Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 3:




hiện giờ Phó Tự Hỉ thật sự rất muốn bỏ trốn, hai tay nắm chặt lấy cánh cửa.
Hạ Khuynh liếc nhìn xuống ngực của cô: "Bây giờ đã không còn thịnh hành cái kiểu này, em gái nhỏ à, em ăn mặc ngắn như vậy là tự phơi bày hết đấy nhé."
nói xong hắn ta dừng lại một chút, hình như sợ cô nghe không hiểu, lại giải thích: "nói đúng hơn là, nhìn cái bộ dạng em ăn mặc như vậy khó coi chết đi được."
Bị hắn nhận xét như vậy, càng thấy không được tự nhiên, thẹn quá cô mới vội giải thích: "Trước đó tôi có thay đồ rồi mà."
"Đợi chút." Hạ Khuynh tự đẩy xe lăn đi đến sopha, tay hắn cầm lấy một cái áo khoác đưa cho cô.
"Mặc cái này vào trước đi. Đợi lát đi mua bộ quần áo khác."
cô nhìn thấy Hạ Khuynh trở lại bộ dáng ôn hòa, liền gật gật đầu, mới dám buông tay nắm cửa ra.
Xong lại nghe hắn nói tiếp: "Đóng cửa lại, tôi muốn đọc sách."
Phó Tự Hỉ lại gật gật đầu, vội đóng cửa rồi đi tới.
Hạ Khuynh tay đùa nghịch cái tay vặn xe lăn, định đợi cho cô bước đến lấy cái áo khoác trong tay mình, hắn cố ý cầm áo khoác nhấc lên cao, nhân cơ hội cầm tay cô kéo mạnh qua.
Phó Tự Hỉ giật mình mất thăng bằng lảo đảo đổ sầm về phía trước, không cẩn thận làm bộ ngực mềm mại ụp lên mặt hắn. Hoảng sợ cô liền chống lên hai sườn tay vịn xe lăn, tay chân luống cuống, lại bị Hạ Khuynh một tay đè lấy thắt lưng, một tay kia kéo đùi cô quỳ ụp xuống đùi mình trên xe lăn.
Hạ Khuynh còn cảm thấy chính bản thân lúc này thật là vô liêm sỉ.
Nhưng cô gái đáng chết này đứng trước mặt hắn bày ra cái vẻ mặt hoảng sợ, bây giờ bộ ngực hấp dẫn của cô còn dán lên mặt hắn, khiến hắn lại bộc phát một loại cảm xúc khó hiểu.
Tự nhiên hắn bỗng nhớ đến cái chuyện đêm mưa hôm ấy, thật là muốn làm lại một lần nữa mà.
cô nhìn biểu cảm trên mặt hắn rồi bỗng nhiên hoảng sợ nhớ lại chuyện đêm hôm đó, như sợ hắn lại muốn làm cái chuyện lưu manh, liền buông tay vịn, dùng sức lấy tay đẩy hắn ra, nhưng sức lực yếu không thể đẩy ra được.
hắn lại cầm hai tay của cô kẹp chặt bắt chéo ra sau lưng, mượn lực đè sát vào lưng cô.
Hạ Khuynh nâng cơ thể của cô lên, cúi đầu dùng răng cắn tháo cái quai đeo ra, vùng da trắng mịn mơn mởn liền lộ ra, hắn hung hăn cắn mạnh xuống không thương tiếc.
"Đau. . . Đau quá. . . Hạ Khuynh..."
Đầu gối bị quỳ cọ sát cũng đau thê thảm, cô vừa la hét vừa khóc hu hu loạn xạ lên.
Phòng sách có thiết kế cách âm nên dĩ nhiên hắn không sợ có người nghe được tiếng la hét thảm thiết của cô.
hắn lại dùng tay sờ mó, ngắt nhéo vào đùi cô càng lúc càng mạnh.
Ôi cái cảm giác này thật sự rất tuyệt!
Bộ ngực này, cặp đùi này, còn tiếng khóc của cô ấy nữa.
Chỉ làm như vậy thì hắn cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, liền buông đùi cô xuống, cầm đai đeo trên ngực kéo xuống, xé toạt cả cái áo con, đem cô ép chặt vào mình, ra sức dùng tay xoa nắn bầu ngực trắng mịn ra đủ hình dạng rồi nhây cắn mạnh bạo.
Phó Tự Hỉ tủi thân cảm thấy chỗ nào trên cơ thể bị hắn chà đạp cũng đau đớn khôn tả.
"Hạ Khuynh... đau… đừng cắn nữa…."
cô đã sớm khóc không còn nước mắt, lúc này cũng không giống cái đêm đó hắn ôm cô vào lòng ngủ. "Van xin anh ..."
hắn nghe thấy tiếng cầu xin của cô thì càng thêm hưng phấn, càng ra sức vùi mặt vào ngực cô mà ngoặm cắn.
Phó Tự Hỉ đau quá lại hét lên.
Lúc này mới tạm thỏa mãn, nhìn thấy bộ dạng vừa khóc vừa thở đáng thương của cô, hắn nghĩ lại mới tạm dừng rồi buông ra.
Nhìn Hạ Khuynh thở hổn hển, hắn cảm thấy bây giờ mà cứ tiếp tục nữa là thế nào mình cũng không kiềm chế được thú tính.
Nhân lúc này vẫn còn chút lý trí, hắn mới buông ra, cô thấy vậy lập tức giãy dụa để đứng dậy, ai ngờ do cô quỳ quá lâu, chợt trợt chân, thế là lại bị ngã nhào lên người hắn.
hắn thầm chửi trong lòng dựng cô ngồi dậy ôm cô cách xa chút, bắt cô khóa ngồi trên đùi mình, buông thõng hai chân đang quỳ của cô xuống
Phó Tự Hỉ nhất thời bị thụ sủng nhược kinh, chỉ dám ngồi im trên đùi hắn vừa khóc vừa đem quai đeo váy kéo lên.
Hạ Khuynh chợt tự dưng cảm thấy bối rối, hắn lại một lần nữa ra tay nặng với cô như vậy.
Bình tĩnh suy nghĩ một chút, hắn mới mở miệng "Khụ, khu… Phó Tự Hỉ. Đừng khóc nữa, là tôi không tốt, về sau tôi sẽ không làm vậy với em nữa." hắn cũng không biết từ lúc nào vừa nhìn thấy cô đã không kiềm chế được bản thân làm ra những chuyện như vậy.
"Anh…anh...toàn bắt nạt tôi."
"Được rồi, là lỗi của tôi. Khó khăn lắm mới trang điểm cho em đẹp được như vậy, vậy mà bị em khóc làm trôi đi hết." hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.
"đi rửa mặt rồi đợi một lát trang điểm lại."
Phó Tự Hỉ nghẹn ngào, nói không nên lời, cắn chặt môi dưới ngăn chặn tiếng khóc của mình.
Nhìn thấy cô khóc một trận, lại chột dạ. hắn đưa tay lên môi cô lau đi vết son bị loang lổ, động tác chà sát mạnh bạo thô lỗ.
"A…đau..." Bị đối xử thô lỗ, cô khẽ kêu đau.
"Được rồi, bây giờ chúng ta đi mua quần áo xong rồi tôi dẫn em ra ngoài chơi."
hắn giúp cô sửa sang lại quần áo, cài lại cái áo con bị tháo xuống lúc nãy. Rồi cầm cái áo khoác lúc nãy mặc vào cho cô, mới nói: "Mẹ tôi bảo tôi tìm cho em một con rùa vàng, đến khi đó sẽ có thêm người hùa với em mà đối phó tôi, lúc đó tôi không còn cơ hội để bắt nạt em nữa, em vui rồi chứ?"
Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu, hai mắt đỏ hoe ngập nước mơ hồ nhìn hắn, cứ như nghe không hiểu hắn đang nói cái quái quỷ gì.
hắn vốn cũng không dám trông cậy vào chuyện cô có hiểu được những lời hắn nói không, chỉ liếc nhìn cô rồi nói: "Có thể đứng lên được chưa?"
cô cảm thấy bây giờ hình như mình được cho phép cử động rồi, mới nhanh chóng đứng lên, sau đó chạy nhanh lùi ra sau mấy bước.
"Em trốn xa như vậy làm gì!" Hạ Khuynh thấy cô chạy xa như vậy tránh hắn như tránh ôn thần, nhất thời trong lòng bực bội tức lên muốn nắm cô kéo trở về.
Lúc này cô đang đứng cách xa hắn, nghe hắn nói vậy liền ngoan ngoãn bước đến.
"Em tự nhìn mình xem bộ dạng em bây giờ xấu xí hù dọa người đến mức nào." Hạ Khuynh đương nhiên không thể để cho người khác thấy bộ dáng lúc này của cô, Lương San mà biết được thế nào cũng dám bóp hắn chết lắm.
Thấy cô đang đứng ngơ ra, hắn lại có vẻ như đang cam đoan: "Tôi sẽ không đụng đến em nữa, đi rửa mặt đi. Tôi đi kêu chú Hoắc lái xe chở chúng ta ra ngoài."
nói xong hắn lăn xe lăn đi ra ngoài. cô nhìn hắn rồi mới giúp hắn đẩy xe lăn ra khỏi phòng sách.
Phòng sách của Hạ Khuynh cạnh với phòng ngủ, ngơ ngác một hồi cô mới bước vào phòng tắm trong phòng ngủ đó.
Nhìn thấy gương mặt bây giờ của mình qua gương soi, cô cũng giật mình.
Vốc nước rửa một hồi cô vẫn cảm thấy rửa mãi sao vẫn không sạch. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng mở cửa làm cô khẽ giật mình
"Phó Tự Hỉ, ra đây. Chỉ dùng nước cũng rửa không sạch hết được đâu." Hạ Khuynh từ cửa phòng ngủ bước vào. hắn nhớ Lương San có lần nói rằng muốn tẩy hết lớp phấn trang điểm trên mặt thì phải sử dụng kem tẩy trang.
"Tôi không ra đâu!"
"..."
Hạ Khuynh lại muốn đùa giỡn bắt nạt cô, mới ra vẻ nhẹ nhàng nói "Thế em có còn muốn đi ra ngoài chơi không hả?."
Lời này quả thật khiến Phó Tự Hỉ nghe xong có chút dao động.
Trước giờ hầu như cô rất ít đi ra ngoài, vì ai cũng không yên tâm để cô đi ra ngoài một mình, mà công việc của mọi người thì lại rất bận không thể đi cùng cô được, chỉ có lúc Phó Tự Nhạc trở về mới dẫn cô ra ngoài chơi.
Thấy cô im lặng, hắn lại nói: "Tôi thật sự không động đến em đâu. Chỉ muốn giúp em tẩy cái lớp trang điểm cho nhanh thôi, chú Hoắc đang ở dưới lầu chờ chúng ta"
Trong phòng tắm im lặng một lúc rồi cách cửa mới khẽ mở ra.
Gương mặt ngơ ngác, ánh mắt ngập nước, trên mặt vết trang điểm bị làm nhòa loang lổ còn lẫn bọt nước, bộ dạng nhìn thế nào cũng quy về hai chữ đáng thương.
Hạ Khuynh nhìn thấy như vậy chỉ dám tự mình cố gắng áp chế cảm xúc đang dâng trào.
hắn đem tay cô kéo lại gần, ra hiệu cho cô ngồi xổm xuống, rút mấy tờ khăn giấy trên bàn ra lau sạch bọt nước trên mặt cô, sau đó thở dài một hơi, giúp cô tháo bớt trang sức ra.
Hành động dịu dàng này của hắn làm Phó Tự Hỉ hoảng hốt suy nghĩ, tên Hạ Khuynh này như vậy mà đêm đó dám làm ra cái chuyện kia là cùng một người sao? Sau khi giúp Phó Tự Hỉ tẩy trang xong, Hạ Khuynh bảo cô giúp hắn đẩy xe bước vào thang máy đi xuống dưới lầu.
Vào thang máy, hắn liếc nhìn cô đang đứng bên cạnh cứ chăm chăm cúi đầu: "Phó Tự Hỉ, em cứ cúi đầu như thế có thể nhìn thấy được chân mình à?"
cô nghe xong lại cúi đầu thử nhìn một chút rồi thành thực trả lời: "Thấy được mà!"
Hạ Khuynh lắc đầu xoa trán cảm thấy bản thân nếu còn tiếp tục nói chuyện với cô thì bây giờ sẽ không đủ sức mà bình tĩnh nữa…
đi dọc theo những cửa hàng trên phố, Hạ Khuynh cũng không thèm mở miệng, nhưng để ý lúc Phó Tự Hỉ gặp chú Hoắc , bỗng thay đổi tính tình cởi mở hẳn ra, không giống như lúc ban nãy vừa khóc xong một trận thảm thiết trong phòng sách.
Có thể thấy là đứa bé ngốc nghếch này tâm trạng đã vui lên nhiều rồi.
Lúc đi đến cửa hàng mua sắm, Phó Tự Hỉ tâm tình dường như đã được khôi phục, tò mò nhìn chăm chú vào đống hàng hóa đầy màu sắc được trưng bày trên kệ
đã lâu lắm rồi Hạ Khuynh chưa đến những chỗ này, hơn nữa còn chưa bao giờ bị một đứa con gái sau lưng hắn làm ồn như bây giờ.
cô nhìn thấy cái gì cũng tỏ vẻ phấn khích lôi tay kéo chân hắn chỉ trỏ.
Thực sự là con mẹ nó! hắn còn có thể tưởng tượng được trên đầu mình toàn là nước bọt của cô phun ra.
Khi bọn họ đi vào một cửa hàng giày cao cấp, nhân viên bán hàng liền lập tức chạy đến nở nụ cười tươi rói chào đón.
Họ thầm nghĩ, nhìn cách ăn mặc của hai người này là cũng đủ biết có rất nhiều tiền rồi.
Người đàn ông tuy ngồi trên xe lăn, nhưng tướng mạo đẹp trai khí chất xuất sắc hết chổ chê. Còn cô gái đang đẩy xe lăn, gương mặt thanh tú mượt mà, dáng vẻ xinh xắn. cô gái hình như đang nghiêng người nói với người đàn ông cái gì, còn người đàn ông vẫn một bộ dạng điềm tĩnh dửng dưng.
Hạ Khuynh muốn Phó Tự Hỉ đẩy xe giúp hắn đến kệ xem giày, đột nhiên tiếng di động vang lên, hắn nhìn một chút rồi nhíu mày, suy nghĩ một hồi nhìn Phó Tự Hỉ: "Em thích cái gì thì cứ tự đi xem." Sau đó tự mình đẩy xe lăn ra phía cửa để trả lời điện thoại.
Để lại Phó Tự Hỉ mờ mịt đứng ngơ ra đối mặt với nụ cười sáng lạn của nhân viên bán hàng.
Nhân viện bán hàng chú ý đến cái váy hàng hiệu mà cô đang mặc, nhưng bên ngoài còn khoác thêm cái áo khoác nam, đã vậy chân lại mang giày thể thao, nhìn cách phối đồ có chút quái dị.
Lúc cô nhân viên hỏi đến lần thứ hai, Phó Tự Hỉ mới đưa mắt ngắm nghía đôi giày đính pha lê được đặt ở kệ gần cửa ra vào.
thì ra từ lúc nãy cô đã phát hiện ra đôi giày này rồi, nhưng Hạ Khuynh không thèm nhìn tới đôi giày mà liền nhận xét: " Xấu."
Nhân viên nhìn theo ánh mắt của cô, vui đến mức đuôi lông mày nhướng cả lên. Đôi giày này là hàng đặc biệt sản xuất giới hạn, giá bán cũng không hề rẻ. Chỉ cần bán được một đôi là tháng này cũng không cần lo đến vấn đề doanh số, ngay lập tức rất nhiệt tình mang đôi giày đến cho Phó Tự Hỉ ướm thử.
Phó Tự Hỉ nhìn ra bên ngoài, lúc này Hạ Khuynh ở bên đó đang nghe điện thoại cũng không thấy cô đang nhìn hắn.
cô mới nhớ đến lúc nãy Hạ Khuynh vừa mới nói là "Em thích thì cứ xem", cho nên cũng tự hiểu là mình có thể mang thử đôi giày này.
cô vui vẻ thử giày, ừ mang rất vừa, nhìn cũng rất đẹp nha. cô nhân viên ở bên cạnh cũng blablabla một tràng mà ra sức khen ngợi.
Nhưng đến lúc Phó Tự Hỉ nghe xong giá tiền thì hoảng sợ, cô đối với khái niệm tiền bạc thực sự cũng không hiểu nhiều cho lắm, nhưng cô biết con số này thực sự là rất rất rất nhiều.
Nghĩ vậy cô quay lại thành thực nói với cô nhân viên là mình mua không nổi đôi giày đắt tiền này.
Nhân viên trên mặt tỏ ngay vẻ không vui , cô ta cứ tưởng mình đã rước được khách quý, ai mà biết những người này không có tiền mua nổi đâu chứ.
"cô ơi, bên công ty giày chúng tôi có quy định, dù cô không mua nhưng chúng tôi cũng phải thu phí thử giày."
Phó Tự Hỉ trợn tròn mắt, ngượng ngùng mở miệng: "Vậy thì cần bao nhiêu tiền?"
cô ta liền nói ra một con số, Phó Tự Hỉ kinh ngạc thầm than khóc trong lòng liền đưa mắt cầu cứu Hạ Khuynh đang ở bên ngoài.
Hạ Khuynh lúc này cũng vừa vặn quay đầu, xuyên qua cửa kiếng thủy tinh nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang nhìn mình với vẻ mặt đáng thương, không còn kiên nhẫn, ấn nút tắt điện thoại, đi vào trong cửa hàng giày.
"Làm sao vậy?"
Nhân viên bán hàng thấy hắn đi vào, mới nhìn hắn nói: "Thưa ngài, đôi giày mà cô đây vừa mới thử là loại giày đặc biệt được sản xuất có giới hạn. Công ty chúng tôi có quy định, cần thu phí mang thử. Nếu ngài trả phí mang thử, cô đây vẫn có quyền mang đôi giày này chụp lại hình lưu niệm."
Trong lời nói có ý châm chọc khinh thường, cô ta cảm thấy Hạ Khuynh chắc chắn là một tên ngụy phú. (giả giàu có, ý nói những người giàu mới nổi)
Hạ Khuynh nhìn xuống chân Phó Tự Hỉ mang đôi giày mở miệng khen một câu: "Đẹp", lại nhìn qua nhân viên trưng bộ mặt giả dối liền đoán được chắc chắn cô nàng ngốc này đã thành thực mà nói rằng mình là một người không có tiền để mua đôi giày này.
một cơn tức tối dâng lên. hắn luôn nghĩ, hắn có quyền bắt nạt cô là một chuyện, nhưng để cô bị người khác bắt nạt lại là một chuyện khác.
Hạ Khuynh hừ một tiếng, mặt lạnh lùng nói với cô nhân viên:
"không phải chỉ là một đôi giày thôi hay sao, có như vậy thôi các người cũng làm khó cô ấy, có gì cứ tính với tôi đây."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.