽ nữa.
"Có chút trùng hợp, trước kia Tiểu Lục cũng thích vẽ nguệch ngoạc. Để hai bạn học nhỏ đi chơi đi." Trước kia Diệp Kiều Lục cũng đã học lớp học mỹ thuật tạo hình. Cô nắm rất chắc sắc thái, cho dù là tô màu rối loạn, hình ảnh sắc điệu đều rất hài hòa. Sau khi học tiểu học, có bài tập, Diệp Trình Phong không muốn con gái vất vả nhiều, nên không xếp thêm lớp học.
Thi Dữ Mỹ gật đầu, lấy vé bỏ vào trong túi.
Sau khi Diệp Kiều Lục biết việc này, ngóng trông chủ nhật nhanh tới.
Buổi sáng thứ Bảy, cô tới phố Hương Sơn chơi.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, đã mưa hai trận.
Diệp Kiều Lục nhớ đến búp bê cầu nắng nhạy bén, cô đến gian phòng lớn hỏi Diệp Kính, "Cậu có bóng bàn không?"
Cậu đang ngồi ở trước bàn lật sách, nghe vậy quay đầu, "Làm cái gì?"
"Mình muốn làm búp bê cầu nắng.”
Mắt cậu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ."Không có."
Cô đành phải tự mình xé sách bài tập, vo thành một đống, lấy khăn túm lên. Làm một búp bê cầu nắng bề ngoài gồ ghề.
Cô đưa cho Diệp Kính xem, "Như này quá xấu đúng không."
"Ừ." Cậu chỉ liếc liếc mắt một cái, liền tiếp tục đọc sách.
Giữa trưa Thi Dữ Mỹ trở về, Diệp Kiều Lục nói đến việc này.
Thi Dữ Mỹ liền đi tìm một qủa cầu bằng vải, làm búp bê cầu nắng đủ tiêu chuẩn.
Diệp Kiều Lục cao hứng, cô dùng bút mực vẽ lên trên búp bê hai cái mắt, một cái miệng. Sau đó treo lên ban công. Hai tay cô tạo thành chữ thập, "Hy vọng ngày mai có bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp."
Diệp Kính nghe liền cảm thấy lời cầu nguyện này thật không đáng tin cậy. Ánh mặt trời mùa hè, ở đâu ra ấm áp.
Đến chạng vạng, Diệp Kiều Lục đi ra ban công, đột nhiên phát hiện, hai má búp bê cầu nắng xuất hiện hai đống ửng đỏ.
Cô thất thần nhìn một hồi lâu. Trong phòng này chỉ có cô cùng Diệp Kính, nếu không phải cô vẽ, thì chính là cậu.
Cô chạy tới hỏi cậu.
Cậu nói, "Rất giống cậu." Mặt tròn vo, hai đống như quả táo hồng. Theo cậu, cô lớn lên sẽ thế.
Cô lại đi soi gương nửa ngày, cuối cùng sửa đúng lại với cậu nói, "Mình xinh đẹp hơn búp bê cầu nắng."
Diệp Kính hờ hững.
Chủ nhật, sắc trời trong. Tay trái tay phải Thi Dữ Mỹ mỗi bên dắt một người, ra cửa.
Triển lãm mỹ thuật tạo hình này là chủ đề thủy mặc, sắc điệu rõ ràng rất nhạt. Thi Dữ Mỹ mặc váy dài xám trắng, rất phù hợp với không khí của triển lãm tranh.
Đi vào phòng lớn của triển lãm tranh, trên tường có treo bức tranh "Thuyền như chiếc lá cô độc " lớn.
Thi Dữ Mỹ giật mình, ánh mắt ngưng ở đó.
Diệp Kính tĩnh lặng nhìn, môi mím lại.
Diệp Kiều Lục không hiểu, nhưng thấy thần sắc Thi Dữ Mỹ cùng Diệp Kính đều có chút trầm trọng, cô không dám lên tiếng.
Thi Dữ Mỹ phục hồi tinh thần lại, xoa xoa tay nhỏ bé của Diệp Kiều Lục, "Chúng ta đi thôi."
Mắt Diệp Kiều Lục lại nhìn "Thuyền như chiếc lá cô độc”. Tuổi cô còn nhỏ, còn chưa có thể vẽ ra được cô tịch cùng tuyệt vọng ở bên trong.
Kiểm phiếu đi vào triển lãm tranh, là phong cách mực đậm của Trung Hoa.
Diệp Kính cưỡi ngựa xem hoa như xem xong rồi. Sau đó cậu đứng ở bên cạnh quán của triển lãm, nhìn lại phía trước.
Cậu nhìn rất lâu.
Diệp Kiều Lục nắm tay của Thi Dữ Mỹ, đang nhìn ba bốn bức tranh tạo hình, cô thấy Diệp Kính chưa đi lên cùng, tò mò quay đầu.
Cậu còn đứng ở nơi đó.
Cô theo tầm mắt cậu nhìn về phía trước, đó là một chiếc lều thủy tinh lớn. Ánh mặt trời chiếu vào, bên trong quán xuất hiên một vòng ánh sáng tách biệt.
Cậu đứng ở ngoài vòng sáng, thân thể che phủ một tầng bóng mờ, như hòa thành một thể với bức tranh thác nước lớn bên cạnh.
Diệp Kiều Lục cảm thấy lúc này Diệp Kính như đi ra từ tranh, "Dì Thi, Diệp Kính đang nhìn cái gì thế?"
Thi Dữ Mỹ nhìn qua, mỉm cười cười, "Nó đang ngắm phong cảnh."
Diệp Kiều Lục tò mò hơn, "Vì sao có thể xem lâu như vậy?" Cô cho là cậu chỉ thích nhìn đại thụ.
"Đó là yêu thích của nó." Nói là yêu thích, thực ra là lúc còn bé hình thành huấn luyện thị giác theo quán tính. Thị giác Diệp Kính lập thể, tốt hơn nhiều so với người bình thường.
Con mắt của Diệp Kiều Lục trừng rất to.
"Tiểu Lục không cần học nó." Ở chung cùng Diệp Kiều Lục càng lâu, Thi Dữ Mỹ càng cảm thấy, Diệp Kính là ví dụ của giáo dục thất bại. Một đứa nhỏ quá mức độc lập trưởng thành sớm, cũng không thể không yêu. Có đôi khi bà sẽ hoài niệm đứa nhỏ thường làm nũng bà trước kia.
Diệp Kiều Lục nhìn bóng dáng của Diệp Kính. Có một nháy mắt, hình tượng cậu trong lòng cô bắt đầu mơ hồ. Dù sao loại yêu thích làm cô mệt rã rời này, cậu có thể kiên trì lâu như vậy, vô cùng không đơn giản.
----
Diệp Kiều Lục cho là, chính mình sẽ ở nhà Thi Dữ Mỹ chơi rất lâu.
Thậm chí, đến Diệp Kính cũng nghĩ như vậy.
Sáu tháng cuối năm 1997, Châu Á bắt đầu cơn cuồng phong khủng hoảng tài chính, các quốc gia phát triển kinh tế đều rơi vào suy thoái.
Ở Trung Quốc chưa được tự do đổi ngoại hối, quốc gia duy trì dưới chính sách này, nguy cơ nhỏ lại.
Mà Hong Kong mới lấy lại được chủ quyền mấy tháng bị thiệt hại nặng. Thị trường chứng khoán, bất động sản vỡ như bọt biển.
Chịu ảnh hưởng thiệt hại của Hong Kong, thành phố Châu Tam gần bên, thay đổi bất ngờ.
Trước đó, không ít người Hong Kong đầu tư phòng ở Châu Tam. Hơn nữa tin tức quốc gia hủy bỏ phúc lợi phân phòng nổi lên bốn phía, rất nhiều đơn vị vội vã mua nhà ở tránh thiếu hụt, làm bất động sản chưa từng nhộn nhịp như vậy.
Hiện giờ, thành phố thị, thành phố S, giá bất động sản không ngừng điều chỉnh xuống.
Diệp Trình Phong kinh doanh vật liệu xây dựng. Hạng mục ông cùng hợp tác hao tổn mười triệu, tại trận rung chuyển này, gặp phải cửa ải vô cùng khó khăn. Không chỉ có như thế, thành phố D có mấy tòa nhà, mới khởi động không lâu đã trực tiếp rối như mớ bòng bong.
Làm ăn càng lớn, gánh vác phiêu lưu lại càng lớn. Diệp Trình Phong nhìn bạn mình trong máy ngày ngắn ngủi đã bốc hơi mấy trăm vạn, bắt đầu lo lắng.
Vào lúc này, quan hệ của ông và Thi Dữ Mỹ không thể tiến thêm một bước được.
Lúc trước ông nghĩ là, nếu Thi Dữ Mỹ cùng con gái hợp ý như thế, tính cách lại tốt, như vậy không ngại cùng chung sống trước. Dù sao con gái cũng cần một gia đình đầy đủ.
Nhưng hiện giờ sự nghiệp tràn ngập nguy cơ, thậm chí có khả năng phá sản, ông không quản được việc nam nữ.