Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 11:




Khi Phó Tự Hỉ đi đến nhà lớn thì nghe được thiếu gia và phu nhân đang dùng điểm tâm, không dám làm phiền đến họ nên cô ra đại sảnh ngồi chờ.
Đến khi bọn họ đi ra, cô chạy đến chào "Phu nhân, Hạ Khuynh..."
Hạ Khuynh ngước mắt lạnh lùng nhìn cô, thấy hắn như vậy âm thanh ngày càng bé "Thiếu gia..."
"Tự Hỉ, con đến thật đúng lúc, để ta bảo Hạ Khuynh dẫn con ra ngoài chơi nhé." Lương San cười cười thân thiết kéo tay cô.
cô gật gật đầu, việc này buổi sáng Hạ Khuynh có nói với cô rồi mà. cô cầm cái hộp giày đưa cho bà: "Phu nhân, con đến trả giày cho bà..."
Lương San nở nụ cười: "Tự Hỉ, đây là cho con. Hơn nữa, cũng không phải ta ra tiền. Ha ha, con trai ta có tiền nhiều lắm, không cần trả."
Hạ Khuynh liếc mắt dò xét mẹ hắn, cảm thấy bà đã bị Phó Tự Hỉ đồng hóa mất rồi. Phó Tự Hỉ mờ mịt nhìn về phía Hạ Khuynh, hắn không phải kêu cô trả lại cho phu nhân sao?
Sau đó cô bị Lương San lôi kéo ngồi xuống ghế "Mua giày chỉ là chuyện nhỏ." Lương San nghĩ Phó Tự Hỉ chưa từng yêu đương hay yêu thích một ai sâu đậm. Có lẽ vậy, nhìn khía cạnh bên ngoài chính xác là như thế "Tự Hỉ, ta hỏi con, hôm kia đi chơi có nhìn thấy anh nào đẹp trai không?"
"Thiếu gia rất đẹp trai." Phó Tự Hỉ thực thành thật nói.
Vị thiếu gia nào đó nghe được câu này ung dung ngồi xuống sopha, khóe miệng nhếch lên hài lòng tự đắc
Lương San quay đầu đánh giá Hạ Khuynh "Hì hì, dĩ nhiên nó rất đẹp trai." Đó là đương nhiên rồi.
Hạ Khuynh thầm xác định có những lúc mẹ hắn thật sự rất ngây thơ.
"Vậy trừ nó ra thì còn ai không?" Lương San hỏi tiếp.
Phó Tự Hỉ nghĩ nghĩ, kỳ thật ngày đó cô không nhớ rõ mặt từng người lắm.
"Con quên mất rồi ạ."
Lương San tự an ủi chính mình, cứ từ từ thì nó cũng sẽ đến "Vậy con có nói chuyện với ai không?"
"Có a, một người mặc áo màu trắng."
Lương San liếc mắt sang Hạ Khuynh, đó là ai?
Hạ Khuynh lãnh đạm trả lời. "Hề tử."
"À à thì ra là vậy. Tự Hỉ à, con thấy nó có đẹp trai không?"
"Con cũng không nhớ rõ nữa ạ."
...
Lương San thật bị đả kích chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, trong lòng thầm buồn bã thở dài. một lúc sau, nhìn đồng hồ thấy thời gian cũng không còn sớm, nên cũng chuẩn bị đi ra ngoài. Trước khi đi bà còn dặn dò Hạ Khuynh phải chăm sóc Phó Tự Hỉ thật chu đáo.
Đợi đến khi chỉ còn lại hai người, Hạ Khuynh quăng một câu cho cô xong cũng xoay người bước đi "Chúng ta đến phòng sách."
cô xách hộp giày đi theo đến phòng sách, sau khi vào còn đóng cửa cẩn thận.
"Hạ Khuynh, đôi giày này. . ."
"Để cho tên hoàng tử của em lo." không đợi cô nói hết, hắn đã mang đôi giày quăng cho cái vị hoàng tử chưa biết mặt nào đó "Đặt nó ở đây trước đi, chừng nào về phòng thì cầm theo."
Phó Tự Hỉ để hộp giày xuống có chút lo lắng suy nghĩ, hoàng tử kia không biết có đồng ý hay không nữa á.
"Tôi hỏi em, em với cái tên áo trắng hôm đó đã nói những chuyện gì?" "Anh ta chỉ hỏi tôi có muốn ăn thêm cái gì không."
"... Chỉ vậy thôi sao?" cô gật đầu.
"Vậy tại sao em không ăn thêm?"
cô trừng mắt "Anh đã bảo tôi đừng ăn nhiều mà, lúc đó tôi thật là đói..." Cuối cùng còn thêm một câu: "Bình thường Tự Nhạc nấu cho tôi rất nhiều rất nhiều."
"Em cứ tiếp tục ăn nhiều như vậy sẽ càng ngày càng béo." Hạ Khuynh phát hiện Phó Tự Hỉ càng ngày càng kiêu ngạo cứ chống đối lại hắn, đã vậy hôm qua còn dám chê hắn hôi thối.
nói đến chữ béo thì khẩu khí cô yếu đi rất nhiều, đành chịu thôi bởi vì nó là sự thật!
Bất quá vẫn phải biện minh một chút: "Tự Nhạc nói béo như vậy mới đẹp."
Hạ Khuynh hừ một tiếng. Ai mà nhìn ra được chuyện đó. (nhà ngươi)
………..
Hạ Khuynh có làm cho Phó Tự Hỉ một cái bàn viết chữ nhỏ. Phó Tự Hỉ biết không thể quấy rầy hắn nên cũng rất im lặng tự viết chữ. Hai người ai làm việc nấy không nói chuyện với nhau.
Đợi sắp đến giờ cơm trưa, Hạ Khuynh mới mở miệng hỏi: "Em thường ngủ trưa đến mấy giờ?"
Phó Tự Hỉ bên này đang viết viết đột nhiên nghe được hắn mở miệng, hơi giật mình ngẩng đầu lên. thật ra không có thời gian cụ thể, bình thường hay ngủ tận mấy tiếng đồng hồ.
hắn thấy cô trưng ra cái bộ dáng ngây ngốc, không nhịn được bèn trêu chọc một chút: "Em đúng là con heo, buổi tối ngủ nhiều như vậy, giữa trưa còn muốn ngủ."
"Tôi không phải."
Hạ Khuynh đang đắn đo xem phải dẫn cô đi đâu, cô cũng không giống những người bạn gái trước của hắn. Nhìn thấy chữ viết ngay ngắn đầy trên vở, hắn bỗng nhiên nảy ra một chủ ý.
"Phó Tự Hỉ, buổi chiều hai giờ có thể dậy không?"
cô thành thực trả lời "không biết nữa."
"Hai giờ em phải rời giường, đây là mệnh lệnh."
Thấy hắn có bộ dáng nghiêm túc cô hơi hoảng "Nhưng trong lúc ngủ tôi không biết mấy giờ đâu."
"Vậy em ngủ trong phòng tôi, đến giờ tôi gọi em dậy."
cô cuối cùng cũng phải trịnh trọng đáp ứng hắn.
Đến giờ trưa, cô chạy đến chỗ dì Quan, sau khi ăn xong thì trở về phòng sách của Hạ Khuynh. cô gõ gõ cửa nhưng bên trong không có tiếng động. Chắc hắn đang ở nhà ăn dùng bữa, cô không dám làm phiền đến hắn nên đứng ở đây chờ.
……………
"Phó Tự Hỉ, em đứng ở đây làm gì?" Hạ Khuynh một lúc sau trở về thì nhìn thấy cô đang đứng yên lặng trước cánh cửa phòng.
cô quay đầu, "Ai, Hạ Khuynh, anh ăn xong rồi à."
"... không phải lúc nãy tôi có nói là không khóa cửa sao?"
"Anh không có ở đây, tôi tùy tiện vào không tốt lắm đâu."
Hạ Khuynh đẩy cửa đi vào "Em ngủ đi, đến giờ tôi gọi em." Sau đó nhìn thấy bộ dáng co quắp của cô "Sao em không mau đi ngủ?"
"Tôi không ngủ được." Nhưng thật sự một lúc sau, Phó Tự Hỉ đã đánh một giấc rất ngon trên giường của hắn. Lúc vừa nằm xuống còn khen: "Giường của anh thật là thoải mái nha." không bao lâu sau thì ngủ ngon lành…
Nhưng đến lúc Hạ Khuynh đánh thức cô thực không dễ dàng chút nào. Vừa đem cặp má phúng phía cô véo véo xoa xoa, lại cắn vài cái, chiếm tiện nghi của cô bé thỏa thuê mãi một lúc sau cô mới mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy.
"Ngoan, Phó Tự Hỉ, thức dậy nào." Sau khi được ăn xong một mớ đậu hủ Hạ Khuynh tâm tình rất tốt, bế cô đứng lên.
………
Hạ Khuynh gọi chú Hoắc đưa hai người bọn họ đến trường đại học X.
Năm đó vào đại học hắn không muốn đi xa, nên ghi danh vào Đại học Văn hóa tổng hợp X, Hạ Khuynh chọn ban Khoa học.
Phó Tự Hỉ rất cao hứng khi biết hắn sẽ đưa cô đến trường cũ. Nhưng khi xuống xe, cô đứng ở cổng trường có chút do dự "Hạ Khuynh, tôi thật sự có thể vào sao?"
Hạ Khuynh cười cổ vũ "Được chứ."
cô nhìn thấy từ cổng dọc hai bên con đường trải dài hàng cây cao rợp bóng xanh biếc, thỉnh thoảng có vài cơn gió khẽ lay động những tán cây nhỏ phát ra tiếng xào xạc, trong lòng tràn đầy cảm xúc thật tuyệt vời.
Hạ Khuynh dắt tay cô chậm rãi đi vào. Khi nhìn thấy phản ứng vui vẻ của cô thì hắn biết bọn họ đã đến đúng địa điểm rồi.
đã từng nghe cô kể, khi chưa học hết tiểu học thì cô đã phải nghỉ học. Có lẽ vì thế mà chưa bao giờ cô biết đến những nơi này, cũng chưa từng trải qua quãng đời sinh viên trên giảng đường.
Cách cổng trường không xa là một giảng đường nhỏ. Hạ Khuynh nghĩ đang tới cái gì đứng ở lối rẽ hỏi cô: "Phó Tự Hỉ, em có muốn đi học không?"
cô rũ mắt xuống, âm thanh trở nên buồn bã."Muốn chứ." Ngập ngừng một chút: "Lúc trước mẹ đã từng nói qua rồi, nhưng sau đó vẫn không được đến trường."
Hạ Khuynh trong lòng có chút không vui. hắn lôi kéo tay cô đến giảng đường nhỏ: "Tôi dẫn em đi nghe giảng." Dù sao đây là khoa tổng hợp, đông người qua lại không ai để ý chắc cũng không có vấn đề gì.
cô nghe xong ngẩng đầu nhìn hắn vừa mừng vừa sợ. "Nhưng chúng ta đâu phải sinh viên ở đây…"
"Đừng sợ cứ đi theo tôi."
Hạ Khuynh dắt Phó Tự Hỉ vào giảng đường, tìm một chỗ xa xa cùng ngồi xuống.
Phó Tự Hỉ lớn như vậy nhưng chưa bao giờ được đi đến giảng đường, vì vậy cô cực kì phấn khích, tò mò ngó đông ngó tây.
Hạ Khuynh nhìn thấy bộ dáng liền trêu cô: "Con bé nhà quê!"
cô ngượng ngùng "Trước đây tôi chưa từng nhìn thấy qua mà..."
Vừa vặn lúc này giáo sư đi vào, cô vừa nhìn thấy liền ngoan ngoãn ngồi yên. Hạ Khuynh biết cô rất muốn nghe giảng bài, không trêu chọc cô nữa, nắm tay cô dưới bàn, gãi gãi véo nhẹ lên mu thịt trong lòng bàn tay cô.
Trải qua nửa tiết học, bầu không khí cũng bắt đầu ồn ào, các sinh viên rầm rì trao đổi với nhau nhộn nhịp.
Hạ Khuynh nhìn thấy cô chuyên tâm nghe giảng mới thấp giọng hỏi: "Phó Tự Hỉ, em nghe hiểu gì không?"
cô nhìn hắn lắc đầu, cũng cúi đầu trả lời: "không hiểu."
Nhưng sau đó mắt cô cong cong lên như hai vầng bán nguyệt, cười với hắn "Nhưng mà tôi rất vui, rất hạnh phúc!"
thật là như vậy.
Trước kia cô rất hâm mộ những đứa nhỏ của các nhà khác được đến trường. Mẹ ở nhà cũng có dạy cô một số môn học cơ bản, nhưng cô phải học rất vất vả. cô tin rằng bản thân không phải là một đứa trẻ ngốc, nhưng cô biết mình chậm phát triển hơn so với những đứa trẻ con khác.
cô rất muốn đến trường học, bên cạnh đó cũng rất lo lắng bất an. Có cơ hội mẹ cũng dẫn cô đến trường của Tự Nhạc, nhưng cô rất sợ phải tiếp xúc với người lạ, rất sợ bọn họ gọi cô là đứa ngu ngốc. Sau khi mẹ mất, cô cũng không đi đến trường học nữa.
Hạ Khuynh cảm nhận được tâm tình vui vẻ của cô, hắn cũng vui lây, nâng tay cô lên nhẹ hôn xuống mu bàn tay.
Ai ngờ một màn này bị ông giáo sư nhìn thấy, lặp tức ông nhăn mặt trừng mắt. Hai sinh viên kia ngồi đây nghe giảng mà còn diễn trò yêu đương nồng nhiệt, đúng là không coi ông ra gì mà!
"Hai em sinh viên kia, tôi không chấp nhận trong lớp học có hành vi thân mật như vậy!"
Cả lớp học cười ồ lên.
Phó Tự Hỉ ban đầu không hiểu được thầy giáo đang nói ai, đến khi nhìn thấy mọi người đều nhìn về phía hai người bọn họ, vừa thẹn vừa sợ quá vội vàng cúi đầu xuống.
Hạ Khuynh thì bình tĩnh hơn, cười xin lỗi ông giáo sư: "thật ngại quá, xin lỗi thầy."
Nơi này vốn là lớp học của năm thứ hai, nhìn thấy Phó Tự Hỉ có vẻ nhỏ tuổi hơn Hạ Khuynh, ông giáo sư nghĩ rằng cô là sinh viên của ông ấy, còn Hạ Khuynh thì không.
"Em sinh viên nữ kia, em đứng lên trả lời tôi một số vấn đề."
Phó Tự Hỉ nghe giáo sư chỉ đích danh mình lại hoảng sợ cúi đầu không dám ngẩng mặt lên. Hạ Khuynh cù nhẹ vào tay cô trấn an, sau đó hắn đứng lên
"Thưa thầy là em dắt cô ấy đến."
"Em tên là gì?"
"Hạ Khuynh."
Ông giáo sư cảm thấy cái tên này nghe rất quen nên cũng không kiểm tra lại danh sách lớp.
thật ra ông cũng chỉ muốn thị uy cảnh cáo bọn họ một chút, nếu không sau này sinh viên ai cũng noi theo bọn họ trên giảng đường diễn cảnh yêu đương nhăn nhít thì còn ra thể thống gì nữa. Cho nên khi Hạ Khuynh đứng lên giải thích rồi xin lỗi thì ông cũng không muốn làm khó bọn họ, cho hắn ngồi xuống…
Toàn bộ quá trình Phó Tự Hỉ đều cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
"Phó Tự Hỉ, ngẩng đầu lên."
cô thoáng nâng đầu, nhìn thấy mọi người không còn chú ý đến mình nữa thì mới nhẹ nhõm thở phào. Cứ tưởng do mình với Hạ Khuynh nói chuyện riêng, lại sợ bị thầy giáo bắt được, cắn môi không dám mở miệng nữa.
Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của cô, tâm tư của hắn lại nổi lên ngứa ngáy.
……..
Mãi cho đến khi tan học, nhìn thấy giáo sư đi ra khỏi lớp, Phó Tự Hỉ mới dám lên tiếng: "Hạ Khuynh anh thật lợi hại nha, khi nãy tôi rất sợ rất sợ đó!"
Hạ Khuynh cũng không vội vàng đứng dậy, vẫn ngồi nhìn cô cười dò xét "Sợ cái gì chứ, có tôi ở đây."
Nghe hắn nói cô cũng giật mình. Nhưng kì thật cô cũng biết hôm nay đến trường học cô đã không còn cảm giác sợ hãi như lúc trước nữa là vì có Hạ Khuynh ở bên cạnh.
"Hạ Khuynh..." cô không biết phải biểu đạt tâm tình bây giờ của mình như thế nào nữa "Tôi rất hạnh phúc, thật đó!"
"Ừ, tôi đã nhìn ra." Hạ Khuynh tỏ ra rất bình thường, hỏi tiếp: "Chúng ta buổi tối không trở về nhà ăn cơm. Em muốn đến canteen trường hay đi ra ngoài ăn?"
cô nhìn hắn hai mắt lóe sáng chờ mong "Tôi muốn… ở trường, có được không?"
"Cho em quyết định." không phải hắn đang muốn làm cho cô vui vẻ sao?
Đương nhiên cô muốn cái gì thì chiều theo ý cô vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.