Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 34:




Vương Thần cười hì hì “Người anh em, từ nãy đến giờ tôi chờ mãi câu nói này của cậu.”
Hạ gia không mở rộng thị phần kinh doanh tại vùng này, vì thế anh phải trông cậy vào nhân lực của Vương Thần. Lại nói Vương Thần căn bản cũng chẳng cần liên hệ nơi đâu xa xôi, Cố Dĩ Huy ngồi bên cạnh chính là một ứng cử viên sáng giá giúp ích cho việc này.
Cố Dĩ Huy không đợi Vương Thần mở miệng đã chủ động góp sức “Cho tôi số di động của bạn gái cậu.”
Hạ Khuynh cũng không nghĩ ngợi nhiều, đọc số di động của Phó Tự Hỉ.
Trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ, vì món nợ ân tình ngày hôm nay, nhất định có một ngày Hạ Khuynh sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.
Lương San bị Hạ Khuynh treo máy ngang, bà hoài nghi không biết đã xảy ra chuyện gì, đánh điện lại mấy lần nhưng lần nào cũng bị anh từ chối nghe máy.
Cố Dĩ Huy gọi điện thoại cho người trợ lý trao đổi một hồi lâu, cuối cùng sắc mặt anh ta trở nên nặng nề nhìn Hạ Khuynh mà nói: “Nếu nơi đó là một khu vực đông đúc thì rất nhanh có thể tra được, ngược lại có lẽ sẽ phải chậm một chút.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Khuynh nở nụ cười xã giao, sau đó cầm chìa khóa xe và di động đứng dậy “Tôi cũng không thể ngồi mãi một chỗ được, tôi đi đây, nếu có chuyện gì thì báo với tôi.”
Nói xong anh đứng lên, đi ra cửa.
Cố Dĩ Huy biết rõ giờ phút này trong lòng Hạ Khuynh đã sốt ruột như có lửa đốt nên cũng không hề ngăn cản anh.
Nhưng Vương Thần sợ anh không khống chế được cảm xúc làm ra chuyện không nên làm, hướng về phía anh đang đi hô to “Hạ Khuynh, đừng hành động tùy tiện!”
“Đã biết.” Hạ Khuynh cũng không quay đầu lại.
Vương Thần cường điệu nhìn Cố Dĩ Huy, cố gắn phun ra ngữ khí trịnh trọng “Cố tiểu tử, nếu lần này có thể tìm được con thỏ trắng kia về thì ông đây sẽ có một phần thưởng lớn dành cho cậu.”
Hắn thật không bao giờ muốn lại nhìn thấy gương mặt như ôn thần đáng sợ của Hạ Khuynh. Cố Dĩ Huy cười cười “Nhấc tay chi lao* mà thôi.”
*Nhấc tay chi lao: việc nhỏ, đơn giản, dễ, không tốn sức giải quyết chỉ như một cái nhấc tay.
Thời điểm Hạ Khuynh cầm chìa khóa khởi động xe, thì phát hiện lòng bàn tay ướt đẫm, run rẩy đến mức không khống chế được, vì vậy anh tự trấn an bản thân phải bình tĩnh, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả…
Sau khi trấn tĩnh được một chút thì lại một tin nhắn được gửi đến.
Anh cẩn thận đọc đi đọc lại mấy lần từng kí tự đang hiện lên trên màn hình, những tin nhắn mà Phó Tự Hỉ gửi đến cho thấy cô đang trong trạng thái hoảng sợ mà ấn bừa loạn xạ, tất cả đều không nhìn ra được một tia manh mối nào.
Thật ra, bé cưng ngốc của anh không hề ngốc một tý nào. Cô đang cố gắn phát ra tín hiệu cầu cứu và chờ đợi anh đến. Nhưng… bé cưng của anh, hiện giờ em đang ở đâu?
………..
Trong toilet, từng gã đàn ông thay phiên nhau hành hạ cô gái kia, còn cô ta thì bị trúng thuốc, không hề giãy giụa phản kháng, mà còn trưng vẻ ma mị hưởng thụ hùa vào bữa tiệc thác loạn này.
Tiếng gầm thô thiển của người đàn ông phát ra, hắn thúc mạnh một cái thật sâu vào cơ thể cô gái, một dòng chất lỏng trắng đục đặc sệt trào ra ở vị trí giữa hai chân cô ta.
“Con mẹ nó! Dược tính của thuốc này mạnh thật! Bị ‘chơi’ đến như vậy mà vẫn còn chặt khít!”
Vừa nghe lời gã nói xong, hai tên đàn ông còn lại dùng ánh mắt dân đãng đê tiện hướng đến bộ phận giữa hai chân cô gái.
Nơi đó đã sớm bị chà đập đến sưng đỏ, đến mức hai cánh hoa không khép lại được mà trào ra chất lỏng hỗn hợp rơi lõm bõm xuống nền gạch trắng.
Bọn chúng nhìn thấy không tự chủ mà nuốt nước bọt ừng ực.
Cơ thể cô ta co rút kịch liệt, gã đàn ông vừa rời khỏi cơ thể, cô ta liền không chống đỡ được suýt chút nữa ngã nhào xuống bồn rửa tay, một gã khác vội chạy đến đỡ cô ta ngồi dậy.
Nhìn cô gái đang run rẩy hắn ta có chút không yên tâm nên hỏi đồng bọn “Này, loại thuốc này sẽ không gây ra tai nạn gì chứ?”
Một cánh tay liền xô gã “Sướng thì cũng đã sướng rồi mà bây giờ mày còn hỏi, tránh ra, giờ đến lượt tao.” Nói xong hắn vội vàng kéo khóa quần tụt đến đầu gối, chưa đợi cô gái kia có phản ứng đã thúc mạnh thắt lưng đâm vào.
Hai gã đồng bọn nhìn chằm chằm vào chỗ kết hợp ướt át của hai nhân vật chính, ngoài miệng vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, loại thuốc này bạn tao đã sử dụng qua rồi. Sau khi tỉnh lại cô ta sẽ chẳng nhớ bất cứ chuyện gì mà kêu gào ăn vạ với chúng ta.”
Tên đàn ông nghe xong lời này thì yên tâm thư giãn một chút, lui về sau, hai gã còn lại nhân cơ hội mà nhào lên chụp lấy ngực cô gái điên cuồng nắn bóp, tên kia còn nhấn đầu cô ta xuống hạ thân đang mềm nhũn của mình.
Tên đàn ông vừa chiến xong một trận nên có chút mệt mỏi, kéo quần lên chống tay tựa vào bồn rửa tay, ánh mắt quét xung quanh bốn phía.
‘Chơi’ trong nhà vệ sinh công cộng quả nhiên rất hưng phấn và kích thích, đột nhiên –
Hắn phát hiện buồng vệ sinh ở vị trí cuối cùng có phản chiếu một cái bóng xuống nền gạch. Chẳng lẽ hắn đã bị hoa mắt?
Đầu tiên hắn di dời tầm mắt một chút, sau đó lại bình tĩnh nhìn về hướng vị trí cũ, liếc dọc những gian buồng khác sau đó lại nhìn xuống gian buồng trong góc khuất.
Sau cánh cửa vẫn bất động như cũ nhưng vẫn xuất hiện cái bóng đen, chẳng lẽ có người đang trống trong đó? Hắn cả kinh hét la lớn: “Là người nào??”
Một tên đồng bọn nghe thấy gã kêu vậy thì cũng hoảng theo mà bất thình lình ‘mềm’ xuống, bất mãn mắng gã “Con mẹ nó, câm cái mõm chó của mày lại!”
“Không phải… tụi bây nhìn cái gian buồng khuất kia kìa!” Hắn vừa vội vàng giải thích vừa chỉ về hướng cái buồng vệ sinh cuối dãy kia.

Bọn người xấu đã phát hiện… Bọn họ sẽ đánh mình…
Phó Tự Hỉ hoảng loạn đến run rẩy, mượn lực tựa vào tường để không bị té ngã.
Nghe được tiếng bước chân đang đến gần, cô cắn chặt răng không dám phát ra dù chỉ là một tiếng động nhỏ.
Phó Tự Hỉ sợ hãi đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài, càng không biết làm thế nào để trốn khỏi đây.
Mẹ… Mẹ ơi cứu con…
Cô cố gắng trấn tĩnh, lại nhìn thấy cái chốt cửa.
Gã đàn ông bước đến muốn đá cánh cửa thì chợt nghe một tiếng ‘cạch’.
--
Phó Tự Hỉ ở bên trong đem chốt khóa lại.
“Chết tiệt! Thật sự có người!” Gã đàn ông lùi ra sau hai bước rồi hung hăng đạp mạnh cánh cửa. “Con mẹ nó, đứa nào? Lăn ra đây cho tao!”
Bên này, hai gã đồng bọn kia nhìn thấy vậy thì chợt giật mình nhìn sang.
Tay của bọn chúng còn đang đặt trên bầu ngực cô gái, sắc mặt trở nên nghiêm trọng “Chúng ta sơ suất quá, đi kiểm tra thử xem xem.”
Một gã bị dọa sợ hoảng sợ, không tiếp tục làm mà kéo quần lên đi đến gần tên đá cánh cửa, trên mặt hắn lúc này vẫn còn nhuốm vẻ tình dục chưa tan, nuốt nước bọt “Nam hay nữ? Nếu là đàn bà cứ bỏ một liều thuốc cho nó!”
“Chỗ này là toilet nữ thì dĩ nhiên đó là đàn bà.” Gã đàn ông lại đá một cước hùng hùng hổ hổ chửi thề “MND! Đừng mãi nói nữa, đến đây giúp tao phá cánh cửa này!”
Hai tên đồng bọn nghe vậy liền đẩy cô gái đang mê man ngã xuống bồn rửa tay, sau đó tiến đến dùng sức đá mạnh vào cánh cửa.
Âm thanh ầm ầm, ván cửa khóa chốt cũng bị bọn chúng đá đến biến dạng, Phó Tự Hỉ hoảng hốt vội vàng lui ra phía sau, không cẩn thận té phịch xuống nắp bồn cầu.
Chân mềm nhũn đến mức không đứng dậy được. Cô nắm chặt di động, các ngón tay bấm vào nhau chặt đến phát đau.
Từ khi bị phát hiện cô vẫn giữ im lặng đến bây giờ. Phó Tự Hỉ nâng tay trái lên nắm cổ tay bên phải để giữ bình tĩnh, lầm bầm tự nhủ với chính mình không được run rẩy, không được hoảng sợ…
Lại nói, trước đây Hạ Khuynh đã từng động tay vào danh bạ liên lạc của Phó Tự Hỉ.
Ban đầu anh nhìn thấy tên “Tự Nhạc” có gắn thêm một cái kí hiệu hình gương mặt cười toe toét, nên cái tên của anh bị xếp sau. Vì vậy anh cũng bắt chước chèn vào vài cái icon ở phía sau tên mình, thế là tên của anh chàng trong danh bạ cô lại được ở vị trí đầu tiên.
Phó Tự Hỉ chỉ cần mở khóa màn hình nhấn vào hai lần thì hệ thống sẽ tự động gọi vào máy anh.
Phó Tự Hỉ bèn ấn hai cái, màn hình trực tiếp kết nối vào số của Hạ Khuynh.
Vài giây sau, đã thấy Hạ Khuynh bắt máy, âm thanh còn có chút vội vàng xen lẫn hoảng loạn.
“Phó Tự Hỉ”
Nghe được giọng anh, cô khóc òa lên “Hạ Khuynh...”
Cô không dám khóc nhưng vừa nghe thấy giọng của anh, như thế nào lại không kiềm chế được, bao nhiêu nước mắt, sợ hãi, ủy khuất đều vỡ òa tuôn trào...
Ngoài cửa, ba tên đàn ông đã xác định được bên trong là một cô gái thì càng thêm hưng phấn.
...
Không bao lâu sau, Hạ Khuynh đang lái xe thì nhạc chuông vang lên, Vương Thần nói trong điện thoại “Phó Tự Hỉ đang ở trong một quán bar, ta để tôi nhắn địa chỉ cụ thể cho cậu.”
“Được.”
“Ông chủ quán bar có quen biết với Cố tiểu tử, mọi chuyện cứ giao cho hắn xử lí, trước tiên nên đi tìm người.”
“Được.”
“Cứ như vậy đi!”
“Hmm.”
Hạ Khuynh cúp điện thoại, vội vàng xem địa chỉ quán bar, rồi đánh tay lái một vòng quẹo vào một phố nhỏ. Hạ Khuynh vốn yêu thích tốc độ, sau vụ tai nạn đã hạn chế không ít.
Nhưng giờ khắc này, vô luận như thế nào cũng không thể chậm trễ. Phó Tự Hỉ của anh đang chờ anh... Không bao lâu sau đã đến nơi, Phó Tự Hỉ lại gọi đến.
Nghe được thanh âm yếu ớt của cô, tim anh không khỏi nẩy lên một cái.
Phó Tự Hỉ gọi tên anh, sau đó không nói gì mà chỉ òa khóc loạn cả lên. Bên kia còn mơ hồ truyền đến tiếng đạp cửa.
Tiếng khóc nức nở của cô đã chạm đến trái tim anh, phá vỡ sự cố gắng trấn tĩnh từ nãy giờ của Hạ Khuynh. Anh cũng không vội tra hỏi đã xảy ra chuyện gì mà chỉ nhẹ nhàng trấn an cô: “Phó Tự Hỉ, đừng sợ, chờ anh!” Bên đầu dây kia Phó Tự Hỉ nghe vậy, im bặt tiếng khóc, nghẹn ngào “Ừ” một tiếng.
Cô gắt gao nắm chặt gấu áo. Cô tin rằng chắc chắn Hạ Khuynh sẽ tìm được và cứu mình thoát khỏi nơi ma quỷ đáng sợ này.
Cô đưa ánh mắt yêu ớt liếc nhìn về phía cánh cửa, trong lòng hoảng sợ không thôi, rụt người lại thậm chí hai chân còn thu lại gác lên nắp bồn cầu.
Hạ Khuynh sẽ đến đây... Không sợ, anh ấy sẽ đến cứu mình...
Đúng lúc này, ba gã đàn ông đột nhiên dừng động tác. Ánh mắt bọn chúng đều hướng về phía cánh cửa lớn.
Ông chủ quán bar đang đứng ở đấy, sau lưng còn dẫn theo vài tên thuộc hạ cao to lực lưỡng. Hắn chậm rãi nói: “Đã vào địa bàn của tao mà bọn mày lại không tuân thủ quy tắc?”
Sắc mặt ba gã nọ trở nên trắng bệch.
...
Ông chủ quán bar này sau khi nhận được điện thoại của Cố Dĩ Hhy, đã điều động thuộc hạ rà soát khắp nơi trong dãy hành lang.
Cố Dĩ Huy chỉ gặp qua Phó Tự Hỉ một lần, không nhớ rõ diện mạo, khiến cho Vương Thần phải ra mặt miêu tả cho người chủ quán bar rõ, Vương Thần tả như thế này: “Tóc dài, phát dục tốt, tính cách ngây thơ đơn thuần.”
Ông chủ quán bar lại hỏi “Còn gì nữa không? Cô ấy ăn mặc như thế nào?”
“Mặt tròn tròn, mặt thật to. Thật sự, thật sự rất đơn thuần như một đứa trẻ.” Vương Thần cũng phải công nhận rằng, Phó Tự Hỉ rất dễ dàng nhận dạng vì ngoại hình lẫn tính cách của cô rất khác biệt so với những người khác.
“Được rồi. Trước mắt tôi sẽ tìm những cô đơn thuần ngây thơ như lời cậu miêu tả.”
Người đàn ông ra lệnh cấp dưới kiểm tra khắp cả quán bar. Quả thật đúng là không khó tìm, chỉ trong chớp mắt anh ta đã tìm ra được manh mối.
Cô gái này đúng là một bộ dáng ngốc nghếch, đi đâu cũng mở to mắt nhìn trái liếc phải, sau đó rẽ vào phòng vệ sinh nữ trên tầng ba. Người chủ quán bar nhíu mày.
Gần đây khu vực tầng ba đang trang hoàng lại, công nhân chỉ làm việc vào ban ngày, đến buổi tối khi quán bar hoạt động thì tạm ngừng. Vì vậy, tầng ba hầu như không có người lui tới.
Hắn không xác định được cuối cùng Phó Tự Hỉ có thực sự đang ở trong nhà vệ sinh nữ hay không, chỉ tiện thể mang theo vài người đến kiểm tra một chút, quả nhiên khi đến nơi thì…
Sắc mặt hắn đã trở nên rất xấu.
Con bé đơn thuần ngây thơ kia còn chưa tìm được thì đã bắt gặp ba thằng đàn ông cùng kéo một cô ả vào đây ‘hành sự’.
Đây là trường hợp mà hắn nhìn đã quen mắt, có điều cô ả bị kéo vào đây dường như có chút gì đó không ổn.
--
“Chỗ của tao cấm chơi hàng (ma túy). Bọn mày trước khi đến đây không tìm hiểu qua sao?” Người chủ quán bar lười biếng tựa vào cánh cửa, tay cầm điếu thuốc rít một hơi, ánh mắt lơ đãng theo làn khói mờ ảo.
“Nhưng mà tao nghĩ… cũng chẳng cần đến phiên tao ra tay.”
Hắn nhếch mép cười lạnh, nhìn về phía ba gã đàn ông đang hoảng sợ mà trở nên mềm nhũn “Vì… chúng mày đã chọc phải người không nên dây vào.”
Lúc này ba gã kia vẫn còn chưa phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Một tên cố lấy dũng khí bước lên chỉ vào cô gái đang lõa lồ gục trên bồn rửa tay: “Con đàn bà này, chúng tôi… chúng tôi chỉ thừa dịp chơi một chút thôi… cô ta đã sớm bị người khác ‘chơi’ đến tan tác rồi…”
Người đàn ông nghe vậy thì lúc này mới chú ý đến cô gái đã bị bọn chúng làm nhục, hắn nhìn liếc xéo một cái “A, cái mõm chó vẫn còn can đảm mà sủa lớn như vậy. Ông đây ghét nhất là những trò bỏ thuốc dơ bẩn…”
Ba gã nghe vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, hoảng sợ van xin hắn tha cho một con đường sống.
Người đàn ông vẫn bất động, thân tì vào cánh cửa, sắc mặt nhàn nhạt nhưng khí thế và ánh mắt sắc bén lại khiến cho mọi người đang chứng kiến không khỏi xuất hiện một cơn ớn lạnh.
Hắn ta lấy di động gọi cho Cố Dĩ Huy, đại khái chỉ thuật lại tình huống bên này, sau đó cũng không vội tẩy sạch hiện trường.
Chính là đang chờ đợi.
Trong này, Phó Tự Hỉ lại nghe được âm thanh của một đám người, băn khoăn không biết là tốt hay xấu vì thế vẫn không dám đi ra ngoài.
Cô ngừng khóc, chỉ lẳng lặng chờ nghe giọng nói ôn nhu của Hạ Khuynh, anh nói rằng anh đã đến nơi, anh đang đi tìm cô và rất nhanh sẽ tìm được thôi…
Hạ Khuynh đi vào quán bar rất thuận lợi.
Thứ nhất, ông chủ đã đánh tiếng dặn dò nhân viên tiếp đón anh ; thứ hai, toàn thân anh dường như tỏa ra một luồng sát khí nồng đậm.
Có điều, ngữ điệu khi nói chuyện với người ở trong điện thoại rất ôn nhu mềm mại.
Người quản lí dẫn anh đi lên nhà vệ sinh khu tầng 3.
Người chủ quán bar nghe thấy tiếng bước chân thì xoay người sang nhìn, ánh mắt quét trên dưới cao thấp đánh giá, tỏ vẻ cười cợt : “Ồ! Phóng xe đến nhanh nhỉ!”
Vừa rồi Vương Thần có nhắn tin cho Hạ Khuynh báo rằng đã tìm được tung tích của Phó Tự Hỉ.
Tuy rằng bây giờ tất cả tâm tư của Hạ Khuynh chỉ đặt trên người Phó Tự Hỉ, nhưng đối với ông chủ này anh cũng tỏ vẻ khách khí “Cảm ơn anh, ân tình này Hạ Khuynh tôi sẽ nhớ kĩ.”
Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt phát ra tia tà ý, hắn vươn tay “Trình Ý.”
Hạ Khuynh bắt tay, thản nhiên nói: “Hạ Khuynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.