Trí nhớ của con người thật sự là một thứ rất kì diệu.
Năm đó Phó Tự Nhạc mới 8 tuổi, nhưng đối với những chuyện đã phát sinh cô đều nhớ rõ như in.
Hình ảnh Phó Tự Hỉ nằm yên bất động dưới chân cầu thang, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, máu tươi chảy loang lổ ướt đẫm cả mặt.
Phó Tự Nhạc bị cảnh tượng này dọa đến tay chân run lẩy bẩy nói không nên lời, đến gần nửa ngày sau mới hoàn hồn thét to:
"Aaa ...Chị...Chị ơi...."
cô vội vã chạy xuống chân cầu thang, nhưng là vì rất sợ hãi, xém chút nửa cũng bị trợt té, tay run rẩy vịn vào tay vịn cố gắng chống đỡ, thở hổn hển lấy hết can đảm bước đến bên cạnh vũng máu.
Tay run run sờ vào đầu chị máu tươi đỏ thẩm vẫn chảy ra không ngừng dính đầy cả tay. Vì hoảng sợ quá nên vội rụt tay lại nước mắt ùa ra như mưa khóc lớn:
"Chị!!!"
cô rất sợ...
Qua một lúc lâu từ trên lầu có người đi xuống nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng hốt vội vàng gọi xe cứu thương rồi sau đó gọi điện báo cho Phó ba, Phó mẹ.
Phó Tự Nhạc ngồi trên xe cứu thương vừa khóc lớn vừa run rẩy cầm chặt tay chị đang nằm trên cán, sau đó bác sĩ sơ cứu bảo là chị cô đã bị hôn mê
...
Lúc được đưa vào bệnh viện, Phó ba đã có mặt ở đấy. Sau khi nhận được tin dữ, ông vội vàng gác mọi công việc chạy đến bệnh viện.
Phó ba vừa nhìn thấy Phó Tự Nhạc vẻ mặt lo lắng mới hỏi: "Tự Nhạc, tại sao chị con lại bị té?"
Phó Tự Nhạc đang khóc mấp mấy môi muốn nói nhưng không nói nên lời.
Phó ba tưởng con gái vẫn còn đang sợ hãi nên không dám hỏi tiếp chỉ an ủi:
"Nhạc Nhạc con đừng sợ."
Phó mẹ đến, Phó Tự Hỉ đang trong phòng cấp cứu, Phó ba giao Phó Tự Nhạc cho Phó mẹ trông chừng, ông đi vào văn phòng để đóng viện phí và làm thủ tục các thứ.
Phó mẹ ôm Phó Tự Nhạc lúc này dần bình tĩnh lạ, mắt dán chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.
"Tự Nhạc, con đừng khóc, đừng sợ... Chị con là đứa bé rất kiên cường, nó sẽ không sao đâu..."
"Tự Hỉ nhà ta ngoan như vậy, ông trời sẽ không nỡ đối xử tàn nhẫn với nó đâu..." "Tiểu Hỉ, con nhất định phải cố lên, mẹ chờ con..."
...
Phó Tự Nhạc hốc mắt trống rỗng nhìn xuống hai tay. Chính đôi bàn tay tội lỗi này đã đẩy chị ngã xuống lầu ... trên bàn tay vẫn còn dính vết máu đã khô của chị ấy…
Phó mẹ lấy khăn lau vết máu trên tay cô, bà thật buồn và lo lắng vì con gái nhỏ đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, cảnh tượng thật quá kinh hoàng đối với một đứa trẻ, chỉ sợ rằng sau này nó có bóng ma tâm lí bị ám ảnh.
………..
Sau khi giải phẫu kết khúc, bác sĩ đi ra ngoài thông báo tuy ca mỗ đã thành công nhưng tình trạng bệnh nhân vẫn còn chưa ổn định, phải đợi theo dõi điều trị thêm vài ngày.
Phó mẹ nghe xong choáng váng cả đầu óc, bà bật khóc tại chỗ. Phó ba và Phó mẹ thay phiên chăm sóc Phó Tự Hỉ. Ba ngày sau, Phó Tự Hỉ đã tỉnh lại nhưng Phó ba và Phó mẹ chưa kịp vui mừng thì cô lại ngủ thiếp đi. Phải đợi thêm vài ngày sau mới tỉnh táo hoàn toàn, lúc này đã trở nên ngây ngốc, trở thành một con người hoàn toàn khác xưa.
Bác sĩ có đề nghị nên ở lại để theo dõi bệnh trạng nhưng đã qua một tháng rồi mà bệnh tình của cô vẫn chưa có tiến triển tốt, ngược lại càng chuyển biến xấu trầm trọng.
cô đối với những việc trước kia hầu như đã quên mất, thậm chí còn mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ những người bên cạch mình là ai. Phản ứng của cô càng ngày càng trì độn, cùng một lời nói nhưng phải đợi hơn nữa ngày sau cô mới nhận thức và hiểu được.
Cách nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp, lúc ăn cơm trực tiếp dùng tay vun lên, hoàn toàn trở thành một đứa trẻ nhỏ mới chập chững biết nói biết đi.
Bác sĩ lại đề nghị chuyển cô đến bệnh tâm thần viện an dưỡng một thời gian, nhưng ba mẹ Phó gia đều không đồng ý.
Bà không tin con mình đã trở thành một đứa trẻ nhược trí, rõ ràng trước vụ tai nạn mấy ngày, con gái còn ôm cổ mình luôn mồm nói rằng: "Mẹ, chờ con trưởng thành con sẽ kiếm thật nhiều tiền, mang mẹ cùng ba ba, còn có Tự Nhạc nữa, cả gia đình ta sẽ cùng đi du lịch vòng quanh thế giới."
Tính tình của con gái mình nhất định luôn nói được thì sẽ làm được, bà còn phải chờ nó lớn lên rồi cùng nó đi du lịch nữa cơ mà.
Con gái của bà vừa ngoan ngoãn nhu thuận vừa thông minh đáng yêu như vậy thì làm sao có thể là một đứa bé nhược trí được?
Cuối cùng phía bệnh viện cũng ra quyết định có thể cho cô xuất viện và trị liệu tại nhà, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp tục như vậy kéo dài quá nửa năm thì cơ hội chữa khỏi hoàn toàn tỷ lệ sẽ rất thấp.
Phó ba Phó mẹ cuối cùng cũng mang được Phó Tự Hỉ trở về nhà.
Bởi vì tình trạng của Phó Tự Hỉ càng ngày càng tệ, Phó mẹ phải nghỉ việc. Phó ba là kỹ sư thu nhập cũng ổn định, một mình mang gánh nặng kinh tế có chút vất vả nhưng ông vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, cố gắng làm một người cha tốt.
Sau mỗi ngày làm việc có về trễ cỡ nào ông cũng đều đi đến phòng nhìn con gái một chút, rồi viết một mảnh giấy nhỏ dán vào cửa để cho con gái biết là ông đã trở về.
Phó mẹ ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc con gái, bà bắt đầu dạy cô cách nói chuyện giống như dạy một đứa trẻ nhỏ đang tập nói, dạy cô cách nhận thức mọi thứ xung quanh, cách sử dụng muỗng để xúc cơm...
Phó Tự Hỉ trí nhớ không tốt, chuyện hôm nay xảy ra ngày mai đã quên mất. May mắn thay, tuy cô bị như vậy nhưng tính tình vẫn không thay đổi, vẫn nhu thuận ôn hòa, không biết cáu kỉnh.
Phó mẹ thường xuyên chỉ vào chữ trên tranh vẽ dạy Phó Tự Hỉ đọc chữ. Đầu tiên là từng chữ một, sau đó là từ ngữ, rồi dạy cô cách ghép chữ thành từng câu hoàn chỉnh...
Phó Tự Hỉ học được rất chậm, nhưng rất có cố gắng. Mỗi khi đọc một câu đều lắp bắp đứt quãng, Phó mẹ mỗi lần đều an ủi cô không cần phải gấp, cứ chậm rãi nói. Lúc này cô cũng tự cổ vũ chính mình: "Tiểu Hỉ, không, không được vội."
Vài tháng sau, câu đầu tiên mà Phó Tự Hỉ có thể nói lưu loát đó chính là:
"Mẹ, con yêu mẹ."
Phó mẹ vui mừng ôm Phó Tự Hỉ cười ôn nhu.
"Tình yêu nhỏ của mẹ, mẹ cũng rất rất yêu con."
..............
một năm sau, Phó mẹ dạy Phó Tự Hỉ cách viết chữ.
Lúc vừa mới bắt đầu luyện tập, cô viết từng nét nguệch ngoạc non nớt nhìn mãi không ra được là chữ gì. Viết chữ "Mẹ" cong cong veo vẹo thành "Nữ mã*". Mãi một thời gian vất vả lắm mới có thể viết hoàn chỉnh được chữ "Mẹ".
*chữ ‘Mẹ’(妈妈) tiếng Hán do hai bộ ‘Nữ’(女) và ‘Mã’(马) tạo nên, vì Tự Hỉ viết rời rạc nên sẽ đọc thành 2 chữ hoàn toàn khác nhau, phải viết sát vào nhau thì mới ra được chữ ‘Mẹ’ ^^
………
Dần dần cũng đã có chút tiến bộ.
cô đã viết hơn cả ngàn tờ, chữ kín cả tờ giấy, tất cả đều là ‘Mẹ con yêu mẹ’.
Vì bốn chữ này, cô phải mất suốt hai tháng ròng rã, mỗi ngày đều nghiêm túc cẩn thận viết từng nét từng nét.
Phó mẹ cầm tờ giấy xem mà xúc động rơi nước mắt.
Phó Tự Hỉ thấy vậy đầu óc đơn thuần lấy tay vuốt nước mắt cho bà "Mẹ đừng khóc nữa, con thương thương mà..."
Thời gian chầm chậm trôi qua, Phó Tự Hỉ nói chuyện càng ngày càng thông thuận , tuy tư duy vẫn đơn thuần như cũ, nhưng Phó mẹ quả thật rất vui mừng. Bà cảm nhận đứa con gái ngày xưa của mình đang dần trở lại…
Phó ba liên hệ với trường học, thử xin cho Phó Tự Hỉ đi học trở lại. Nhưng đi học không được bao lâu, phía nhà trường nói rằng Phó Tự Hỉ thật sự không thích hợp đi học.
Phó mẹ bất lực mang Phó Tự Hỉ trở về nhà, tự mình dạy cô một số phép tính toán học đơn giản..
Phó Tự Hỉ tuy rằng học rất vất vả nhưng cô cũng đã tiến bộ không ít.
………..
Phó Tự Hỉ đã trải qua năm năm điều trị.
Năm năm qua, Phó mẹ dùng tất cả tình yêu thương của một người mẹ để che chở và dạy dỗ Phó Tự Hỉ lại từ đầu.
Bà vẫn theo định kì dẫn cô đi tái khám, bác sĩ đều khen ngợi nói rằng nhờ tình yêu thương của gia đình mới khiến bệnh tình của cô có chuyển biến tốt.
không bao lâu sau, Phó ba nhìn trúng một khu dân cư.
Khu dân cư này không lớn lắm, hộ gia đình cũng ít hơn nhưng rất an ninh, cách thức quản lý cũng khép kín. Sau khi cùng Phó mẹ thương lượng bàn bạc, họ mang căn hộ chung cư cũ rao bán rồi mua một căn hộ mới ở đó.
Sau khi chuyển nhà, Phó mẹ mới bắt đầu cho phép Phó Tự Hỉ tự đi ra ngoài chơi trong khu vực cho phép.
Về phần Phó Tự Nhạc, cô phải vất vả lắm mới trải qua được thời gian kinh khủng như vậy.
Mỗi khi cô nhìn thấy cái cầu thang cũ thì tâm tình bắt đầu trở nên hoảng loạn và lo sợ, cho đến khi cả nhà chuyển đi đến nơi khác.
cô cũng chẳng dám nói ra chân tướng thật sự vì cô rất sợ đối mặt với hiện thực khi ba mẹ biết được chuyện này.
Hai chị em vẫn ngủ cùng một phòng, nhưng cô chuyển lên giường tầng trên. Mấy năm nay hầu như đêm nào cô cũng nằm mơ gặp ác mộng, cảnh tượng máu chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt Phó tự Hỉ nằm bất động ở chân cầu thang cứ luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô.
Nhưng sự thật là hầu như chị của mình vẫn không thể nhớ được bất kì chuyện gì từ sau vụ tai nạn bi thương đó.
cô vẫn là cô, vẫn là một người chị thương yêu em gái hết mực. Lúc ăn cơm sẽ nhường một nửa phần của mình cho em. Khi nhìn thấy giấy khen của Phó Tự Nhạc thì sẽ tự hào reo vui, chân thành khen ngợi như thể việc đó chính là của mình.
Có đêm Phó Tự Nhạc bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc. cô sợ hãi hoảng hốt chạy xuống giường ôm chầm Phó Tự Hỉ khóc sướt mướt:
"Chị ơi… chị ơi em xin lỗi..."
Phó Tự Hỉ bị cô đánh thức mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì, ngây ngốc nói:
"Tự Nhạc, đừng khóc đừng khóc, chị sẽ bảo vệ em, chị sẽ đánh những kẻ xấu xa dám bắt nạt em..."
Dù biết rằng bản thân mình rất nhu nhược yếu đuối nhưng cô nghĩ mình là chị thì phải có trách nhiệm chăm sóc và bảo vệ em gái thật tốt.
Phó Tự Nhạc nghĩ rằng, cho dù đây là chị của quá khứ hay là người của hiện tại thì chị ấy vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp làm người khác không nhịn được mà yêu thương che chở, còn chính mình thật đáng ghê tởm…
cô đã hạ quyết tâm, những tháng ngày tương lai về sau sẽ nhất định bảo vệ và chăm sóc chị thật chu toàn. Việc làm này không hẳn chỉ vì muốn chuộc lại lỗi lầm bản thân đã gây ra mà phần lớn xuất phát từ tình yêu chân thành nhất của cô dành cho Phó Tự Hỉ.
Có lần nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang ở dưới lầu chơi một lúc sau lại òa khóc chạy về nhà, trên tay còn bị làm trầy rươm rướm máu. Khi Phó mẹ hỏi nguyên nhân thì mới biết do Tiểu Bàn tử (thằng nhóc béo mập) trêu chọc, đã vậy nó còn nhặt đá ném vào cô.
Phó mẹ ôm cô vào lòng xoa xoa an ủi, xử lí vết thương trên tay cô.
Phó Tự Nhạc lúc này đang ở trong phòng làm bài tập, sau khi biết được chuyện này đã kích động nổi giận không quản chuyện mình chỉ là một bé gái chạy ngay đến nơi tẩn cho thằng nhóc Tiểu Bàn một trận, mặc dù cuối cùng cả hai đứa đều bị thương tích thê thảm như nhau. đã vậy khi về nhà còn bị Phó ba mắng cho một trận "Con gái mà bạo lực lực hung dữ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!"
Còn Phó mẹ cũng không trách mắng gì, bà chỉ ôn nhu từ tốn khuyên cô: "Tự Nhạc, mẹ biết vì con thương chị nên mới làm như vậy, nhưng con nghĩ xem chị con đã như thế này, bây giờ con nên cư xử như một người chị trong gia đình, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận một chút."
Nếu cả gia đình có thể mãi mãi chung sống vui vẻ hạnh phúc như vậy thì thật là tốt….
…………
Có một ngày, công ty của Phó ba tổ chức đi du lịch. Phó mẹ ban đầu cũng không muốn đi cùng nhưng trông thấy tình trạng của Phó Tự Hỉ đã dần ổn định , Phó ba khuyên bà nên đi ra ngoài thăm thú để thư giãn giải sầu, cuối cùng Phó mẹ cũng đáp ứng. Trước khi đi còn dặn dò thật kĩ Phó Tự Nhạc chuyện chăm sóc cho chị mình. Phó Tự Nhạc dĩ nhiên rất vui vẻ đồng ý.
Nhưng chuyến đi định mệnh này đã khiến gia đình hạnh phúc của họ phải chia cắt vĩnh viễn từ đây…
Trong lúc xe lửa đang di chuyển thì gặp sự cố, bánh xe bị lệch ra khỏi đường rây tông vào vách núi dựng bên đường, nguyên nhân do hệ thống đầu máy vận hành có vấn đề. Kết quả gây thương vong không ít.
Trong vụ tai nạn kinh hoàng đó, Phó ba là một trong những nạn nhân xấu số bị tử vong tại chỗ, Phó mẹ bị thương tích rất nặng chuyển vào bệnh viện, vài ngày sau do vết thương quá nặng ảnh hưởng đến phủ tạng không cứu chữa đuợc cũng mất theo.
………
Phó Tự Nhạc còn nhớ rất rõ ngày mà mẹ đã ra đi, đó là một ngày thời đẹp, bầu trời trong xanh không gợn một chút mây.
Phó mẹ bị thương rất trầm trọng nhưng ngày hôm đó tinh thần của bà có vẻ rất tỉnh táo. Bà đã gọi dì Quan đến bệnh viện, trực tiếp giao phó hai chị em Tự Hỉ cho dì chăm sóc. Hai chị em một người đã trưởng thành một người sắp trưởng thành, nên cũng không cần người giám hộ nhưng bà vẫn phó thác cả hai cho dì Quan vì dì là người mà bà tin tưởng nhất.
Phó gia tuy không giàu có nhưng gia đình họ cũng tiết kiệm được một khoảng trong sổ tiết kiệm. Bà nghĩ con gái lớn trở thành như vậy thì về sau phải cần rất nhiều tiền để chữa trị, nếu bà mất đi thì mọi thứ càng cần phải cân nhắc thật tỉ mỉ nên bà chuyển toàn bộ số tiền cho Phó Tự Nhạc cất giữ.
Cuối cùng bà run run ôm Phó Tự Hỉ và Phó Tự Nhạc vào lòng, cố gắng lấy hơi thở dặn dò lần cuối:
"Con gái của mẹ, mẹ vĩnh viễn vẫn yêu các con, sẽ luôn luôn nhớ đến hai đứa. Các con nhất định phải sống cho thật tốt, cố gắng trở thành một con người tốt..."
"Tiểu Hỉ… tình yêu nhỏ của mẹ. Con phải nhớ con là một người khỏe mạnh bình thường, không phải là một đứa trẻ ngốc. Con nhất định không được nghĩ ngợi lung tung có biết chưa…. Hỉ Hỉ của mẹ về sau nhất định sẽ được tất cả mọi người yêu thích."
"Tự Nhạc, mẹ thật sự không trách con… Con phải chiếu cố cho chị thật tốt và phải biết tự chăm sóc cả bản thân mình. Cả ba và mẹ đều rất yêu thương và tự hào về hai đứa."
"…cuộc đời này của mẹ việc tự hào nhất là có được hai đứa con gái này và được sống trong một gia đình hạnh phúc… chỉ như vậy là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi…."
"Mẹ chúc phúc cho hai con sẽ sống thật bình an và vui vẻ…."
……
Sau khi Phó mẹ nhắm mắt, Phó Tự Hỉ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng rớt nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống ướt đẫm cả áo.
Phó Tự Nhạc đương nhiên đã hiểu được những lời của mẹ. thì ra từ lâu mẹ đã biết nguyên nhân vì sao Phó Tự Hỉ bị trở thành như vậy. Nhưng mẹ vẫn không oán trách mà bảo cô phải cố gắng chăm sóc bảo vệ cho chị.
Ngược lại Phó Tự Nhạc òa khóc thảm thiết, bao nhiêu đau khổ, ăn năn và buồn bã đều tuông trào ra theo tiếng khóc…
thì ra là như vậy…
……….
Phó Tự Nhạc sau khi lo xong tang sự cho ba mẹ, cô cười nói với Phó Tự Hỉ: "Chị, sau này em sẽ cho chị một cuộc sống không lo không buồn!"
Phó Tự Hỉ ôm lấy em gái: "Tự Nhạc, mẹ đã dặn chúng ta phải sống thật tốt thật tốt..." Phó Tự Nhạc đã tính toán, số tiền mà ba mẹ đã để lại cộng với một khoảng được bồi thường sau vụ tai nạn thì chỉ có thể duy trì được cuộc sống cho cả hai chị em được vài năm. Về sau lên cấp ba rồi vào đại học cũng sẽ tốn thêm một khoảng không hề nhỏ, vả lại còn tiền sinh hoạt phí của cả hai người nữa...
Bản thân dì Quan thu nhập chỉ ở mức bình thường đủ sống, Phó Tự Nhạc cũng không dám dựa dẫm vào bà quá nhiều.
Nên cô đã nghĩ ra một biện pháp.
Căn nhà mà họ đang sống có hai phòng ngủ, không gian rộng rãi cũng thoáng đãng sạch sẽ nên tiền thuê nhà ở đây theo giá trên thị trường cũng không tồi. Nếu đem nhà cho thuê, sau đó hai người chuyển đến thuê một căn phòng nhỏ hơn, vừa sống thoải mái vừa giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, đây là một biện pháp rất tốt.
cô đem ý tưởng nói ra cho chị biết, Phó Tự Hỉ cũng gật đầu tán thành.
thật ra Phó Tự Hỉ cũng không biết tính toán nhiều nhưng em gái mình đã nói như vậy thì chắn chắn là việc đó sẽ đúng.
Phó Tự Nhạc cùng Phó Tự Hỉ mang căn nhà rao cho thuê sau đó lại thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ có giá rẻ hơn cũng nằm trong khu dân cư này, vì cô lo lắng Phó Tự Hỉ khi một mình ở nhà sẽ gặp nguy hiểm nên vẫn sống ở khu này là an toàn nhất.
Sau khi tốt nghiệp cao trung (trung học phổ thông ở VN), Phó Tự Nhạc dùng chứng minh thư của Phó Tự Hỉ đi ra ngoài xin việc làm.
Phó Tự Nhạc bề ngoài trưởng thành hơn so với tuổi tác thật. cô vừa đi học vừa đi làm kiếm thêm thu nhập. Thời gian này tuy không sung túc như trước nhưng hai chị em sống cũng không quá vất vả, vẫn yêu thương đùm bọc nhau như thuở nào..
Phó Tự Nhạc ăn không dám ăn, mặc cũng chẳng dám mua đồ đắt tiền nhưng đối với Phó Tự Hỉ, cô đều chọn những thứ tốt nhất, đẹp nhất cho chị mình…
Cuộc đời của Phó Tự Nhạc từ lúc 15 tuổi về sau, sống hoàn toàn là vì Phó Tự Hỉ.