Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Chương 40:




Buổi tối ngày thứ sáu Phó Tự Nhạc gọi điện thoại đến cho Phó Tự Hỉ, nhưng không gọi được. Bởi vì Phó Tự Hỉ không lưu ý nên điện thoại thường hết pin tự động tắt nguồn.
Phó Tự Nhạc đương nhiên sẽ không vì những chuyện này mà để trong lòng. Sáng thứ bảy về đến nhà, cô lau dọn gian phòng sạch sẽ, gấp chăn nệm, đem quần áo dơ đi giặt... Buổi chiều đợi Phó Tự Hỉ gửi điện trả lời.
Quả nhiên tối hôm qua là do điện thoại hết pin nên tắt máy. Phó Tự Nhạc nghe thanh âm đầu dây bên kia truyền đến thì cũng tưởng tượng được Phó Tự Hỉ chơi rất vui vẻ.
"Tự Nhạc có muốn đến đây không? Biển thật sự thật sự rất là đẹp nha!"
Phó Tự Nhạc đối với Phó Tự Hỉ bao giờ cũng rất dịu dàng hoà nhã.
"không được rồi, ngày kia em còn có giờ lên lớp. Chị chơi vui vẻ nhé! Lần sau nhất định em sẽ đi biển cùng mọi người."
"Được được, lần sau chúng ta sẽ cùng đi."
Phó Tự Hỉ cười nói.
"Tự Nhạc, chị cho em xem cây quạt nhỏ này nè, đẹp lắm nhé! Mang về hết cho Tự Nhạc luôn!"
"Cảm ơn chị nhé, em thật sự rất chờ mong được nhìn thấy nó!"
Hai chị em hàn huyên một lúc lâu mới treo máy, Phó Tự Nhạc lúc ấy cũng không nghĩ rằng muốn đi ra biển. Giữa trưa ngày hôm sau lúc ăn cơm, dì Quan trong lúc vô tình tiết lộ Hạ Khuynh cũng cùng bọn họ đi biển. Phó Tự Nhạc nghe vậy nhất thời cả kinh. Ban đầu dì Quan có nói rằng Hạ Khuynh không đi, Phó Tự Hỉ chỉ đi cùng phu nhân. Phó Tự Nhạc thắc mắc hỏi ra nghi vấn của mình, dì Quan lại giải thích rằng không hiểu tại sao Hạ Khuynh lúc sau lại đi theo bọn họ.
Phó Tự Nhạc hoàn toàn đoán được mục đích của Hạ Khuynh, thái độ hắn đối với Phó Tự Hỉ rất không tầm thường…
Buổi chiều cô suy nghĩ thật lâu. Đến buổi tối cô lại gọi điện thoại cho Phó Tự Hỉ.
"Tự Nhạc!"
Vừa nghe thanh âm của Phó Tự Hỉ, Phó Tự Nhạc nở nụ cười, sau đó mới hỏi.
"Chị, Hạ Khuynh có ở đấy không?"
Phó Tự Hỉ lắc lắc đầu, sau đó mới nhớ ra Phó Tự Nhạc không nhìn thấy được, mới nói.
"không có, anh ấy ở phòng đối diện, Tự Nhạc muốn tìm anh ấy sao? Để chị đi gọi nhé?"
"không cần. Chị nói thật cho em biết, tên Hạ Khuynh có làm gì chị không?"
Quả thật Phó Tự Hỉ có chút lúng túng về vấn đề này, Hạ Khuynh đã làm rất nhiều chuyện với mình, cô quả thật không biết nên chọn cái nào để nói. Nghĩ nghĩ một lúc, lại hỏi:
"Cái gì là cái gì cơ?"
Vì thế Phó Tự Nhạc phải nói càng trực tiếp một chút.
"hắn có sờ soạng chị nữa không?"
"Hả... À có!"
Phó Tự Nhạc bắt đầu không kiềm được cảm xúc.
"hắn còn cắn chị nữa à?"
"Ừ, nhưng anh ấy nói cái đó không phải là cắn, cái đó gọi là thân mật." Sau đó Phó Tự Hỉ nhớ đến cái gì, thỏ thẻ nói.
"Tự Nhạc, Hạ Khuynh nói anh ấy là bạn trai của chị, về sau hai người sẽ ở chung với nhau nữa..."
"Cái gì!!?"
Phó Tự Nhạc sa sầm mặt.
Phó Tự Hỉ như lại càng đổ thêm dầu vào lửa.
"Ách... Hạ Khuynh còn nói chị và anh ấy sẽ trở thành vợ chồng. Ờ, giống như Tự Nhạc từng nói đấy, cởi sạch quần áo để ngủ, về sau lại có thêm cục cưng…" nói xong cô lại tưởng tượng đến một ngày mình sinh ra một cục cưng, thật sự là rất tốt!
Tại bên kia, sát khí nổi lên bốn phía, Phó Tự Nhạc quyết định ngay.
"Chị, em sẽ bắt xe qua đó với mọi người, chị đợi em!"
Phó Tự Hỉ thực sự kinh hỉ (Kinh ngạc+Vui mừng).
"Tự Nhạc cũng muốn đến sao? không phải ngày mai em có giờ lên lớp à?"
"Ừ, nhưng em muốn qua đó tẩn cho tên khốn kiếp Hạ Khuynh một trận!!"
"Ách?" Phó Tự Hỉ lại rơi vào trạng thái ngây ngốc.
"... không phải Tự Nhạc chỉ đánh những người hay bắt nạt chị thôi sao?"
"hắn là tên bại hoại khốn kiếp!"
Phó Tự Nhạc lập tức hỏi chú Hoắc địa chỉ, sau đó đi ra nhà ga mua vé tốc hành đến khu biệt thự ven biển. trên đường, cô gọi cho một người bạn trong kí túc xá nhờ xin phép dùm. Sau đó, lại gọi đến cho người chủ ở chỗ cô đang làm thêm xin nghỉ vài hôm...
Phó Tự Nhạc xem trọng Phó Tự Hỉ còn hơn chính bản thân mình, sau khi biết được Hạ Khuynh và Phó Tự Hỉ đã xảy ra quan hệ, cô cảm thấy hô hấp cũng dường như ngưng trệ…
Phó Tự Hỉ bị va vào đầu và sau đó phải trải qua một cuộc sống cực kì khó khăn, mà mọi ngọn nguồn cũng do Phó Tự Nhạc.
Phó Tự Hỉ bị khi dễ một lần, cũng như đâm một dao vào tim Phó Tự Nhạc. một dao rồi lại một dao, cuối cùng khiến cho trái tim Phó Tự Nhạc như tan chảy thành bùn đất.
Lúc trước kỳ thật Phó Tự Nhạc có tâm lý cứ suy nghĩ rằng, nếu Hạ Khuynh dám động đến Phó Tự Hỉ, Lương San bọn họ mà biết được, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. cô vạn lần không tin được hắn lại dám cả gan như vậy!
Ở trên xe lửa, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên là Phó Tự Hỉ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, sau đó Hạ Khuynh đã làm ra biết bao nhiêu việc xấu, lại nói đến việc hắn mang chấp niệm đối với Phó Tự Hỉ... Phó Tự Hỉ lại có hảo cảm với hắn...
Chậm rãi, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại được một chút...
….
Phó Tự Hỉ sau khi treo điện thoại liền đứng ngồi không yên, cũng chẳng có hứng thú đi tắm bồn tắm...
Hạ Khuynh trông thấy cô vì anh mà bày ra bộ dáng phập phồng lo lắng, trong lòng thầm cười trộm thích thú.
Anh lôi kéo cô vào phòng cùng chơi game, nhưng có vẻ cô chẳng còn tâm tư, lại còn ngước nhìn gương mặt đẹp trai của Hạ Khuynh, ngây ngốc nói:
"Hạ Khuynh, ngộ nhỡ anh bị thương thì sao bây giờ?"
"..."
"Em nói cho anh biết nha, Tự Nhạc đánh nhau rất lợi hại. Trước kia có một thằng nhóc gọi là Tiểu Bàn bắt nạt em, còn nhặt đá ném vào em, Tự Nhạc khi biết được rất tức giận rất tức giận, liền chạy đến đánh cho nó một trận, thế là nó khóc um sùm lên, tiếng khóc còn lớn hơn của em nữa đấy..."
"..."
Phó Tự Hỉ lại cẩn thận nhớ lại một chút, còn nói thêm:
"Nó không chỉ khóc một lần đâu, về sau mỗi lần Tiểu Bàn nhìn thấy Tự Nhạc là khóc, hễ thấy liền khóc. Sau đó Tự Nhạc còn đi đánh những đứa ném đá vào em nữa, Tự Nhạc thật sự rất lợi hại!!"
Hạ Khuynh đối với chiến tích vĩ đại của Phó Tự Nhạc không chút hứng thú, chỉ nói ra những điều mình muốn hỏi.
"Chúng nó còn nhặt đá ném vào em nữa sao?"
"Ừ..." Phó Tự Hỉ ủ rũ.
"Bọn nó còn nói rằng em có bệnh, không cho em chơi chung ..."
"Đám khốn kiếp ấy bị đánh cũng đáng!"
cô quay đầu sang nhìn anh.
"Hạ Khuynh, em thật sự không có bệnh!"
"Ừ, anh biết."
Anh xoa xoa đầu sau đó ôm cô vào lòng.
"Bé cưng, trước kia cứ bắt nạt em là do anh không tốt..."
Phó Tự Hỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, bất cẩn đầu va vào cằm anh, cô kinh hô một tiếng, vội vàng giúp anh nhẹ nhàng xoa xoa.
"Anh có đau không? Xin lỗi xin lỗi, không phải em cố ý ..."
Anh nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô không nhịn được mà phì cười.
"không đau, không đau chút nào!"
"Hạ Khuynh hiện tại rất tốt với em!"
"cô bé ngốc!"
Hạ Khuynh không hề biết từ nhỏ Phó Tự Hỉ đã có tính cách hiền lành nhu thuận, ngoài ra còn là vì ngoài ý muốn mới trở nên như vậy. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cô tức giận. Vì thế anh cực kì tò mò, không biết cô bé này khi giận dỗi vẻ mặt sẽ trông như thế nào?
Lúc Phó Tự Nhạc đến khu biệt thự, thời gian vẫn chưa quá trễ. Nhìn thấy Phó Tự Hỉ cô liền lao đến ôm chặt lấy, nghẹn ngào thốt ra một câu.
"Chị, xin lỗi!"
"Tự Nhạc, chị không sao." Phó Tự Hỉ cũng vòng tay ôm lấy em gái.
"Ừ, em biết."
Phó Tự Nhạc buông Phó Tự Hỉ ra, sau đó lạnh lùng nhìn Hạ Khuynh đang từ xa xa chậm rãi đi về phía bọn họ.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy sắc mặt thay đổi của Phó Tự Nhạc liền sốt ruột, lại nhìn thấy Hạ Khuynh cũng mang vẻ mặt lãnh đạm, nhận ra bầu không khí giữa hai người này có chút không ổn, vội vàng hòa giải:
"Tự Nhạc, đừng đánh nhau, chúng ta cùng chơi thật vui vẻ nha!"
Phó Tự Nhạc vỗ nhẹ lưng Phó Tự Hỉ.
"Chị ngoan, em có vài lời muốn nói với Hạ Khuynh."
Hạ Khuynh liếc mắt với Lương San, Lương San lập tức hiểu ý, bèn cười hì hì nói.
"Tự Hỉ, ta dẫn con vào phòng chơi nhé!"
Lương San đương nhiên cũng rất tò mò háo hức đối với một màn trước mắt này, nhưng do Hạ Khuynh đã dặn dò, chuyện của anh thì tự anh sẽ giải quyết. Nhưng… bà vẫn thắc mắc không biết con trai sẽ giải quyết như thế nào đây? Thằng nhãi này đột nhiên mang Phó Tự Hỉ nhà người ta ‘ăn’ sạch sẽ, quả thật là đuối lý a! không nghĩ đến cảm nhận của con gái nhà người ta, chưa gì đã dụ dỗ người ta lên giường, nói khó nghe một chút, thì đây chính là… dụ dỗ rồi cưỡng gian con gái nhà lành!!!
Phó Tự Hỉ lôi lôi kéo kéo Phó Tự Nhạc
"Tự Nhạc..."
Phó Tự Nhạc chuyển hướng sang Phó Tự Hỉ nở một nụ cười dịu dàng.
"Chị cùng phu nhân đi chơi trước đi, chốc nữa em sẽ ra tìm mọi người, ngoan a."
Phó Tự Hỉ nhìn Phó Tự Nhạc, lại liếc nhìn Hạ Khuynh, hai ngón tay cũng co quắp chặt vào nhau, vẻ mặt khó xử.
Hạ Khuynh cũng thản nhiên nói.
"Bé cưng nghe lời nào, đi vào phòng đi em."
Phó Tự Hỉ mặc dù không muốn nhưng vẫn phải đi theo Lương San vào phòng, vừa đi vừa mờ mịt hỏi.
"Phu nhân, vì sao Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh không thân thiện được vậy?"
"... Bởi vì cả hai đứa nó đều yêu con!"
Lương San và Phó Tự Hỉ đi rồi, Phó Tự Nhạc cùng Hạ Khuynh đều trầm mặc một lúc lâu, đều vẫn cứng nhắc đứng yên như vậy suốt cả buổi.
"Bốp!!!"
Bỗng nhiên Phó Tự Nhạc chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Khuynh, giáng mạnh một đòn vào bụng anh, ngữ điệu lại hoàn toàn tương phản, vừa lạnh lẽo vừa khinh thường.
"Cái đấm này là của tôi!"
Sau đó nhanh chóng lại vun ra quyền thứ hai.
"Ầm!!! Bốp!!!"
"Đây là của ba tôi!"
"Đây là mẹ tôi!"
Cuối cùng dừng lại một chút, vừa ngoan cường vừa chuẩn xác, ngữ khí cũng tăng vọt. Ầm­­­­!!!
"Đây là của chị tôi!"
Đối với nhãn lực của Hạ Khuynh, đương nhiên anh đã nhìn ra động tác của Phó Tự Nhạc, nhưng anh không hề tránh, đòn nào rơi xuống cũng chấp nhận hứng chịu. Con bé này ra tay đủ độc ác!
Phó Tự Nhạc lui về phía sau từng bước, lạnh lùng nhìn thẳng vào anh.
"Hạ thiếu gia, trêu đùa chị tôi vui lắm sao?"
Hạ Khuynh nở nụ cười khẽ.
"Tôi không hề đùa giỡn cô ấy."
"A, thì ra là đang thổ lộ chân tình? Xin hỏi tấm chân tình này của anh có thể duy trì được bao lâu?"
"đã gọi là chân tình thì đương nhiên sẽ tồn tại suốt đời. Còn nữa, tôi không hề thổ lộ với cô mà là với chị gái của cô."
"Cả đời? Anh có thể cam đoan chắc nịch như vậy sao? Hạ Khuynh, tôi nói cho anh biết, có thể chị ấy sẽ cứ mãi như vậy đến cuối đời. hiện tại anh chỉ tham luyến cái mới mẻ, cảm thấy chị ấy đơn thuần nên sinh ra hứng thú, thế còn tương lai ai dám chắc sẽ như thế nào?"
"Tương lai của cô ấy sẽ không mãi như thế này, bởi vì còn có tôi." Anh vẫn bình tĩnh đáp lời.
Phó Tự Nhạc là người thân duy nhất còn lại của cô ấy, anh không hề hy vọng phải dùng đến những thủ đoạn cực đoan để chứng minh tình cảm của chính mình, hơn nữa, Phó Tự Hỉ cũng thật sự may mắn khi có được sự chăm sóc bảo bọc của cô ta nên vô tư vô lự vui vẻ mà sống, nói đến đây, anh thật sự rất khâm phục Phó Tự Nhạc. Nhưng có điều, anh không hề ủng hộ phương thức này của Phó Tự Nhạc.
"Tôi biết cô thật lòng muốn chăm sóc tốt cho cô ấy, nhưng đây là một phương pháp cực đoan. Phó Tự Hỉ hoàn toàn có thể trở thành một người có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân, là do cô không chịu buông tay để cô ấy trưởng thành."
"Đó là bởi vì tôi hoàn toàn có năng lực chăm sóc tốt cho chị ấy."
"Tức cười! cô nghĩ cô thật sự có thể mang cô ấy bảo hộ chặt chẽ một bước không rời sao? Thế thì tại sao lại để tôi còn có cơ hội động đến cô ấy?"
Ánh mắt Phó Tự Nhạc đột nhiên biến sắc, lại giáng thêm một đòn thật mạnh.
Ầm!!!
"Súc sinh! Trước đây mi quấy rối chị ấy, ta vẫn chưa tính sổ rõ ràng với mi!"
Cú đấm của Phó Tự Nhạc đều nhắm vào cùng một chỗ, Hạ Khuynh đau đớn rít một ngụm.
"Tôi biết, trước kia tôi đối với cô ấy quả thật rất quá đáng. Về phần hiện tại như thế nào, không phải do cô định đoạt, chỉ có cô ấy mới có tư cách nhận xét."
Phó Tự Nhạc ngửa đầu nhìn anh, thật sự muốn tát cho anh một bạt tay thật mạnh.
"Anh câm mồm! Chị ấy hiền lành thiện lương như vậy, anh đối xử tốt với chị ấy dù chỉ một chút, nhất định chị ấy cũng khờ khạo mà xếp anh vào hàng ngũ người tốt!"
Anh nhìn lại Phó Tự Nhạc, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt hừng hực tức giận đều hiện lên rõ ràng.
"Phó Tự Hỉ cũng có trái tim, cũng có suy nghĩ, cô ấy có thể cân nhắc tốt xấu, là do cô quản quá nhiều thôi."
Phó Tự Nhạc lẳng lặng nhìn anh hồi lâu, đột nhiên cười lạnh.
"Tại sao tôi phải tranh cãi với anh về vấn đề này? Chỉ cần đi hỏi chị ấy chọn tôi hay chọn anh thì sẽ rõ thôi."
Hạ Khuynh nheo đôi mắt hẹp dài.
"Phó Tự Nhạc, cô thật sự có bệnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.