Editor: Linh Đang
Diệp Trình Phong giới thiệu người bạn luật sư của mình cho Thi Dữ Mỹ.
Luật sư hỏi Thi Dữ Mỹ năm đó cha bà có kí kết hiệp nghị mua phòng với đơn vị hay không.
Thi Dữ Mỹ gật đầu.
Luật sư nói, tỷ lệ thắng rất lớn.
Thi Dữ Mỹ vừa nghe, nhất thời cảm thấy trời trong khí sạch. Luật sư đang định soạn công hàm, đơn vị lại sửa lại miệng, nói giao thêm một chút phí làm chứng, nhà thuộc về bà.
Thi Dữ Mỹ nhẹ nhàng thở ra, liên tục nói lời cảm tạ.
Diệp Trình Phong nói: "Khách khí cái gì."
Hai người thường xuyên qua lại, quan hệ thân mật, thuận theo tự nhiên.
Mùa xuân năm sau, thành phố D đón gió nam.
Diệp Trình Phong thuê trụ nhà ở tầng cao nhất, vô cùng ẩm ướt. Trên tường đều nhỏ nước, trên đất ẩm ướt lau quệt đến không còn hình dạng.
Thi Dữ Mỹ liền nói, "Nếu không chuyển tới chỗ tôi ở đi. Trả lại chỗ này, còn có thể tiết kiệm chút tiền thuê."
Diệp Trình Phong đang lau hơi nước ở mặt kính, nghe vậy, ông quay đầu nhìn bà, "Hàng xóm của em nhìn thấy, lại sẽ nói."
"Ngày nào tôi cũng chạy đến chỗ này, hàng xóm của anh sẽ không nói sao?" Thi Dữ Mỹ hỏi lại.
Diệp Trình Phong ném khăn lau xuống, cười cười, "Nói, đều nói rồi. Lải nhải quản nhiều chuyện, không chịu ngồi yên."
Nếu muốn vào ở nhà của Thi Dữ Mỹ, không danh không phận sẽ gây chuyện thị phi. Diệp Trình Phong suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vào mười ngày sau, mang theo con gái đến thăm mộ người vợ đã khuất.
Diệp Kiều Lục biết được mình sắp đi thấy mẹ, vô cùng kích động. Tối hôm đó cô một đêm không ngủ, chỉ muốn thấy mẹ, nói cái gì đó với mẹ.
Ngày đó ra ngoài, cô chọn chiếc váy thuần trắng, buộc đuôi ngựa đơn giản.
Hai người cha và con gái tay trong tay lên tàu giao thông công cộng. Trên đường Diệp Trình Phong mua một bó bách hợp lớn màu trắng.
Càng gần mộ mẹ Diệp, thần sắc Diệp Trình Phong càng nghiêm túc.
Diệp Kiều Lục ngẩng đầu nhìn, mặt cũng căng thẳng theo.
Đến trước mộ, Diệp Trình Phong đặt bó hoa xuống.
Ảnh chụp trên bia, cười đến vô cùng rực rỡ. Độ cong trên khóe miệng của mẹ Diệp, rất thường thấy trên mặt của Diệp Kiều Lục. Diệp Kiều Lục thích cười điểm này, đúng là di truyền từ mẹ Diệp.
Diệp Trình Phong nhìn vợ cười, túm tay của Diệp Kiều Lục, "Tiểu Lục, đây là mẹ con."
"Mẹ." Diệp Kiều Lục nhẹ giọng nói xong, "Con rất ngoan, là đứa trẻ tốt..."
"Kiều Yên, anh không cô phụ nhắc nhở của em." Diệp Trình Phong cười với mẹ Diệp, "Con gái của anh tuyệt nhất."
Lúc Chương Kiều Yên gần đi, lo lắng ông sẽ đi theo bà, gắt gao túm tay ông, thở hổn hển, "Anh phải sống sót, sống thật tốt... Nếu tương lai chồng và con gái em không hạnh phúc, em chết cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
Diệp Trình Phong nhớ kỹ di ngôn của vợ. Ông làm việc chăm chỉ, cho con gái cuộc sống giàu có. Trong hoàn cảnh khốn khó, cũng không để con gái chịu quá nhiều tâm tình ưu tư.
Con gái ông, di truyền thiện lương cùng hồn nhiên từ vợ ông.
Ông cho con gái hạnh phúc lớn nhất.
Ông cũng muốn cho chính mình hạnh phúc để sống tiếp.
"Kiều Yên." Diệp Trình Phong nửa ngồi xổm xuống, "Anh tìm cho Tiểu Lục một người mẹ mới, cô ấy rất thương Tiểu Lục. Tiểu Lục rất thích cô ấy... Anh cũng có hảo cảm với cô ấy. Anh nói với cô ấy, tâm trí của anh luôn luôn có vị trí của em. Cô ấy nói cô ấy không ngại, nếu mà anh quên em, cô ấy mới tức giận."
Ông vỗ vỗ lưng con gái, "Tiểu Lục, con vĩnh viễn không thể quên mẹ con. Bà ấy gọi là Chương Kiều Yên. Tuy rằng bà ấy chưa từng chăm soc con, nhưng bà ấy yêu con hơn bất cứ ai."
Diệp Kiều Lục gật đầu, nhìn ảnh chụp của mẹ, muốn khắc bộ dáng của mẹ vào trong lòng. Trong mắt của cô vẫn đầy nước mắt, "Mẹ, con cũng yêu người. Con luôn luôn đánh quái thú nhỏ, muốn cứu mẹ trở về."
Cô hiểu được, chính mình sắp có hai mẹ.
Một người là mẹ lắng đọng trong đáy lòng.
Một người khác, là Thi Dữ Mỹ ôn nhu
Thời điểm lúc trước không thấy được Thi Dữ Mỹ, cô ngày mong đêm mong. Mà nay thật sự có mẹ mới, cô lại mờ mịt. Mẹ nghe thấy cô gọi người khác là mẹ, sẽ tức giận sao?
Cô không biết đáp án.
Nhưng mà ba ba nói, nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là con gái được hạnh phúc bình an, vô ưu vô lo.
Diệp Kiều Lục nghĩ, đời này chính mình nhất định phải hạnh phúc bình an đó, như vậy mới làm mẹ an tâm.
----
Diệp Trình Phong không thuê phòng nữa, chuyển đến phố Hương Sơn.
Phòng vốn của Diệp Kính, hiện tại thành của Diệp Kiều Lục.
Gần đây Diệp Kiều Lục vừa học một thành ngữ, gọi là "Tu hú chiếm tổ chim khách". Cô cứ như thế mà coi mình là tu hú, Diệp Kính là chim khách, dưới đáy lòng mặc định vậy.
Cô có khi ngủ ở trên giường nhỏ, sẽ nhớ đến Diệp Kính.
Do nhớ rõ, ngày đó nằm trên giường của mình một lúc, cậu liền mang khăn trải giường, chăn đơn đi giặt sạch.
Nếu như cậu hiểu rõ, cô ngủ ở giường của cậu, có lẽ cậu sẽ hủy giường đi... Cô ngủ ở phòng cậu, có lẽ cậu sẽ phá nhà đi...
Cô thành tâm hy vọng tại cậu ở thiên đường, không nên trách cô đoạt mẹ cậu, còn muốn giành phòng cậu, giường nhỏ của cậu. Vì bù lại sai lầm của mình, cô thường xuyên cầu nguyện cho Diệp Kính, hy vọng cậu sớm ngày chuyển thế, kiếp sau bình an vui vẻ.
Diệp Kiều Lục thường xuyên chơi cùng bọn La Tích.
Có đôi khi La Tích sẽ nói đến Diệp Kính.
Cô vểnh tai lên nghe.
Bọn họ nói, Diệp Kính đi đến chỗ ba cậu. Nhưng mà ba cậu ở nơi nào, mọi người cũng không biết.
Phùng Hữu Vân hỏi, "Tiểu Lục Tử, cậu biết ba Diệp Kính ở đâu không?"
Diệp Kiều Lục vội vàng xua tay, "Mình không biết."
Cô thấy nhóm bạn nhỏ cũng không biết Diệp Kính đã qua đời, liền cũng không nói. Chuyện bi thương, ở đáy lòng một mình cô là được rồi.
----
Năm 2001, trung tâm thành phố thay đổi.
Trước khu ruộng hoang ở phía đông, một tòa cao ốc đột ngột mọc lên.
Gần hai năm nay, Diệp Trình Phong lại làm ăn về vật liệu xây dựng, quy mô so ra thì kém trước, nhưng mà có chút tích góp.
Ngày đó ông nhìn thấy quảng cáo căn hộ ở phía đông, nói với Thi Dữ Mỹ, "Chỗ này không tồi, cách hai trường đại học cũng gần."
Thi Dữ Mỹ ngắm nhìn, giá cả toàn trên năm nghìn tệ."Anh đang nghĩ, nhất định Tiểu Lục có thể thi đậu vào một trong hai trường đại học này sao?"
"Anh không nghĩ xa như vậy. Nhưng gần trường học cho thuê rất tốt, đó là sự thật."
"Mà cộng đi cộng lại, cho thuê phòng cũng không có lời."
Hai năm trước, bởi vì chợ trung tâm thành phố di chuyển mà căn nhà phía đông, bán rất khá. Nhưng mà giá lại không lên nổi.
Thi Dữ Mỹ suy nghĩ, ngộ nhỡ chính phủ lại không di dời phía đông thì sao. Huống hồ, như từ năm 97 trở đi, giá phòng ở thành phố D đều tương đối ổn định, phòng năm nghìn tệ này mà nói, tương lai cũng cao không hơn bao nhiêu. Lúc này bà không biết là, đến năm 2016, giá có thể cao đến mười vạn mỗi mét vuông.
Bởi vì Thi Dữ Mỹ lo lắng, ý tưởng mua phòng của Diệp Trình Phong, lại gác xuống.
Nhưng hiện tại ở phòng này, có phần chật chội.
Diệp Trình Phong mang rất nhiều vật liệu về nhà. Sau khi nhét đầy các góc, lại nhét vào các chỗ trống khác.
Dần dần, Thi Dữ Mỹ có oán giận. Bà vất vả lắm mới thu dọn nhà sạch sẽ, không quá vài ngày, lại có tấm vật liệu mới xuất hiện.
Oán hận này tích càng sâu, cuối cùng bà cùng Diệp Trình Phong ầm ỹ một trận.
Diệp Trình Phong có vẻ bất đắc dĩ, "Trước kia anh đều như vậy."
Thi Dữ Mỹ quở trách nói: "Trước kia anh ở là căn phòng lớn, chỗ này của em có thể so sánh sao?"
Diệp Trình Phong đạp cửa mà ra.
Đối với việc phụ huynh trong nhà cãi nhau như này, Diệp Kiều Lục có phần luống cuống.
Mấy năm qua, Diệp Trình Phong cùng Thi Dữ Mỹ ở chung rất hòa hợp, dù là có chút va chạm, cũng đến nửa ngày là tan thành mây khói. Ai biết lần này, tự nhiên náo loạn mấy ngày.
Diệp Kiều Lục nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vào thời gian nhàn rỗi, cầm bút viết phong thư kể về ba với mé.
Thư viết được một nửa, chuông cửa vang.
Cô chạy đi mở cửa.
Cửa gỗ kéo ra.
Đứng bên ngoài, là Jack Robin Kính.
Lần trước Diệp Kiều Lục thấy Diệp Kính, vẫn là bốn năm trước. Thiếu niên trước mắt, có phần quen thuộc, lại không giống với lúc chín tuổi.
Cô bị dọa, đôi mắt trần trụi đặt lên mặt cậu, lại chuyển toàn thân vài lần. Cô không dám mở cửa sắt phòng trộm ra, túm tay cầm cửa, khẩn trương đến toát mồ hôi, phía sau lưng đều nổi da gà.
Cô là người, cậu là quỷ.
Cô không đánh lại cậu.
Diệp Kính thấy cô nửa ngày không có động tĩnh, nói: "Mở cửa."
Giọng nói của cậu, so với bốn năm trước thì trầm hơn, khàn hơn. Khàn giống như là không phải tiếng người phát ra.
Cô nghe thấy âm thanh như từ địa ngục đến này, càng thêm sợ hãi, nuốt nuốt nước miếng, hỏi: "Cậu.. Là Diệp Kính sao..."
Cậu gật đầu. Nhiều năm không thấy, cô vẫn là quả bóng béo nhỏ trước kia. Nhưng có điều, ngũ quan thanh tú hơn rất nhiều so với lúc chín tuổi.
Cái gật đầu này, lòng của cô muốn nhảy ra khỏi cổ họng. "Cậu... Vì sao trở về thế?" Có phải muốn tìm cô định tu hú chiếm tổ chim sáo không.
"Mở cửa." Cậu nói.
Diệp Kiều Lục nghĩ, có lẽ sau khi làm quỷ, ngữ văn của cậu càng thêm tụt lùi, cho nên chỉ biết lặp lại hai chữ này.
Phút chốc, cô nhớ đến, quỷ đều là không có bóng dáng. Cô chạy nhanh nhìn mặt đất.
Dưới chân cậu có cái bóng mờ.
Diệp Kiều Lục nhẹ nhàng thở ra.
"Mở cửa." Cậu nhìn cô.
Cô nhẹ nhàng mở khóa, theo khe cửa ló đầu ra ngoài.
Cậu trực tiếp kéo cửa ra.
Cô kinh hô một tiếng, liên tục lui về phía sau. Cô lo lắng nhìn cái bóng dưới chân cậu, lại xác nhận, "Cậu là Diệp Kính sao?"
Cậu lại gật đầu.
Cô thối lui đến bên tường, không dám lớn tiếng, "Không phải cậu đi cùng ba cậu rồi sao?”
"Ừ." Cậu theo lấy ra một đôi dép lê mới từ trong ba lô.
"Ba cậu.. Không phải giống mẹ mình... Rất xa rất xa sao?"
Diệp Kính thay dép lê, đi về phía cô.
Diệp Kiều Lục tựa vào trên tường, vẫn không nhúc nhích.
Cậu đứng ở cùng cô khoảng cách một thước địa phương, hướng cô đưa ra tay trái.
Sắc mặt cô trắng bệch, nhìn ống tay áo của cậu cọ qua mặt mình, sau đó tay cậu chuẩn xác đặt trên tường.
Cô đang muốn bắt đầu dòng suy nghĩ, nghiên cứu xem dưới tư thế như thế này thì làm sao để bảo vệ mình.
Cậu nói chuyện, "Tôi muốn bật đèn."
Cô vừa xoay đầu, mới phát hiện mình đang đè lên công tắc đèn.
Tội nghiệp tiểu Lục quá