Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 672: Lòng dạ rộng lớn, đưa ngươi vào mây xanh! (2)




Trên màn hình, Tả Tiểu Đa liên tục tấn công mạnh mẽ, không ngừng thay đổi kiếm pháp, thế công vốn đã có phần sắc bén, lúc này lại tăng vọt lần nữa, hắn ra đòn phản công như sóng Trường Giang đổ ập vào!
Sát khí sắc bén kia một đợt tiếp một đợt liên tục tấn công tới, như phải xuyên qua màn hình, chiếu xạ lên mặt của mọi người.
Sát khí dày đặc, kiếm khí lẫm liệt!
Sóng cuốn tuyết ngàn dặm, thủy triều đánh úp ngàn trượng băng!
Kiếm khí của Chu Vân Thanh vốn đang đần bình tĩnh lại, nhưng bị kiếm khí cùng sát khí này kích thích, bản năng khiến nó trở nên cuồng bạo, sát khí bản năng lẫm liệt, mạnh mẽ vồ đến, phản công chống ngược lại!
Tại một giây này, bất luận Nhất Trung Thủy thành hay là trọng tài ở hiện trường, ai nấy đều nhìn chăm chú không rời mắt.
Quên cả chuyện phải cô hấp, vô cùng chăm chú, cẩn thận không bỏ sót chi tiết nào.
Hiện tại khí cơ đã lôi kéo thay đổi tới mức này, trận chiến này đã không còn là trận chiến phân thắng bại từ lâu, mà nó đã biến thành trận chiến sinh tử!
Chỉ căn sơ ý một chút chính là thời khắc phán định sống chết!
Nếu không có may mắn thì sẽ không có bất cứ ai kịp đến cứu viện!
Hiện tại Chung Vân Thanh vẫn không có ý thức như cũ, từ cơ thể đến đầu óc của hắn hoàn toàn rơi vào băn năng của cảnh giới đột phá ngộ đạo, chỉ có vui sướng khôn cùng, không có thắng bại sinh tử, cũng không có nhân quả thị phị.
Lúc này, chỉ có mình Tả Tiểu Đa thừa nhận tất cả áp lực, tất cả đặt hết trên vai Tả Tiểu Đa!
Thể xác và tinh thần Tả Tiểu Đa chịu áp lực gấp đôi, cả người mồ hôi đầm đĩa, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng thả lỏng.
Có thể nói trong xã hội bây giờ cực hiếm người như Chu Vân Thanh, hiếm tới mức có một không hai
Nếu cơ duyên trùng hợp gặp được ta, nếu có được kỳ ngộ mức này trong khi chiến đấu với ta, ta đây sẽ đưa ngươi lên mây xanh!!
Hơn nữa còn là, ta có thể đưa ngươi lên cao bao nhiêu, ta sẽ đưa ngươi lên cao bấy nhiêu!
Tương lai, không nên chỉ là một người xuất chúng, mà phải là quần hùng cùng lên, vàn sao tụ hội!
Chu Vân Thanh, ta mong ngươi càng thêm sáng lạn!
Linh Miêu kiếm trong tay Tả Tiểu Đa hóa thành. màn mưa, hóa thành gió lốc, hóa thành bão tuyết, hóa thành sao xa....
Lấy thế tấn công như nước xiết, lấy sát khí sởn tóc gáy đến kích thích Vô Hồi Kiếm của Chu Vân Thanh!
Áp lực càng lúc càng lớn!
Hiện tại sức chiến đấu của Chu Vân Thanh mạnh hơn không chỉ mười lần so với sức khiến đấu của hắn khi mới bắt đầu chiến đấu!
Nếu để Chu Vân Thanh của hiện tại đấu với Lan Băng Nhụy mà lần trước Tả Tiểu Đa đụng độ, một kiếm là có thể chặt đứt, sạch sẽ lưu loát, tuyệt không may mắn!
Khi luồng sát khí sinh ra càng ngày càng nồng đậm, chiêu thức đánh vào nhau cũng ngày cảng hung hiểm!
Dần đần kéo lên tới mức huyết khi mơ hồ.
“Đủ rồi! Bây giờ đã vượt qua mong muốn rất nhiều, vượt qua cả chục nghìn dặm!”
Cơ thể thẳng tắp của Cố Thiên Phàm hiếm được một lần run rẩy, cảm khái muôn vàn.
Rốt cuộc ngày hôm nay, Vô Hồi Kiếm được thăng hoa, thậm chí là một bước bay vọt, bay vọt tột cùng!
Chu Vân Thanh hiển nhiên đã vượt qua mình, thậm chí trở thành người đầu tiên có Vô Hồi Kiếm đạt tới trình độ chưa từng có ai đạt tới!
“Có thể kết thúc rồi... Đã tới cực hạn rồi, đã tới cực hạn vượt qua sự hiểu biết của ta rồi”
Cố Thiên Phàm thì thào nói, thậm chí đến cả chớp mắt cũng không dám chớp.
Như là có thần giao cách cảm.
Cũng ngay tại lúc này, Tả Tiểu Đa thét dài một tiếng, Linh Miêu kiếm rung kịch liệt, nhưng ở ngay giây phút kia, chín trăm chín mươi chín kiếm liên tiếp xông ra như mưa to gió dữ.
Sau khi hắn ra kiếm, ánh lửa chói mắt nở rộ khắp người, giống như một mặt trời nhỏ tắn sóng nhiệt cuồn cuộn, phóng tận trời cao, giống như hỏa diễm bao phủ bầu trời đỏ rực.
Một hơi xông lên không trung hai trăm thước, nhưng vẫn tiếp tục xông lên, rõ ràng đây là muốn thoát khỏi phạm vi chiến đấu, kết thúc trận chiến nguy hiểm này.
Ngay lập tức, có tiếng nói truyền xuống từ trên cao: “Cô Đinh, thầy Mã, được rồi, làm phiền hai người giúp đỡ hướng dẫn Chu Vân Thanh trở về, mọi chuyện thuận lợi”
Không cần hắn nói, sáu người trọng tài đã đồng loạt nhảy ra từ trước.
Tất cả đều tự mình ra tay, cách khoảng không, ngăn cản Chu Vân Thanh đang vung kiếm chém xuống, ai nấy đều hành động cẩn thận, từng bước dẫn đường Chu Vân Thanh quay lại trên đài, mãi cho đến cuối cùng.
Đinh Tu Lan lấy một chiêu Hải Thiên Nhất Sắc gần như không có chút dao động của lực lượng nào để đánh tan lực lượng cuối cùng còn sót lại của Chu Vân Thanh.
Rốt cuộc Chu Vân Thanh cũng đứng trên lôi đài một lần nữa, lần thứ hai chạm chân xuống sàn, chẳng qua bước chân không vững, loạng choạng lắc lư, mồ hôi đầy ngươi, nhưng rốt cuộc lý trí của hắn cũng thoát ra khỏi cảnh giới huyền diệu này, hẳn yếu ớt mở mắt, lẩm bẩm nói: “Tả Tiểu Đa, cảm ơn!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bổ nhào xuống đất, hoàn toàn mê man bất tỉnh.
Sau một lát, cơ thể Tả Tiểu Đa mới rơi xuống khỏi bầu trời như một chiếc lông chim.
Vừa rơi xuống đất, mồ hôi quanh người lập tức chảy xuống mặt đất, chẳng mấy chốc đã ướt đảm một mảnh, nhưng hẳn vẫn cười sung sướng như cũ: “Đã thì đã thật, nhưng trận đấu này mệt quá..."
Đỉnh Tú Lan: "Ngươi... Ngươi chạy lên trời thay quần áo à?”
Hiện tại Tả Tiểu Đa đang mặc một bộ quần áo màu xanh khác, không phải là đồng phục của trường như ban đầu.
Tả Tiểu Đa khóc lóc nói: "Phải bắt Chu Vân Thanh đền quần áo cho ta... Đáng thương bộ quần áo của ta, nó là đồng phục đại biểu cho Nhị Trung thành Phượng Hoàng bọn ta, là dấu hiệu vinh dự, đi theo ta khắp các trận chiến Long Hổ Bảng, mắt thấy sắp sửa càng thêm huy hoàng, nhưng lại bị tên khốn đó phá thành mì sợi ở trận chiến cuối cùng này...”
Nói xong, hắn lấy bộ đồng phục mình mặc lúc trước ra.
Mọi người nhìn thấy, ai ai cũng cười to.
Chỉ thấy bộ quần áo như mì sợi bay trong gió, từ áo đến quần, bị xả thành tấm ngàn mảnh nhỏ, tay run một cái, nó lập tức như nở hoa, thật không thể nhìn được.
“Không thành vấn đề không thành vấn đề”
Triển Tiểu Phi cười ha ha: “Cho dù thẳng nhóc Chu Vân Thanh kia xấu tính không chịu trả cho ngươi, thì ta cũng sẽ đền cho ngươi một bộ là được”
Thôi Thượng Nhan cũng cười ha ha, hứng thú nói “Đúng thế đúng thế, ta cũng đền cho ngươi một bộ, nhất định cho đội trưởng Nhị Trung thành Phượng Hoàng ngươi vinh quang đầy người, chiến rọi nghìn đời!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.