Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn anh.
Phó Tự Nhạc đã từng giải thích cho cô hiểu được thế nào là “Kết Hôn”.
Phó Tự Hỉ nghĩ, cô muốn ở cùng một chỗ với Hạ Khuynh, Tự Nhạc còn nói, chỉ có người được gọi là “Chồng” mới có thể cùng với cô mãi mãi ở bên nhau.
Chỉ có “Chồng” mới có thể nhìn thấy cơ thể của mình, cái này… Hạ Khuynh đã xem qua. Chỉ có “Chồng” mới có thể ngày ngày ngủ cùng với mình, Hạ Khuynh còn từng ngủ cùng cô mấy lần nữa…
“Hạ Khuynh, anh sẽ là chồng của em?” Phó Tự Hỉ ngây ngốc nhìn anh mà hỏi.
Hạ Khuynh nắm lấy bàn tay cô vỗ nhẹ “Bé cưng sai trình tự rồi.”
“À!?” Phó Tự Hỉ càng thêm ngây người.
Anh buông tay chồm người tiến đến bên môi cô hôn chụt một cái “Theo đúng trình tự là anh hỏi em trước cơ mà. Phó Tự Hỉ, em có muốn anh trở thành ‘ông xã’ của em không?”
“Hạ Khuynh, em không hiểu.” Phó Tự Hỉ không hiểu gì cả, càng không lý giải được trong lời nói của anh và mình có cái gì bất đồng. Anh thật sự sẽ trở thành “Chồng” của cô?
“Vậy mặc kệ nó đi.” Anh vui vẻ kéo cô ôm vào lòng “Anh sẽ làm một người chồng thật tốt, được không?”
Phó Tự Hỉ nở nụ cười, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào sườn mặt điển trai của anh, gật đầu đáp lại.
Anh lại tiếp tục hỏi “Phó Tự Hỉ, em có thích anh không?”
Phó Tự Hỉ lại gật đầu, sau đó lại cười ha ha “Hạ Khuynh thích em, em cũng thích Hạ Khuynh.”
“Bé cưng của anh thật ngoan!” kìm lòng không đậu, anh véo đôi má phúng phính của Phó Tự Hỉ.
Hạ Khuynh luôn nghĩ rằng, chờ sau khi cô nhóc này thật sự nói thích mình thì anh mới dám ra tay với cô ấy.
Anh thừa nhận sự tự chủ của mình không tệ, nhưng bản thân cũng chẳng phải là thánh nhân.
Trải qua chuyện hôm nay, anh lại xác định được thêm một việc. Phó Tự Hỉ thực sự tin tưởng anh, cô còn ỷ lại vào anh.
Thời điểm anh hỏi cô rằng có thích anh không, kỳ thật trong lòng anh đã có sẵn một đáp án.
Có lẽ Phó Tự Hỉ vẫn chưa phân rõ như thế nào là yêu và thích, nhưng chắc chắn cô vẫn có thể nhận biết được sự thật bản thân có nguyện ý ở cùng với anh hay không.
“Phó Tự Hỉ, em có biết như thế nào gọi là kết hôn không?”
“Biết chứ.” Cô ra vẻ là một học sinh sáng dạ “Tự Nhạc đã từng nói cho em biết, vợ chồng sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, còn sinh cục cưng nữa.”
Lông mày Hạ Khuynh khẽ nhíu lại “Cô ta còn nói gì nữa không?”
Phó Tự Hỉ sửng sốt một hồi lâu, sau đó sắc mặt trở nên thẹn thùng.
Anh bị vẻ mặt này làm cho tâm can ngứa ngáy, vì thế càng ra sức dụ dỗ “Em nói đi…”
Phó Tự Hỉ khẽ lườm anh một cái, sau đó lại cúi gằm mặt.
“Bé tiểu Hỉ của anh đang mắc cỡ à?” Anh cười xấu xa liếm láp rồi khẽ cắn vành tai nhạy cảm của cô.
Hơi thở nóng bỏng của Hạ Khuynh phả vào bên tai vừa nóng vừa ngứa, Phó Tự Hỉ muốn tránh lại tránh không khỏi, cuối cùng đành phải gạt hẳn thẹn thùng sang một bên mà nói: “Lúc ngủ phải cởi sạch quần áo … để… sinh cục cưng.”
“Ồ, như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy em còn tỏ ra thẹn thùng làm gì?”
“Cũng đã bị nhìn thấy hết rồi”
“Anh đã sớm nhìn em sạch sẽ từ đầu đến chân.”
“A!” Phó Tự Hỉ vừa thẹn vừa sợ, mờ mịt nhìn “Em đã quên…”
Cô không nhớ rõ anh đã nhìn sạch trơn cơ thể mình bao nhiêu lần.
“Không sao cả, từ nay về sau em sẽ không có cơ hội để quên đâu.”
Phó Tự Hỉ ngơ ngác cảm thấy vẻ mặt của Hạ Khuynh khi nói những lời này thật sự rất rất rất xấu xa!
Tay anh bắt đầu lần vào vạt áo của cô, nhếch mép cười khẽ “Vậy thì chúng ta cởi sạch quần áo rồi ngủ nào!”
Hai gò má Phó Tự Hỉ lan ra rặng đỏ như phát sốt, cởi sạch? Như thế thì chỗ không nên cho người khác xem cũng bị anh nhìn thấy mất rồi! Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ không chịu được, cô lay lay cánh tay anh.
“Hạ Khuynh…”
Tay Hạ Khuynh lần vào trong áo Phó Tự Hỉ di chuyển dần lên trên, bàn tay dán lên hai trái đào mật hấp dẫn, ánh mắt mờ mịt nhìn cô “Phó Tự Hỉ, em tin anh không?”
Phó Tự Hỉ vì câu hỏi này của anh mà từ trạng thái mông lung chuyển hẳn sang sửng sốt, nghĩ nghĩ một lúc rồi nhìn anh, kiên định gật đầu.
“Từ nay về sau anh sẽ không bắt nạt em, sẽ đối xử với em thật tốt, em có tin anh không?”
Cô gật đầu “Em tin!”
“Em không cần phải suy nghĩ bất cứ điều gì, cũng không cần phải sợ hãi. Anh sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em. Giao bản thân cho anh, được không em?”
Hạ Khuynh vùi mặt vào ngực Phó Tự Hỉ, âm thanh khàn khà “Anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh.”
“Hạ Khuynh, em tin anh.”
Anh ngẩnh đầu lên, khôi phục bộ dáng không đứng đắn cười xấu xa “Vậy thì bây giờ chúng ta đi ngủ.”
Phó Tự Hỉ gật gật đầu, sau đó lại nghĩ nghĩ rồi ngây thơ nhìn anh mà nói “Em vẫn chưa đánh răng.”
Hạ Khuynh vỗ vỗ bờ mông tròn trịa của cô, vẻ mặt gấp gáp “Nhanh lên nào!”
…
Đến khi Phó Tự Hỉ đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài.
“Hạ Khuynh, anh không đánh răng?”
“Anh có việc khác quan trọng hơn cần làm.” Hạ Khuynh vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh “Lại đây.”
Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn đi đến rồi nằm xuống giường, quay sang nhìn con gấu bông Đại Hùng: “Giường của anh thật là lớn nha. Đại Hùng Bảo Bảo cũng có chỗ để ngủ nữa!”
Hạ Khuynh cúi người nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trở nên phức tạp không đoán được “Sớm biết sẽ có thêm con gấu bông phiền phức này thì anh đã chọn một cái giường khác to hơn.”
(Nơi này đã giản lược 2000 chữ…)
...
Hạ Khuynh chờ cho cơ thể Phó Tự Hỉ thích ứng được một chút, mạnh mẽ tiến vào một lần nữa, lúc sâu lúc cạn…
“A… Hạ Khuynh…!”
Từng cơn sóng lớn liên tục ập đến, Phó Tự Hỉ bị anh va chạm mạnh mẽ như vậy thì không nhịn được, thân thể run rẩy, hai luồng mềm mại theo động tác của anh mà nẩy lên như một cơn sóng nhỏ, cô thút thít gọi tên anh.
Phó Tự Hỉ không hề có kinh nghiệm lẫn kĩ xảo về chuyện phòng the, nhưng khi cô chỉ nũng nịu gọi tên anh như vậy. Hạ Khuynh cảm thấy âm thanh này đã kích thích đến tất cả các tế bào thần kinh bên trong anh, khiến chúng hưng phấn sôi trào.
Nhìn người con gái dưới thân nở rộ mềm mại như một dòng nước mát, anh thật sự rất muốn cứ mãi trầm luân vào bên trong cơ thể yêu kiều này...
Nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên Phó Tự Hỉ trải nghiệm chuyện thân thể liền kề nên anh cũng không dám quá ép buộc.
Sau cơn cao trào, anh ôm cô vào ngực, khẽ thầm thì vào bên tai cô: “Phó Tự Hỉ, em thật đẹp!”